Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 78: Thái tử trọng sinh có thuật đọc tâm (9)




Khương Sở Sở là chị gái song sinh của Hạ Mạt? Nghĩ đến cô giới thiệu mình 31 tuổi, trong lòng Từ Dương cũng có chút hỏng mất, chẳng lẽ thật sự đúng như lời Bạch Nhạc Thiên trước mặt và Khương Sở Sở, y là em trai của cô hơn nữa đã chết mười năm trước?

Trước giờ cùng cậu một chỗ......Thật là quỷ? Hơn nữa y vừa rồi vẫn luôn dõi theo?

Không kịp phân tích suy luận gì khác nữa, Từ Dương cứng ngắc xoay đầu sang, liền phát hiện Hạ Mạt đã lặng lẽ đứng ở cửa, vẫn duy trì tư thế đẩy cửa, chỉ là y ngày thường cực kỳ thích mặc áo lông màu đỏ nhưng giờ lại đổi thành màu đen, sát khí mười phần, đang đặt đấm tay lên nắm cửa, lẳng lặng nhìn Khương Sở Sở nằm trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch quỷ khí âm u làm cho người ta cảm giác cực kỳ khủng bố, biểu cảm lại vô cùng lạnh lùng, chỉ thấy y nhìn trừng trừng Bạch Nhạc Thiên đối diện mỉm cười, mang theo vẻ mặt bình tĩnh tiến lên đi vài bước, tay kia lại mang theo một cây búa thô gỉ sét, trên búa đều là vệt máu màu đỏ đen loang lỗ, làm nổi bật thêm vẻ khủng bố của y.

Tại sao..... Tại sao lại biến thành như vậy? Tại sao bên cạnh không ai là người bình thường?



Từ Dương không tự chủ được nhích lại gần tường, Hạ Mạt âm lãnh, khủng bố mang theo hơi thở ác nghiệt huyết tinh này cậu cho tới giờ cũng chưa từng gặp qua, cậu không nhịn được yếu ớt hỏi: “Hạ Hạ Hạ Mạt......Là anh sao?”

Hạ Mạt không trả lời, giống như không phát hiện y ngồi xổm trước mặt Khương Sở Sở, lấy tay dính chút vết máu cô, cũng học bộ dáng của Bạch Nhạc Thiên ngửi ngửi mùi, sau khi mút ngón tay, âm lãnh cười nhìn về phía Khương Sở Sở nằm trên mặt đất đã nói không nên lời, nghiêng đầu rất vô tội nói: “Mùi vị không tệ nhỉ? Chị gái.”

Từ Dương có chút không dám tin, suy nghĩ hỗn loạn vô cùng, cậu từng kể cho Hạ Mạt hết thảy về Khương Sở Sở, mà vẻ mặt y lúc đó quả thật biểu hiện như không nhận ra người này, hóa ra họ thật sự có quan hệ! Nhưng tại sao Hạ Mạt lại nhàn nhã hỏi “mùi của máu”, đây tới cùng xảy ra chuyện gì?

“Thật là A Mạt à.....” Khương Sở Sở nôn ra một bụm máu, đứt quãng rên rỉ, Hạ Mạt nghiêng đầu mỉm cười, đột ngột dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai giơ tay lên hung hăng dùng rìu hướng cổ Khương Sở Sở chém xuống.

Động tác cực mau, đợi đến khi Từ Dương kinh hô thành tiếng nhào tới ngăn cản đã không còn kịp rồi, đầu Khương Sở Sở đơn giản như bổ dưa chuột, thoáng cái đứt rời, khiến trên mặt Bạch Nhạc Thiên hiện lên vẻ quỷ dị, càng miễn bàn đến loại người nhát gan như Từ Dương, hét lên một tiếng, thiếu chút nữa té xỉu.

Chứng kiến cảnh tượng này, trong ánh mắt tà mị của Bạch Nhạc Thiên hiện lên đều là loại cảm tình ái mộ quỷ dị trên người thiếu nữ hoài xuân, không nhịn được vỗ tay vài cái, trong lời nói đều là cảm giác bị động tác vừa rồi của Hạ Mạt khuynh đảo: “Không tồi không tồi, không hổ là người Từ Dương thích, đủ ác đủ độc, tôi thích.”

Hạ Mạt đứng lên, nhún vai, không phản ứng Bạch Nhạc Thiên, mà liếc mắt nhìn thoáng qua Khương Sở Sở đầu thân chia lìa trên mặt đất, bất đắc dĩ oán hận: “Chị gái, đừng giả bộ nữa, nhanh đứng lên theo em đối phó thằng này đi.” Những lời này còn chưa nói hết, chỉ thấy thân thể không đầu của Khương Sở Sở vốn nằm phịch trên mặt đất không ngờ lại kịch liệt giãy giụa lên, dường như người không có việc gì đứng dậy, đi từng bước về hướng đầu cô, thoáng cái đem đầu cô ôm vào ngực, giống như đội khăn trùm mà mang lên cổ, trái xoay phải vặn tựa hồ là đối vị bẻ vài cái, rốt cuộc “mang xong” đầu rồi, mới hướng Từ Dương đã hoa mắt cười: “Em dâu không phải sợ, chị đây sẽ không thương tổn em.”

Cảnh tượng kinh khủng như vậy trong phim cũng chưa từng gặp qua, trong phòng giải phẫu không lớn lắm này còn quanh quẩn tiếng ken két của Khương Sở Sở khi vừa rồi chắp ghép đầu.

Khương Sở Sở cũng đã sớm chết rồi? Cô cũng là quỷ sao? Từ Dương không biết lấy đâu ra sức lực, vụt một cái đứng dậy, không thể tin chỉ vào hai chị em, môi cũng có chút run rẩy, đứt quãng lắp bắp hỏi: “Anh anh anh các anh......Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì......Em.......”

Bạch Nhạc Thiên bên kia đầy kinh ngạc, tuy nói vẫn không nhúc nhích nhìn họ, nhưng mày cau lại vô cùng chặt, hoàn toàn đoán không ra trong hồ lô Khương Sở Sở và Hạ Mạt tới cùng đang bán thuốc gì.

Nhưng đặt câu hỏi đầu tiên là Từ Dương, cậu lui về sau vài bước, chỉ vào họ, lần đầu tiên bộc phát: “Các người CMN rốt cuộc là thứ gì! Trả lời tôi! Trả lời tôi!” Thanh âm của cậu có chút khàn khàn, hoàn toàn khản cả giọng gào thét, Khương Sở Sở không được tao nhã lắm dùng ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai, liếc mắt về phía Hạ Mạt, thành khẩn hỏi: “Em trai à, người vợ mà em tìm được này tâm địa quá mềm yếu, sống không lâu.”

Hạ Mạt nhìn Bạch Nhạc Thiên đối diện thần sắc tàn nhẫn có chút khó tin, khinh miệt cười: “Không điều tra rõ ràng đã muốn hại chúng ta, Bạch Nhạc Thiên ----- Không, Bạch Nhạc Thiên chân chính kỳ thật đã sớm chết, túi da này của Bạch Nhạc Thiên đều là ngươi từ trên người cậu ta lột xuống, ta vẫn là nói lại câu cũ kia, ngươi đến tột cùng là ai?”

Bạch Nhạc Thiên âm trầm cười vài tiếng, híp đôi mắt tàn nhẫn nhìn trừng trừng Hạ Mạt, lại nhìn Khương Sở Sở một chút, hỏi: “Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

“Không hỏi mấy con quỷ trong trường học một chút liền dám đột ngột ra tay, ta cũng thật sự rất bội phục ngươi.” Khương Sở Sở khinh miệt cười cười, đi tới bên cạnh Hạ Mạt, đôi mắt hai chị em đồng thời biến thành màu máu đỏ bừng, lộ ra vẻ mặt âm độc hung ác, cô còn nói: “Ta 10 năm trước chết trong phòng chứa đồ của học viện vũ đạo, đây chính là một vụ án lớn đó.”

Từ Dương kịp phản ứng đầu tiên, gian chứa đồ của học viện vũ đạo, đó không phải là nơi Trương Liên chết sao? Nghĩ đến tiếng cười càn rỡ ngày đó, cô gái tóc dài mảnh, cùng với bàn tay tái nhợt khô héo, chẳng lẽ hết thảy việc này đều là Khương Sở Sở làm? Giáo viên gì gì đó hết thảy đều là âm mưu?

Nghĩ đến khi Khương Sở Sở vẻ mặt sáng sủa nói mình đảm nhận giáo viên gì đó, lại nhớ đến khi Hạ Mạt chân thành nói mình là học sinh khoa Trung văn dạ dày Từ Dương giống như bị lộn ngược muốn nôn mửa, hai quỷ lừa đảo này! Nhưng Khương Sở Sở tại sao phải gạt cậu? Tại sao muốn tiếp xúc với cậu? Hơn nữa còn nói câu cái gì mà tôi là giáo viên thú y, em trai tôi mười năm trước đã qua đời?

Tại sao hai chị em phải phí nhiều công sức vậy để lừa cậu?

Hạ Mạt không nhìn Từ Dương, mà vẫn nhìn Bạch Nhạc Thiên, mỉm cười, hiện ra má lúm đồng tiền nhợt nhạt: “Về phần ta, cuối cùng tra ra chị gái là bị một giáo sư cầm thú của viện y học giết, ta đương nhiên phải giết hắn rồi......Ngươi hiểu chưa?” Trong lúc này, Bạch Nhạc Thiên tức giận con ngươi đều lồi ra, từ góc độ của Từ Dương nhìn thấy quả thực dữ tợn.

Hạ Mạt hơi nhíu mày, con quỷ này bị chị em họ lừa gạt xong rõ ràng tức giận, y hơi nhìn thoáng về phía sau, liền nhìn thấy Từ Dương đứng ở góc tường, trên mặt hiện lên vẻ mặt phức tạp xen lẫn thất vọng, thống hận, ủy khuất, khổ sở và khiếp sợ, nhìn đến chính y cũng cảm thấy đau lòng, song vẫn dựa theo kế hoạch ban đầu, Hạ Mạt xoay người lại một tay kéo áo Từ Dương, dùng sức một cái, thoáng ném cậu ra ngoài cửa sổ.

Biến hóa này khiến Bạch Nhạc Thiên và bản thân Từ Dương cũng bất ngờ, Từ Dương mới đầu không hề phòng bị, mãi đến khi bị Hạ Mạt ném ra ngoài cửa sổ mới từ giữa không trung giãy giụa, rất nhanh, cậu liền lấy lại cân bằng, sau khi ở không trung liên tiếp quay cuồng, cậu vững vàng đứng trên mặt đất, lại vội vã ngẩng đầu nhìn, trường học vốn phải là hoàng hôn cũng biến thành buổi tối, tòa nhà giảng dạy nhìn từ bề ngoài cũng đã biến thành bộ dáng xây mới hiện tại......Chẳng lẽ mình đã về tới hiện thực?

Từ Dương nhìn kiến trúc hiện đại cao lớn hùng vĩ kia, cảm giác hốc mắt mình đã ươn ướt, nghĩ đến đã biết sao một năm kinh tâm động phách vừa qua rất có khả năng đều là chị em quỷ này chọc thân, nhưng mà......Cậu vẫn thích Hạ Mạt, mặc kệ y là gì, cậu vẫn thích.

Từ Dương đột ngột ngẩng đầu, nhìn về phía tòa nhà giảng dạy, lúc này bên trong tòa nhà cơ hồ không có ngọn đèn nào, chỉ có lác đác mấy cửa sổ lộ ra chút tinh quang, vừa rồi có chút kinh hồn chưa định, chẳng lẽ......Hạ Mạt là vì cứu mình mới ném mình ra cửa sổ trở về hiện thực? Nhưng hai chị em họ..... Từ Dương cắn cắn môi, hung hăng giậm chân, lại xông trở về tòa nhà viện y học.

Bên này Bạch Nhạc Thiên vừa thấy tình thế không đúng, lập tức cười lạnh một tiếng, xuyên tường mà đi, Khương Sở Sở và Hạ Mạt nào chịu để hắn đi, cũng xuyên tường đuổi theo, vậy mà vừa xuyên qua tường, đi tới phòng đựng xác vừa rồi họ đi qua, liền phát hiện bốn bức tường của phòng nhảy ra rất nhiều bóng đen, tập trung nhìn vào, một đám giống như thây khô đốt trụi, mặt mày dữ tợn vô cùng, ngờ ngợ có thể phân biệt được trước khi chết từng giãy giụa, toàn thân gầy teo nho nhỏ, cháy như củi khô vậy, da màu cháy sém, quái dị bò tới.

Những quỷ quái này hẳn là ba mươi người Hạ Mạt lúc ấy chết cháy, song nghĩ đến chị Khương Sở Sở vẫn vì bị giáo sư viện y học vô tình cưỡng gian rồi giết chết, khiến người trong nhà nháy mắt sụp đổ, cha bỏ đi Mỹ không trở về nữa, mẹ suy sụp vào bệnh viện, y mới nổi lên sát ý. Những người này..... Coi như y cho đi chôn cùng chị gái y đi! Hạ Mạt tùy ý vung rìu một chút, cong môi cười, làm quỷ nhiều năm như vậy, y đã sớm mất quan niệm đạo đức, tất cả những người này đều đáng chết! Nhìn những quỷ hồn trước mắt này đã bị biến thành xác khô, lạnh băng nhướng mày nói: “Ta có thể giết các ngươi một lần, thì có thể giết các ngươi lần nữa, cút ngay cho ông.”

Những lời này thanh âm nói tuy thấp, nhưng cực kỳ ác nghiệt, tất cả quỷ hồn có chút khựng lại, tựa hồ cũng kiêng kỵ khi còn sống bị Hạ Mạt giết chết, đều nhường ra một con đường, Hạ Mạt và Khương Sở Sở đồng thời dữ tợn cười, chậm rãi xuyên qua những cái bóng này.

Vừa ra khỏi cửa, hai người liền nhìn thấy Từ Dương cắm đầu chạy tới, nhìn thấy Hạ Mạt liền hai mắt đẫm lệ rống lên: “Hạ Mạt anh cái tên khốn này, làm em sợ muốn chết!” Nói rồi muốn đánh tới, vậy mà Hạ Mạt ngay cả nhìn cũng không nhìn, phất tay một búa chém lên bụng Từ Dương.

Đây......Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Lượng lớn máu chảy ra, “Em là Từ Dương mà.......” Từ Dương kinh ngạc nhìn Hạ Mạt, che bụng, vô lực quỵ gối trên mặt đất, vẻ mặt khiếp sợ, không thể tin nức nở nói: “......Em...... Là...... Từ Dương....... Mà....  .. Hạ Mạt...... Anh không thích...... Em......Sao?”

Hạ Mạt mỉm cười, ngồi xổm trên mặt đất, vỗ nhẹ mặt Từ Dương: “Đúng vậy, ta biết là ngươi mà, cho nên mới phải giết ngươi nha.” Từ Dương có chút khó tin, hắn trừng mắt, vẻ mặt hoảng sợ, tựa hồ không thể tin được lời y: “Nhưng mà......Em luôn......Thích anh mà......Van cầu anh, đừng giết em......”

“Từ Dương sớm đã chết rồi.”

Hạ Mạt mặt không chút thay đổi, không chút cảm động nhìn Từ Dương đau khổ cầu khẩn y, tiếp tục lãnh khốc nói: “Từ Dương sớm đã nhảy giếng mà chết, cậu ấy hiện giờ đều giống chúng ta, đều là quỷ......Chỉ có điều.......” Nói rồi, y lại nâng cánh tay lên, hung hăng cho Từ Dương một búa, “Chỉ có điều cậu ấy không biết mình đã chết, về phần ngươi...... Chẳng qua là ác linh hóa thành khi Từ Dương chết mà thôi.”

Từ Dương nằm trên mặt đất nghe câu này tuy cả người đau đớn khó nhịn, nhưng hắn vẫn hơi hé mắt, dừng lại trong chốc lát tiếp tục cầu khẩn: “Hạ Mạt, em thật là Từ Dương, em có thể nói cho anh biết từng chuyện chúng ta từng trải qua, em thật là Từ Dương.....  .”

Hạ Mạt lắc lắc đầu, lại hung tàn cho hắn một nhát búa, mới hơi thở phì phò thấp giọng nỉ non: “Trên người Từ Dương chân chính hẳn là một làn hương khí, đó là thi hương.”

Ác linh trước mắt này kế thừa tất cả oán niệm của Từ Dương. Hận Trương Liên, hận Mạnh Hạo Nhiên bỏ đá xuống giếng, hận Bạch Nhạc Thiên khoanh tay đứng nhìn và quan trọng nhất ------ Là hận chính mình yếu đuối, tất cả đều hấp thu trong thân thể ác linh này, cũng may Mạnh Hạo Nhiên trong nhà xảy ra chuyện mới tránh thoát một kiếp, nói cách khác, hắn cũng sẽ giống Bạch Nhạc Thiên, chết thảm trong tay ác linh Từ Dương. Mà ngày đó người hỏi Bạch Nhạc Thiên phòng học giải phẫu ở đâu, chính là ác linh bản tôn Từ Dương.

Ác linh sau khi giữa ban ngày ban mặt sát hại Bạch Nhạc Thiên, lúc này mới ở phía sau khoác tấm da Bạch Nhạc Thiên ác mồm ác miệng với mọi người, bởi vì đây vốn là oán hận trong Từ Dương.

“Ta làm quỷ nhiều năm, cũng từng gặp qua loại quỷ thân hồn chia lìa này, Từ Dương mặc dù không biết mình đã chết, nhưng ngươi lại biết cậu ấy đã chết, ta biết hai người là cùng một người, ngươi có thể nhìn thấy tất cả mọi chuyện Từ Dương kia phát sinh, nghe thấy lời cậu ấy nói với mọi người, cảm giác hết thảy những gì cậu ấy làm, nhưng Từ Dương này lại không biết sự tồn tại của ngươi...... Do đó ta cùng chị bố trí một vở kịch, cho ngươi tưởng rằng Khương Sở Sở là chị gái còn sống của ta, ở trong tòa nhà giảng dạy viện y học, ngươi thật sự không cảm thấy khác thường sao? Một cô gái ở trong tòa nhà giảng dạy trống không, ngươi cũng không hoài nghi, Từ Dương, ta chỉ có thể nói, người như ngươi, quá mức kiêu ngạo quá mức tự mãn, một sơ suất nho nhỏ như vậy, ngươi cũng không bắt được.” Nói rồi, y tiếc hận lắc đầu, “Hơn nữa ngươi chỉ vì cái lợi trước mắt quá mức, vốn nguyện vọng của ngươi chẳng qua là muốn vạch trần diện mạo đích thực của ta với Từ Dương, nhưng không làm đủ bài bản, ngươi hẳn phải điều tra rõ ràng chị ta là học sinh học viện vũ đạo từ 10 năm trước đã bị người sát hại, ngươi cũng phải điều tra rõ ràng hiện giờ viện y học căn bản không có một giáo viên tên Khương Sở Sở, kỳ thật ngươi vốn có thể đưa chúng ta vào lưới, hiện giờ lại......”

Hạ Mạt tinh nghịch cười một tiếng, lộ ra má lúm đồng tiền nhợt nhạt, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, trong miệng lại nói ra những lời lạnh lẽo đến không thể lạnh lẽo hơn nữa: “Sà dô na ra (sayonara là tạm biệt đó:D), người kia của tôi...... Từ Dương.”

Từ Dương lúc chưa tìm được Hạ Mạt, liền cảm thấy trong thân thể mình bỗng dưng thoát ra một cỗ hàn khí, tựa hồ có thứ gì đó từ trong thân thể bay ra, cậu thoáng cái dừng bước, bỗng dưng cảm thấy mình hình như đã quên rất nhiều thứ, cậu có chút nghi hoặc suy nghĩ một chút, tại sao mình chạy ở đây? Muốn làm gì? Đi đâu?

Đang đứng tại chỗ sững sờ, thì Hạ Mạt liền đi theo Khương Sở Sở đồng loạt xuất hiện, nhìn thấy Từ Dương ngơ ngác đứng tại chỗ, kinh ngạc hỏi: “Sao em ở đây?”

Đúng vậy, tại sao tôi lại ở đây? Tôi tới đây làm gì? Thật là kỳ quái mà, Từ Dương gãi đầu, vò đầu bứt tai nhe răng nhếch miệng: “Đúng vậy, tại sao em lại ở đây?......”

“Đến đến đến, bảo bối, anh giới thiệu với em chút, đây là chị gái sinh đôi của anh Khương Sở Sở, chị ấy theo mẹ của anh tỉnh rồi.....” Hạ Mạt nhìn thấy bộ dáng ngượng ngùng của Từ Dương cười thầm, vội vàng ôm chầm lấy cậu, chủ đề vừa chuyển giới thiệu Khương Sở Sở: “Chị, đây là vợ em Từ Dương, hai người phải chung sống hòa bình nha.....”

+++

Từ Dương trong khoảng thời gian này cảm giác mình và Hạ Mạt cùng chị gái y có chút quái.

1. Cậu vĩnh viễn cũng không ra khỏi cửa trường được, chỉ cần ra khỏi cửa trường liền tự động trở lại trường học, kỳ quái.

2. Điện thoại gọi về nhà vĩnh viễn trạng thái đường dây bận, kỳ quái.

3. Nghỉ đông và nghỉ hè cậu không thể về nhà, kỳ quái.

4. Hai người thường xuyên nắm tay nhau đi trong sân trường, cũng không ai nhìn ngó họ, kỳ quái.

5. Có một lần sau khi hai người tình cảm mãnh liệt, Hạ Mạt khi phun tinh xung lượng cực lớn cứ thế bắn cậu văng lên tường, kỳ quái. (@.@)

6. Cậu từng nhìn thấy Khương Sở Sở sợ nóng, đem đầu mình hái xuống xong ném vào trong chậu nước giặt rồi lại cài lên, kỳ quái.

7. Mẹ của Hạ Mạt từng ám chỉ cậu rất tốt, cổ vũ hai người vĩnh viễn, mãi mãi, cùng một chỗ, trưởng bối không nên chuộng gay vậy chứ? Kỳ quái.

8. Cậu có thể nhìn thấy thiệt nhiều người trang phục không chính thống hình thù kỳ quái như quỷ, hơn nửa đêm xuất hiện trong sân trường, tựa hồ vạn người đi đường này đã công chiếm đại học C, kỳ quái.

9. Kỳ quái nhất chính là........Sao dường cậu dường như cảm thấy mình sớm đã chết rồi?

Từ Dương nghĩ tới đây, bỗng dưng cảm thấy thân thể mềm nhũn, gục trên mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.