Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 87: Hải tặc vũ trụ nhập vào cơ giáp (1)




Tiếng kêu gào, tiếng khóc cùng thanh âm của thứ gì đó đang bốc cháy, rốt cuộc đánh thức Hạ Vũ đang chìm trong nước biển hôn mê đã nửa ngày.

Tôi làm sao vậy.......Bản thân đến tột cùng đang ở đâu....... Trong đầu một mảnh hỗn độn, huyệt thái dương giống như bị ai dùng dùi đục vào đau dữ dội, Hạ Vũ cố gắng chống mí mắt nặng nề, rất nhanh lại nhắm lại, ánh nắng mặt trời trên đỉnh đầu chiếu xạ thật sự gay gắt, cậu thích ứng hơn nửa ngày, chỉ có thể hí mắt chậm rãi đứng dậy, thoáng cái đã cảm thấy phần eo nóng rát mà đau đớn.

Ui........Cậu thất thểu đứng lên, lắc lư cái đầu vẫn hỗn độn như trước, cúi đầu vén áo sơ mi lên, lúc này mới phát hiện eo mình tựa hồ bị vật bén gì đó cắt bị thương, máu đều đã ngưng chảy, xem ra vết thương không nghiêm trọng lắm.

Cậu mờ mịt nhìn quanh bốn phía, toàn thân ướt sũng, bản thân cũng đang trên bãi biển.........Chẳng lẽ đã rớt máy bay......?

Hạ Vũ nhịn không được ho khan một tiếng, chấn động đến vết thương tê rần, cậu bụm eo, mờ mịt nhìn bốn phía. Xem ra máy bay rơi xuống trên một hòn đảo vô danh, hòn đảo nhỏ này không lớn lắm, song cũng có núi cao cùng thảm lớn thực vật xanh biếc, cậu tính toán một chút, diện tích hòn đảo này ít nhất cũng lớn xấp xỉ thành phố Bắc Kinh.



Lúc này ánh mặt trời đang gay gắt chiếu lên đỉnh đầu, da tay cậu phơi nắng có chút nóng lên, lúc này gió rất lớn, sóng biển mang theo mùi tanh tưởi phả vào mặt cậu, Hạ Vũ đi vài bước về phía đất liền, chợt nhìn thấy trên bãi biển rơi lả tả rất nhiều mảnh kim loại nhỏ, còn có hành lý và quần áo rách bươm rơi đầy đất và thức ăn rớt thành một bãi, cách đó không xa còn có thể nghe thấy thanh âm của cánh quạt, nhưng càng nhiều hơn chính là tiếng khóc lóc và gào thét.

Đó là........Những người đã chết sao? Hạ Tuyết.......! Đúng! Con bé chết tiệt này, Hạ Tuyết đâu rồi? Nghĩ tới đó Hạ Vũ lảo đảo chạy về phía trước, một bên lo lắng kêu to: "Hạ Tuyết! Hạ Tuyết! Em ở đâu?"

Nói về lần trải nghiệm này, cũng coi như kỳ lạ.

Hạ Vũ vốn là học sinh năm ba của học viện điện ảnh khoa diễn xuất, cũng không biết trúng phải vận cứt chó gì, cuối cùng dưới tình huống trong mấy loại thức uống bật nắm trúng thưởng đánh chết cũng không được thưởng này lại giành được vé cho hai người đến đảo Bali du lịch sáu ngày, cậu lập tức thừa dịp thời gian nghỉ hè rảnh rỗi, kéo em gái song sinh của mình Hạ Tuyết đến đảo Bali. Ở đảo Bali khoái trá chơi sáu ngày, máy bay sau khi cất cánh nửa giờ sau đã xảy ra chuyện.

Mới đầu máy bay run giật dữ dội, không đợi tiếp viên truyền thanh chú ý những điều cần thiết xong, máy bay liền run lên bần bật, tiếp theo, Hạ Vũ cái gì cũng không biết nữa.

Thật sự là vận cứt chó! Hạ Vũ ở trong lòng chửi rủa, trên bãi cát trống rỗng một người cũng không có, thanh âm vừa nghe hình như là tiếng người bên kia truyền đến, nói không chừng Hạ Tuyết bị ngã bên mé đó?

Hạ Vũ tăng tốc chạy về phía chỗ phát ra tiếng cánh quạt, còn chưa chạy được vài bước, liền nghe thấy bên kia rừng cây rậm rạp nặng nề phát ra một tiếng vang thật lớn, "bằng" một tiếng, dọa một đám chim bay vọt lên.

Nơi đó xảy ra chuyện gì? Đây.......Tựa hồ là tiếng súng! Hạ Vũ cũng bị thanh âm cực lớn dọa giật mình, nơi đó........Xảy ra chuyện gì? Hạ Vũ suy nghĩ hồi lâu, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, vẫn đừng nên qua đó, vừa định quay đầu bỏ chạy, chợt nghe thấy phía sau truyền đến một giọng đàn ông rất có từ tính: "Không được nhúc nhích!"

Hạ Vũ thoáng cái đứng tại chỗ giơ tay lên, kêu lớn: "Tôi là mua nước mắm thôi, cái gì cũng chưa hề thấy!"

(Tiêu: Mua Nước Mắm là một từ do dân mạng Trung Quốc sáng tạo vào năm 2008, cụ thể là do phóng viên đài truyền hình Quảng Đông Trung Quốc ở trên phố phỏng vấn thị dân về sự kiện "Diễm Chiếu Môn" [Là scandal ảnh nóng của Trần Quán Hi] oanh động làng giải trí khi đó, một vị thị dân không muốn đưa ra bình luận đã nói: "Chuyện đâu có liên quan gì tới tôi, tôi chỉ ra ngoài mua nước mắm thôi." Một vài người sau khi xem chương trình này, cho rằng "Mua Nước Mắm" rất thích hợp dùng cho dân mạng trao đổi trong tình huống lảng tránh những chủ đề mẫn cảm, vì vậy từ này nhanh chóng lưu hành.)

"Cậu là ai?" Người đàn ông không hề nhúc nhích, lãnh khốc hạ lệnh, "Chậm rãi xoay người, tay giơ lên đầu, không được động đậy!"

Trời ạ, chẳng lẽ cậu đã bắt gặp hiện trường hắc đạo báo thù gì gì đó sao, đây rõ ràng là sự kiện rớt máy bay mà! Hạ Vũ trong lòng lẩm bẩm, nhưng vẫn không dám trái lệnh của người đàn ông, chậm rãi xoay người sang, một bên còn nhỏ giọng nói: "Tiên sinh, tôi đang đi tìm em gái, cái kia.......Anh có thấy một cô bé nhìn giống hệt tôi không?"

Rốt cuộc Hạ Vũ thong thả xoay người lại, đồng thời cũng thấy rõ ràng người đàn ông đang ép mình kia.

Người đàn ông bộ dáng vô cùng anh tuấn, ước chừng hay bảy hai tám tuổi, tóc đen hơi xoăn, mày dài nhập vào tóc mai, có một đôi mắt xinh đẹp mà ác liệt, mũi cao thẳng, góc cạnh rõ ràng, mặc áo trắng ngắn tay cùng quần bãi biển hoa hòe hoa sói, lộ ra da thịt khỏe mạnh màu lúa mạch, hơn nữa sở hữu vóc người thon dài cao lớn mà không thô kệch, tản mát ra một cỗ khí thế hờ hững, chỉ có điều lúc này anh cũng máu me loang lỗ, bộ dáng rất chật vật, tay trái cầm còng tay, tay phải giơ súng, lạnh lùng nhìn cậu.

"A!" Người này........Người này cậu từng gặp rồi! Tim Hạ Vũ thình thịch đập loạn, khuôn mặt người đàn ông thật sự quá mức quen thuộc.......A! Chẳng phải là anh cảnh sát giao thông đẹp trai mỗi lần đến trường đều thường xuyên gặp ở giao lộ đó sao?

Nhưng mà, cảnh sát giao thông sao lại tay cầm súng tới đây? Chẳng lẽ anh ta cũng đến du lịch? Hoặc là đến phá án? Nghĩ tới đây, trong nháy mắt Hạ Vũ thả lỏng xuống, chẳng lẽ đây là Tái ông mất ngựa họa phúc khôn lường trong truyền thuyết? Bản thân tâm tâm niệm niệm thầm mến người ngay trước mắt đã ba năm, trời ạ........ Thật hạnh phúc, cậu nhịn không được bật cười hì hì, em gái Hạ Tuyết sớm đã bị quên bẵng một bên.

Chàng trai nhìn thấy bộ dáng ngớ ngẩn của cậu, trong thần sắc mang theo hoài nghi: "Cậu là ai? Chẳng lẽ cậu cùng phe với hắn sao?" Hạ Vũ liều mạng lắc đầu, vội vàng nói: "Không đúng không đúng, em đã nói em mua nước mắm thôi! Cảnh sát giao thông tiên sinh, em đã từng gặp anh, em là sinh viên năm ba của học viện điện ảnh XX, trước kia chẳng phải anh từng đứng gác ở giao lộ trường chúng em sao! Em mỗi ngày đều lén...... Éc........Có thể nhìn thấy anh........Em tới đảo Bali chơi, em tuyệt đối là dân lành! Dân cực kỳ lành! Ông mặt trời có thể làm chứng!"

"Tôi bây giờ là cảnh sát hình sự." Người đàn ông hơi nhíu mày, tựa hồ đối với Hạ Vũ ba hoa như vậy có chút không kiên nhẫn, nhưng anh vẫn cao thấp đánh giá hồi lâu, cuối cùng thở phào nhẹ nhỏm, cắm súng vào chỗ sau thắt lưng mình, ánh mắt lại nhìn về phía ngọn núi bên cạnh, khoát tay: "Được rồi, được rồi, tôi đã biết, phạm nhân muốn chạy trốn, tôi chỉ có thể bất đắc dĩ bắn chết hắn."

Hạ Vũ ngoan ngoãn gật đầu, hóa ra cảnh sát phá án, phần tử tội phạm thừa dịp rối ren muốn chạy trốn đã bị bắn chết, người đàn ông lại cau mày nhìn về phía thắt lưng cậu: "Cậu bị thương à?"

"Dạ." Hạ Vũ vén áo lên, tự cúi đầu nhìn một chút: "Không sao đâu, đã hết chảy máu rồi." Người đàn ông nhàn nhạt nhìn thoáng qua, thình lình đổi giọng, tầm mắt hướng về phía sau phần lưng lộ ra ngoài của cậu: "Đây là cái gì? Hình xăm?"

"A? Hình xăm gì? Em chưa từng xăm mà!" Hạ Vũ cũng mờ mịt cúi đầu, nghiêng người qua xem, vừa nhìn có vẻ không sao, sau lưng mình vậy mà lại xuất hiện một số hiệu Ả Rập đỏ tươi -- 37.

Đây.......Đây là cái gì? Mình chưa từng xăm hình số 37 gì mà! Hạ Vũ chỉ cảm thấy đầu óc đặc quánh lại, người đàn ông hơi nhướng mày: "Đi thôi, chúng ta đi xem còn ai khác không." Nói rồi, anh hơi ngừng lại, thấp giọng nói: "Tôi tên là Trình Hi."

Nói rồi, Trình Hi quay đầu lại nhìn hoàn cảnh bốn phía một chút, bắt đầu phân tích: "Cậu khi ấy ngồi chỗ nào trên máy bay?" Cậu suy nghĩ một chút, hồi đáp: "Em khi ấy ngồi phía trước, hình như là ghế 1E."

Trình Hi gật đầu, "Vậy đúng rồi, tôi và gã tội phạm ngồi ghế hàng đầu, vừa vặn ngay phía trước các cậu, xem ra chúng ta mạng lớn, bị máy bay quẳng ra ngoài." Nói rồi, anh nhìn trời một chút, lại ở trên người mò mẫm một vòng lấy điện thoại di động ra, "Bây giờ là 1h chiều, chúng ta lên máy bay vào 10h sáng.......Theo lý mà nói, chúng ta hiện tại hẳn đang ở một đảo nhỏ nào đó ở quần đảo Đông Sa.......Ấn theo quỹ tích của ánh mặt trời và hướng bay của phi cơ........." Nói rồi, anh chỉ một ngón tay về phía bãi biển: "Bên này hẳn là hướng bắc."

Trời ạ....... Thật là lợi hại........Thông qua suy luận là có thể đoán được phương hướng! Mắt Hạ Vũ đều sắp biến thành mắt sao, Trình Hi coi như không phát hiện loại ánh mắt có chút khoa trương này của cậu, hất cằm: "Chúng ta nên qua đó xem thử có ai sống sót không."

Hạ Vũ gật đầu, hai người bước nhanh đến bãi cát, rất nhanh phóng qua một mỏm núi, vòng qua một khúc ngoặt, Hạ Vũ rốt cuộc cười không nổi nữa.

Trên bãi cát nơi này nằm chi chít rất nhiều người không hề nhúc nhích, những người này tựa hồ đều........Đã chết........Mà chiếc máy bay Boeing 737 từng ngồi đã rơi vỡ thành mảnh nhỏ, có bộ phận đang bốc cháy, cánh quạt còn đang chuyển động, nhưng người sống sót thì đang bận rộn, có người đang liều mạng cứu giúp những nạn nhân bị thương nặng kia; có người nằm sấp bên một bộ thi thể gào khóc; có người đang ôm lấy nhau, liếm láp vết thương cho nhau, có người thậm chí quỳ xuống đón ánh mặt trời cầu khẩn.

Hạ Vũ chứng kiến cảnh tượng thảm thiết bực này thoáng cái luống cuống, vội vàng chạy tới, thấy một người liền rống lớn lên: "Các anh chị có nhìn thấy em gái tôi không?" Hỏi một vòng, không ai nhìn thấy có một cô gái bộ dáng giống cậu.

Trái tim Hạ Vũ thoáng chốc chùng xuống.

Hạ Tuyết........Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện sao? Hạ Vũ mờ mịt đứng trên bãi cát, mê mang nhìn bốn phía, Hạ Tuyết........Đã đi đâu? Chẳng lẽ.......Em ấy đã chết......?

Một bên những người còn sống đều đang nghĩ đủ loại phương thức cầu cứu khác nhau: Điện thoại di động không có tín hiệu, không thể dùng, đầu của chiếc máy bay cũng không biết đã văng đi đâu, cũng không có cách nào dùng sóng vô tuyến điện liên lạc, trong những người sống sót ở đây chỉ có một tiếp viên, phi hành đoàn cùng cơ trưởng cơ phó vân vân tất cả đều không thấy bóng dáng, mãi đến giờ khắc này, Hạ Vũ vẫn luôn vô cùng lạc quan rốt cuộc không chịu nổi quỳ gối trên mặt đất, họ........Đã bị nhốt trên một hòn đảo vô danh, biện pháp duy nhất có lẽ........ Là chờ cứu viện.

"Mọi người! Tất cả mọi người tập hợp một chút!" Một cô tiếp viên xinh đẹp đáng yêu nhưng có chút chật vật mạnh mẽ vẫy tay, "Tất cả mọi người tập hợp một chút, tôi vốn là tiếp viên hàng không lần này Tiểu Tĩnh! Mọi người tập hợp một chút, tôi có vài điều muốn nói!"

"Đi thôi, đi nghe xem cô ấy muốn nói gì." Chẳng biết khi nào Trình Hi xuất hiện không tính là dịu dàng túm cậu lên, giọng điệu khá cứng rắn: "Em gái cậu khẳng định rơi phía sau hòn đảo này rồi, không sao đâu." Anh ấy....... Đang an ủi người ta sao? Hạ Vũ có chút ngây người, nhưng vẫn cười một tiếng, ấp úng nói câu: "Cám ơn."

Sau khi cùng những người sống sót khác hội hợp, Tiểu Tĩnh liền đếm nhân số, tất cả những người sống sót cộng lại, năm mươi người. Nam 26 người, nữ 24 người, người Trung Quốc 47 người, người da trắng 2 người, người da đen 1 người. Người trưởng thành 48 người, hai trẻ em.

Đám người đang ồn ào: "Chúng ta làm gì bây giờ......?" "Này! Mau tìm cơ trưởng!" "Chết tiệt! Ông đây trở về còn vài mối làm ăn cần bàn đấy!" "Mẹ ơi........Con muốn xem Chú Cừu Vui Vẻ........" "Ba ơi ba........ Người đó chết rồi!" "fucking......"

"Mọi người nhìn xem!........Sườn núi có phải có tòa miếu hay không?" Thình lình tiếng thét thoáng cái cắt đứt những lời phàn nàn của mọi người, tất cả đều nhìn về phía ngọn núi duy nhất trên đảo kia.

Đúng.......Tuyệt đối không sai.........Trên đỉnh núi thậm chí có một tòa miếu! Từ đây nhìn lại, tòa miếu theo khuynh hướng kiến trúc Trung Quốc, xây dựng bằng gỗ, có chút đổ nát........ Nhưng........ Nhưng thế chẳng phải có nghĩa là........Hòn đảo này có dấu vết sinh tồn của con người sao?!

Mọi người mừng rỡ, một đám phấn chấn reo hò, "Chờ một chút!" Một người đàn ông khí chất nho nhã trong đó giơ tay lên: "Mọi người hiện giờ không thể bối rối, các bạn thấy thế này có được không, trước cử mấy người đàn ông đến tòa miếu đó điều tra tình hình chút, những người đàn ông còn lại thu gom di hài những người bị nạn lại, những người phụ nữ thì hỗ trợ thu gom quần áo và thức ăn tản mát trên mặt đất, các vị thấy thế có được không?"

Người đàn ông nho nhã này rất có khí chất lãnh đạo, tất cả mọi người không đưa ra ý kiến, tất cả đều gật đầu đồng ý, người đàn ông cười, trong lúc vô hình đã đoạt quyền lãnh đạo của tiếp viên Tiểu Tĩnh, tự giới thiệu nói: "Xin chào mọi người, tôi tên Lục Lâm, vì kế hoạch bây giờ chúng ta tuyệt đối không thể hoảng hốt, chúng ta nhất định sẽ được cứu sống!"

Lục Lâm tựa hồ là một người lãnh đạo cực kỳ tốt, giọng nói không cao không thấp nhưng tràn ngập hy vọng này vừa ra khỏi miệng, ít nhất vẻ mặt tất cả mọi người đều mang theo ý cười. Anh ta lại mỉm cười: "Vậy........Hiện giờ ai đi xem trong miếu có gì?"

"Ai đi đây?" Một bên Tiểu Tĩnh có chút khó xử, Hạ Vũ vừa định giơ tay, Trình Hi một bên lại mở miệng trước: "Tôi đi, tôi là cảnh sát."

"Hóa ra là anh cảnh sát à........" Tiểu Tĩnh nhìn thấy Trình Hi đẹp trai mặt đỏ rần lên, vội vàng nhìn về phía đám đông: "Còn ai đi nữa?"

Rất nhanh, một tiểu đội thăm dò gồm bảy người được thành lập.

Trình Hi là cảnh sát, lại có súng ngắn, cho nên nghiễm nhiên trở thành đội trưởng. Trong sáu người còn lại, Hạ Vũ quả quyết muốn vào đội, nói không chừng còn có thể tìm thấy Hạ Tuyết; Có một người tên Diệp Chi cũng gia nhập, nghe anh ta tự mình nói năm nay vừa mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh, nói là đến đảo Bali du lịch tốt nghiệp; Một người đàn ông trung niên tên Mạnh Du, da cực đen, không thích nói chuyện, nghe nói trước kia là một vận động viên, chuyên ba môn phối hợp. Mà ba người ngoại quốc còn lại cũng giơ tay gia nhập, người da đen kia tên Bassa, là được gia đình Hoa Kiều nhận nuôi, cho nên giọng Hồng Kông vô cùng sứt sẹo, mà hai người da trắng khác thì tựa hồ là một cặp gay, công tên Dany, thụ tên Edmond, không biết nói tiếng Trung, toàn bộ dựa vào người da đen Bassa phiên dịch.

Núi của hòn đảo cực kỳ cao, rất nhanh nhóm bảy người họ đã lảo đảo tới ngôi miếu nhỏ ở sườn núi.

Miếu thờ không lớn, từ cổng nhìn lại còn có thể thấy bãi biển, Hạ Vũ hướng về phía bãi biển phất phất tay, mà người trên bãi biển cũng có thể đáp lại.

Hạ Vũ quay đầu, bắt đầu cẩn thận đánh giá tòa miếu này.

Miếu nhỏ thoạt nhìn niên đại rất xưa, kiến trúc tôi luyện qua năm tháng, trong miếu cũ cũ nát nát chỉ thờ phụng một pho tượng đồng.

Pho tượng này cao khoảng 4m, nữ giới, thân người đuôi rắn, tựa hồ là Nữ Oa, trong tay nắm thứ gì đó như nội tạng, khóe miệng hơi cong, hơi có vẻ khinh miệt nhìn phương xa —— Cũng chính là bãi biển nơi tất cả những người sống sót đang tụ tập.

Không biết tại sao, Hạ Vũ chung quy cảm thấy pho tượng này cười vô cùng quỷ dị, ấn theo trí nhớ của cậu........Nữ Oa không phải là nữ thần phổ độ chúng sinh dẫn dắt nhân loại sao? Thế nào mà lại cười quỷ dị như vậy?

Pho tượng này thật sự quá tà ác........

"Mọi người nhìn xem, đây tựa hồ có chữ gì đó........ " Nói rồi, Diệp Chi gọi mọi người đi tới sau lưng bức tượng, chỉ vào một phiến đá sau lưng tượng cao giọng gọi, anh ta lại dùng tay phủi bụi bặm trên phiến đá, kêu lớn: "Mọi người nhìn xem! Nơi này có chữ!"

Mọi người vội vàng bu lại, chỉ thấy trên phiến đá có khắc mấy chữ phồn thể màu đỏ, còn phải đọc từ phải qua, hàng chữ to dòng đầu tiên viết: Chào Mừng Đến Với Trò Chơi Giết Chóc.

Ngay sau đó, phía dưới lại là mấy hàng chữ nhỏ:

Một, trong trò chơi chỉ có thể có một người sống sót, chỉ một người.

Hai, nếu cùng ngày số người tử vong là 0, ấn theo số thứ tự từ nhỏ đến lớn mà lần lượt chết.

Ba, thời gian trò chơi là tổng tất cả số người sống sót, nếu hết giờ chơi số người sống sót lớn hơn một, toàn bộ xóa sổ.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, nói không được một lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.