Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 6: Thế thân nghịch tập nữ minh tinh nổi tiếng (5)




"Cái này phụ hoàng tặng, cũng không thể tặng nương tử..." 

"Cái này cũng vậy, không thể tặng cho nương tử..." 

Hắn lặp đi lặp lại những câu nói gần giống nhau, khẽ nói bên tai Liễu Hồ Nguyệt. Cuối cùng, bảo bối chất thành núi trước mặt hắn, chỉ còn lại một ma tinh khắc thành nhẫn. Hắn cầm lên, cẩn thận quan sát, hình như quên cái nhẫn này xuất xứ từ đâu. Hắn không khỏi nhíu mày, bĩu môi không biết làm sao, nhìn Liễu Hồ Nguyệt rồi nâng tay, chỉ vào nhẫn: "Nương tử, cái này đến từ đâu?" 

Liễu Hồ Nguyệt im lặng nhìn trời, ngươi hỏi ta, ta hỏi ai? 

Đột nhiên thốt lên: "Không biết à?"  HNTB-dđLQĐ

"Chắc không phải phụ hoàng đưa đâu." Phượng Dật Hiên như thầm lẩm bẩm, lại như nói với Liễu Hồ Nguyệt. Tóm lại, giờ hắn xác định nhẫn này không phải do phụ hoàng đưa. Sau đó, hắn cầm nhẫn trong tay đến trước mặt Liễu Hồ Nguyệt: "Không phải phụ hoàng đưa, vậy thì tặng cho nàng." 

Một đám Chiến sĩ hộ vệ trợn mắt. Hắn cứ rộng rãi cho nhẫn không gian như vậy mà mắt không chớp một cái sao? 

Mắt Liễu Hồ Nguyệt sáng quắc nhìn nhẫn ma tinh màu đỏ kia. Nhẫn này vừa vặn thích hợp cho Liệt Hỏa vào ở, đều là hỏa thuộc tính, có phải cái này chế tạo riêng cho nàng không? 

Nhưng hắn tặng nàng lễ vật trước nhiều người như vậy, nàng nhận thì có vẻ không ổn lắm. Nếu không được lão cha của hắn cho phép, sao nàng có thể xuống tay? 

Nàng nhăn mặt: "Không cần!" 

"Không thích à?" Phượng Dật Hiên cho rằng nàng không thích mới không cần: "Nương tử không thích thì quên đi. Đợi đến khi về hoàng cung, ta lại cho nàng thứ tốt hơn." Nói xong, Phượng Dật Hiên tiện tay quăng nhẫn vào nhẫn không gian của hắn. 

Lúc này, khuôn mặt Liễu Hồ Nguyệt càng nhăn hơn, hai tay giấu trong ống tay áo hơi run. Suýt chút nữa thì có, nhẫn màu đỏ kia suýt chút nữa là của nàng. Ngốc tử này muốn tặng quà cho người khác có thể kiên nhẫn một chút không hả? 

Liễu Hồ Nguyệt hung hăn xoay người, giọng nói lạnh lẽo: "Đi thôi!" 

"Nhưng mà..." 

"Không nhưng nhị gì hết. Rốt cuộc có muốn đi hay không?"

"Nương tử, nàng tức giận à?" Phượng Dật Hiên sốt ruột chạy đến bên Liễu Hồ Nguyệt, khom lưng cúi đầu, nhìn gương mặt không chút giận dữ nào của nàng. Thấy nàng thờ ơ, hắn  không nhịn được dùng bàn tay bẩn thỉu sờ mặt nàng. 

Liễu Hồ Nguyệt quay đầu, hung dữ trừng mắt với Phượng Dật Hiên. Nếu không có lão cha cao thủ của nàng ở đây, chắc chắn một cái tát mạnh của nàng sẽ quăng qua đó. Ngốc tử thối, giả ngu giả dại chiếm tiện nghi của nàng. 

Bị nàng trừng như vậy, Phượng Dật Hiên liền rụt cổ, dáng vẻ sợ hãi nhìn Liễu Hồ Nguyệt, giọng nói trở nên nhỏ như muỗi kêu, cúi đầu hỏi: "Chẳng lẽ vì ta không đưa lễ vật cho nàng sao? Nhưng trong đó đều là đồ phụ hoàng tặng, nhẫn không gian thực sự hơi keo kiệt nhưng ta đâu có nói không cho." 

Liễu Hồ Nguyệt dừng bước, nghiến răng nghiến lời nhìn hắn. Hừ, nam nhân này muốn làm nàng mất mặt. HNTB-dđLQĐ

"Có thể đừng lải nhải liên mồm nữa không?" Liễu Hồ Nguyệt tiếp tục đi về phía trước. 

Phượng Dật Hiên xị miệng, tỏ vẻ muốn khóc. Lúc này, Nhục Cầu trên vai Liễu Hồ Nguyệt đột nhiên nhảy dựng lên, làm vài cái mặt quỷ. Phượng Dật Hiên lập tức ngăn nước mắt lại, im lặng theo sau nàng. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.