Vương Phi Không Viên Phòng

Chương 28




Cô giơ tay ra vẽ một cái, làm một hành động rất khoa trương:

– Chắc là cũng như cái thùng phi di động? Người này rất nhanh nhẹn, lại không béo chút nào. Vừa rồi tuy em có chút sợ hãi, nhưng vẫn nhìn thấy anh ta ba quyền hai cước đã gục một người. Tuy nhiên so với anh, thì vẫn còn kém hơn.

Cũng may Ngô Vũ Thân không có ở đây, bằng không nghe nói như thế còn phải cho Lâm Dật Phi một cước nữa mới thấy vui. Bách Lý Băng thì cậu ta không nỡ đánh, chỉ có thể lôi Lâm Dật Phi ra để trút giận thôi.

– Con người đều có thể thay đổi.

Lâm Dật Phi nhìn nơi xa, chậm rãi nói:

– Có lẽ bây giờ cậu ta nỗ lực phấn đấu, biến thành một người mà em không thể tưởng tượng được cũng không chừng. Em và cậu ta rất tốt chứ?

Bách Lý Băng đột nhiên đi đến trước mặt của Lâm Dật Phi, cẩn thận nhìn sắc mặt của hắn.

Lâm Dật Phi cũng chỉ có thể ngừng lại:

– Chuyện gì?

– Anh đang ghen sao?

Bách Lý Băng nghiêm trang nói, nhưng mắt có chút chờ đợi.

– Anh ghen á?

Lâm Dật Phi ngẩn ra:

– Anh sao?

– Anh dám không thừa nhận?

Bách Lý Băng phất phất nắm tay, thị uy nói:

– Anh đừng cho là em ngốc, em có thể nghe ra mùi vị chua chát trong câu nói của anh.

Lâm Dật Phi sắc mặt phát khổ, Bách Lý Băng đắc ý cười nói:

– Lúc còn nhỏ em cũng rất thông minh đấy. Khi ấy tên béo đó, Ngô Vũ Thân, hừm, không phải Ngô Vũ Thân này đâu, rơi xuống một cái hố to, anh đoán xem làm sao em cứu được cậu ta lên nào?

– Hơn phân nửa là kiếm chút đất chôn cậu ta.

Lâm Dật Phi cười rộ lên:

– Anh thật không hi vọng cậu ta bò lên cầu cứu đại tiểu thư nhà ta đâu.

– Xem ra anh còn có chút lương tâm.

Bách Lý Băng dường như rất hài lòng trả lời hắn, phỏng chừng nếu Ngô Vũ Thân đang nằm trên cáng cứu thương kia mà nghe thấy, sẽ buồn bực đến phát cuồng:

– Tuy nhiên em không xấu xa như anh.

Bách Lý Băng mìm cười:

– Nhiều nhất là khi cậu ta bò được lên miệng hố, em lại một đạp cho cậu ta lộn cổ xuống.

Lâm Dật Phi không nói gì.

Bách Lý Băng đột nhiên thở dài một tiếng:

– Không biết cậu ta bây giờ thế nào, liệu có phải chạy khắp nơi cầu cứu người khác hay không. Em chỉ hi vọng cậu ta có thể sống tốt một chút, không để cho bác gái phải lo lắng.

Đột nhiên nhìn thoáng qua Lâm Dật Phi, thấy hắn tràn đầy ý cười, cuống quít giải thích nói:

– Không như những gì anh nghĩ đâu.

– Như những gì anh nghĩ là gì?

Lâm Dật Phi mỉm cười.

Bách Lý Băng cười, giơ đôi bàn tay trắng như phấn lên kéo ngực Lâm Dật Phi một cái:

– Bây giờ điều em muốn nhất chính là làm thế nào để lôi cậu ta xuống hố, sau đó đào đất chôn cậu ta lại. Đúng rồi, chắc anh đói rồi hả, mời em ăn cơm đi!

– Anh đói rồi hả, mời em ăn cơm đi?

Lâm Dật Phi nhất thời không hiểu được logic của vị đại tiểu thư này.

Duỗi tay giơ chiếc thẻ ngân hàng lên:

– Vừa rồi không rút được tiền, trong túi em bây giờ không còn một cắc đây này.

Rồi vỗ vỗ ngực:

– Em thật không ngờ rút tiền mà nguy hiểm như vậy. Xem ra ngày nào cũng phải bên cạnh anh thì mới yên tâm được.

Lâm Dật Phi mỉm cười,

– Nhưng anh đâu có thu phí vệ sĩ của em chứ.

– Anh dám!

Bách Lý Băng cười đến gãy lưng:

– Anh đừng nới nữa, anh mà còn nói nữa thì em cười đến không còn sức mà đi đến nhà ăn đâu, đến lúc đó anh phải bế em đấy.

Lâm Dật Phi làm bộ muốn ôm, vốn cho rằng cô sẽ chạy trốn, nhưng không ngờ Bách Lý Băng chỉ nhắm nghiền hai mắt lại.

Một lúc sau, Bách Lý Băng mới mở mắt ra, ánh mắt có chút thất vọng. Lâm Dật Phi giơ tay nắm lấy cổ tay cô, cười rộ lên, chỉ có điều ánh mắt muốn che dấu điều gì đó:

– Không cần bế đâu, anh chỉ cần vung mạnh một cái, đảm bảo em muốn ăn ở đâu thì sẽ bay đến đó ngay!

Nhìn Lâm Dật Phi nắm lấy tay mình, sự thất vọng trong đôi mắt của Bách Lý Băng liền hóa thành bông hoa cười, cô giơ tay lên:

– Anh biết không? Đây là lần đầu tiên anh chủ động nắm lấy tay em.

Cô nhẹ nhàng rúc rúc vào bên cạnh Lâm Dật Phi, khuôn mặt dạt dào nụ cười hạnh phúc.

Một thiếu nữ nhạy cảm biết Lâm Dật Phi có khúc mắc, nhưng cô có niềm tin sẽ dần hóa giải được nó, giống như cô cũng biết, hệt như Lâm Dật Phi đang hóa giải khúc mắc của cô vậy.

– Dường như đây không phải là lần đầu tiên.

Lâm Dật Phi cười:

– Em chớ có quên, mấy hôm trước em say rượu rối tinh rối mù, anh còn bế em về nhà đấy.

– Vậy sao?

Bách Lý Băng lắc đầu nói:

– Sao em không nhớ gì nhỉ, xem ra bừa nào phải say một trận nữa mới được.

Lâm Dật Phi cười, nhưng lại không nói lời nào. Hai người chậm rãi đi men theo con phố trong yên lặng. Ánh nắng ngày thu có chút hiu quạnh, nhưng vẫn truyền tới cảm giác ấm áp.

Nhìn thiếu nữ bên cạnh mình, ánh mắt của Lâm Dật Phi không ngờ cũng có sự dịu dàng hiếm thấy. Hắn phát hiện mình tất nhiên không thể nào quên đôi mắt nhìn chăm chú vĩnh hằng của tám trăm năm trước, nhưng trong lòng hắn, không ngờ cũng không thể buông tay thiếu nữ này.

– Dật Phi, anh biết không?

Thiếu nữ thở dài một tiếng, rất nhẹ, rất nhạt, nhạt đến mức nếu không dụng tâm, không chú ý thì rất khó có thể nghe thấy.

– Sao?

Lâm Dật Phi nhìn phương xa, chỉ cảm thấy từng đợt từng đợt mùi thơm truyền tới, trong lòng hoang mang.

– Quên một người, kỳ thật rất khó!

Bách Lý Băng cũng xa xăm nhìn, hạ giọng nói:

– Giống như quả bóng cao su ngày ấy, cũng đã khiến em nhớ tới hơn mười năm.

– Quên một người, rất khó?

Trong lòng Lâm Dật Phi run lên, duỗi tay nắm chặt lấy bàn tay của thiếu nữ, không còn băng giá, chỉ có sự ấm áp và thấu hiểu.

– Em cũng không thể nào quên được mẹ.

Thiếu nữ sâu kín nói:

– Em cũng không thể nào quên lời dặn dò của mẹ trước lúc ra đi, mẹ bảo em phải kiên cường.

– Em rất kiên cường.

Lâm Dật Phi hạ giọng nói, sợ đánh thức suy nghĩ của thiếu nữ:

– Giống như vừa rồi, từ đầu tới cuối, em không hề la lên một tiếng, em còn kiên cường hơn cả đám đàn ông kia.

– Đó là bởi vì có anh bên cạnh.

Bách Lý Băng che miệng cười:

– Bằng không em mà la lên, có khi lại đánh ngã vài tên.

– Kiên cường là cốt bên trong,

Lâm Dật Phi chậm rãi nói:

– Chứ không chỉ nói không thôi. Em đã làm được những gì mẹ em mong muốn khi bà nhắm mắt xuôi tay, anh nghĩ mẹ em trên trời có linh thiêng cũng sẽ cảm thấy được an ủi. Kỳ thực bà hi vọng em kiên cường không phải mục đích.

– Vậy mục đích của mẹ em là gì?

Thiếu nữ dừng bước.

– Bởi vì cuộc đời có suy sụp, có thất bại, có sai lầm, có rất nhiều thứ không như ý.

Lâm Dật Phi giơ tay nắm lấy hai bàn tay của cô:

– Điều đó chỉ cần chúng ta kiên cường đối mặt, bác gái hi vọng em kiên cường, càng hi vọng khi em không có bà bên cạnh, kiên cường đối mặt với những ngày tháng sau này, vui vui vẻ vẻ mà sống.

Cảm nhận được dòng nhiệt truyền đến từ tay thiếu niên, nhìn ánh mắt chân thành của hắn, Bách Lý Băng nhẹ nhàng tựa vào lòng hắn:

– Cảm ơn anh.

Ánh mặt trời phủ xuống những tia ấm áp, nhẹ nhàng, khiến sự lạnh giá trong trái tim con người như tan chảy.

– Kỳ thật điều anh muốn nói là.

Thiếu nữ hưởng thụ sự ấm áp mà ngay cả trong mơ cô cũng mơ thấy nó, có chút không nỡ ngẩng đầu lên:

– Em dĩ nhiên không thể quên được mẹ em, giống như bởi vì điều này mới khiến em luôn hận cha em vậy. Nhưng còn anh, có phải cũng cảm thấy, quên một người rất khó hay không?

Nhìn nụ cười của hắn có chút cứng ngắc, Bách Lý Băng ngắm nhìn đôi mắt của hắn:

– Kỳ thực chúng ta quen nhau mới năm ngày, nhưng em cảm nhận thấy nó như cả một đời người vậy. Bởi vì cuộc sống của em luôn rất vô vị, chuyện xảy ra trong mấy ngày qua cũng đủ để em ghi nhớ cả đời!

Thiếu niên nhìn đôi mắt đã có phần xúc động của cô, biết khi hắn đang khuyên Bách Lý Băng, cô cũng đang cố gắng hiểu, khuyên giải bản thân. Ngô Vũ Thân nói một chút cũng không sai, bạn càng hiểu cô ấy, thì sẽ phát hiện bạn sẽ dần thích cô ấy, thậm chí là yêu cô ấy!

– Hiện tại em không biết anh rốt cuộc đang nghĩ gì.

Bách Lý Băng sâu kín nói:

– Nhưng em biết rằng, cho dù có một ngày anh rời khỏi em.

Nói đến đây, thiếu nữ đột nhiên nắm chặt lấy tay Lâm Dật Phi, giống như đang cầm bình hoa mà mình yêu thích, sợ nếu buông tay sẽ làm nó vỡ tan. Một hồi lâu sau cô mới nói:

– Đời này em vẫn sẽ không quên anh!

Lâm Dật Phi cả người chấn động, nhưng đầu lại không né tránh ánh nhìn của cô gái. Nơi đó có sầu lo, bi ai, có thấu hiểu, có khoan dung, hơn thế nữa là sự quyến luyến, tình sâu!

– Anh cũng vậy.

Thiếu niên cuối cùng cũng nhẹ giọng nói.

Trong phút chốc Bách Lý Băng vẻ mặt hưng phấn, hạ giọng:

– Em biết, chúng ta chẳng qua chỉ mới quen nhau năm ngày, anh có thể cảm thấy tình cảm của em rất buồn cười. Tình cảm hai năm bảo anh vứt đi trong một ngày là điều không thể, nhưng em sẽ đợi.

Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn hắn:

– Đợi đến một ngày anh thực sự nói yêu em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.