Vương Phi Là Bảo Bối Đồ Nhi

Chương 3: Lăn lộn?




-“Anh là ngu ngốc sao? Văn kiện này rõ ràng do tôi làm mất, anh làm gì thay tôi chịu tiếng xấu, còn nói cái gì ném nhầm vào máy hủy tài liệu?”

Hoa Lộ Dư bị linh ra khỏi văn phòng tổng tài, miệng được giải phóng, xoay người liền gầm nhẹ.

-“Ta xem chân chính ngu ngốc là cô mới đúng, cư nhiên liều lĩnh như vậy xông vào văn phòng tổng tài, chẳng lẽ cô nghĩ muốn mất phần công việc này sao?”

Không để ý đến nàng kêu gào, Đái Tương Luân dắt cánh tay của nàng, đem nàng kéo đến sân thượng của công ty.

-“Này nọ vốn chính là do tôi làm mất, sao anh lại đi nhận sai? Tôi còn nghĩ anh tìm ra biện pháp hay, hóa ra cư nhiên là lừa sạt lão bản…”

-“Chẳng lẽ cô không nghe nói, thời điểm thích hợp nói dối cũng là chuyện tốt sao? Nói sau ở trong công ty uy tín của ta so với cô cao, bị lão bản mắng một chút cũng không có gì, nhiều nhất là giảm tiền lương, giáng chức, có gì đặc biệt hơn người, nhưng là cô không giống, cô là con gái, nếu bị quở trách, không khóc mới lạ.”

Lời nói này, làm cho đáy lòng của Hoa Lộ Dư run lên, có chút cảm động, lại có chút kinh ngạc, loại suy nghĩ này làm cho tâm thần của nàng không yên.

-“Tốt lắm, tốt lắm” giống như nhìn thấy nàng mất tự nhiên, Đái Tương Luân an ủi vỗ vỗ đầu nàng –“Mọi chuyện đều đã xảy ra, chúng ta không nên tiếp tục giây dư với nó, hơn nữa lúc văn kiện này bị bay đi, ta cũng không thoát được liên quan, cho nên ta giúp cô phụ trách chuyện này, cũng là đương nhiên đúng hay không?”

-“Nhưng là…” nàng cắn môi dưới –“Anh…anh bị mắng, còn….bị giáng chức…tôi…”

-“Da thịt của ta dày”, đưa nàng một cái mỉm cười mê người –“Hơn nữa lảo bản đau ta, cho dù ta làm sai chuyện, hắn cũng luyến tiếc khai trừ nhân tài vĩ đại như ta.”

Nhìn thấy ánh mắt áy náy của tiểu nữ nhân này, hắn cảm thấy hành động này rất đáng giá.

Tiểu nữ nhân này ngày hôm qua còn thở phì phì, một bộ dáng muốn làm thịt hắn, hôm nay lại không muốn cho hắn gánh tội thay, mà chủ động muốn thừa nhận sai lầm.

Đứa ngốc như vậy trên đời còn sót không nhiều lắm, nguyên bản, hắn chính là nghĩ chọc nàng mà thôi, nhưng trải qua nhiều ngày ở chung, hắn phát hiện hảo cảm của mình đối nàng càng ngày càng tăng.

Hoa Lộ Dư còn muốn nói nữa, một bàn tay to lại đi trước một bước nâng cằm của nàng, khuôn mặt tuấn tú liền đến gần nàng.

-“Nếu cô thật sự cảm thấy áy náy, không bằng suy nghĩ một chút về đề nghị của ta đi.”

-“Cái gì đề nghị?” nàng vẻ mặt mờ mịt.

-“Chính là suy nghĩ cùng ta…”

-“Câm miệng cho tôi!” không đợi hắn nói xong, nàng đã đỏ mặt lớn tiếng trách cứ, còn không khống chế được đánh hắn một quyền –“Chỉ biết suy nghĩ xấu xa, khẳng định không có ý tốt!”

-“Uy…Tiểu Dư, em không cần trốn tránh ngay, vì sao không suy nghĩ một chút đề nghị của ta? Kỳ thật ta cảm thấy chúng ta không có gì không có khả năng…”

Nổi giận đùng đùng đi ở phía trước, Hoa Lộ Dư bịt hai lỗ tai.

Nàng mới không cần cùng vật sáng này có nửa điểm quan hệ, hơn nữa hai người vốn là người không cùng một thế giới.

Nhưng là…vì sao khi hắn nói ra “cùng một chỗ”, tim của nàng lại đập nhanh hơn?

Nàng chờ mong cái gì? Lại đang trốn tránh cái gì?

Ngày hôm qua suy nghĩ một đêm về vấn đề kia,bởi vậy mất ngủ một đêm, chỉ cần nhắm mắt lại sẽ xuất hiện khuôn mặt tuấn tú của Đái Tương Luân, sau đó lại là khuôn mặt tươi cười đùa bỡn cùng trêu cợt.

Nàng cảm thấy chính mình khẳng định bị hạ cổ, nếu không vì sao gần đây, trong lòng nàng toàn suy nghĩ về hắn?

Trầm trọng đi vào công ty, bởi vì một đêm không ngủ, cả người nàng trở nên hỗn loạn.

-“Hoa tiểu thư sắc mặt giống như không tốt lắm, là mất ngủ sao?”

-“Đúng vậy, gần đây tinh thần kém cỏi.” Hoa lộ Dư theo bản năng trả lời lại câu hỏi, làm cho khi nàng lấy lại tinh thần, mới phát hiện chính mình thế nhưng đang lẩm bẩm lầu bầu.

Không! Không phải lẩm bẩm lầu bầu, mà là đang cùng người sáng mắt nói chuyện.

Nhấc đầu, bỗng dưng nhìn thấy một đôi mắt tối đen, đối phương mang mặt trầm ổn mỉm cười, toàn thân tản ra khí chất quý tộc.

Nàng sợ tới mức thiếu chút nữa sặc nước miếng –“Ách…Tần tổng tài sớm!” nói xong, còn khoa trương làm đại lễ cúi người chín mươi độ.

Ông trời, nàng rốt cuộc đang làm cái gì? Hoa Lộ Dư thét chói tai ở trong lòng. Chính mình như thế nào cả người đều là lạ, ngay cả hành vi đều dị thường buồn cười.

Tần Mạc Dương trầm ổn đứng ở thang máy cùng nàng cùng nhau chờ thang máy, nếu không phải bởi vì thang máy chuyên dụng bị hư, hắn cũng sẽ không nhìn thấy tiểu nữ nhân xông vào văn phòng của hắn.

Bất quá nữ nhân này còn thật thú vị, vừa mới một bộ dáng thất hồn lạc phách, hiện tại giống như gặp kinh hách thật lớn, động tác khoa trương làm cho người ta muốn cười to.

-“Không cần câu nệ, tổng tài cũng là người!” hắn mỉm cười trấn an, tiếp theo nhanh chóng nói vấn đề chính –“Đúng rồi, ta rất ngạc nhiên, cô cùng Đái quản lí quan hệ cá nhân rất tốt sao?”

Vấn đề trực tiếp như vậy, đem Hoa Lộ Dư cương ngay tại chỗ, mặt đỏ bừng.

-“Ách…này…tôi cùng Đái quản lí, kì thật, chúng ta...chúng ta không thân thiết…đương nhiên cũng không phải không quen, chính là cái kia…”

Nàng nói năng lộn xộn, không biết trả lời như thế nào, cả người thật khẩn trương, bởi vì nàng cho tới bây giờ đều không có cùng đại lão bản gần gũi đơn độc nói chuyện qua.

Ngay tại thời điểm nàng nói năng ấp a ấp úng, không biết nói gì, một cỗ thản nhiên, mang theo mùi vị yên thảo thơm ngát xông vào mũi, tiếp theo, một bóng đen che trước mắt nàng, che đi tầm mắt cuả nàng.

-“Tổng tài, thật sự là sớm, nghe nói thang máy của ngài trục trặc, cho nên chỉ có thể cùng dùng thang máy của viên công cùng đi? Thật sự là ủy khuất.”

-“Nha, hóa ra là Đái quản lí, sớm như vậy đã đến công ty, hiện tại cách thời gian quét thẻ còn có nửa giờ, công ty có viên công chuyện nghiệp như anh, thật sự là phúc khí.”

-“Tổng tài quá khen, thân là đại lão bản như ngài còn đến sớm như vậy, chúng ta là tiểu lâu la đương nhiên cũng không dám lơi lỏng…”

Hoa Lộ Dư bị che ở phía sau Đái Tương Luân nghe hai người đối thoại khách sáo, nhịn không được muốn bắt đầu đồng tình nhân vật cao cao tại thượng.

Nếu mỗi ngày nàng đều phải cùng thủ trưởng nói những lời không dinh dưỡng này, nàng tình nguyện về nhà.

Bất quá cảm giác khẩn trương do vừa bị lão bản tự mình hỏi, bởi vì Đái Tương Luân đột nhiên xuất hiện mà tan thành mây khói, thậm chí có hắn che ở trước người, nàng còn cảm thấy một loại cảm giác an toàn trước nay chưa từng có.

Lúc này cửa thang máy mở, ba người lục tục đi vào, hai nam nhân thân mình cao lớn tiếp tục hàn huyên, Hoa Lộ Dư mừng rỡ tránh ở một góc lắng nghe.

Khi thang máy mở ra tại lầu mười sáu, Hoa Lộ Dư đột nhiên bị người kéo đi –“Còn ngốc đứng làm gì, chúng ta đi.”

-“A?”

Một hồi thất thần, nàng mới phát hiện chính mình đã bị tha ra thang máy, mà tổng tài đại nhân tiếp tục đi lên trên.

Nàng xem vị trí, có chút nghi hoặc –“Bộ tài vụ của chúng tôi ở lầu mười tám nha…”

-“Chẳng lẽ cô còn muốn cùng cái phần tử nguy hiểm kia ở cùng một không gian?”

Khuôn mặt khôn khéo khách sáo của Đái Tương Luân nhất thời thay bằng khuôn mặt hung ba ba.

-“Lại đây cho ta”

Không đợi Hoa Lộ Dư đáp lời, hắn lập tức kéo nàng đến một hành lang không có người –“Cô nói, cái tên họ Tần kia vừa hỏi cô cái gì? Có phải hay không nói lời thật quá đáng? Còn có, vì sao mặt cô lúc đó lại hồng như vậy?” ( dấm chua lên men kinh quá)

Khẩu khí của hắn thật giống như một lão công ghen.

Ai bảo hắn vừa mới vào cửa lớn của công ty, liền nhìn thấy hai người bọn họ đứng chung một chỗ tư thái ái muội như vậy, càng làm cho hắn chán nản là, nữ nhân này mặt mày còn đỏ bừng, một bộ dáng thẹn thùng.

Một khắc kia, hắn cảm giác được hoảng hốt trước nay chưa từng có, thật giống như nữ nhân chính mình để ý lại có nam nhân khác trong lòng.

-“Mặt của tôi thật sự hồng sao?”

Nghĩ đến chính mình vừa mới thất thố, Hoa Lộ Dư có chút quẫn bách, vội vàng che lại hai mặt, ý đồ hạ nhiệt độ, không nghĩ là động tác này, lại làm cho Đái Tương Luân ghen tuông mọc tràn lan.

-“Cô không phải là muốn cho ta hồng hạnh ra tường đi?” ( cho xin đi anh, người ta còn chưa là người yêu mà cái gì là hồng hạnh ra tường?)

Nàng lập tức trừng hắn –“Anh nói hươu nói vượn cái gì? Ai hồng hạnh ra tường? anh làm sao có thể dùng loạn thành ngữ?”

Chính là nhìn thấy nam nhân tuấn tú bày ra thối mặt, ánh mắt trừng tròn tròn, một bộ suất khí lúc này được thay bằng bộ mặt tiểu hài tử không ăn được kẹo, nàng liền nhịn không được bật cười, hai núm đồng tiền trên mặt hiện lên.

Nhãn tình của Đái Tương Luân sáng lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của nàng thêm vài phần mê người, lần đầu tiên thấy nàng cười, có điểm thuần khiết, hàm súc mang theo vài phần quyến rũ, nhu nhược lại mang thêm vài phần dụ hoặc.

Tâm lại lần nữa bị trêu chọc rục rịch, tức giận vừa rồi biến mất vô tung, hắn nhịn không được đem nàng ôm vào trong lòng, lúc nàng kinh hô hết sức, cúi đầu che lại mọi thanh âm.

Sau khi đi ra toilet, Hoa Lộ Dư liền có vẻ mặt thất hồn lạc phách, khi thì nhíu mày, khi thì trầm tư, liền mang một bộ dáng hồ đồ như vậy chàng tiến trong lòng người nào đó.

Tránh không được, cái mũi đau quá.

-“Cô đi đường như thế nào không mang theo mắt? Gọi cô mấy lần cũng không nghe được, có phải hay không suy nghĩ cái gì?”

Bởi vì sự kiện lần trước, Đái Tương Luân bị giáng chức đến phòng kế hoạch cùng lầu với bộ tài vụ.

Đương nhiên, mọi người cũng đều dùng ánh mắt kính trọng nhìn hắn, dù sao Đái Tương Luân cũng là tâm phúc của lão bản, năng lực công tác cũng rất cao.

Cho nên mọi người rất nhiều người đoán, tổng tài giáng chức hắn, chính là có ý.

Bởi vì Đái Tương Luân cười sáng lạn trên mặt, hiển nhiên cũng không có vì chuyện bị giáng chức mà làm cho tâm phiền ý loạn.

Chỉ có Hoa Lộ Dư hiểu quỷ kế đáy lòng của nam nhân này.

Từ sau khi hắn tiến vào phòng kế hoạch, hai người thường xuyên “ngẫu ngộ”, thậm chí ngay cả thời gian ăn trưa cũng cùng một bàn ăn.

Đòi mạng là, nàng phát hiện chính mình không biết từ khi nào bắt đầu, thế nhưng chờ mong hắn xuất hiện,chờ mong thanh âm của hắn, hơn nữa còn nghĩ đến cái hôn ngày đó…

Rõ ràng nên dùng sức đẩy ra, rõ ràng nên duy trì kiêu ngạo của mình cùng hắn kính nhi viễn chi, nhưng…nàng chính là không khống chế được lòng của mình, cư nhiên còn lớn gan đáp lại hắn bá đạo đòi lấy, tựa như một đôi tình lữ vụng trộm yêu đương ở công ty.

Ái muội cho đến bây giờ, đã muốn làm cho nàng đại loạn, mà nay lại xảy ra một chuyện lớn, làm cho tâm thần nàng không yên, thậm chí trở tay không kịp, mặt cũng so với bình thường thêm phần tái nhợt.

Đái Tương Luân là người thông minh, sao lại nhìn ra điểm không thích hợp từ nàng? Huống chi nàng còn để hai tay sau lưng, liều mạng muốn che dấu.

Hắn khơi mi, hướng nàng nỗ nỗ cằm –“Em che dấu phía sau là cái gì vậy?”

Nàng nhất thời đề cao cảnh giác, vẻ mặt đề phòng –“Không có”

-“K?” hắn hừ một tiếng, thanh âm phát ra từ mũi –“Em có biết hay không, mỗi lần em nói dối thì tròng mắt sẽ xoay chuyển không ngừng? Hoa Lộ Dư,em tốt nhất nói thật, có phải hay không có chuyện gì gạt ta?”

-“Đều đã nói là không có, anh sao lại lề mề như vậy? không thèm nghe anh nói nữa, tôi còn phải quay lại làm…”

Vừa định tránh ra khỏi hắn, lại bỗng dưng bị hắn đánh lén từ phía sau, cũng không biết hắn làm như thế nào, bàn tay to nhất xả, vật bị nàng giấu ở phía sau liền rơi vào tay hắn.

-“Trả lại cho tôi”

-“Còn nói không giấu này nọ, chỉ biết em lén lút khẳng định có vấn đề.”

Vẻ mặt của hắn giống như gian kế thực hiện được, đem này nọ vừa cướp đoạt được đến trước mặt, một bên ngăn cản nàng muốn cướp lại.

-“Đây là cái gì?”

Thấy rõ vật trên tay, hắn đột nhiên thất thanh, khuôn mặt tươi cười lập tức đứng đắn lên, gắt gao trừng mắt người đứng phía trước, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, trong lòng càng thêm chắc chắc.

-“Em mang thai?”

Nàng vẻ mặt nan kham, lại thấy xấu hổ -“Không liên quan đến chuyện của anh.”

-“Không liên quan đến ta?” hắn rống to ra tiếng, rồi sau đó thấy có chút không ổn, vội vàng đem nàng kéo đi, đè thấp tiếng nói –“Nói cho ta biết, em là mang thai? Đứa nhỏ là của ta phải không?”

Mọi chuyện bị hắn trắng trợn nói ra miệng như vậy, Hoa Lộ Dư càng thêm thẹn thùng.

-“Tôi…cũng không biết.”

Nguyệt sự đã mau muộn nửa tháng, gần đây nàng lại thường xuyên cảm thấy ghê tởm khó chịu, mới dần dần bất an, vì đánh mất nghi ngờ trong lòng, nàng cố ý đi mua que thử thai, nhưng vừa mới đi toilet, nàng lại sợ hãi.

Nếu nàng thật sự mang thai, làm sao bây giờ?

Đái Tương Luân một phen kéo nàng đến thang máy, Hoa Lộ Dư giống như con gà con bị hắn kéo đi không ngừng giãy dụa.

-“Anh muốn dẫn tôi đi đâu?”

-“Đương nhiên phải đi bệnh viện kiểm tra!” Nữ nhân này không chỉ có hướng nội nhát gan, còn cực kì ngu ngốc!

-“Tôi không cần đi!”

-“Tiểu thư, cô hiện tại mang thai, không đi bệnh viện để bác sĩ kiểm tra, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?”

-“Nhưng là…”Nàng tiếp tục liều mạng lùi về phía sau –“Nhưng là tôi hiện tại không có kết hôn, một nữ nhân độc thân vào khoa phụ sản…”

Sắp bị nàng nhiều lo tức chết đi rồi, hắn bình tĩnh trừng nàng –“Cô tốt nhất nên cẩn thận hiểu rõ cho ta,nếu làm không tốt, tiểu sinh mệnh trong bụng cô bởi vì cô mà dinh dưỡng không đủ, cô nghĩ vậy sao?”

Sau một phen uy hiếp đe dọa, hai người cuối cùng cũng đến bệnh viện.

Trải qua kiểm tra, chứng minh Hoa Lộ Dư đã mang thai suốt năm tuần rưỡi.

Thầy thuốc mặc áo Blue trắng hiền lành nói một số chú ý khi phụ nữ mang thai thời kì đầu cần chú ý, Hoa Lộ Dư từ đầu đến đuôi cau mày, hồn đã sớm không biết bay đi đâu.

Xem nàng như vậy, Đái Tương Luân chỉ có thể chính mình ghi nhớ lời nói của thầy thuốc, cũng hợp thời hỏi một số điều.

-“Thầy thuốc, ngài nói phụ nữ có thai thời kì đầu sẽ có tình trạng như thế nào?”

-“Chính là nôn ọe, kén ăn, cảm xúc táo bạo, trong khoảng thời gian mang thai này thân thể của người mẹ cực kì yếu ớt, nhất định phải cẩn thận tĩnh dưỡng, không được làm việc mệt nhọc, còn có phải ăn uống đầy đủ…”

Kế tiếp, hắn lại thập phần nghiêm túc hỏi vô số vấn đề, thầy thuốc đều thật cẩn thận giải đáp.

Mà Hoa Lộ Dư ngồi ở một bên không lên tiếng, vẫn như cũ không tiêu hóa được tin tức mình mang thai.

Nàng nôn nóng, bất an, cuộc sống tương lai sẽ biến hóa như thế nào, trong đầu nàng đã không có bất kì khái niệm nào.

Nàng là một người giỏi về quy hoạch cuộc sống độc thân, phương diện làm việc cũng là một người cực có nguyên tắc, cho dù cùng Lữ Uy Thần yêu đương, nàng cũng không làm rối loạn.

Nhưng từ tiệc tối kia, hết thảy mọi chuyện thay đổi, nam nhân kêu Đái Tương Luân này xông vào thế giới của nàng, quấy rầy tất cả kế hoạch của nàng, cũng khiến cho nàng không biết làm sao, chỉ có hoàn toàn bị hắn khống chế, cuối cùng trở nên mỗi ngày chỉ cần nhìn thấy hắn, nghe được thanh âm của hắn liền trở nên an tâm.

Cảm giác này tựa như ma, trúng cổ, hoàn toàn rơi vào không thể tự kiềm chế.

-“Nếu hai vị có vấn đề gì, hoan nghênh hai vị quay lại. Hoa tiểu thư, tin tưởng có lão công chiếu cố cô, đứa bé trong bụng cô nhất định sẽ bình an sinh ra.”

Lời nói của thấy thuốc hợp thời đánh gãy suy nghĩ của nàng.

Nhưng là đợi chút, hắn vừa nói cái gì? Lão công?

Nàng kì quái nhìn Đái Tương Luân, hắn lại cấp nàng một cái tươi cười trấn an.

-“Cám ơn thầy thuốc, tôi sẽ cố gắng thật tốt chiếu cố phu nhân của tôi, nếu có nghi vấn gì, tôi sẽ lại đến hỏi ngài.”

Nói lời từ biệt thầy thuốc, hai người đi ra bệnh viện, Hoa Lộ Dư rốt cuộc nghẹn không nổi nữa –“Chúng ta rõ ràng không phải vợ chồng, tại sao anh lại muốn lừa gạt thầy thuốc?”

-“Chúng ta có phải vợ chồng chân chính hay không, thầy thuốc cũng không biết, hơn nữa cô không phải sợ người ta nói không có chồng mà đi đến bệnh viện phụ sản là thật xấu hổ? Như vậy ta nói trước mặt thầy thuốc chúng ta là vợ chồng, cô sẽ không cảm thấy khó khăn đúng hay không?”

Đái Tương Luân không biết nói như vậy có gì không ổn, hơn nữa trong đáy lòng hắn, cư nhiên còn cảm thấy nếu lời nói dối này mà trở thành sự thật thì tốt quá.

Nhưng nghe vào trong lỗ tai của Hoa Lộ Dư, lại trở thành hắn bố thí nàng, đáy lòng nàng tràn đầy ủy khuất.

Tất cả vốn không nên phát sinh, nàng sẽ không cần phải đối mặt với phiền não, nhưng hắn xuất hiện, quấy rầy tất cả, thậm chí làm cho tiểu sinh mệnh không nên xuất hiện cũng có.

Cũng không biết làm thế nào rũ bỏ cỗ oán khí, sắc mặt nàng rất kém cỏi –“Cho dù tôi mang thai, đứa bé trong bụng cũng không có một nửa điểm quan hệ với anh, cho nên anh không cần bày ra một bộ dáng ban ân, tôi không cần anh phụ trách, tôi sẽ tự mình đem đứa nhỏ này nuôi lớn.”

-“Cô nói cái gì? Đứa bé trong bụng cô là con của ta, ta làm sao có thể để cho con ta lưu lạc bên ngoài?”

Nữ nhân này lại phát điên cái gì, hắn đều đã muốn tiếp nhận nàng cùng đứa nhò, hơn nữa cũng đã chuẩn bị tâm lý không bao lâu sau trong tương lai sẽ kết hôn với nàng.

-“Anh…anh không cần cổ hủ như vậy,thời đại này làm gì còn có nói phụ trách? Tôi nói đứa nhỏ này tôi sẽ một mình nuôi nấng, không cần anh quan tâm, từ nay về sau, mọi người đi đường của mình, không xâm phạm nhau là tốt rồi, ai cũng không cần miễn cưỡng ai.”

Tuy rằng tất cả lời nói này đều không phải ý muốn của nàng, lòng của nàng kì thật hi vọng hắn thật sự có thể làm như lời hắn nói, phụ trách nàng và đứa nhỏ.

Nhưng hai ngươi nguyên bản không nên cùng một chỗ, nếu bởi vì có đứa nhỏ mà cột vào nhau, tương lai sẽ có một ngày phát hiện hai người không thích hợp, đối với đứa nhỏ mà nói chẳng phải tạo thành một thương tổn lớn?

Nàng biết chính mình không cá tính, không ưu điểm, lại càng không hấp dẫn, bạn trai mối tình đầu năm đó không phải từng nói, cho dù cùng nàng cùng một chỗ cũng chỉ là vui đùa mà thôi.

Đúng vậy! ngay cả loại nam nhân bình thường như Lữ Uy Thần cũng có thể dễ dàng đem nàng bỏ qua một bên, không hề lưu luyến gì, nàng còn có chỗ nào mà để cho người ta thưởng thức?

Đái Tương Luân tuy rằng quấn quýt bên người mình mỗi ngày, ni cái gì phụ trách linh tinh, nhưng…khó bảo toàn không phải hắn bốc đồng, cùng chính mình vui đùa.

Nàng không nghĩ lại trải qua một lần thương tổn, cho nên lựa chọn rời xa tất cả khả năng có thương tổn.

Đái Tương Luân bị nàng khăng khăng bài xích khiến cho có chút nóng nảy –“Cô một nữ nhân một mình, hiện tại lại có đứa nhỏ, sống một mình thật khó khăn, ít nhất thời điểm chuyện này phát sinh trên người người khác, đều muốn tìm một người dựa vào, hay là do trước kia bị bạn trai vứt bỏ, liền luyện thành thân thể kim cương bất hoại?”

Làm sau khi câu này nói ra miệng, cả hai người đồng thời giật mình.

Đái Tương Luân cũng biết rõ lời nói của mình có bao nhiêu chói tai, hơn nữa nhìn đến khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn có biểu hiện bị thương, hắn lại áy náy.

-“Thực xin lỗi, ta…ta không phải cố ý nói như vậy, ta chỉ cảm thấy…” hắn dừng một chút, thất bại lau mặt –“Nếu em thấy sự tồn tại của ta gây phiền toái, như vậy, ta có thể tránh em ra xa.”

Trong nháy mắt kia, tâm của Hoa Lộ Dư hung hăng đau, giống như đánh mất cái gì đó, mờ mịt lại bất lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.