Vương Phi Ngâm Tuyết

Chương 116




Lôi Cửu Chỉ đưa hai gã xuyên qua tòa nhà, đi đến khu vườn đằng sau. Trạch viện này chiếm một thửa đất rất rộng, đình đài lầu các phòng xá liên miên, chứng tỏ chủ nhân trước đây của nó không giàu có thì cũng là bậc quyền quý. Rốt cuộc vì thế chấp mà cả cơ ngơi biến thành sản nghiệp của Tư Đồ Phúc Vinh, thật đúng là chuyện khiến người ta thở dài cảm thán.

Ba người bước trên con đường rải sỏi tại hậu viện. Khấu Trọng cau mày nói:

- Trạch viện lớn như vậy mà không có người quét dọn, cảm giác thật quái dị!

Lôi Cửu Chỉ giải thích:

- Đó là bọn ta cố ý làm như thế. Người quét dọn do Trần phủ phái đến chỉ làm nửa buổi sáng rồi được bọn ta cho đi rồi, duy nhất người của thiện phòng là thường xuyên ở đây, tất cả đều đáng tin cậy. Chúng ta tới đây để tỵ nạn mà, hành tung càng cổ quái thì càng không bị hoài nghi.

Từ Tử Lăng hỏi:

- Việc mời võ sư tiến hành ra sao?

Lôi Cửu Chỉ đáp:

- Hai ngày nay thỉnh thoảng cũng có người đến ứng tuyển. Ta cố tình gây khó dễ, chẳng tỏ ra quan tâm đặc biệt đến trường hợp nào, chỉ kêu bọn họ để lại tư liệu tỉ mỉ về bản thân, cuối cùng sẽ giao cho Trần phủ đi điều tra thân phận từng người một. Thủ pháp này khá hợp tình hợp lý, nếu không sao biết được người nào có quan hệ với Trì Sanh Xuân chứ?

Khấu Trọng cười nói:

- Nếu kẻ nào quả thực có liên quan đến Trì Sanh Xuân thì nhất định là người trong Ma môn, sao có thể dễ dàng để cho lão ca ngươi khám phá ra thân phận?

Lôi Cửu Chỉ đắc ý nói:

- Đừng quên ta và Tống nhị ca của các ngươi đều là người từng trải, không dễ bị dắt mũi đâu. Điều ngươi lo lắng có thể yên tâm được rồi, chính vì nếu có kẻ thân phận không rõ ràng thì rất có khả năng là gian đồ của Ma môn, bọn ta chính đang muốn thuê những người như thế, ha ha!

Ba người đi đến cuối hậu viện, bên kia bức tường bao là một ngõ nhỏ rồi tới nhà bên cạnh. Vượt qua tường để ra ngoài đối với Khấu Trọng và Từ Tử Lăng là việc dễ dàng, nhưng vì muốn biết rõ ràng tình huống bên kia trước khi hành động nên việc đó trở nên khó khăn hơn nhiều.

Thấy Từ Tử Lăng tỏ vẻ lắng nghe động tĩnh tại ngõ hẻm phía sau bức tường, Khấu Trọng liền cười nói:

- Ta dám cá là cả cửa chính lẫn cửa sau đều có người của một thế lực nào đó phái đến theo dõi, trong đó rất có thể gồm cả người của phủ quan, chuyện của Phúc Vinh gia đã khiến cho các phương chú ý tới rồi.

Dừng lại một lát gã nói tiếp:

- Giả như ta và Lăng thiếu gia ngang nhiên từ cửa sau đi ra trong bộ dạng của kẻ đầy tớ thì tình huống sẽ ra sao nhỉ?

Từ Tử Lăng đáp:

- Thì Tru Hương đại kế của bọn ta coi như đến đây là kết thúc, ô hô ai tai chứ còn sao nữa!

Khấu Trọng lắc đầu không đồng tình:

- Trước sau có sự khác biệt đấy. Lần trước tất cả mọi người đều biết bọn ta sẽ đến Trường An tìm bảo, còn lần này ai chẳng nghĩ chúng ta đang ở Từ Giản giằng co với Lý tiểu tử chưa được rõ ràng, cho nên khả năng bị khám phá ra rất là thấp. Huống hồ chúng ta có thể tạo ra một thân phận cho mình để dễ dàng tới lui.

Lôi Cửu Chỉ hân hoan nói:

- Bọn ta đã sớm nghĩ qua vấn đề này cho các ngươi. Tiểu Trọng sẽ mang cái tên Thái Nguyên Dũng, tiểu Lăng gọi là Khuông Văn Thông, cả hai đều là cao thủ của Thái Hành bang, tự xưng là Thái Hành song kiệt. Tư Đồ Phúc Vinh có giao tình với Đại long đầu Hoàng An của Thái Hành bang. Nay hắn gặp nạn, Hoàng An phái hai thủ hạ đắc lực đến bảo hộ là việc đương nhiên.

Từ Tử Lăng có chỗ không hiểu nói:

- Nước cờ này của huynh có chút không ổn! Tai mắt của Hương gia rải khắp thiên hạ, chỉ cần phái người kiểm chứng lập tức biết được Thái Hành song kiệt gì đó vẫn đang ở cạnh Hoàng An chứ không đến Trường An. Bọn ta không phải sẽ lộ nguyên hình sao?

Lôi Cửu Chỉ cười ha ha đáp:

- Đây chính là chỗ tinh diệu! Theo thám tử hồi báo, Hoàng An đích thực phái hai tiểu tử đó đến bảo hộ Tư Mã Phúc Vinh, bất quá không phải đến Trường An. Ta vốn định chờ thêm một thời gian nữa mới cùng các ngươi thương lượng chuyện này, vừa rồi thấy tiểu Trọng muốn từ cửa sau công khai đi ra ngoài cho nên tiện thể đề xuất luôn.

Khấu Trọng tự xem trang phục của mình rồi hỏi:

- Hai tên tiểu tử đó bộ dạng thế nào? Dựa vào binh khí gì để thành danh?

Lôi Cửu Chỉ đắc ý nói:

- Ta đã làm việc thì bọn ngươi cứ yên tâm! Mau mau đi theo ta! Bảo đảm lúc các người bước chân ra khỏi cửa, chỉ cần có chút kiến thức giang hồ là người ta sẽ biết các ngươi là song kiệt mà không phải là song long, hà hà!

Tỉnh Trung Nguyệt của Khấu Trọng biến thành một thanh đao có răng cưa hình thù quái dị, còn Từ Tử Lăng mang thêm trường kiếm. Cả hai đều được thay đổi y phục cũng như hóa trang sao cho phù hợp với vẻ bên ngoài của Thái Nguyên Dũng và Khuông Văn Thông.

o0o

Bước ra khỏi cửa sau, trong khi Từ Tử Lăng tiện tay đóng cửa, Khấu Trọng đưa mắt quan sát chung quanh, đoạn than vãn:

- Sự đời thật lạ lùng! Khi ngươi cứ lo mình bị người ta phát giác thì ngược lại chẳng có ma nào chú ý đến ngươi cả.

Từ Tử Lăng đáp:

- Không ai để ý là tốt nhất! Ta chỉ sợ lão gia đợi không nổi đã bỏ đi mất rồi, mau nào!

Hai gã sánh vai rảo bước.

Khấu Trọng mỉm cười hỏi:

- Đến bao giờ bọn ta mới có thể dùng thân phận và diện mạo thật đi lại nghênh ngang ở trên đường phố Trường An này nhỉ?

Từ Tử Lăng từ từ trả lời:

- Một là ngươi chấp nhận quy hàng nhà Đường, hai là ngươi có thể thu thập được Lý Thế Dân, ngoài hai cách đấy không còn có khả năng nào khác.

Bọn họ theo hẻm dài đi thẳng tới một con đường lớn rộng rãi bên trong Lý phường, chỉ cần rẽ về bên trái là có thể ly khai khu vực đó.

Đột nhiên hai bên trái phải vang lên tiếng hò hét, hơn mười đại hán từ hai đầu đường tiến tới, tất cả đều mang vẻ mặt bất thiện, rõ ràng là vì bọn gã mà đến. Hai người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng trăm mối nghi ngờ không giải thích nổi.

Theo đạo lý, nếu thân phận thực sự của bọn gã bị người ta nhận ra, những kẻ kéo đến đây phải là thân vệ cao thủ của Lý Uyên chứ không phải chỉ có lèo tèo hai chục tên mà nhìn bề ngoài trông giống như người của mấy băng đảng địa phương thế này. Chí ít ra trên những nóc nhà lân cận cũng phải được bố trí đầy cung thủ để ngăn cản bọn họ nhảy tới nhảy lui hòng trốn khỏi vòng vây mới phải. Nếu không hiểu được hai gã là Từ Tử Lăng và Khấu Trọng danh chấn thiên hạ thì lại càng không hợp lý. Chẳng lẽ vừa rời khỏi chỗ ở của Tư Đồ Phúc Vinh tại Trường An đã đắc tội ngay với mấy tên này?

Trong chớp mắt, lối đi trước sau đều bị nhóm người sát khí đằng đằng mới tới ngăn chặn, đến con kiến cũng không chui lọt, những người qua đường tránh vội ra bốn phía.

Một tên lấy tay gạt đồng bọn đang đứng trước mặt rồi bước ra, chỉ vào mặt hai gã quát:

- Đây gọi là thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại chui đầu vào, làm nhiều việc ác tất sẽ bị báo ứng, đúng là ông trời có mắt! Các ngươi mau nộp mạng cho ta!

Từ Tử Lăng định thần nhìn kỹ, người vừa lên tiếng chẳng phải là Tiếu Tu Minh của Quan Trung Kiếm Phái sao. Lần trước gã giả mạo làm gia nhân của Hưng Xương Long, đã có một thời gian qua lại với y. Đại sư huynh Đoạn Chí Huyền của Tiếu Tu Minh là một trong những tướng lĩnh nòng cốt của Thiên Sách phủ rất được Lý Thế Dân trọng dụng. Lần này không biết có nên gọi là đại thủy hất đổ miếu Long Vương, tự người nhà đánh với người nhà hay không.

Khấu Trọng cải biến âm giọng rồi đáp:

- Vị nhân huynh này có phải đã nhận lầm người không? Bọn ta với ngươi trước không oán sau không thù, lần này lại chặn đường kêu đánh kêu giết, chẳng hiểu chuyện này là cớ làm sao?

Một người ở phía sau hét lên:

- Đương nhiên là ngươi không biết được bọn ta, nếu không dù cho hai ngươi to gan đến đâu cũng chẳng dám ngang nhiên đến Trường An, bọn ta đã sớm nghe tin hai tên tiểu tử ngươi không biết trời cao đất dày sẽ đến đây tìm chết. Biết điều thì hãy mau buông vũ khí, bọn ta đỡ tốn một phen công phu.

Từ Tử Lăng không cần quay đầu nhìn cũng lập tức nhận ra đó là sư đệ Tạ Gia Vinh của Tiếu Tu Minh. Tạ, Tiếu đều là người của Hưng Xương Long. Cả hai đầu quân cho Quan Trung Kiếm Phái cùng với Bốc Đình, con ruột Bốc Vạn Niên, đại lão bản của Hưng Xương Long.

Khấu Trọng thầm kêu đúng là chuyện đau đầu, miệng nhẫn nại nói:

- Giơ tay chịu trói không phải là vấn đề, có điều ít ra cũng phải cho bọn ta minh bạch, rút cuộc bọn ta có chỗ nào đắc tội với các vị huynh đài?

Tiếu Tu Minh lộ ra vẻ kinh bỉ mắng:

- Được! Ta sẽ làm theo quy củ giang hồ giải thích với hai tên tiểu tặc các ngươi. Các ngươi còn nhớ Lục Chi Nhân, con gái của “Tu Vũ Thành” Lục Nhan không? Hai ngươi đã làm chuyện tốt đẹp gì đối với nàng ta, không cần Tiếu Tu Minh ta tốn nhiều lời để nói nữa chứ?

Tạ Gia Vinh ở phía sau giận dữ quát:

- Lừa tiền lừa tình khiến cho tiểu thư nhà người ta ôm hận mà tự vẫn! Các ngươi hoàn toàn không phải là người, mà là loại súc sinh không bằng heo chó.

Tiếu Tu Minh nói tiếp:

- May mà bọn ta biết được hai ngươi sẽ đến Trường An gặp tên Hấp Huyết Quỷ, cho nên mới ở đây đêm ngày chờ đợi, còn không chịu bỏ binh khí xuống thì bọn ta sẽ loạn đao phanh thây các ngươi.

Hiểu được mấu chốt vấn đề, hai gã thầm nghĩ Lôi Cửu Chỉ thật là có bổn sự. Kêu bọn gã giả trang người nào không giả lại đi giả trang hai tên dâm tặc lừa tài lừa sắc, việc trước mắt động thủ không được, không động thủ cũng chẳng xong, dây dưa níu kéo cũng chỉ được một lúc, thật không biết thu xếp thế nào.

Thấy đối phương không chút phản ứng, Tiếu Tu Minh cả giận quát:

- Động thủ!

Hai gã khẽ thở dài, đưa mắt nhìn nhau, cùng quyết định sẽ tìm cách chạy trốn. Nguyện vọng duy nhất là không vì chuyện này mà lộ ra nhiều nội tình, ngoài ra bọn gã chẳng còn mong gì hơn.

”Chậm đã!”

Tiếu Tu Minh nhìn theo hướng tiếng nói, lập tức cau mày ngẩn người tại đương trường. Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cũng thầm kêu đại sự không hay. Người mới đến là Nhĩ Văn Hoán, tâm phúc thủ hạ trong Trường Lâm quân của Lý Kiến Thành. Bên cạnh hắn có một hán tử cao gày mặc võ phục quan, đi theo đằng sau còn hơn mười thành vệ. Nếu để Nhĩ Văn Hoán nhìn ra thân phận, bọn gã chỉ còn một đường là đánh ra cửa thành, đại kế đối phó Trì Sanh Xuân đương nhiên thất bại, bọn người Trần phủ cũng sẽ bị liên lụy, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.

Nhĩ Văn Hoán hai tay chắp đằng sau, nhàn nhã thẳng tiến về hướng bọn người Tiếu Tu Minh, trên mặt nở nụ cười nham hiểm nói:

- Tiếu huynh hình như không biết Hoàng Thượng nghiêm cấm hình thức tư đấu. Huynh ngang nhiên giữa ban ngày ban mặt cầm khí giới hoành hành, có phải ỷ thế có đại sư huynh Đoạn Chí Huyền nhậm sự tại Tần vương phủ, cho nên tri pháp phạm pháp không?

Tiếu Tu Minh thoáng biến sắc, trước hết kêu mọi người thu lại binh khí, sau đó mới trả lời:

- Nhĩ Tướng quân có biết hai tên này là loại người thế nào không?

Nhĩ Văn Hoán đưa tay ra hiệu cho hơn mười tên thành vệ tùy thân bao vây bên ngoài, còn mình cùng với võ tướng cao gầy đi thẳng tới. Nhóm huynh đệ Quan Trung kiếm phái chỉ còn cách tránh ra hai bên, nhường đường cho họ đi đến bên cạnh Tiếu Tu Minh.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng hơi yên lòng vì hiểu được Nhĩ Văn Hoán vẫn chưa phát hiện ra việc đóng giả của bọn họ. Ánh mắt Nhĩ Văn Hoán chuyển sang dò xét Khấu Trọng và Từ Tử Lăng, tựa hồ như không có ác ý gì, còn mỉm cười gật đầu chào, sau đó quay sang hỏi Tiếu Tu Minh:

- Bọn họ là người thế nào, xin Tiếu huynh chỉ giáo?

Tiếu Tu Minh đáp:

- Hai tên này hoành hành tại một dải Thái Hành sơn, làm rất nhiều điều ác, từng lừa tình và tiền của một nữ tử vô tội, làm hại cô nương nhà người ta uống thuốc độc tự tử.

Võ tướng cao gầy mang bộ mặt ngựa và lông mày hình chữ bát bên trên đôi mắt khá nhỏ quát lớn:

- Đã là như thế, Tiếu Tu Minh ngươi sao không đến chỗ Thành Thủ sở của ta báo cáo? Tự hành xử như vậy chính là tư đấu! Có phải ngươi coi Thành Thủ sở của ta giống như phế vật, cũng không để Diêu Lạc ta trong mắt phải không?

Nhĩ Văn Hoán cười ha ha nói:

- Hóa ra các vị là Thái huynh và Khuông huynh danh chấn Thái Hành sơn.

Tiếp theo giọng hắn trở nên nghiêm túc:

- Thái huynh và Khuông huynh đối với sự tố cáo của Tiếu huynh có ý kiến gì?

Chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì đều hiểu Nhĩ Văn Hoán đang gỡ tội cho hai gã. Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đương nhiên ngàn vạn lần không muốn tiếp nhận “hảo ý” của Nhĩ Văn Hoán, chỉ hận không còn chọn lựa nào khác.

Vội ho khan một tiếng, Khấu Trọng uể oải nói:

- Hắc! Thái Hành song kiệt bọn ta sao có thể làm những việc trái với luân thường đạo lý, rõ ràng Tiếu Tu Minh hắn vì để đạt mục đích nào đó đã ngậm máu phun người. Xin Nhĩ đại nhân và Diêu đại nhân vì huynh đệ hai người bọn ta mà chủ trì công đạo.

Nhĩ Văn Hoán nháy mắt với hai người ra hiệu cứ yên tâm, đoạn gật gù vẻ như đã hiểu, hắn lạnh lùng nói:

- Cho dù là quan phủ hay giới giang hồ, làm gì cũng không thể ngoài một từ lý. Sự tố cáo của Tiếu huynh đối với Thái huynh và Khuông huynh cực kỳ nghiêm trọng, chẳng biết có nhân chứng vật chứng gì không?

Tiếu Tu Minh thoáng chút ngạc nhiên, sau đó ngớ ra không nói được câu nào.

Diêu Lạc lấy giọng nhà quan hách dịch nói:

- Đã không có chứng cứ xác thực, cố tình buộc tội người khác, coi thường vương pháp của Đại Đường ta, Tiếu Tu Minh ngươi thật lớn mật! Người đâu, mau bắt mấy tên cường đồ này mang về Thành Thủ sở cho ta.

Đưa mắt nhìn nhau, cả Khấu Trọng lẫn Từ Tử Lăng đều không ngờ kết cục lại như thế này. Có điều đã hại đến những người chủ trì chính nghĩa bên Tiếu Tu Minh, bọn họ làm sao yên lòng được.

May thay trong lúc đám thành vệ hò hét hành động thì Nhĩ Văn Hoán đột nhiên biến thành người tốt, hắn nói:

- Theo ta thấy thì chuyện này có lẽ là một hiểu lầm nhỏ. Chỉ cần Tiếu huynh đáp ứng về sau không đến làm phiền Thái huynh và Khuông huynh nữa, mọi vấn đề đều có thể kết thúc trong hòa khí.

Hai gã đều hết sức ngạc nhiên, lập tức suy luận đó có thể là mệnh lệnh của Lý Kiến Thành truyền đạt cho thủ hạ. Đây là một khoảng thời gian rất đặc biệt, không nên đụng chạm với người của Tần Vương phủ, cho nên vụ việc mới dễ dàng như thế. Hai gã vội nói mấy lời khách sáo với Diêu Lạc, viên tướng thuộc Thủ Thành sở mà có lẽ là người của Lý Uyên.

Ánh mắt mọi người tập trung hết lên người Tiếu Tu Minh để xem hắn phản ứng thế nào. Sắc mặt Tiếu Tu Minh chợt đỏ chợt trắng, lộ ra nỗi phẫn hận khó kìm nén trong lòng, nhưng lại không hề có biện pháp nào, sau một lát đành hạ giọng:

- Lần này bọn ta lỗ mãng, sau này sẽ không mạo phạm đến hai vị nữa.

Thấy mình chiếm được hết thượng phong, Nhĩ Văn Hoán cười dài nói:

- Tiếu huynh quả nhiên là người hiểu chuyện!

Tiếu Tu Minh hậm hực quát đám người của mình:

- Đi thôi!

Sau khi đám Quan Trung kiếm phái đi khỏi, Nhĩ Văn Hoán vui vẻ nói:

- Đã nghe đại danh từ lâu, khó có cơ hội hai vị từ xa đến Trường An, mong hai vị nể mặt để tiểu đệ mời một bữa cơm cho trọn tình địa chủ, hai vị thấy thế nào?

Bọn gã nào có thể cự tuyệt. Tuy bị nhỡ mất cuộc hẹn với Đỗ Phục Uy, nhưng thấy bộ dạng nhiệt tình của Nhĩ Văn Hoán thì biết hắn tất có ý đồ, thật đúng là chuyện vui ngoài dự tính, cả hai vội vàng đồng thanh nhiệt tình đáp ứng.

Lần này đến Trường An, tình thế lại càng thêm rắc rối phức tạp.

o0o

Trên lầu ba của nhà hàng Phúc Tụ lâu nổi tiếng Trường An, bốn người ngồi quanh một chiếc bàn nằm ở góc phía Đông, từ vị trí này có thể nhìn xuống Dược Mã kiều. Cả bọn nâng cốc vui vẻ, không khí khá thân mật.

Rượu qua ba tuần, sau vài câu khách khí, Diêu Lạc nói tới vấn đề chính:

- Bọn ta đối với việc Thái huynh và Khuông huynh đến Trường An đã sớm nghe phong thanh, cho nên luôn để ý những người đi vào thành xem có hai vị huynh đài ở trong đó không. Nào ngờ tới lúc hai vị bị người của Quan Trung kiếm phái ngăn trở, bọn ta mới ngã ngửa người ra rằng các vị đã sớm ở trong thành. Hai vị thật biết cách làm việc!

Hắn nói tuy khách khí nhưng thực ra là ngầm hỏi hai gã.

Khấu Trọng trước hết cười ha ha một tràng, cũng là tranh thủ thời gian để ứng phó với sự chất vấn, sau đó làm ra vẻ ngạc nhiên:

- Chuyện bọn ta lần này đến Trường An vốn dĩ hết sức bí mật, cớ sao lại có vẻ như ai ai ở đây cũng biết thế nhỉ?

Nhĩ Văn Hoán cười xòa đáp:

- Phàm những chuyện có liên quan đến Tư Đồ đại lão bản thì hiện nay đều trở thành sự kiện không ai là không quan tâm. Việc Tống Khuyết ngang ngược bá đạo bức hại đại lão bản, người trên giang hồ chẳng ai thấy thuận mắt. Tư Đồ đương gia quyết định đến Trường An đúng là một lựa chọn chính xác. Nhĩ Văn Hoán ta dám vỗ ngực bảo đảm, Trường An là địa phương duy nhất mà Tống Khuyết không dám ngang ngược.

Để trả lời câu hỏi lúc trước của Diêu Lạc, Từ Tử Lăng hạ giọng:

- Thật không dám giấu, Phúc Vinh gia không muốn bọn ta lộ mặt, cho nên bọn ta phải náu mình trong xe củi âm thầm vào trong thành, hy vọng hai vị đại nhân thông cảm cho.

Nhĩ Văn Hoán sảng khoái nói:

- Điều này không có vấn đề, thậm chí Diêu đại nhân còn có thể bổ sung thủ tục nhập thành cho hai vị. Nào, chúng ta lại uống một chén! Từ nay về sau mọi người là huynh đệ!

Bốn người ồn ào đối ẩm.

Khấu Trọng vờ hiếu kỳ nhìn ngó những tân khách có mặt trên lầu. Có vài người gã nhận biết được là Lý Mật, Vương Bá Đương và Hoảng Công Thác chia ra ngồi ở hai bàn. Ba người này có lẽ là thực khách thường xuyên của Phúc Tụ lâu.

Từ Tử Lăng thừa cơ hỏi:

- Đó không phải là Mật Công của quân Ngõa Cương sao?

Nhĩ Văn Hoán lộ ra vẻ khinh thường rồi lạnh nhạt nói:

- Ngõa Cương thì còn đó nhưng quân Ngõa Cương đã sớm như mây tan khói tỏa.

Dứt lời hắn cười rồi nói tiếp:

- Nghe nói Tư Đồ đại lão bản là người rất đa nghi, hiếm khi chịu tin người khác, thật ra có chuyện như thế hay không?

Khấu Trọng hiểu ngay mục đích của hắn là muốn thăm dò xem Thái Hành song kiệt có bao nhiêu giá trị lợi dụng, bèn gật đầu đáp:

- Đại lão bản dùng người quả thực vô cùng cẩn thận, duy nhất tín nhiệm người của An gia bọn ta. Mỗi lần đến các nơi tuần thị nghiệp vụ, An gia đều phái bọn ta đi theo hộ giá. Không giấu hai vị, bọn ta đã nhiều phen vì Phúc Vinh gia mà vào sống ra chết, cho nên lần này có nạn, người mà đương gia nghĩ đến đầu tiên chính là hai huynh đệ bọn ta.

Nhĩ Văn Hoán lộ vẻ vui mừng, xem ra hắn đang thầm mở cờ trong bụng vì đã không giúp đỡ nhầm người.

Diêu Lạc nói:

- Nghe nói đại lão bản muốn tuyển chọn võ sư hộ viện tại bản địa, nay thấy hai vị võ công cao cường như vậy sao còn phải tuyển nhân thủ khác, không sợ để cho kẻ có dụng ý trà trộn vào ư?

Khấu Trọng nói:

- Bọn ta mới đến hôm nay, vừa rồi gặp qua Phúc Vinh gia mới biết người sợ bọn ta bận việc không thể đến được, hiện tại đương nhiên không có vấn đề về chuyện đó nữa.

Sợ gã ba hoa quá đà lại hỏng việc, Từ Tử Lăng vội xen vào:

- Bất quá nếu có thể tuyển được vài người đáng tin cậy để phụ trách nhiệm vụ tuần viện, bọn ta sẽ giảm bớt gánh nặng. Ở Trường An mà có chút thời gian rảnh rỗi đi tham quan đây đó thì sẽ thật tuyệt vời.

Diêu Lạc cười nói:

- Nhĩ đại nhân không những thông hiểu Trường An, lại là khách thường xuyên của thanh lâu đổ trường. Có y dẫn đường bảo đảm hai vị sẽ có những cuộc dạo chơi giá trị.

Nhĩ Văn Hoán vỗ ngực:

- Việc này cứ giao cho tiểu đệ. Không cần đại nhân trước, đại nhân sau nữa! Từ nay về sau mọi người đều gọi nhau là huynh đệ, vui chơi thống khoái có hơn không!

Khấu Trọng chợt nảy ra một ý, liền nở nụ cười giảo hoạt rồi nói:

- Bọn ta cũng chẳng có gì hay ho, đa phần những lúc nhàn rỗi chỉ đi đánh bạc thôi, đáng tiếc hiện tại đang mang trọng trách bên mình, đành phải tạm gác lại niềm đam mê lớn nhất trong đời.

Hai mắt lập tức sáng rỡ, Nhĩ Văn Hoán hạ giọng cố làm ra vẻ thần bí:

- Đánh bạc thì ai mà biết được, chỉ cần do Nhĩ Văn Hoán ta an bài, bảo đảm tuyệt không có một chút phong thanh truyền đến tai Tư Đồ đại lão bản. Việc nhỏ thế này hãy giao cho ta, cam đoan hai vị sẽ được thỏa mãn cơn nghiện.

Từ Tử Lăng thầm khen Khấu Trọng, chỉ một câu nói đã dò ra Nhĩ Văn Hoán rất có khả năng là người có liên quan tới Trì Sanh Xuân. Hiện tại rõ ràng hắn đang dùng mọi thủ đoạn để khống chế bọn họ, bao gồm cả lung lạc, dụ dỗ, đe dọa tới bố trí sòng bạc để gài thế. Chỉ có thông qua bọn Thái Hành song kiệt này thì Hương gia mới thu được những tin tức tình báo chính xác của Tư Đồ Phúc Vinh.

Diêu Lạc nghiêm mặt nói:

- Không biết thế nào chứ vừa gặp hai vị mà ta cứ ngỡ như quen biết đã lâu, đây có lẽ là duyên phận. Thái huynh và Khuông huynh xin đừng trách tiểu đệ tuy chưa có giao tình mà đã nói chuyện thân mật như vậy.

Từ Tử Lăng gật đầu nói:

- Bọn ta đối với hai vị đại nhân hợp ý vô cùng, thậm chí còn có cảm giác vì được quý mến mà thấy ngại ngần, mong được Diêu đại nhân chỉ dạy nhiều hơn.

Lần này đến lượt Khấu Trọng tấm tắc khen thầm. Chiêu này của Từ Tử Lăng kêu là dục cầm tiên túng (muốn bắt thì thả trước), một câu “vì được quý mến mà thấy ngại ngần“ đã ám chỉ rằng hạng lão luyện giang hồ như hai gã trước sự đối đãi trọng vọng ân cần của người lạ không phải không có đề phòng.

Nhĩ Văn Hoán đang muốn nói gì đó thì một tên thành vệ bước lên lầu đi thẳng tới chỗ bốn người đang ngồi. Toàn bộ ánh mắt của khách nhân trên tầng ba lập tức bị thu hút về hướng bọn Khấu Trọng.

--------------------------

chú thích:

"Ngộ trung phó xa": Nghĩa đen là đánh lầm phải xe phụ.

Đây là câu chuyện về Trương Lương thời Tần - Hán. Trương Lương vốn người nước Hàn thời chiến quốc, cả cha và ông đều làm chức tướng quốc. Sau khi Tần Thủy Hoàng gồm thâu lục quốc, Trương Lương liền đi tìm thích khách hạ sát Tần Thủy Hoàng. Một lần khi Tần Thủy Hoàng đông du, Trương Lương thuê lực sỹ dùng chùy đánh lén nhưng đáng nhầm vào xe tùy tùng (phó xa) nên không giết được.

Trong chương này Huỳnh Dị muốn nói lũ Quan Trung kiếm phái đánh lầm thân phận giả của Khấu Trọng và Từ Tử Lăng.

Huỳnh Dị hay dùng điển tích điển cố để ví von ẩn dụ nhưng rất nhiều lần không hợp lý, lần này là một ví dụ.(cái này k theo source nào cả, nhớ truyện Hán Sớ tranh hùng thì viết thôi).

: không biết hại bạn hay là ca bạn đây nữa, tóm lại là mình không việc gì

(

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.