Vương Phi Không Viên Phòng

Chương 7




Bách Lý Băng mỉm cười, không để ý tới đồn trưởng Cổ nữa, đi tới trước mặt Lâm Dật Phi, đánh giá hắn nửa ngày rồi hỏi: – Chẳng giống đã đánh nhau gì cả?

– Chẳng lẽ em muốn thấy trên người anh có vài vết dao thì mới chịu tin tưởng? Lâm Dật Phi mỉm cười nói: – Tuy nhiên cũng may em tới kịp thời. Nhìn sắc mắt khẩn trương của đồn trưởng Cổ, Lâm Dật Phi nghiêm mặt nói: – Bằng không với sự nhiệt tình của đồn trưởng Cổ, chắc ông ta đã dẫn anh về nhà, nhờ anh chỉ báo kinh nghiệm bắt trộm rồi.

Giờ khắc này đồn trưởng Cổ như thấy được cầu vồng sau cơn mưa, cười ha hả: – Lần này bỏ qua cho cậu. Tuy nhiên đừng vội đắc ý. Cậu vẫn phải tới đài phát thanh nói qua về kinh nghiệm bắt trộm của cậu. Đến lúc đó đừng từ chối. Lưu tiên sinh, anh thấy tôi nói có đúng không?

Lưu Minh Lý vẫn là bộ dáng đó: – Nếu phải phỏng vấn, thì đồn trưởng Cổ nên lên lịch sớm. Bằng không về sau cậu ta sẽ rất bận.

Đồn trưởng Cổ sửng sốt, liên tục gật đầu: – Tôi biết rồi. Trong lòng thì thầm nghĩ, một sinh viên, ngoại trừ việc học ra, nhiều lắm là đi chơi với bạn gái, có phải làm gì đâu mà bận rộn.

– Không được. Bách Lý Băng đột nhiên bĩu môi nói:

– Chú Cổ phải bồi thường tổn thất.

Lưu Minh Lý có chút thở dài. Biểu hiện lúc này của Bách Lý Băng thật là ngây thơ và dễ thương. Không giống với vẻ lạnh băng băng như trước kia. Hình như đã lâu rồi mình không thấy biểu lộ đó của cô. Xem ra nói con gái khi đang yêu là lúc dễ thương nhất, không phải là không có căn cứ.

Đồn trưởng Cổ mỉm cười: – Bồi thường cứ gì, cháu cứ việc nói. Cho dù có đập nồi bán sắt, chú cũng đáp ứng.

Lúc này đồn trưởng Cổ lại thay đổi cách xưng hô. Có chút đắc ý vì mình có thể kéo gần quan hệ với những người này. Chu Chinh đứng một bên thấy mọi người nói chuyện sôi nổi, mà mình thì không chen vào được, trong lòng có chú sốt ruột. Lại cảm thấy vị đồn trưởng Cổ này giống như cây khô gặp được nước, sức sống bừng bừng.

– Hôm nay cháu và Dật Phi vốn hẹn nhau xem phim. Bách Lý Băng vung vẩy hai tấm vé: – Chú xem, cháu không lừa chú.

Đồn trưởng Cổ không nói hai lời, vung tay lên: – Tiểu Chu.

– Vâng? Chu Chinh tiến lên một bước, rốt cuộc đã có cơ hội lên tiếng.

– Cậu lại xem tiểu thư Bách Lý cầm buổi biểu diễn gì đấy, phim gì. Cậu đi mua hai vé về đây. Đồn trưởng Cổ quyết định thật nhanh, trong giây lát đã hiểu ý của Bách Lý Băng.

Chu Chinh hơi sửng sốt, không khỏi thở dài. Lãnh đạo đúng là lãnh đạo, khả năng hiểu ý cũng cao hơn một tầng: – Không thành vấn đề, tôi lập tức đi xử lý. Giơ tay nhận lấy tấm vé. Nhìn thoáng qua giá vé, tám mươi tệ một vé, con mẹ nó chứ, phim nước ngoài gì mà đắt kinh, giết người phải không?

Cái gì thế này? Lại là một kiểu khiến người ta phải chảy nước mắt, Chu Chinh thở dài một tiếng, biết rằng hai trăm tệ đã theo gió mà bay. Tuy nhiên số tiền chi ra này coi như là đầu tư cơ hội. Đúng rồi, đến lúc đó mình sẽ báo số tiền này vào tiền đồ dùng làm việc, chắc là Cục trưởng nhất định sẽ phê thôi.

Bách Lý Băng mỉm cười hài lòng, lại lo lắng dặn một câu: – Nhớ rõ thời gian chiếu là tám giờ đấy. Bằng không lại không có chỗ.

Chu Chinh thiếu chút nữa hộc ra máu. Nhịn không được liếc nhìn Lâm Dật Phi một cái. Nếu có thể, y thực muốn học hỏi Lâm Dật Phi. Có thể khiến thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Bách Lý một mực như vậy, không có bản lĩnh là không được. Vừa mới đi tới cửa, đồn trưởng Cổ lại gọi y lại: – Tiểu Chu, mấy tên cướp kia cậu định xử lý như thế nào?

Chu Chinh cuống quít đáp: – Đồn trưởng, bọn chúng vẫn đang bị thẩm vấn. Anh cứ yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không đổ oan cho người vô tội. Trong lòng có chút khó xử. đốc công Vương đã được thả, còn mấy tên thủ hạ của y còn đang ở bệnh viện. Xem ra mấy tên này chắc phải khám bệnh trong trại giam rồi.

– Nhưng tuyệt đối cũng không thể bỏ qua kẻ xấu. Đồn trưởng Cổ đầy thâm ý nói.

– Chú Cổ, cháu và Dật Phi có thể đi được chưa? Bách Lý Băng không nhịn được hỏi.

– Đương nhiên có thể. Đồn trưởng Cổ mỉm cười: – Đúng rồi, Dật Phi, chuyện tôi đã nói với cậu, cậu không được giả bộ quên đấy nhé.

– Chuyện gì? Lâm Dật Phi hơi sửng sốt.

– Chính là chuyện phỏng vấn trên đài phát thanh. Trong lòng đồn trưởng Cổ thầm nghĩ, đúng là được hời còn khoe mẽ. – Qua mấy ngày nữa, đài phát thanh sẽ tới đồn này làm một bản tin. Tôi vốn tưởng rằng không có gì để tuyên truyền, đang muốn từ chối. Hiện tại rốt cuộc phát hiện xã hội này cũng có rất nhiều điểm sáng. Không thể bỏ qua cơ hội tuyên truyền. Cho nên tôi muốn cậu kể lại chuyện cậu đối phó với bọn cướp như thế nào lên đài phá thanh. Việc này cậu nhất định phải giúp đấy.

Đồn trưởng Cổ đi tới gần, giọng nói tràn đầy vẻ khẩn cầu.

Nếu Chu Chinh ở đây nghe được những lời này, chắc đã buồn bực tới hộc máu. Đài phát thanh tới phỏng vấn là chuyện quan trọng, có thể dựa vào đó nâng cao bản thân, các đồng nghiệp tranh nhau chiếm một suất. Không ngờ qua lời của đồn trưởng Cổ lại không đáng một xu như vậy.

Lâm Dật Phi cười khổ một tiếng, chỉ có thể gật đầu. Đợi cho bốn người đi ra đồn công an, Lưu Minh Lý lấy cớ kéo Bì Nhị đi trước. Lúc này Bách Lý Băng mới nắm chặt cánh tay của Lâm Dật Phi, không chịu buông.

– Anh có biết em lo lắng như thế nào không. Bách Lý Băng nhìn thấy xung quanh vắng vẻ, thấp giọng nói: – Về sau anh đừng làm những chuyện không đâu như vậy.

– Bắt trộm là chuyện không đâu? Lâm Dật Phi chậm rãi hỏi. Nhớ tới chuyện xảy ra trên xe buýt lần trước, hắn phát hiện ra Bách Lý Băng khác Tiếu Nguyệt Dung như thế nào.

– Không phải. Bách Lý Băng có chút khẩn trương, ngẩng đầu nhìn vào hai mắt Lâm Dật Phi: – Anh phải biết là em không có ý đó. Bắt trộm là chuyện của cảnh sát. Bằng không hàng năm cha của em đóng nhiều thuế như vậy làm gì. Lần này may mà anh không xảy ra việc gì, bằng không em thật không biết làm thế nào cho phải.

Thanh âm có chút nghẹn ngào, đôi mắt đã rưng rưng, cô nhìn hắn đầy vẻ tủi thân: – Lần tới nếu gặp phải cướp thì anh nên đứng xa xa. Nếu không thì phải dẫn em đi theo cùng. Dật Phi, hứa với em, được không?

Trời đã về đêm, sau một ngày bận rộn, rất nhiều người đã an giấc nồng. Nhưng vẫn còn rất nhiều người trăn trở khó ngủ vì tưởng niệm một ai đó.

Bách Lý Băng không thể nghi ngờ là một trong những người đó.

Trước kia cô còn không biết, chỉ biết rằng ở bên canh Lâm Dật Phi có một cảm giác rất thoải mái, rất yên bình. Mỗi khi nhìn vào đôi mắt ưu buồn kia, Bách Lý Băng cảm thấy cùng người ấy dắt tay nhau như thế tới cuối đời, cho dù có gặp khó khăn lớn như thế nào cũng có thể kiên cường đối mặt.

Cô vẫn chưa hỏi suy nghĩ của Lâm Dật Phi. Không biết vì sao, cô thấy hơi sợ. Trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, mặc dù Lâm Dật Phi cách cô rất gần, nhưng vẫn đang tránh né cái gì đó. Hắn không cự tuyệt cô, có lẽ một phần xuất phát từ sự lễ phép, hoặc là vì quan tâm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.