Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 84: Thái tử trọng sinh có thuật đọc tâm (15)




Lăng Tử Hiên có một bí mật, bí mật này đã dằn xuống đáy lòng nhiều năm: Cậu chỉ thích đàn ông, hơn nữa chính là một M nặng mỗi ngày thích ảo tưởng bị trói gô bị ngược đãi bị ngựa gỗ bị quất đánh.

Lăng Tử Hiên sinh ra trong gia đình dòng dõi thư hương, tổ tiên thời Tây Hán từng làm chư hầu, ngàn năm sau thái gia gia của cậu còn từng làm thư ký chính cho một vĩ nhân nào đó, cho nên quan niệm tư tưởng của gia tộc cực kỳ bảo thủ, cô em họ của cậu ngay cả váy ngắn cũng không cho mặc, càng miễn bàn đến việc định hướng giới tính của cậu là loại khác, làm sao có thể nói cho người trong nhà: "A ba mẹ thân mến, con thích đàn ông, xin ba mẹ nhất định phải ủng hộ con?"

“Này, Tiểu Lăng, giúp một tay.” Đột nhiên tiếng nói thoáng cái cắt đứt suy tư của cậu, Lăng Tử Hiên ừ một tiếng, nhếch miệng cười toe toét: “Anh Lưu, máy móc nặng chứ, vác Steadicam nặng như vậy thắt lưng cũng không tốt lắm đúng không?”

(Tiêu: Steadicam là loại máy quay đeo trên người như áo luôn không cần vác trên vai.)

Anh Lưu tên đầy đủ gọi là Lưu Ca, hắn năm nay mới 25 tuổi, gầy teo cao cao, diện mạo vô cùng bình thường, nhưng vô cùng thú vị, vác gần trăm cân trên người hắn như bình thường không hề hấn gì.

Lưu Ca cười rất hèn mọn, tự vỗ vỗ thắt lưng, thần bí hề hề nói: “Tôi ăn long cốt tráng cốt hoàn đó, một đêm ba lần không phí sự đâu! Tiểu Lăng, hay là cậu cũng thử xem?” Lăng Tử Hiên bật cười ha ha, cười mà không nói, rất nhanh, hai người liền xuống xe, đi tới cửa chính của làng du lịch khu giải trí 3D.

“A.......Hoan nghênh hoan nghênh, các vị là đạo diễn và camera của đài truyền hình sao, hoan nghênh hoan nghênh, tôi là Hoàng Thượng người phụ trách lần này, quay phim hai ngày này phải dựa vào các vị rồi!” Người nói chuyện kia là một người đàn ông thanh tú khoảng 30 tuổi, diện mạo bình thường, mặc một bộ áo gió phi công, nói chuyện vô cùng ôn hòa, trên mũi đeo một cái kính đen sứt sẹo, rất nho nhã, song cái tên này thật sự quá đại nghịch bất đạo, Lăng Tử Hiên và Lưu Ca nhìn nhau, tất cả đều hiểu ngầm cười.

“Đừng đứng đó nữa! Đến đây đến đây, tôi đã chuẩn bị phòng cho hai vị xong rồi, các vị thích đồ ăn Trung Quốc hay cơm Tây? Đầu bếp nấu món Trung Quốc chỗ chúng tôi bởi vì hôm nay nghỉ phép, cho nên tôi tự chủ trương chuẩn bị cho các vị cơm Tây, lại đây, xin mời sang bên này, chúng ta vừa ăn vừa nói nhé?” Hoàng Thượng nói chuyện giọng điệu vô cùng nhu hòa, mang theo chút cảm giác lấy lòng, khiến hai người thoáng cái nảy sinh không ít hảo cảm với gã.

Làng du lịch trang hoàng vô cùng xa hoa, phục vụ viên bên trong mặc dù sắc mặt đều rất tái nhợt, nhưng ăn mặc chỉnh tề, mỗi người bộ dáng đều rất đẹp, cực kỳ thích mắt, hai người theo Hoàng Thượng vào đại sảnh cửa chính, đi xuống lầu, tới một quầy bar trang hoàng cực kỳ tao nhã, vừa vào cửa liền phát hiện một người đàn ông đang ngồi trên quầy bar, người đàn ông mặc một thân chính trang màu chì, trên mũi đeo một cặp kính gọng vàng, đang tập trung tinh thần xem một ít văn kiện, bên cạnh bàn đặt một ly thức uống màu đỏ tươi, hơn nữa trên đầu gối nằm ườn một con mèo đen lớn, tựa hồ đang ngủ, sau khi nhìn thấy họ tiến đến liền đứng dậy không gợn chút sợ hãi liếc mắt nhìn họ, nhảy xuống uốn éo uốn éo bỏ đi.

“A, giám đốc, anh ở đây à.” Hoàng Thượng thân thiện lên tiếng chào hỏi, xoay người liền giới thiệu hai người: “Tôi giới thiệu một chút, vị này chính là giám đốc điều hành của khu giải trí chúng tôi, Hoàng Phủ Thần.” Nói rồi, gã quay đầu, trái lại giới thiệu hai người: “Giám đốc hai vị này là đạo diễn và camera của đài truyền hình mời đi theo.”

Hoàng Phủ Thần là một người vô cùng lạnh lùng, chỉ thấy anh ta tháo kính xuống, cao thấp đánh giá họ một chút, lúc này mới đứng lên lần lượt bắt tay họ: “Chào các vị, hoan nghênh đến khu giải trí 3D.”

Woa, tay của vị giám đốc này thật lạnh, Lăng Tử Hiên âm thầm kinh ngạc, nhưng không suy nghĩ nhiều lắm, sảng khoái bật cười: “Xin chào giám đốc Hoàng Phủ, tôi tên Lăng Tử Hiên.” Hoàng Phủ Thần khẽ gật đầu, làm một tư thế xin mời: “Xin mời.......Các vị cứ đàm luận đi, tôi sẽ không quấy rầy.” Anh ta hơi cúi người, liền xoay người rời đi.

Người đàn ông này...... Thật sự là...... Quá......Lăng Tử Hiên nhìn bóng lưng thẳng tắp của Hoàng Phủ Thần, chưa phát giác ra trong lòng có chút ngứa, thân hình Hoàng Phủ Thần cao gầy, hơn nữa thích hợp mặc quân phục nếu trong tay anh ta cầm thêm sợi roi nữa.......Sẽ càng hoàn mỹ.

Lấy lại tinh thần Lăng Tử Hiên mới phát hiện bản thân thiếu chút nữa cứng lên, không nhịn được nóng lòng đánh tiểu đệ đệ của mình ngay tại chỗ, tại sao có thể không có tiền đồ như vậy chứ!

May là Hoàng Thượng và Lưu Ca cũng không chú ý đến sự khác thường của cậu, Hoàng Thượng vô cùng nhiệt tình dẫn hai người tới bàn bốn góc, rất nhanh, liền có phục vụ viên chuyền đồ ăn cho họ. Lăng Tử Hiên và Lưu Ca cũng đói dữ dội, liền không khách khí, ngụm lớn bắt đầu ăn.

Cơm Tây làm vô cùng ngon miệng, thiên về phía khẩu vị cho Trung Quốc nhiều hơn, hai người ăn uống ngon lành xong không nhịn được đánh ợ, Hoàng Thượng lúc này mới cười tủm tỉm nói: “Vậy chúng ta bắt đầu đi nhé?”

Lúc cần YY thì YY, lúc nên làm việc thì làm việc, Lăng Tử Hiên gật đầu, lấy ra giấy bút tùy thân, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái.

“Cái kia, là vầy, tôi muốn để hai vị quay quảng cáo trong phạm vi điều hành của tôi, chính là thế giới Harry Potter, toàn bộ phim tuyên truyền định là 5 phút, quảng cáo làm 30 giây, lần nay xin mời hai vị đến chính là muốn hai người quay chút tư liệu, sau đó là quảng cáo, hai người tham quan chút tìm cảm giác quay, hôm nay và ngày mai có thể quay xong chứ?” Hoàng Thượng ngữ tốc không nhanh lắm, gã dừng lại một chút, vô cùng ôn hòa chân thành khẩn cầu: “Tôi tin vào thực lực của hai vị, xin nhất định phải quay tốt phim quảng cáo này, kính nhờ. Việc này liên quan đến công trạng của tôi, hơn nữa cũng liên quan đến tương lai của công ty, thật sự kính nhờ.”

Trời ạ, còn có nhân viên vì công ty ra sức như vậy, Lăng Tử Hiên và Lưu Ca đồng thời nở nụ cười: “Được thôi, ngài yên tâm.”

Thế giới pháp thuật của Harry Potter nằm ở phía bắc khu giải trí 3D, chiếm diện tích không lớn lắm, thiết bị trò chơi bên trong cũng rất đơn giản, chỉ có sân ga chín ba phần tư, tàu lượng siêu tốc lốc xoáy Quidditch, lâu đài Hogwarts, một cánh rừng rậm nguyên sinh tên Rừng Cấm, ngoài ra không còn gì nữa, có điều du khách quan tâm đến chủ đề công viên hơn, chủ yếu là vì chiêm ngưỡng Harry Potter mà đến.

Hai người khéo léo từ chối Hoàng Thượng đi theo, tự mình lái một chiếc xe điện nhỏ dạo chơi công viên, vòng vòng vèo vèo nửa giờ, mới tới được đích đến.

Lăng Tử Hiên từ khi lên cấp hai đã mê truyện Harry Potter, lúc ấy chuyện thích nhất là ở nhà rảnh rỗi cầm cây gậy gỗ đọc lớn câu thần chú, nhìn thấy lâu đài Hogwarts tráng lệ hùng vĩ xa xa, kích động kêu lớn: "Trời ạ! Giống quá!" Thật sự quá giống lâu đài cổ trong phim tưởng tượng, hơn nữa dùng mắt thường mà nhìn, tòa lâu đài giữa không trung còn nổi lơ lửng rất nhiều chổi bay, vèo vèo bay tới bay lui, thật sự không thể phân biệt thật giả.

Trời ơi trời ơi trời ơi! Lăng Tử Hiên cảm thấy mình kích động đến có chút phát run, cậu chỉ vào một đám người mặc đồ đen xa xa: "A a a, đây đều là COS sao? Thật là quá giống thật, sao đều là người ngoại quốc ha........ Quá giống thật, Harry Potter đâu? Ai đóng vai Harry Potter?"

Lưu Cả đảo mắt xem thường, Lăng Tử Hiên vừa mới tốt nghiệp đại học, vẫn còn là một đứa trẻ ra đời chưa lâu, vậy mà có thể kích động thành như vậy, không khỏi kéo cậu ngồi xuống: "Mau mau, đừng đứng, coi chừng gặp nguy hiểm, cậu nói xem tôi quay phim thế nào được?"

Lăng Tử Hiên suy nghĩ một lát, lựa chọn qua lại giữa lâu đài và rừng cấm sau một lúc quyết định đến rừng cấm xem trước, xét nhân tố ánh sáng thấy rằng, hình ảnh do ánh sáng mặt trời chiếu xuống là tự nhiên nhất.

Hai người nói là làm, vì quay phim rất tốt, Lưu Ca cầm máy chống sốc steadicam lên, hai người xuống xe, lần lượt tới cửa công viên.

"Ô......." Tiếng còi tàu xe lửa hơi nước cổ xưa phát ra, rất nhanh, một chiếc tàu hơi nước chở du khách chậm rãi tiến vào sân ga, Lăng Tử Hiên kích động không thôi, đây là sân ga chín ba phần tư trong truyền thuyết! Vội vàng năn nỉ Lưu Ca quay lại hình ảnh du khách bước khỏi toa.

Thật sự quá giống thật...... Lăng Tử Hiên thầm cảm thán, nhìn một tốp du khách ngồi lên thuyền nhỏ hẳn là tân sinh năm đầu, càng thêm hưng phấn, người thiết kế khu giải trí 3D này thật sự là một người cực kỳ tài năng! Cư nhiên có thể mô tả thế giới trong sách sống động như vậy, hơn nữa cậu đứng bên hồ cũng có thể nhìn thấy trong hồ có những cái bóng hoặc lớn hoặc nhỏ, hẳn chính là cá mực khổng lồ hoặc người cá trong nguyên tác. Có khả năng những thứ này đều là mô phỏng nhỉ, Lăng Tử Hiên không suy nghĩ nhiều, chỉ bảo Lưu Ca tìm một góc độ, quay tư liệu sống khoảng 1 phút.

Hai người một bên cảm thán thiết bị của khu giải trí, một bên đi bộ vòng qua hồ nước, rất nhanh liền nhìn thấy phía trước đậu rất nhiều cỗ xe ngựa trung cổ, chỉ tiếc trên xe không có ngựa, song Lăng Tử Hiên lại một lần nữa trợn to hai mắt...... Đây đây đây là Vong Mã sao? Sinh vật trong nguyên tác chỉ có kẻ từng nhìn thấy người chết mới có thể thấy được chúng? Lăng Tử Hiên kích động da đầu đều tê dại, vội vàng cuống quít chạy tới, ngồi trên xe ngựa gọi: "Anh Lưu nhanh lên chút nhanh lên chút, chúng ta đến rừng cấm thôi!"

Lưu Ca khóe miệng co quắp, xe ngựa không có ngựa mà có thể chạy sao? Nhưng hắn vẫn không nói gì, cũng lên xe.

Xe ngựa "vù" một tiếng chuyển động, Lưu Ca ngay từ đầu còn chưa chuẩn bị tốt, sợ đến thoáng cái nắm chặt thanh vịn, sắc mặt trắng bệch nhìn dưới mặt đất: "Tiểu Lăng, đây là tự động? Hay trên mặt đất có đường ray hả?"

Lăng Tử Hiên phất phất tay, nhìn bộ dạng lúng túng của Lưu Ca ha ha cười hồi lâu: "Có thể là có đường ray ẩn hình gì đó thôi, Lưu Ca đừng sợ, còn có em ở đây, ta đi đến rừng cấm trong truyền thuyết xem sao........"

Xe ngựa không có ngựa, hai người lại có thể rõ ràng nghe thấy tiếng vó ngựa, rất nhanh ô tô chạy vào bìa rừng cấm, liền ngừng xe.

Rừng cấm thật sự quá xinh đẹp. Cũng không biết khu giải trí đã bỏ bao nhiêu tiền vốn, dù sao thảm thực vật của rừng vô cùng đầy đủ, hai người có thể đi về trước vài bước, đại thụ rợp trời đã đem ánh mặt trời chi chít che lại, Lăng Tử Hiên ngẩng đầu nhìn cũng chỉ có thể nhìn thấy ánh nắng bị lá cây đan chéo phức tạp phân tách ra chỉ có thể nhìn thấy lốm đốm, trong không khí vô cùng ẩm lạnh, gió nhẹ thổi qua, lá cây rào rào rung động, vô cớ khiến họ cảm nhận được một cỗ ớn lạnh.

Lưu Ca tương đối cẩn thận lại mẫn cảm, sợ đến nhìn bốn phía, cẩn thận nói: "Tiểu Lăng, nơi này âm u thực đáng sợ, hay là chúng ta về trước nhé?"

Lăng Tử Hiên không cho là đúng phất phất tay, mải mê đi về phía trước: "Không sao đâu, anh Lưu, có em đây...... Đi, chúng ta đi thử xem, có đúng là còn nhện tám mắt và bạch kỳ mã gì không........ " Nói rồi, cậu nhảy chân sáo về phía trước, một bên còn reo hò vẫy tay về phía Lưu Ca: "Anh Lưu.......Mau tới....... Nơi này cư nhiên còn có nàng tiên nhỏ! Trời ạ, làm quá giống, anh nói xem có thể bắt một cô không?"

Lưu Ca lẩm bẩm hồi lâu, cầm máy đi về phía trước vài bước, bỗng dưng cảm giác được có gì đó không đúng, phía sau tại sao lại có tiếng vang lạch cạch? Hắn thận trọng quay đầu lại, lập tức sợ tè ra quần.

Một con nhện to lớn cao ít nhất hai tầng chẳng biết khi nào đã đứng phía sau hắn, toàn thân con nhện năm màu rực rỡ, chỉ có chỗ bụng là màu đỏ, tám con mắt to quái dị gắt gao theo dõi hắn, tựa hồ hắn đã sớm thành bàn đồ ăn Trung Quốc, hơn nữa Lưu Ca có thể rõ ràng nhìn thấy từng cái gai trên chân con nhện to lớn này, thật sự là....... Quá kinh khủng........

Lưu Ca sợ đến kêu toáng lên, hắn một tay ném máy móc ra, rống lớn một tiếng: "Cứu mạng!" Tiếng kêu cứu này rống đến thật sự đột ngột, khiến Lăng Tử Hiên đi ở phía trước bị dọa giật mình, chờ cậu nghi hoặc quay đầu lại, Lưu Ca đã khóc thét vọt qua bên cạnh cậu, phía sau chẳng biết sao lại lòi ra một con nhện khổng lồ đi lại cực kỳ nhanh nhẹn, đang răng rắc bò về phía cậu.

Lăng Tử Hiên cảm giác da đầu có chút tê dại, mới đầu cậu còn chưa kịp phản ứng, chỉ lui ra sau vài bước đợi đến khi kịp phản ứng con nhện khổng lồ đã nhanh chóng bò tới trước mặt cậu, đột ngột vểnh đuôi, phun vào cậu một cỗ chất lỏng trăng trắng.

Chất lỏng trăng trắng nhanh chóng đọng lại trong không khí, Lăng Tử Hiên rất nhanh kịp phản ứng đây là phun tơ, cậu nhanh nhạy lăn tại chỗ một vòng, sau khi khó khăn tránh thoát tập kích, vội vàng đứng dậy bỏ chạy.

"Lưu Ca! Cứu mạng!" Lăng Tử Hiên rống to, lộn nhào chạy về phía trước, phía sau con nhện tốc độc cực kỳ mau, có đôi khi, cậu đều có thể cảm giác được một cái chân của con nhện đã giẫm lên gót chân sau của cậu.

Cậu có thể cảm nhận được sự sợ hãi của bản thân, thân thể lại chạy trốn không thể khống chế được.

Nhưng Lăng Tử Hiên và Lưu Ca đều phạm vào một sai lầm chí mạng, hai người không hề chạy về hướng tòa lâu đài, mà chọn chạy sâu vào khu rừng cấm, nơi đó —— Đều là những sinh vật thần bí nguy hiểm.

Lăng Tử Hiên thở hồng hộc chạy, thỉnh thoảng nhìn phía sau, con nhện đã không thấy đâu nữa........A, được cứu rồi. Cũng không biết Lưu Ca thế nào, song vừa rồi chạy trốn so với thỏ còn nhanh hơn, hẳn là không có việc gì.

Cậu thoáng cái xụi lơ trên mặt đất, ngụm lớn thở phì phò, vừa rồi thật sự là chạy trối chết mà, hiện giờ mới cảm giác lồng ngực mình mang theo một cỗ máu tanh, khó chịu dữ dội. Cậu lại nghỉ ngơi một hồi, vừa định đứng dậy, liền nghe thấy ngay phía sau truyền đến một tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Là tiếng của anh Lưu! Trời ạ! Không phải đã xảy ra chuyện gì chứ! Lăng Tử Hiên thoáng cái đứng dậy, lộn nhào chạy về hướng phát ra thanh âm.

Đợi đến khi chạy tới, Lăng Tử Hiên lại một lần nữa choáng váng.

Xa xa, đứng một sinh vật xinh đẹp mà cậu chưa từng gặp qua, đây là thú một sừng, tuyệt đối là thú một sừng, toàn thân phát ra quang mang trắng óng ánh, giống như ngựa, nhưng trên đầu có một cây sừng cương quyết, cây sừng kia, hiện đang không ngừng ra vào lồng ngực Lưu Ca, mà lúc này dưới thân Lưu Ca đã chảy một vũng lớn máu tươi, sắc mặt xám trắng, không hề nhúc nhích bị thú một sưng đâm thủng ngực ghim trên đại thụ.

Lăng Tử Hiên không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt, hồi lâu sau mới hồi phục tinh thần........Lưu Ca........ Đã bị thú một sừng thiện lương nhất trong truyện Harry Potter dùng sừng đâm chết? Quá khó tin.........Đây.......Thật sự,........Lăng Tử Hiên thở hổn hển thụt lùi vài bước, liền cảm giác mình va phải thứ gì đó.

Sẽ không.........Phải là quỷ hút máu đó chứ........ Lăng Tử Hiên thận trọng quay đầu lại, phát hiện cư nhiên là một đám nhân mã.

Quái vật nửa trên là người, nửa dưới là ngựa, Nhân Mã chân chân thật thật.

Lăng Tử Hiên giật mình đặt mông ngồi trên mặt đất, ngơ ngác nhìn đám nhân mã trước mắt này hồi lâu chưa kịp phản ứng. Thật là quá kinh khủng, từ con nhện tám mắt vừa rồi tìm được đường sống từ trong chỗ chết, đến Lưu Ca bị thú một sừng ghim xuyên ngực cắm trên cây, thật sự giống y như thật không thể tin nổi, chẳng lẽ nhân mã trước mắt cũng là thật sao?

Chẳng lẽ hết thảy những việc này đều là thật sự? Nghĩ tới đây Lăng Tử Hiên hung hăng vỗ gò má mình, tỉnh dậy tỉnh dậy! Mày chỉ nằm mơ nằm mơ đây là nằm mơ!!!

Mơ không tỉnh lại.

"Hôm nay sao hỏa thật sự quá sáng........ Ta đã nói mà, cư nhiên có người sống tới." Nhân mã cầm đầu thoạt nhìn là thủ lĩnh của bọn họ, cực kỳ cường tráng, bộ dáng vô cùng hung hãn, trên mặt còn có một đường sẹo thật sâu, chỉ thấy hắn hướng mấy nhân mã phía sau hắc hắc cười vài tiếng, lại thích ý mà lắc lắc đuôi ngựa, sung sướng nói: "Ai tới trước?"

+++

Khi Lăng Tử Hiên kịp phản ứng, cậu đã bị đàn nhân mã có ít nhất chín con tạo thành này vây chính giữa, trong đó gã thủ lĩnh kia thô bạo xé quần áo cậu thành mảnh nhỏ, chưa tới phút chốc, cậu đã bị đẩy nghiêng dùng tư thế quỳ bò soài trên một tảng đá lớn bằng phẳng, thủ lĩnh ngang ngược đặt cậu dưới thân, tách cánh mông tinh tế liếm lộng trong chốc lát, liền không thể chờ được nữa mà ưỡn thắt lưng lên, một cây gì đó tráng kiện muốn gấp đôi con người liền cứ thế tiến vào.

Lăng Tử Hiên cong người thê thảm tru lên, nhưng làm thế nào cũng chạy không khỏi sự tình vừa dã man vừa hung tàn bậc này, chỉ có thể tùy ý cho đám yêu quái trên người giống như giã cối điên cuồng cắm sâu, mà gã thủ lĩnh kia nghe thấy tiếng khóc của cậu càng thêm hưng phấn, liên tục dùng sức ưỡn eo, thỏa thuê cưỡng hiếp người đàn ông không có một tia sức lực để phản kháng này.

Đây căn bản không phải thứ nhân loại có thể thừa nhận, theo một lần cắm sâu hung mãnh, Lăng Tử Hiên cảm giác ý thức của mình càng ngày càng mơ hồ, mà thật đáng buồn nhất chính là....... Còn có vài tên nhân mã nữa đã nén không được, chậm rãi tiến đến gần.. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.