Vương Phi Máu Lạnh Của Vương Gia

Chương 64




Trong lúc tôi còn đang 'ảo tưởng sức mạnh' về vụ biến hóa gì gì đó, hay là suy nghĩ vẩn vơ, tôi nghe thấy tiếng 'hổ gầm' của Lôi Vĩ Vĩ, kêu mọi người tránh đường cho hắn đi. Rất nhanh, Lôi Vĩ Vĩ đã tiến lại gần chỗ Thiên Thu.

"Có chuyện gì vậy?"Lôi Vĩ Vĩ như một thằng ngốc nhìn ngó xung quanh, rồi đôi mắt của hắn dừng lại ở phía tôi, người đang cố giấu khuôn mặt xấu xí của mình đi. "Y Y, sao người cô ướt như chuột lột thế kia?"

"Tôi..."Tôi len lén nhìn hắn, không biết trả lời như thế nào.

"Lôi Vĩ Vĩ, người mà anh dẫn tới đã phá hỏng bàn tiệc của tôi."Thiên Thu quay lại, ngẩng đầu nhìn Lôi Vĩ Vĩ. "Anh xem, cả anh lẫn con rắn độc đó, đều chả mang lại phước lành gì cho tôi cả."

"Y Y làm vậy sao?"Lôi Vĩ Vĩ hết nhìn Thiên Thu rồi lại nhìn tôi. "Thiên Thu, chắc cậu nhầm rồi, Y Y gan to bằng gan kiến, sao có thể làm chứ?"Lôi Vĩ Vĩ cười gượng gạo, cứ như là hắn đang cố nói hộ tôi vậy.

"Hoa Ấn và Hoa Băng chứng kiến đó."Thiên Thu đưa ánh mắt sang nhìn hai chị em song sinh kia.

"Này này này, nói rõ sự thật đi. Y Y có làm không? Nói dối là tôi sai người đến đập tan nhà cô đó."Lôi Vĩ Vĩ đang nói chuyện rất tử tế và dịu dàng với Thiên Thu thì khi quay sang hỏi hai chị em kia thì gầm lên vẻ vô cùng tức giận.

Nhìn hai chị em Hoa Ấn đang sợ, run như cầy sấy ôm lấy nhau, mặt nhìn Lôi Vĩ Vĩ như phát khóc tới nơi, tôi lại nghĩ: Lôi Vĩ Vĩ, cậu thật đáng sợ.

"Được rồi được rồi!"Chị Ái Tâm lên tiếng, xua tan sát khí của Lôi Vĩ Vĩ khiến mọi người run sợ kia đi. "Lôi Vĩ Vĩ, cậu mà dám giở cái giọng đó ra nữa, chết với tôi."Chị Ái Tâm từ một người hiền lành thì chuyển sang đúng chất mafia, gằn giọng với Lôi Vĩ Vĩ.

"Ái Tâm, cô muốn vật lộn với tôi hả?"Lôi Vĩ Vĩ không hề kém, gào lên, vuốt tóc ngược ra đằng sau, mặt gầm gừ nhìn chị Ái Tâm đang ướt lẹp nhẹp.

"Lôi Vĩ Vĩ, anh thôi ngay."Thiên Thu đập mạnh vào vai Lôi Vĩ Vĩ một cái, rồi quay sang chị Ái Tâm. "Chị Tâm, em chuẩn bị phòng ở dưới xong hết rồi. Để em nhờ người dẫn chị xuống nhé?"

"Ừm, cảm ơn em!"Chị Ái Tâm thay đổi thái độ 360 độ sang hiền dịu. "Nhưng mà chị cũng phải đi rồi. Bố chị đang cần gặp chị. Em cứ để phòng đó cho Trúc Y đi."

"Em..."Nghe chị Ái Tâm nói vậy, Thiên thu không khỏi thất vọng, rồi cũng kết thúc bằng một nụ cười. Sau đó quay sang tôi trợn mắt lên, ánh mắt đầy sự cảnh cáo: Cô mà xuống đó thì chết với tôi."

Ực ực, em xin lỗi chị Ái Tâm, có chết em cũng không dám làm chuyện với Thiên Thu, nữ sinh đáng sợ nhất quả đất này đâu.

"Hàn Băng Vũ, cậu nhất định phải dẫn Trúc Y xuống nhé."Chị Ái Tâm đi theo hai tên vệ sĩ to con về phía cầu thang máy. "Bye mọi người!"Trước khi quay mặt đi, chị còn nháy mắt với tôi một cái.

Em cảm ơn chị nhiều! Tôi khẽ mỉm cười, nhìn bóng dáng của chị Ái Tâm đang khuất dần sau chiếc thang máy.

"Trúc Y, đi."Hàn Băng Vũ nói rất nhỏ, nhưng không hiểu sao khoảng cách giữa cậu ấy và tôi rất gần, tôi lại hoàn toàn có thể nghe được, cũng có thể cảm nhận được phần nào hơi thở dịu nhẹ của cậu ấy phả lên mặt tôi.

Hàn Băng Vũ cũng rất tốt!

Nhưng mà nhìn ánh mắt sát thủ của Thiên Thu và hai chị em song sinh kia đang chĩa vào tôi, tôi lại vội từ chối cậu ấy. "Thôi, tôi...tôi cũng về luôn đây."

"Tâm nói rồi. Tôi sẽ dẫn cô xuống đó."Bất ngờ, Hàn Băng Vũ nắm lấy cổ tay tôi với vẻ mặt kiên quyết, định kéo tôi đi.

"Này thằng bánh bèo thối chết tiệt!"Lôi Vĩ Vĩ nhảy ra, chào đón nồng hậu Hàn Băng Vũ bằng một câu chửi thề vô cùng đặc sắc.

"Thằng ngốc, tránh!"Hàn Băng Vũ như muốn so đo với Lôi Vĩ Vĩ, trừng mắt lên nhìn cậu ta, tỏa ra sát khí lạnh đến ớn cả xương sườn.

"Mày dám chửi tao hả tên bánh bèo thôi kia!"Lôi Vĩ Vĩ gào loạn hết cả lên.

"Cô ấy cần thay đồ."Hàn Băng Vũ nói, khuôn mặt không hề thay đổi sắc thái.

Lôi Vĩ Vĩ bất ngờ kéo tôi lao về phía hắn, giấu tôi đằng sau lưng rồi mới yên tâm buông cổ tay tôi ra. "Này nhá, Y Y đã là đàn em của tao rồi. Mày dám cả gan động đến đàn em của đối thủ hả?"Lôi Vĩ Vĩ nghiến răng ken két, phồng mũi lên nhìn Hàn Băng Vũ.

Hic hic, bão táp phong ba, tình hình chiến sự của Hàn Quốc và Lôi Quốc đang ngày càng căng thẳng. Tôi sợ sệt đưa ánh mắt nhìn Lôi Vĩ Vĩ rồi lại nhìn Hàn Băng Vũ, chỉ mong hai người này buông tha cho nhau, đường ai nấy đi.

"Kệ mày."Hàn Băng Vũ không quan tâm tới sự nổi giận của Lôi Vĩ Vĩ, đưa mắt nhìn tôi. "Trúc Y, cô bị bắt phải không?"

Ức! Tôi nấc lên vì sợ.

"Y Y, cô nói cho hắn nghe. Cô là đàn em của tôi, sinh sống dưới sự quản giáo của tôi."Lôi Vĩ Vĩ quay mặt về phía tôi, vỗ ngực liên tục. Lúc đầu, tôi định nói không, nhưng rồi cái ánh mắt sắc như dao của Lôi Vĩ Vĩ chĩa thẳng vào mắt tôi. Hắn như một con sói thấy thịt, hăm dọa tôi: Cô mà nói không thì tôi quẳng cô xuống địa ngục.

Ực! Tôi nuốt nước bọt.

Chúa Jesus, Thánh Ala, Đức mẹ Maria, Phật Tổ Như Lai, ai cũng được, làm ơn giúp tôi thoát khỏi cái hoàn cảnh tệ hại này đi. Tôi thì có liên quan gì đến cuộc chiến của bọn họ chứ? Huhu, sao cuộc đời cuộc tôi lại trở nên như thế này? Từ khi nào mà tôi tin vào câu nói 'Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết'?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.