Vương Phi Ngâm Tuyết

Chương 77




Hầu Hy Bạch sắp xếp cho Từ Tử Lăng đón thuyền ở Tam Hiệp để rời Ba Thục. Gã cảm thấy rời khỏi nơi thị phi này càng sớm càng tốt. Tranh chấp giữa Giải Huy và bốn tộc nhân cũng không đến lượt gã quản và cũng không nằm trong khả năng của gã.

Từ Tử Lăng rời thuyền ở Cửu Giang, cưỡi Vạn Lý Ban đi về hướng Đông Bắc, xuyên qua một vùng bình nguyên hoang dã tiến về phía Bành Lương. Tinh thần gã dần dần tiến vào cảnh giới Tỉnh Trung Nguyệt. Khi Vạn Lý Ban nhàn nhã gặm cỏ, nghỉ ngơi thì gã tĩnh tọa luyện công. Hơn mười ngày nay, Linh đài gã hoàn toàn trống rỗng, không những không hề nghĩ tới Khấu Trọng, cũng không nghĩ tới Thạch Thanh Tuyền và Sư Phi Huyên. Trong lúc tu hành quên hết tất cả như thế, những kinh nghiệm mà gã thu được qua những lần vào sinh ra tử trước đây cuối cùng đã tới lúc thu hoạch thành quả. Đặc biệt là trong công phu phá địch thì đại ngộ dưới đáy khe trong U cốc mở ra cho gã một khung trời mới trong võ đạo mà trước đây dù nằm mộng gã cũng không tưởng nổi.

Ngày hôm đó, gã vượt Hoài Thuỷ, men theo bờ Bắc tiến về phía Đông. Chỉ cần tới được Vận Hà là gã có thể theo đó ngược Bắc, thẳng tới Lương Đô.

Lúc này mặt trời đã ngả về Tây, sắc trời tối dần, chim muông đang về ổ, đất trời nổi gió lạnh, ẩn ước khí vị thu tàn đông tới. Trong tiếng vó phi đều của Vạn Lý Ban, tâm trí Từ Tử Lăng vô cùng sáng láng, sau khi vượt qua một khoảng rừng rậm thì đường núi đã dốc dần lên cao. Bên phải, dòng Hoài Thuỷ đang ào ào đổ về Đông, khí thế hùng vĩ.

Bỗng nhiên trong lòng Từ Tử Lăng nảy sinh cảnh giác. Gã vội giục ngựa tránh vào chỗ cây cối rậm rạp ở bìa rừng.

Đoạn gã thấy có ánh lửa từ xa tiến lại. Một đội nhân mã khoảng hơn hai chục người từ trên núi chạy xuống, chớp mắt đã mất hút.

Từ trang phục của bọn chúng, Từ Tử Lăng nhận ra đó là thủ hạ của Lý Tử Thông. Trong lòng gã thầm nhủ, chỗ này gần Chung Ly, là nơi trọng binh của Lý Tử Thông trấn đóng nên có người tuần tra phòng vệ là chuyện đương nhiên, không có gì kỳ lạ.

Gã đang định bỏ đi thì tiếng vó ngựa lại rộn lên từ phía địch nhân khuất dạng. Đội tuần tra đó quay trở lại, gã không khỏi thầm run sợ.

Đội Lý quân đó tới bên ngoài khu rừng rậm mà gã ẩn thân. Tên đầu lĩnh phát lệnh một tiếng, hơn hai chục người dừng cương ngựa lại. Ba người trong đó giơ cao đuốc soi vào trong rừng.

Chỗ Từ Tử Lăng ẩn thân nằm ngoài phạm vi chiếu sáng của ánh đuốc nên không sợ bị phát hiện.

Tên thủ lĩnh chửi thề hai tiếng, rồi lẩm bẩm:

- Rõ ràng vừa nghe thấy tiếng vó ngựa, nhưng lại không thấy ai. Đúng là gặp quỷ rồi.

Một tên trong bọn nói:

- Nghe nói bọn quỷ xuất hiện vào lúc giao thời giữa ngày và đêm rất hung mãnh. Mong rằng không gặp phải loại ác quỷ đó.

Từ Tử Lăng trong lòng ngạc nhiên. Nghe câu chuyện của đối phương thì khẳng định khu vực này được Lý quân giám thị nghiêm mật nên mới có người chuyên môn thi triển thuật địa thính để tránh khỏi bị người khác xâm nhập mà không biết.

Phải chăng bọn chúng có việc gì bí mật đang tiến hành ở chỗ nào đó gần đây? Phải chăng là có quan hệ với Khấu Trọng? Nghĩ tới đây, lòng hiếu kỳ của Từ Tử Lăng nổi lên, gã liền xuống ngựa, tung mình lên ngọn cây lần theo kỵ binh địch.

---oOo---

Trước khi Khấu Trọng vào trong nội đường, Hư Hành Chi liền cản lại nói:

- Xin Thiếu Soái nói với bọn họ là tối nay ngươi sẽ lên đường tới Đông Hải.

Khấu Trọng vỗ vỗ vai y, cười đáp:

- Ta hiểu!

Gã vừa bước vào cửa, Hạnh Dung và Quế Tích Lương đang ngồi bên chiếc bàn tròn giữa phòng vội đứng lên đón gã.

Khấu Trọng hô hô cười rộ nói:

- Các ngươi quả là có bản sự, lại biết ta lưu lại đây chứ không đi Đông Hải.

Quế Tích Lương cười nói:

- Khấu Trọng trước giờ vẫn là người đến chết cũng không chịu thua. Nếu có người nói ngươi chưa đánh đã chạy thì Quế Tích Lương ta là người đầu tiên không tin.

Khấu Trọng mời hai người ngồi xuống rồi hỏi:

- Có mang theo tin tức gì tốt tới cho huynh đệ không?

Hạnh Dung thôi cười, thở dài:

- Lần trước, sau khi rời đi, bọn ta cảm thấy rất không thoải mái trong lòng. Chẳng lẽ cứ trơ mắt ra mà nhìn ngươi ngồi chờ chết sao? Người khác có khi không hiểu rõ tính tình của ngươi, nhưng bọn ta là huynh đệ làm sao lại không biết.

Quế Tích Lương tiếp lời:

- Vì vậy khi có tin Thiếu Soái quân của ngươi bắt đầu tiến về Đông Hải truyền tới thì bọn ta khẳng định ngươi sẽ không theo đường biển tấn công Giang Đô vì việc đó chẳng khác gì đi tìm chết; cũng không phải là bỏ chạy về phương Nam vì việc đó không hợp với tính cách của ngươi. Như vậy ắt hẳn là ngươi có mưu đồ khác, vì thế bọn ta mới lập tức tới đây xem có giúp ngươi được gì không.

Khấu Trọng biến sắc thốt:

- Nếu các ngươi đoán ra thì liệu Lý Tử Thông có đoán ra được không?

Hạnh Dung đáp:

- Yên tâm đi! Bọn ta làm sao giống Lý Tử Thông được. Bọn ta là những người biết ngươi từ khi còn để chỏm đến khi trưởng thành mà.

Khấu Trọng bật cười:

- Đúng! Lý Tử Thông là tiểu quỷ nhát gan. Tiểu quỷ nhát gan đương nhiên cho rằng người khác cũng tham sống sợ chết như hắn.

Quế Tích Lương ghé sát lại gần thì thầm:

- Phải chăng ngươi dẫn dụ Lý Tử Thông đến đánh rồi bố trí mai phục đánh cho hắn lạc hoa lưu thuỷ. Nghe nói ngươi quả thật đã điều hết đại quân Lương Đô về Đông Hải rồi. Ngươi bằng cái gì mà đón đánh Lý Tử Thông đây?

Trong lòng Khấu Trọng bừng lên cảm giác không vui. Trong cuộc chiến tranh bá thiên hạ, dù Quế Tích Lương và Hạnh Dung toàn lực giúp gã cũng chẳng có tác dụng gì. Nhưng nếu họ lại biến thành địch nhân thì sẽ trở thành uy hiếp cực lớn đối với gã vì hai người này hiểu quá rõ tính cách gã, sâu sắc hơn nhiều so với nhận thức của Hương Ngọc Sơn về gã. Nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng qua là biến mất vì Quế, Hạnh là những người rất có lòng, gã luôn tuyệt đối tin tưởng họ.

Tuy vậy, dù bất kể tin tưởng họ thế nào thì gã cũng không dám thổ lộ sự tồn tại của năm ngàn quân tinh nhuệ của Dương Công Khanh. Gã cười nhẹ:

- Các ngươi quan tâm đến ta, đương nhiên ta rất cảm kích. Chỉ là trước mắt thắng bại chưa phân, các ngươi không nên bị cuốn vào cuộc đấu tranh giữa ta và Lý Tử Thông. Đợi tình thế rõ ràng hơn sẽ phiền hai vị lão ca thuyết phục những huynh đệ khác trong bang giúp ta đoạt Giang Đô được không?

Quế Tích Lương liếc Hạnh Dung một cái rồi gật đầu:

- Được rồi! Cứ thế đi. Nhất ngôn vi định.

---oOo---

Từ Tử Lăng tung mình lên ngọn một cây đại thụ ở bìa rừng, trải rộng trước mắt gã là một hồ nước rất lớn nối liền với Hoài Thuỷ. Trên hồ đậu gần trăm chiến thuyền, nhưng chỉ có vài chục cây phong đăng được treo lên trên cánh buồm để chiếu sáng. Phong đăng còn được quây tròn để ánh sáng không chiếu lên trời. Khung cảnh thần bí quỷ dị khôn lường.

Mấy trăm chiến sỹ và công binh đang vất vả vận chuyển, mang những người giả được làm bằng cỏ lên thuyền, lại mặc quân phục cho người cỏ. Trong bóng tối, từ xa nhìn lại thì với nhãn lực Từ Tử Lăng cũng khó nhận ra thật giả.

Công việc đã gần hoàn thành. Hai chiếc thuyền rời bến, tiến vào Hoài Thuỷ.

Từ Tử Lăng thấy lạnh sống lưng. Điều gã đang thấy trước mắt khẳng định là đại âm mưu đối phó Khấu Trọng của Lý Tử Thông. Hiện giờ dù mình toàn lực dùng thuật nhân mã như nhất cưỡi Vạn Lý Ban chạy về Lương Đô thì do núi rừng cách trở, không thể nhanh bằng đối phương theo Vận Hà ngược Bắc. Nhưng gã không còn lựa chọn nào khác, chỉ còn cách mau chóng trở lại chỗ giấu ngựa.

---oOo---

Cộc! Cộc! Cộc!

Khấu Trọng tỉnh lại từ trong ác mộng, toàn thân ướt mồ hôi lạnh. Gã ngồi dậy trên giường, hỏi:

- Ai?

Tiếng Lạc Kỳ Phi từ ngoài cửa vọng vào:

- Là Kỳ Phi. Có việc gấp báo cáo Thiếu Soái.

Khấu Trọng với tay lấy áo ngoài mặc vào, nhớ lại cơn ác mộng vừa rồi mà vẫn còn sợ hãi. Gã nằm mộng bị địch nhân trùng trùng vây khốn, tướng lĩnh thủ hạ lần lượt ngã xuống, cuối cùng gã ôm thi thể giá lạnh của Tống Ngọc Trí nhảy vào đầm nước. Ài! May là đó chỉ là một cơn ác mộng.

Gã cùng Lạc Kỳ Phi ngồi xuống gian phòng nhỏ cạnh phòng ngủ. Họ Lạc nói:

- Thuộc hạ vừa nhận được tin tức thuỷ sư Chung Ly đã rời ổ lúc trời tối, cuối cùng theo Vận Hà ngược Bắc, trên đường không hề dừng lại. Ngày mai trước khi trời tối có thể tới bất cứ lúc nào. Trên thuyền chở đầy binh lính. Ngoài ra còn mấy chiếc thuyền mớn nước rất sâu.

Đầu óc Khấu Trọng vẫn chưa tỉnh táo hẳn, gã hỏi:

- Giờ là lúc nào rồi?

Lạc Kỳ Phi đáp:

- Vừa qua canh ba, hai canh giờ nữa trời sẽ sáng.

Khấu Trọng trầm ngâm hỏi tiếp:

- Ngươi nói “cuối cùng theo Vận Hà ngược Bắc” thì chữ “cuối cùng” đó có ý gì?

Lạc Kỳ Phi đáp:

- Từ lúc hoàng hôn, chừng chín mươi chiến thuyền đậu ở ngoài thành Chung Ly lục tục rời bến, ngược dòng lên phía Tây. Đến đầu giờ Tuất, chiến thuyền lại từ Hoài Thuỷ quay trở lại, im lìm không đèn lửa gì đến nơi giao nhau giữa Hoài Thuỷ và Vận Hà thì chuyển vào Vận Hà rồi ngược dòng tiến về phía chúng ta. Ta nhận được tất cả ba lần phi cáp truyền thư, biết sự tình khẩn cấp nên lập tức bẩm lên Thiếu Soái.

Khấu Trọng lại hỏi:

- Phía Giang Đô có động tĩnh gì không?

Lạc Kỳ Phi lắc đầu đáp:

- Vẫn đang tập kết binh lực. Chiến thuyền tăng tới gần trăm chiếc nhưng vẫn án binh bất động.

Khấu Trọng tỉnh táo hẳn, nói:

- Công việc tình báo của ngươi làm rất tốt. Con mẹ nó! Lý Tử Thông vào tròng rồi.

Lạc Kỳ Phi tiếp:

- Thuỷ sư từ Chung Ly đến đánh, cứ tính mỗi thuyền chở ba trăm người thì binh lực vào khoảng ba vạn, trên thuyền còn có khí giới công thành. Nếu đột nhiên tập kích thì quả thực có thể làm chúng ta trở tay không kịp.

Hiện giờ, tổng binh lực Thiếu Soái quân ở Lương Đô là năm ngàn người. Thực lực địch nhân gấp sáu lần họ, lại chuẩn bị kỹ càng mới tới. Việc phòng thủ của Lương Đô kém xa Lạc Dương, cũng không bằng Hổ Lao. Nếu như đủ quân thì còn có thể điều ra bốn toà bảo luỹ hai bên Vận Hà làm địch nhân không thể tập trung binh lực đánh phá Lương Đô. Nhưng giờ thì tất phải toàn quân lưu lại phòng thủ trong thành.

Khấu Trọng suy nghĩ hồi lâu đoạn hỏi:

- Thuyền của Tả Hiếu Hữu vì sao lúc đầu phải đi về phía Tây? Sau đó mới vòng về từ phía Đông rồi mới ngược bắc theo Vận Hà?

Lạc Kỳ Phi đáp:

- Theo ta đoán thì chúng muốn mang theo khí giới công thành. Bên bờ đông Hoài Thuỷ ở Chung Ly khả năng là có khu công trường chặt cây đốn gỗ chế tạo các loại công cụ như Vân Thê, Chàng Môn xa,….

Khấu Trọng gật đầu:

- Có lý! Nói vậy thì chúng ta còn hai ngày chuẩn bị. Nếu như chúng ta chỉ muốn thắng một trận thì dễ như trở bàn tay. Nhưng nếu mốn nhân cơ hội đoạt Chung Ly thì tất phải chuẩn bị kỹ bộ máy. Lập tức mời Văn Nguyên, Hoành Tiến và Chí thúc tới ngay. Chúng ta phải lập tức quyết định các hành động cần thiết.

---oOo---

Từ Tử Lăng phi lên sườn núi, nhìn sang đội thuyền chở giả binh của địch đầy khắp Vận Hà, dương buồm ngược dòng Bắc thượng. Gã cả người lẫn ngựa vượt qua Vận Hà, vừa lên bờ thì chiến hạm địch ầm ầm tiến tới.

Vì gã không biết tình hình phía Khấu Trọng nên đến giờ vẫn chưa hiểu đây là chuyện gì. Gã chỉ biết nếu Lý Tử Thông đã có trá thuật này thì đương nhiên là hắn đủ tin tưởng làm Khấu Trọng trúng kế.

Trăng sáng vằng vặc trên cao. Chỉ hai ngày nữa là đến tiết Trung Thu, nhưng gã lại không có tâm tình thưởng nguyệt, lại còn phải chạy đua với thuyền đội của địch, nhất định đến được Lương Đô trước khi đội thuyền địch tới đó.

---oOo---

Vào lúc bình minh, Khấu Trọng suất lĩnh năm trăm Phi Vân kỵ tới khu doanh trại bí mật trong rừng của Dương Công Khanh ở bờ Tây của Vận Hà.

Gã ra mệnh lệnh, Vô Danh từ trên vai bay vọt lên trời, lượn quanh quan sát, đoạn gã vào trong trướng thương nghị với Dương Công Khanh và Ma Thường.

Dương Công Khanh và Ma Thường nghe xong vô cùng vui mừng.

Dương Công Khanh nói:

- Chúng ta có hai lựa chọn. Một là toàn thể xuất động, mai phục ở chỗ hiểm yếu trên Vận Hà, đánh cho thuỷ sư ngược Bắc của Tả Hiếu Hữu trọng thương rồi thừa thế đánh chiếm Chung Ly. Một lựa chọn khác là chia binh làm hai đường, một đường tiến hành đánh úp, một đường tránh thuỷ sư địch, theo đường bộ đánh chiếm Chung Ly. Vì địch nhân không phòng bị nên dù binh lực hơn hẳn chúng ta nhưng chúng ta vẫn có nhiều cơ hội thành công lớn.

Ma Thường tiếp:

- Lý Tử Thông là người Đông Hải quận, từ nhỏ quen thuộc dùng thuyền. Thuỷ sư của hắn lại nhiều năm giao phong với thuỷ sư vang danh thiên hạ của Trầm Pháp Hưng nên bất kể là chiến đấu trên sông hay trên biển đều có kinh nghiệm phong phú. Nếu như chúng ta phục kích chúng ở hai bờ Vận Hà thì chỉ sợ tác dụng không lớn.

Khấu Trọng đồng ý:

- Bọn chúng đã dám rời ổ mà đến, rõ ràng là khinh thường Lương Đô của chúng ta binh thiếu tướng ít, không sợ chúng ta phục kích. Thật ra, nếu chính diện giao phong thì vì địch nhiều ta ít nên chúng ta vẫn chỉ thua mà không thắng được. Cách duy nhất để thủ thắng là lựa chọn thứ hai của Dương công. Nhân lúc binh lực Chung Ly giảm thiểu, lại mất sự chi viện của thuỷ sư, chúng ta theo đường bộ dùng khinh kỵ đánh úp Chung Ly. Nếu thành đó lọt vào tay chúng ta thì sẽ cắt đứt đường lùi của Tả Hiếu Hữu. Đội thuỷ sư đến đánh chúng ta từ Chung Ly khó thoát khỏi kiếp nạn toàn quân tan vỡ.

Dương Công Khanh quả quyết nói:

- Cứ quyết định thế đi.

Ma Thường được Khấu Trọng gật đầu, liền rời trướng truyền lệnh.

Dương Công Khanh quan sát tỷ mỉ thần sắc Khấu Trọng, ngạc nhiên hỏi:

- Lý Tử Thông đã trúng kế, sự thành công của chúng ta đã thấy trước mắt, tại sao Thiếu Soái dường như vẫn tâm sự trùng trùng?

Khấu Trọng than:

- Ta luôn cảm thấy có chỗ không thoả đáng. Hoặc có thể do thuỷ sư địch rời ổ mà đến thể hiện quyết tâm; hoặc là do đoán không ra thuỷ sư ở Giang Đô của Lý Tử Thông tại sao vẫn án binh bất động. Hoặc có thể do ảnh hưởng của cơn ác mộng ta vừa gặp nên lúc này tâm tình có chút không thoải mái.

Dương Công Khanh cười nói:

- Đó là tâm trạng thường tình của con người. Mỗi khi đối mặt với một cuộc đại chiến, ta cũng có tâm tình sợ được sợ mất đó. Nhưng chúng ta chỉ còn cách tin tưởng vào phán đoán của mình. Vào cuộc mà do dự là đại kỵ của binh gia.

Khấu Trọng gật đầu:

- Dương công dạy rất phải. Khi sự việc đến, ba lòng bốn ý chỉ làm hỏng việc.

Tiếp đó, hai mắt gã lộ thần sắc kiên định, từ từ nói tiếp:

- Khi mà ba vạn đại quân của Tả Hiếu Hữu đang khổ sở không phá được Lương Đô thì chính là lúc chúng ta đánh chiếm Chung Ly. Chung Ly bị mất chính là đại biểu cho sự trỗi dậy của Thiếu Soái quân chúng ta.

Khấu Trọng và Phi Vân kỵ cùng bộ đội của Dương Công Khanh triệt bỏ doanh trại, theo đúng lộ tuyến đã định men theo bờ tây Vận Hà, xuyên rừng vượt núi, ngày đêm không nghỉ hành quân tới Chung Ly.

Qua một ngày một đêm liên tục hành quân, quân đội đã tới một ngọn đồi ở bờ bắc Hoài Hà, cách Chung Ly chỉ nửa ngày đi ngựa. Người ngựa đã mỏi mệt không chịu nổi nên bọn gã tạm thời nghỉ ngơi, lấy lương khô ra ăn.

Khấu Trọng phóng Vô Danh ra trinh sát tình hình xa gần.

Doanh trại ẩn trong khu rừng thưa. Khấu Trọng và Dương Công Khanh chạy lên một đỉnh núi gần đó, từ trên cao nhìn về phía Hoài Hà.

Trời mưa lất phất, tầm nhìn không tốt. Thảo nguyên mênh mông chìm trong làn mưa bụi miên man.

Khấu Trọng lên tiếng

- Đây đúng là trời giúp ta rồi! Hy vọng cơn mưa này tiếp tục. Sau khi chúng ta nghỉ ngơi đầy đủ sẽ xuất phát vào lúc hoàng hôn, nửa đêm vượt sông. Trước khi trời sáng đột kích thành Chung Ly, ta và Phi Vân kỵ đánh trận đầu. Chỉ cần có thể chiếm được Nam môn thì Dương công sẽ xua quân vào thành, trước hết đánh chiếm phủ Tổng quản, làm Lý quân mất đi trung tâm chỉ huy, phá tan sức chống cự của địch.

Dương Công Khanh vui vẻ nói:

- Sách lược tác chiến lần này gói gọn trong tám chữ là “Công kỳ vô bị, tốc chiến tốc quyết”*. Khi địch nhân còn cho rằng chúng ta đang ở sau tường thành Lương Đô kinh hãi đến rợn tóc gáy thì chúng ta lại đang ở đây chuẩn bị đánh thành Chung Ly.

Hai người cười ầm lên.

---oOo---

Khi trời tối, cuối cùng Từ Tử Lăng cũng vượt qua thuyền đội của địch, nhưng không phải vì Vạn Lý Ban của gã xuyên đèo vượt núi nhanh hơn thuyền địch, mà vì ở nơi cách Lương Đô hai canh giờ đi thuyền thì toàn thể địch nhân bỗng quay đầu lại.

Trong lòng Từ Tử Lăng càng bất an, một mặt giục ngựa chạy nhanh, một mặt tập trung suy nghĩ.

Địch nhân rõ ràng đã định mưu rồi mới hành động, kế hoạch chu toàn, tiến thoái rất trật tự, nắm quyền chủ động. Khấu Trọng lại không phải là người ngu xuẩn, tại sao lại để cho địch nhân đến đi tự nhiên, dường như không hề đề phòng như thế? Rốt cuộc là gã đã sai lầm ở chỗ nào?

Trước mặt tiếng vó ngựa rộn lên gấp gáp. Một đội nhân mã chạy tới. Hai bên đến gần, Từ Tử Lăng gọi lớn:

- Kỳ Phi!

Người đến là Lạc Kỳ Phi và hơn mười thủ hạ. Thấy Từ Tử Lăng, hắn vô cùng vui mừng chạy tới.

Từ Tử Lăng hỏi ngay:

- Thiếu Soái đang ở dâu?

Lạc Kỳ Phi đáp:

- Thiếu Soái và Dương công nhân lúc thuỷ sư địch đến đánh đã tới đánh Chung Ly rồi.

Từ Tử Lăng thấy hắn vẫn nhìn về phía nam Vận Hà, than:

- Không cần nhìn nữa. Thuyền địch đã quay đầu trở lại Chung Ly rồi. Trên thuyền toàn là người giả. Đó là một cái bẫy.

Bọn Lạc Kỳ Phi không ai không biến sắc, mặt trắng bệch như người chết.

Lạc Kỳ Phi run giọng hỏi:

- Làm sao lại thế được? Chúng ta nhanh nhất thì lúc trời sáng ngày mai mới có thể liên lạc được với Thiếu Soái.

Từ Tử Lăng ngược lại trở nên bình tĩnh, nhìn đám Thiếu Soái quân xung quanh mỉm cười, nói:

- Các ngươi không cần lo lắng. Không ai có thể phục kích hoặc đánh lén Thiếu Soái của các ngươi. Đừng quên Vô Danh là đôi mắt sắc bén trên không của chúng ta.

Lạc Kỳ Phi hơi yên tâm, nhưng lại cau mày hỏi:

- Sợ nhất là Thiếu Soái không hiểu rõ tình hình mà đánh thành. Địch nhân để cho hắn dẫn quân tiến vào trong thành rồi mới tập trung toàn lực tiêu diệt.

Từ Tử Lăng nói một cách khẳng định:

- Trước khi đánh thành, Thiếu Soái sẽ thả Vô Danh ra trinh sát tình hình trong thành, không dễ dàng trúng kế. Điều mà ta lo lắng hiện giờ là đội thuyền quay lại Chung Ly sẽ cướp đường tấn công Lương Đô, cắt đứt đường lùi của Thiếu Soái. Mặt khác sẽ chia quân truy kích toán quân viễn chinh của Thiếu Soái làm gã trước sau thụ địch.

Xuôi dòng mà xuống thì chỉ cần một đêm, thuyền đội có thể trở về Chung Ly chở quân lính. Vì đường thuỷ nhanh, tiện hơn đường bộ nên địch nhân có thể đi trước Thiếu Soái viễn chinh quân, nhanh hơn một bước vây khốn Lương Đô, cắt đứt đường lùi của Khấu Trọng. Trong thế yếu tiến không được, sau lưng có truy binh thì quân viễn chinh vốn mệt mỏi tất sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.

Lạc Kỳ Phi hết hồn than:

- Tại sao lại biến thành thế này? Dường như địch nhân nắm rõ kế hoạch của chúng ta trong lòng bàn tay. Chẳng lẽ trong Thiếu Soái quân có nội gian! Việc đó không thể.

Hai mắt Từ Tử Lăng bừng lên ánh sáng của trí tuệ, bình tĩnh nói:

- Có nội gian hay không, từ từ suy nghĩ sau. Lương Đô còn có bao nhiêu quân có thể sử dụng?

Lạc Kỳ Phi đáp:

- Có khoảng năm ngàn người, thêm hai mươi tám Phi Luân chiến thuyền.

Từ Tử Lăng ung dung cười nói:

- Thế là đủ rồi! Chúng ta sẽ đánh dập đầu thuỷ sư ngấm ngầm tới đánh của chúng. Dạy cho chúng biết Thiếu Soái quân không thể dễ dàng khinh thị được.

Bọn Lạc Kỳ Phi nghe xong đều cảm thấy phấn chấn, đồng thanh hoan hô.

(

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.