Vương Phi Không Viên Phòng

Chương 63




Phương Vũ Đồng có chút kinh ngạc, không rõ ông nội vì sao chưa từng nhắc tới chuyện này.

– Ông ơi, vậy chuyện này sao ông không nói với cha cháu. Kỳ thật chỉ cần ông nói một tiếng, với năng lực của cha cháu…

Cô nhìn Lâm Dật Phi một cái, có chút ái ngại nói:

– Cha cháu vẫn có khả năng tìm kiếm.

Cô gái rõ ràng không phải là người thích khoe khoang, ông cụ cũng rất khiêm tốn, nhưng Lâm Dật Phi biết bối cảnh của gia đình họ không hề đơn giản như những người dân bình thường khác. Bởi vì mỗi một nơi họ đến, tuy không quá náo động, nhưng người của mỗi địa phương đều khá khách khí với họ, việc chiếu cố có thể nói là rất cẩn thận, điều này đương nhiên đã nằm ngoài phạm vi phục vụ. Chỉ có thể nói cha của Phương Vũ Đồng tuy không ra mặt, nhưng đã sắp xếp hết tất cả.

Ông cụ Phương lắc đầu:

– Không tìm thấy được nữa đâu, hơn nữa bây giờ cũng đã qua hơn sáu mươi năm rồi. Cho dù năm đó còn sống, bây giờ cũng đã hơn trăm, làm sao có thể còn sống chứ. Những năm đó muốn tìm kiếm cũng không có khả năng, bây giờ có khả năng rồi thì cũng đã tìm không thấy được nữa.

Tuy ông biết bây giờ con trai ông năng lực không nhỏ, nhưng muốn tìm một người mất tích đã mấy chục năm trong biển người mênh mông, điều đó không thể nghi ngờ là mò kim đáy biển.

Hơi thở nhè nhẹ, ông cụ Phương nhìn về vách núi hoang vu phương xa, đôi mát già nua có chút mông lung. Tuy sự tình đã qua rất lâu rồi, nhưng khi nhắc lại khó tránh khỏi có chút cảm khái.

Phương Vũ Đồng bây giờ mới phát hiện hóa ra cái chết của ông cố vẫn có cả một câu chuyện. Nhìn ông nội có ý muốn nói tiếp, cô nhẹ nhàng hỏi:

– Năm đó ông cố mất tích như thế nào hả ông? Lẽ nào khi đi săn gặp chuyện không…

Đột nhiên giơ tay bịt miệng lại, thần sắc có chút bấn an.

Ông cụ Phương cười:

– Không sao đâu, chuyện này thực ra ông đã nói qua với cha cháu rồi, tuy nhiên chắc cha cháu không có nói lại với cháu. Cha cháu rất bận, thực ra ông rất muốn khuyên cha cháu, bên cạnh người thân người một chút chẳng phải rất tốt sao. Cha cháu cũng là một người rất bướng, chuyện gì cũng chấp nhất như vậy đâu có được.

Phương Vũ Đồng mỉm cười:

– Vậy ông nội đã khuyên cha cháu như thế nào?

– Ông sợ nghe mấy đạo lý lớn mà cha cháu nói lắm.

Ông cụ cũng cười theo, trong mắt mang theo sự tinh nghịch một đứa trẻ:

– Tuy không thể phủ nhận những gì cha cháu nói là đúng, nhưng, ha ha ha, không nói nữa, ở đây nhiều người, truyền đến tai họ sợ làm người ta mất hứng mất, có phải không, Vũ Hi?

– Cháu là ngoan nhất, không nói linh tinh.

Vũ Hi ngây thơ nói.

– Đúng rồi, cháu trai của ông là ngoan nhất.

Ông cụ Phương ấu yếm xoa xoa đầu thằng bé:

– Ông cũng mệt rồi, chúng ta tìm một nơi nghỉ ngơi một chút nhé.

Tất cả mọi người đều gật đầu. Cách đó không xa có một cái chòi nghỉ, bên trong đã ngồi không ít người. Một bàn bốn ghế, vừa khéo cho bốn người ngồi nghỉ.

Vào đến chòi hóng mát, Lâm Dật Phi quét mắt nhìn bốn chung quanh, phát hiện cách đó không xa có bốn người mặc âu phục phẳng phiu ngồi ở đó, thấp giọng bàn luận gì đó. Chờ cho đến khi bốn người đi đến gần và ngồi xuống, đột nhiên đổi đề tài. Đại khái là nơi này phong cảnh không tệ, lần sau đi đến nơi nào chơi.

Còn hai bàn nữa những lại bàn tán ầm ĩ. Một bàn đang đàm luận trời nam biển bắc, thể hiện sự uyên bác của mình. Còn bàn kia thì lại nói về chuyện mua sắm, khoe khoang tiền tài của mình.

Phương Vũ Đồng nhanh tay nhanh chân thu dọn sạch sẽ mặt bàn, bên trên nó chỉ có thể dùng từ bừa bãi để hình dung:

– Thật là…

Phương Vũ Đồng nhíu mày nói một câu:

– Ăn đồ xong cũng không biết đường mang rác theo, không biết mang theo mớ tri thức trong người để làm gì không biết.

Một bàn bên cạnh vừa khéo rớt xuống một miếng vỏ cam, người đó không biết là nghe thấy những lời oán giận của Phương Vũ Đồng hay là thế nào, mà tự động nhặt vỏ cam để vào túi bóng trên bàn, tiếp tục nói chuyện cùng bạn.

Phương Vũ Đồng không kìm nổi nhìn y một cái, phát hiện người đó ăn mặc rất gọn gàng sạch sẽ, khoảng ba mươi tuổi, mặt bàn cũng sạch sẽ như người vậy, chỉ có một cái túi bóng đựng đồ ăn thừa để bên trên, không khỏi mang lòng hảo cảm. So sánh ra thì hai bàn khác lại không lịch sự như vậy, nhổ đờm vứt rác, không chút cố kỵ, còn có một thằng nhóc trạc tuổi Vũ Hi đã móc chim ra, đứng đón gió mà tè ra đất, làm cho người lớn một trận tán dương.

Bốn người lắc đầu rồi ngồi xuống. Phương Vũ Hi quay về phía bên đó làm một cái mặt quỷ, thấp giọng nói:

– Chị ơi, em cũng muốn tè, nhưng ở đây á?

Phương Vũ Đồng lườm nó một cái:

– Em dám làm như vậy, chị sẽ đánh nứt đít em ra đấy.

Lâm Dật Phi mỉm cười, dẫn Vũ Hi tới nhà vệ sinh công cộng trên núi cách đó không xa một lúc rồi dẫn về. Trong thời gian đó, Phương Vũ Đồng đã lấy đồ ăn và thức uống trong ba lô ra, chia phần cho mọi người. Vũ Hi tuy bướng bỉnh, nhưng trong mắt chị gái, một chút cũng không dám làm càn. Sau khi ngoan ngoãn ăn uống xong, nó bày mấy món đồ chơi trong tay ra.

– Ông ơi, nếu ông không mệt, thì hãy kể một chút về chuyện năm đó của ông cố đi ạ. Cháu chưa được nghe qua, cháu thấy Lâm Dật Phi cũng rất hứng thú.

Cô gái chớp mắt với Lâm Dật Phi, hắn cười nói:

– Tôi thực sự thấy rất hứng thú, không cần cô phải nhắc đâu.

Ông cụ Phương cười phá lên, nói với Lâm Dật Phi:

– Đứa cháu gái này của ta điểm nào cũng tốt, chỉ là thích giấu ta làm một vài chuyện nhỏ, ta còn phải thường xuyên làm bộ như không thấy, thật sự là có chút vất vả. Cũng may mà gặp được nhóc cậu, lần du lịch này không đến mức luôn phải diễn kịch.

Phương Vũ Đồng ầm ĩ một trận rồi mặt đỏ lừ, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Dật Phi, nhưng rất nhanh lại mỉm cười.

– Đều nói năm đó là năm hạn, bởi vì sau khi thác nước khô cạn không lâu thì Nhật Bản phát động chiến tranh xâm chiếm Hoa Hạ, đẩy người dân vào những ngày tháng nước sôi lửa bỏng.

Ông cụ thở dài:

– Sau đó không lâu ông bắt đầu xa xứ, ba năm sau thì tòng quân. Ra trận mấy năm mới đuổi được lũ quỷ Nhật ra khỏi Trung Quốc. Những người bạn thuở nhỏ của ông đều đã qua đời, phần lớn chết khoảng bốn, năm năm trước. Nếu không mỗi lần về quê, người già đều nói thác nước đó khô cạn là một hiện tượng dị thường, một điềm báo trước, đó là sự nhắc nhở của ông trời.

– Lời nói vô căn cứ, cháu nghĩ thác nước đó bị khô cạn là một hiện tượng tự nhiên rất bình thường.

Về phương diện này Phương Vũ Đồng ngược lại không hề hàm hồ:

– Ông nội, ông lại mê tín rồi, đừng có làm hư Vũ Hi đấy.

Ông cụ Phương cười:

– Ông chỉ nói là người già nói thôi, chứ ông đâu có nói. Cháu đừng có dội lên đầu ông chứ.

Lâm Dật Phi chỉ mỉm cười, không cho ý kiến gì về điều này.

– Ông cố của cháu cũng mất tích vào năm đó, không biết là trước hay sau khi thác nước đứt dòng ạ?

Phương Vũ Đồng đột nhiên hỏi.

Ông cụ Phương lắc đầu:

– Ông không thể khẳng định. Hôm đó vào ban ngày ông cố của cháu cùng mấy người nữa đi ra ngoài, cả đêm không về, cả nhà đều rất lo lắng. Bà cố cháu và ông đã đi tìm cả đêm, nhưng trước sau vẫn không có tin tức gì. Ông và bà cố không dám đi xa. Lúc đó trong rừng rậm luôn có dã thú xuất hiện, ông và bà cố chỉ cầm theo một con đao chặt củi, khẩu súng săn duy nhất thì đã bị ông cố cháu mang đi, ngộ nhỡ có gặp phải thú dữ, thì chúng ta có thể tự bảo vệ mình. Bà cố của cháu tuy lo lắng cho sự an nguy của chồng, nhưng càng lo lắng ông xảy ra chuyện hơn.

– Về sau thì sao ạ?

Tuy đã biết được kết quả, nhưng Phương Vũ Đồng vẫn hỏi tiếp.

– Về sau chúng ta chỉ đành về nhà. Đêm đó, cũng chính là đêm mà phía con thác đó dội lại những tiếng vang ầm ầm rất lớn, nặng nề, mặt đất rung chuyển. Ban đầu chúng ta còn nghĩ đó là động đất, nên đều chạy hết ra ngoài. Ngày hôm sau mới phát hiện cả thân núi kia đã bị sập một phần, con thác cũng không còn nước nữa.

Ông cụ Phương thở dài một tiếng:

– Từ đó về sau, ông cố của cháu cũng không quay trở về nữa!

– Lúc đó ông đi ra ngoài với mấy người nào? Mấy người đó ông có quen biết họ không? Bọn họ đi ra ngoài làm gì?

Lâm Dật Phi liên tiếp hỏi mấy câu.

Ông Phương lắc đầu:

– Mấy người đó trừ Mã lão tam ra thì đều không phải là người trong vùng này.

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Lâm Dật Phi ông giải thích nói:

– Mã lão tam là một người chơi bời lêu lổng, thật ra trong nhà có hai nguồn tiền đen, nhưng lại thích ăn uống chơi bời cờ bạc, không thể không bị bại sản, sau đó phải bán nhà, rồi lưu lạc ở bên ngoài luôn, không biết tại sao lại quay về cùng với mấy người ngoài bản địa.

Lâm Dật Phi khẽ động lòng, mơ hồ đoán được điều gì đó, bình thản nói:

– Chỗ chắn thác nước chảy có thể có liên quan tới sự mất tích của ông cụ không?

Ông Phương vuốt cằm, liếc nhìn cháu gái một cái:

– Ta cũng nghĩ vậy, lúc trước ta cũng không biết, nhưng sau đó vào Nam ra Bắc, cũng đã gặp không ít người quen, lúc không có việc gì làm thì nhớ lại tình hình lúc đó, phát hiện bên trong có rất nhiều điều kỳ quái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.