Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 82: Thái tử trọng sinh có thuật đọc tâm (13)




Lệnh Hồ Ngạn có một bí mật, bí mật ngày hắn cũng không dám nói cho những người khác biết: Hắn đã sớm chết rồi, đã biến thành quỷ, hiện giờ nhậm nhức ở khu giải trí 3D, chủ yếu phụ trách hoạt động khu vui chơi chủ đề Thế Giới Đáy Biển, cũng coi như là một giám đốc chi nhánh nhỏ.

Hắn chết như thế nào, bản thân đã không nhớ rõ, một khắc trước đang theo vị hôn thê ở tiệm hotdog trong khu trò chơi ăn đồ ăn nhanh, sau một khắc trên tay hắn đã dính đầy máu tươi mờ mịt quỳ trên mặt đất, vị hôn thê chẳng biết tung tích. Mãi đến khi một người đàn ông lạnh lùng xuất hiện, chúc mừng hắn thông qua khảo nghiệm ăn sống vị hôn thê, có thể đảm nhiệm giám đốc chi nhánh trong khu giải trí.

"Xin chào giám đốc Lệnh Hồ, tôi là Tiểu Mặc trợ lý của giám đốc Hoàng Phủ, xin mời 12h tối đúng giờ tham gia hội nghị." Lệnh Hồ Ngạn ngồi trên ghế xoay của mình, có chút thờ ơ đùa bỡn nhẫn hồng bảo thạch trên tay mình, ngẩng đầu nhìn cậu bé xuyên tường mà qua này, cậu bé mặc một thân âu phục chít eo màu đen danh quý, mang nơ màu đen, mặt búp bê, bộ dáng rất đáng yêu, hắn biết cậu bé này tên Mặc Gia Kỳ, là tiểu trợ lý nhận chức gần đây, mặc dù tâm tình không tốt, nhưng vẫn không muốn làm khó dễ người mới tới, liền gật đầu: "Tốt, tôi biết rồi, tôi sẽ đúng giờ."

Mặc Gia Kỳ vẻ mặt lạnh lùng, rũ mắt hơi cúi người, lặng lẽ từ trên tường bay đi. Lệnh Hồ Ngạn nhìn phía sau cậu, thở một hơi thật dài, nặng nề dời thân thể dựa lên trên, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

Cuộc sống thế này hắn thật sự chịu đủ rồi.

Tới nơi này đã một năm, mỗi ngày vẫn cứ thế bày ra hoạt động để càng nhiều người đến thăm thế giới đáy biển và thu hoạch linh hồn con người, nhiệm vụ của hắn chính là mỗi tháng thu gom linh hồn con người, kính dâng cho chủ nhân nơi này -- BOSS lớn nhất phía sau màn của khu giải trí 3D. Chủ nhân của họ rốt cuộc là ai? Bộ dáng thế nào? Là dạng quỷ quái gì? Hắn một mực không hay biết, hắn chỉ biết, hắn muốn tiếp tục sống sót.

Những nhân viên nền tảng nhất nơi này không tồi, như loại cấp bậc giám đốc này của họ, hội nghị mỗi tháng, đều trình diễn chế độ đào thải vị trí cuối -- Tên quỷ thu được linh hồn ít nhất sẽ dùng phương thức cực kỳ tàn nhẫn xử chết một lần nữa. Theo chủ nhân của họ nói, như vậy sẽ tăng thêm tính tích cực của nhân viên, đề cao hiệu suất công tác.

Hắn sẽ trở thành biến thái mất thôi! Lệnh Hồ Ngạn phẫn hận nghĩ, một ngày nào đó, hắn sẽ rời khỏi đây, làm một con quỷ tự do tự tại không cần hại người!

11h45" tối khi Lệnh Hồ Ngạn rảo bước vào phòng hội nghị, bốn giám đốc phân khu còn lại đã sớm đến nơi, nhìn thấy hắn đi đến, một người đàn ông trong đó cười cực kỳ ôn hòa phất tay với hắn: "Lệnh Hồ cậu đã đến rồi, nhanh ngồi đi."

Người nói chuyện này là giám đốc của thế giới ma pháp Harry Potter, họ Hoàng tên Thượng, ước chừng 35 tuổi, mặc áo khoác phi công, mang theo một cặp kính đen tả tơi, nghe gã tự mình giới thiệu nói nguyên lai là một chủ nhiệm lớp trung học, nghỉ hè mang theo học sinh mình đến khu giải trí thì trúng chiêu.

Lệnh Hồ Ngạn hướng gã thân thiện chào hỏi, ở vị trí cũ của mình ngồi xuống, đồng thời chào hỏi hai mỹ nữ bên cạnh. Cô gái ngồi bên trái hắn tên là Lục Vãn Tình, phụ trách phân khu bộ lạc Phi Châu, cô gái tuổi không lớn, cầm một cây quạt gỗ đàn, mặc một thân áo dài thêu phượng màu đỏ hoa lệ, càng tôn thêm da thịt trắng nõn, vóc người lung linh tới cực điểm, nhìn thấy hắn chào hỏi chỉ nhàn nhạt gật đầu, Lệnh Hồ Ngạn biết, cô gái này kỳ thật là một sát thủ lãnh huyết, trong một lần nhiệm vụ ám sát vĩnh viễn lưu lại nơi này; Mà ngồi bên phải hắn chính là một lolita, là người phụ trách của vương quốc Nòng Nọc Bé, có một cái tên dễ nghe Nanako, thoạt nhìn chưa tới 13 tuổi, là lai giữa Trung Nhật, con mắt thật to vô cùng đáng yêu, nhưng hắn biết, chính cô bé này, trên bánh xe Ferris tự tay đẩy cha mẹ mình xuống, mới nhận được chức vụ này.

(Tiêu: Bánh xe Ferris chính là đu quay khổng lồ đó)

Mà một người cuối cùng còn chưa giới thiệu chính giám đốc của tinh cầu tương lai, hiện giờ đang nằm soài trên bàn có thể là đang ngủ, cậu ta tên Vương Hạo, là một cậu bé 20 tuổi, vốn là một hacker, nguyên nhân tới đây cậu ta chưa từng nói, bất quá Lệnh Hồ Ngạn biết, năm con quỷ bọn họ, trên tay toàn bộ dính đầy máu tươi của người vô tội, vĩnh viễn đều gột rửa không được.

"Két" nắm cửa phát ra tiếng vang nhỏ, cửa thoáng cái mở ra, người lãnh đạo trực tiếp của họ Hoàng Phủ Thần mang theo tiểu trợ lý mới nhậm chức của anh từ cửa đi đến, hôm nay Hoàng Phủ Thần còn mặc âu phục màu đen, cà vạt trái lại đổi thành một cái màu đen chủ đạo mảnh nhỏ, cổ tay mang khuy cài không hề rẻ tiền, hôm nay một phen trạng thái bình thường, trên mũi mang một cặp kính mắt, phối hợp âu phục mang theo mỹ cảm cấm dục kỳ dị cùng khuôn mặt anh tuấn không chút thay đổi, thật sự là mê đảo chúng quỷ.

Hoàng Phủ Thần mặt không chút thay đổi vòng qua họ, thẳng tắp ngồi trên vị trí đứng đầu, trợ lý Mặc Gia Kỳ cũng chuyển qua một cái ghế nhỏ ngồi phía sau anh, Lệnh Hồ Ngạn nhìn thoáng qua người đàn ông ngồi ở vị trí đầu, người đàn ông tên Hoàng Phủ Thần này là lãnh đạo trực tiếp của họ, anh ta đã đến khu giải trí này từ bao giờ, ai cũng không biết, làm thế nào bò lên trên vị trí giám đốc điều hành này, cũng không ai biết được, song năm người họ lại biết quan hệ của Hoàng Phủ Thần và chủ nhân rất đặc biệt.

Loại đặc biệt này.......Hai người họ khẳng định có quan hệ bất chính gì đó....... Nghĩ tới đây, trong lòng Lệnh Hồ Ngạn cũng có chút ngứa, hắn khi còn sống chính là một Phú Nhị Đại tiêu chuẩn, nam nữ đều ăn, vị hôn thê kia cũng là trong nhà sắp xếp cho, hai người cũng không có bao nhiêu cảm tình, sau khi biến thành quỷ hắn trái lại có đại quyền sinh sát nhất định, một vài con quỷ không chịu nổi bị chủ nhân dạy dỗ cũng thừa cơ ôm đùi, do đó hắn mấy năm nay trái lại lăn lộn như cá gặp nước, Hoàng Phủ Thần mặc dù bình thường gói mình kín đáo chặt chẽ, song hai đùi anh ta vừa nhỏ lại vừa dài vừa thẳng, nếu lúc làm tình anh ta dùng cặp đùi đẹp đẽ này gắt gao kẹp lấy thắt lưng mình, cái miệng phấn hồng nhỏ nhắn gắt gao mút lấy cái cực đại của hắn........Đó sẽ là một chuyện thích thú cỡ nào chứ........

"Chúng ta bàn về tình hình hoạt động tháng 9, giám đốc Lệnh Hồ Ngạn, anh nói trước đi." Hoàng Phủ Thần một đôi con ngươi u tĩnh như hồ sâu bỗng dưng lạnh lùng liếc về phía hắn, tựa hồ muốn nhìn thấu toàn bộ suy nghĩ trong lòng hắn, Lệnh Hồ Ngạn để che giấu ho khan một tiếng, vội vàng cuống quít báo cáo.

Trái ngược so với nghỉ hè, tháng chín số lượng linh hồn lấy được thiếu hụt hơn, linh hồn lấy được của từng phân khu cộng lại mới qua tám vạn, điểm này khiến Hoàng Phủ Thần nhíu mày thật sâu: "Sao người đến ít như vậy? Chẳng lẽ các người thật sự muốn trở thành vị trí cuối bị đào thải?"

Tất cả mọi người không nói gì, Hoàng Phủ Thần dùng con ngươi không chút gợn sóng nhìn bọn họ một vòng, lẳng lặng nói: "Còn năm ngày nữa đến ngày đào thải, hy vọng mọi người nỗ lực nhiều hơn."

Một hồi hội nghị thường kỳ không chút thú vị rốt cuộc chấm dứt vào rạng sáng 4h, khi mọi người tan họp Lệnh Hồ Ngạn lại lưu lại cuối cùng, đợi đến khi tất cả mọi người xuyên tường mà đi chỉ để lại một mình Hoàng Phủ Thần, Lệnh Hồ Ngạn bước nhanh đi tới trước mặt anh, nhỏ giọng nói: "Giám đốc Hoàng Phủ Thần, chúng ta hợp tác có được không?"

Hợp tác? Hoàng Phủ Thần hơi nhíu mày, phất tay bảo Mặc Gia Kỳ lui ra, lại cẩn thận nhìn một vòng bốn phía xong, nặng nề đóng cửa phòng họp lại, bước nhanh lên trước một tay túm cổ áo hắn, cắn răng dồn dập nói: "Nhỏ giọng chút! Anh chẳng lẽ không biết nếu để chủ nhân nghe thấy chúng ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ sao?"

Lệnh Hồ Ngạn nhún vai: "Dù sao tôi đã sớm chết rồi, chết lại một lần cũng không thể làm gì tôi nữa."

Hoàng Phủ Thần dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lệnh Hồ Ngạn, hồi lâu không nói gì, tựa hồ đang suy tư chuyện gì đó, đợi hồi lâu mới mệt mỏi hỏi: "Anh có kế hoạch gì?"

Lệnh Hồ Ngạn không trả lời, cong khóe miệng tà khí cười, dùng ánh mắt mờ mịt không rõ cao thấp quét thân thể Hoàng Phủ Thần một vòng, cuối cùng dùng đầu lưỡi liếm môi, cười hắc hắc: "Anh nói xem?" Hoàng Phủ Thần hừ một tiếng, con ngươi màu mực tinh quang chợt lóe, đột nhiên bật cười, tay phải chậm rãi giơ lên làm một động tác muốn vặn mở âu phục, tay trái lại đột ngột phát lực, một tay bóp cổ hắn đồng thời chân trái duỗi về phía trước, móc lấy chân hắn thoáng cái đẩy hắn ngã ngửa trên mặt đất.

Động tác của anh cực nhanh, nhanh đến mức khi Lệnh Hồ Ngạn kịp phản ứng bản thân đã nặng nề ngã trên mặt đất, cổ bị Hoàng Phủ Thần bóp siết, chỉ có thể thẳng đờ nằm trên mặt đất nói không lên được một câu nào, Hoàng Phủ Thần nhìn thấy hắn bị mình bóp đến mặt mũi trắng bệch, trong con ngươi vốn nhàn nhạt lạnh lùng đầy ý cười trêu tức, anh cong môi cười, chỉ nói một chữ: "Cút."

Chỉ là một con quỷ chết chưa tới mấy tháng cũng dám mơ tưởng tới anh? Hoàng Phủ Thần nhíu mày, nhìn bóng lưng Lệnh Hồ Ngạn sợ chết khiếp vừa định quay người đi về hướng ngược lại, nhưng lại tình cờ cúi đầu phát hiện sàn đá cẩm thạch màu ngà ở cửa có một sợi tóc màu đen.

Sợi tóc màu đen...... Vừa rồi có người ở cửa! Hoàng Phủ Thần nhíu mày, ngồi xổm xuống nhặt nó lên, đây rốt cuộc là của ai chứ?

Năm ngày sau, khi Hoàng Phủ Thần trở lại phòng làm việc của anh ở Làng Du Lịch, liền phát hiện trên bàn đặt tờ giấy, phía trên là nét chữ vô cùng quen thuộc, ghi: Phòng triển lãm động vật thủy sinh thế giới đáy biển.

Loại nét chữ khí phách rồng bay phượng múa này anh rất quen thuộc, là bút tích của chủ nhân, xem ra kẻ trừng phạt cuối cùng đã có, anh nhìn bảng báo cáo một chút, người thu thập linh hồn ít nhất là Hoàng Thượng, xem ra gã lần này khó thoát khỏi cái chết, nghĩ đến những phương thức trừng trị thiên kỳ bách quái này, Hoàng Phủ Thần không nhịn được đánh một cái rùng mình thật dài, lại thật dài thở ra một hơi, gọi Mặc Gia Kỳ đến, hai người cùng nhau đi về phía cửa hàng động vật thủy sinh.

Trong cửa hàng thủy sinh sáng sớm những loại cá nơi này vẫn đang nghỉ ngơi, bên trong một người cũng không có im ắng có chút đáng sợ, rất nhanh hai người đã tới khu phòng triển lãm B.

Phòng triển lãm B là một phòng triển lãm cỡ nhỏ, chuyên trưng bày một vài sinh vật nước nguy hiểm, tỷ như cá ngừ ăn thịt chẳng hạn, do đó sảnh phòng triển lãm B đều là từng gian cách, hai người đi một vòng rất nhanh liền phát hiện mấy vị giám đốc khác đều đã tới, đang dùng ánh mắt thương hại nhìn tủ kính, mà Hoàng Thượng ở trong đám người kia.

Kỳ quái....... Lần này kẻ bị trừng phạt là ai...... Hoàng Phủ Thần chuyển mắt, người bên trong tủ kính bị nửa ngâm trong nước, hai lòng bàn tay bị xích sắt tàn nhẫn xuyên qua treo ở mái nhà, con mắt che một mảnh vải đen, toàn thân trần trụi......Người bị trừng phạt cư nhiên là Lệnh Hồ Ngạn!

Không có khả năng! Lúc này đây người thu thập linh hồn ít nhất phải là tên Hoàng Thượng kia! Tại sao người bị trừng trị lại là Lệnh Hồ Ngạn? Đồng tử Hoàng Phủ Thần co rút, trái tim đã sớm ngừng đập đột nhiên mãnh liệt run rẩy, đây rốt cuộc là tại sao!

Rất nhanh, từ dưới nước bên trong tủ kính chậm rãi dâng lên một thứ, Lệnh Hồ Ngạn chỉ cảm thấy bản thân bị một bóng đen thật lớn bao trùm, ngay sau đó, một vật hình sợi tinh tế thật dài lạnh lẽo chủ động khoát lên đầu vai hắn, ngay sau đó, hắn cảm giác được một thân hình thật lớn có màng dính bóng loáng phủ lên.

Đây rốt cuộc là thứ gì! Lệnh Hồ Ngạn bị dọa cả người phát run, mãi đến khi lại có mấy thứ thật dài quấn lấy tứ chi của hắn, mở thật rộng tứ chi hắn ra, hắn mới giựt mình nhận ra đây rốt cuộc là cái gì...... Đây...... Đây là bạch tuộc biến dị trong cửa hàng thủy sinh của hắn!

Đúng! Chính là nó! Lệnh Hồ Ngạn nhớ tới mấy tháng trước hắn còn từng đút cho nó ăn, không nhịn được toàn thân run rẩy, chẳng lẽ......Chẳng lẽ nó cứ thế muốn ăn mình sao!

Nhưng nó cũng không định làm thế.

Bạch tuộc dùng xúc tua mang theo giác hút của mình gắt gao hút lấy da tay hắn, đồng thời, toàn bộ xúc tua đều quấn trên thân thể hắn, thong thả hữu lực mà đưa hai chân hắn mở ra 180°. Một vài xúc tu nhỏ đã quấn quanh phía trước, đem giác hút nhắm ngay chỗ mẫn cảm mãnh liệt hút. “A.......Dừng lại......” Lệnh Hồ Ngạn nhẹ giọng khẩn cầu, nhưng đáp lại chỉ có giác hút trên xúc tua bạch tuộc công kích càng thêm mãnh liệt! Rất nhanh, mấy cái xúc tua đã dính đầy dịch đục của nó liền hướng về phía sau hắn tiến công.

Một cái xúc tua thô thô dài dài tựa hồ không kịp đợi nữa, chỉ thử một chút, liền nương theo mặt ngoài bóng loáng trượt vào tới tận cùng. “Ưm......” Lệnh Hồ Ngạn há miệng vừa định gào lên, nhưng sớm đã chờ lâu một xúc tu khác như cánh tay phụ nữ vói vào trong cổ họng, cấp tốc đánh lên.

Phía sau cuống xúc tu thô to theo quy luật vận động, hơn nữa giác hút lồi lõm nhịp nhàng ma sát thân thể, những xúc tu khác không thể vào,càng không ngừng ma sát vùng mép, tựa hồ không được vào khiến chúng nôn nóng bất an; Xúc tu trong miệng khiến hắn nuốt không được.......Chỉ có thể chịu thua nuốt lấy......

Tất cả mọi người quan sát trong lòng không nỡ, tất cả đều nhắm hai mắt lại, cũng không dám nhìn loại cảnh tượng thảm thiết này nữa, chỉ có Hoàng Phủ Thần sắc mặt trắng bệch mà nhìn Lệnh Hồ Ngạn liên tục chịu ngược đãi, con ngươi màu đen đột nhiên nổi lên hơi nước, Mặc Gia Kỳ phía sau lo lắng với lên cánh tay anh, hé miệng không lên tiếng hỏi câu: “Anh khỏe không?” Hoàng Phủ Thần lắc đầu, nhàn nhạt cười, ép buộc bản thân tiếp tục xem.

Đây là trừng phạt của chủ nhân đối với sự bất trung của anh, sắc mặt Hoàng Phủ Thần thảm đạm, nhìn Lệnh Hồ Ngạn đã bị ép phun ra một lần, không nhịn được bắt đầu hoài nghi: Chẳng lẽ chủ nhân thật là không chỗ nào không biết sao! Chủ nhân tại sao biết được chuyện anh và Lệnh Hồ Ngạn? Có người mật báo? Không đâu, họ tuyệt đối sẽ không muốn bản thân mỗi tuần đều phải “hầu hạ” chủ nhân, còn có một loại khả năng......Chủ nhân ngay quanh họ!

Nghĩ tới đây đồng tử Hoàng Phủ Thần co rút lại, lần đầu tiên thần sắc thất thường mà quay đầu nhìn những người đứng bên cạnh anh: Rốt cuộc là ai! Chủ nhân rốt cuộc là thứ gì! Sợi tóc màu đen rốt cuộc là của ai!

Hoàng Phủ Thần khi đang suy nghĩ về chuyện này cũng không nhìn thấy, Lệnh Hồ Ngạn cong người lên cảm giác sắp bắn tinh xỏ xuyên qua toàn thân, đồng thời, hắn đã nghênh đón lần tử vong thứ hai của đời mình.

Hoàng Phủ Thần lần đầu tiên cảm thấy sức cùng lực kiệt, khi anh thờ thẫn bước trở về phòng làm việc của mình, lại phát hiện có người đã sớm dựa trước bàn làm việc, hai tay khoanh trước ngực, tao nhã cười với anh.

“Chủ nhân..... ..” Hoàng Phủ Thần miễn cưỡng giả vờ trấn định, đi tới trước mặt y quỳ xuống, nhắm mắt lại thành kính hôn mu bàn chân y, lẩm bẩm nói: “Chủ nhân có gì phân phó?”

Chủ nhân nhìn Hoàng Phủ Thần quỳ sấp trên mặt đất, cười lạnh một tiếng, tao nhã búng ngón tay, rất nhanh, một tòa ngựa gỗ cao lớn từ trong hư không xuất hiện ở nơi này, trên ngựa gỗ cài vật nhọn cỡ tương tự nắm tay đàn ông trưởng thành, đang điên cuồng ngọ ngoạy xoay tròn.

“......Ngồi lên đi.” Chủ nhân thấp giọng ra lệnh, mặt Hoàng Phủ Thần thoáng cái trắng bệch.

“Vĩnh viễn cũng đừng mong phản bội ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.