Vương Phi Không Viên Phòng

Chương 17




– Hiện giờ Băng Nhi đã rất hạnh phúc.

Ánh mắt Ngô Vũ Thân nổi lên vẻ giảo hoạt:

– Cậu yên tâm đi, tôi điều tra cậu đến đây thôi. Cậu tâm cơ thâm sâu cũng được, ẩn dấu thực lực cũng được, hay là…

Ngô Vũ Thân nhìn chằm chằm Lâm Dật Phi nói:

– Cậu căn bản không phải là Lâm Dật Phi. Những cái này đều không quan trọng, tôi chỉ biết một điều là sự xuất hiện của cậu là một chuyện tốt đối với Băng Nhi.

– Chuyện tốt?

Lâm Dật Phi sờ sờ mũi, cười khổ nói:

– Cậu cho rằng như vậy thật à?

– Tôi không phải là người nhiều chuyện, những gì đã nói hôm nay quả thật cũng không ít.

Ngô Vũ Thân cười nói:

– Chỉ sợ cho đến tận bây giờ thì đây là ngày tôi nói nhiều nhất cả đời này.

Lâm Dật Phi cũng cười:

– Hôm nay tôi cũng nói không ít.

– Tôi biết hiện giờ có khả năng là cậu không yêu Bách Lý Băng.

Ngô Vũ Thân đột nhiên nói.

Lâm Dật Phi sửng sốt nhưng không nói gì.

– Hôm nay cậu đã nói rất nhiều đạo lý cho tôi biết, tôi có thể trả lại một cái cho cậu không?

Ngô Vũ Thân chậm rãi nói.

– Tôi cũng rất vui được nghe đạo lý của người khác một chút.

Lâm Dật Phi nhìn chén trà, dường như vẫn đang suy tư về những gì Ngô Vũ Thân vừa nói.

– Làm một người đàn ông, không nên khiến cho người con gái của mình phải đau lòng.

Ngô Vũ Thân nhìn chằm chằm Lâm Dật Phi, không chớp mắt cái nào:

– Vậy nên tôi hi vọng cậu có thể làm được điều này.

Lâm Dật Phi cười cười:

– Nếu như không khó thì tôi có thể cân nhắc thử xem sao.

– Làm được điều này, nói khó thì cũng không khó, nói đơn giản thì cũng không đơn giản.

Ngô Vũ Thân đứng lên, chuẩn bị kết thúc cuộc nói chuyện này:

– Thử tìm hiểu về Băng Nhi đi, nếu như cậu thật sự hiểu được cô ấy thì tôi nghĩ cậu nhất định sẽ yêu cô ấy.

– Vậy còn cậu? Sau này phải làm thế nào?

Lâm Dật Phi sửng sốt một lúc lâu, cuối cùng hỏi.

Ngô Vũ Thân móc ví ra, đặt xuống một tờ 50 đồng.

– Tôi đương nhiên là phải trả tiền trước vì lần này là tôi mời.

Lâm Dật Phi nhìn tờ tiền kia, thản nhiên nói:

– Vậy còn việc trả tiền sau này thì sao?

Ngô Vũ Thân mỉm cười, mắt híp lại thành một đường thẳng, chỉ là không còn u buồn nữa nhưng lại khiến cho Lâm Dật Phi có cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm.

– Tôi đã cởi được cái nút thắt này rồi, nhìn lại thấy thật là nhẹ nhõm, có thể đi làm những việc mà mình muốn làm, ví dụ như là đi Lhasa một chuyến, chu du thế giới một chút. Dù sao đối với tôi mà nói thì bằng tốt nghiệp cũng là chuyện có cũng được mà không có cũng được.

Cậu ta lấy tay vỗ quần áo một cái, dường như lại rơi vào u buồn.

– Trời hôm nay thật đẹp, tôi định ra ngoài đi dạo một mình. Ngồi cùng cậu một chút tôi đã phát hiện ra một đạo lý.

– Đạo lý gì? Tôi cũng muốn nghe thử.

Lâm Dật Phi vẫn ngồi mà không đứng dậy.

– Đó chính là nhiều chuyện trong cuộc đời đến lúc nên buông tay thì phải buông tay.

Ngô Vũ Thân nói xong câu đó, khóe miệng nổi lên nụ cười thanh thản, xoay người rời đi, đầu cũng không quay lại.

Bốn từ “biết cách buông tay” rất đơn giản, nhưng không có mấy người có thể làm được một cách phóng khoáng như Ngô Vũ Thân.

Lâm Dật Phi nhìn bóng lưng Ngô Vũ Thân khuất hẳn rồi quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, dòng xe lưu chuyển trên đường phố bên dưới mỗi lúc một nhộn nhịp hơn, người đến người đi vội vàng. Bất kể thế gian phát sinh điều gì, ngày ngày mặt trời hừng lên phía đông rồi chìm vào giấc ngủ nơi trời tây xưa nay vẫn là điều bất biến.

Nhìn đám người bận rộn, Lâm Dật Phi trong lòng thậm chí có chút hâm mộ, đôi khi bận rộn có thể làm cho con người ta quên hết mọi thứ, tuy rất nhiều lúc đó chẳng qua chỉ vì chuyện cơm no áo ấm mỗi ngày.

Sờ sờ túi tiền, cũng không còn đầy đặn nữa, Lâm Dật Phi lắc đầu, nguyện vọng muốn đi thăm núi Thiên Trụ càng trở nên mãnh liệt, chỉ có điều công việc cứ làm hết chuyện này đến chuyện kia, gần đây nghĩ muốn đi cũng không dễ dàng như vậy, đột nhiên khóe miệng hé lên một nụ cười, Ngô Vũ Thân không phải đã nói qua, cái gì mà mười thanh niên xuất sắc đó vẫn còn tiền thưởng để lấy sao, không biết nó có coi là món tiền đầu tiên mình kiếm được không nhỉ?

Nếu như tiền tới tay, là phải suy nghĩ đến việc mua cho cha mẹ vài món đồ, Lâm Dật Phi cảm thấy bản thân trở nên có phần không ôm chí lớn, dường như có chút suy nghĩ tiểu phú tức an (dễ dàng thỏa mãn với thành tích hiện có, không có suy nghĩ tiến thủ).

Thiếu niên biết mình đã thay đổi rất nhiều, bắt đầu từ mấy ngày đó, tuy rằng không thể nói là đang khêu đèn xem kiếm trong lúc say, nhưng đã có nhiều lần mơ về tiếng kèn lệnh vang khắp quân doanh, chỉ có điều thời gian gần đây, hắn ít nằm mơ hơn, sau khi tỉnh dậy cũng không còn bàng hoàng hoang mang, tuy vẫn còn chút buồn bã, nhưng rất nhạt, rất nhạt.

Nhạt đến mức bản thân hắn cho rằng đều có thể quên hết!

Chỉ có điều hắn thực sự có thể quên?

Mặt trời đã leo lên cao, khoác lên mình chiếc áo đỏ rực nhưng vẫn chưa thể làm tan đi cái lạnh, xuyên qua cửa sổ tầng hai, hóa thành nhưng tia nắng vàng nhạt chiếu lên người hắn, để lại phía sau mình chiếc bóng hiu quạnh.

– Tiên sinh, muốn thêm trà không?

Cô gái phục vụ đã đứng bên cạnh hắn, khóe mắt quét nhìn tờ 50 tệ để trên bàn. Khách của bàn này còn khá tốt, sau khi chỉ cần thêm một lần trà thì không cần hầu hạ gì nữa, không giống như một số vị khách khác, đồng tiền bỏ ra như muốn vắt kiệt giá trị của nó, một bình trà mà phải thêm bảy tám lần nước.

Lâm Dật Phi lắc đầu, duỗi lưng một cái rồi đứng dậy, lễ phép gật đầu và đi xuống lầu,

– Tiên sinh, tiền thừa của anh.

Cô gái vội vàng đuổi theo.

Lâm Dật Phi đi đến cửa đại sảnh, chỉ đành đứng lại. Lúc đứng chờ hắn nhìn người dân thành phố ăn sáng xung quanh, ai ai cũng như sói nhai hổ nuốt, có người chỉ mua hai quả trứng gà, một cốc sữa đậu rồi cầm lấy và đi ra ngoài, vừa đi vừa ngấu nghiến ăn. Lâm Dật Phi thấy vậy mỉm cười lắc đầu, chả trách ai ai cơ thể cũng đều không tốt, nhưng lại không biết việc nhai nuốt từ tốn rất có lợi cho cơ thể.

Lúc đang nhìn khắp chốn, đột nhiên cảm thấy một người xông về phía hắn như gió, Lâm Dật Phi dịch bước chân nhường đường cho người kia.

Một làn hương hoa nhài lan đến, một cô gái mang trang phục công sở lướt qua người hắn, trang điểm không đậm lắm, có thể nói là rất tinh tế.

Một tay cô gái đó cầm hai cái túi, một cốc sữa đậu nành, tay còn lại vội vàng lấy chiếc điện thoại ra từ trong bóp da, ấn số.

Chỉ để ý bấm số điện thoại mà không chú ý dưới chân mình là bậc cửa, một chân cô giẫm lên rồi kinh hô một tiếng, độ cao của nó ngang với chiếc còi ô tô.

Trong phút chốc, túi và cốc trà bay hất ra, điện thoại và túi da cũng văng ra ngoài, cô gái đó lao người về phía trước, người đang trong thế té lăn ra đất.

Thầm kêu xui xẻo, trong lúc càng vội vàng càng thêm loạn, đột nhiên cảm thấy một người bắt lấy vai cô và kéo, cô gái thuận thế đứng thẳng dậy quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Lâm Dật Phi đứng trước mặt cô, mỉm cười nhìn mình.

– Cảm ơn.

Cô gái vội vàng nói lời cảm ơn, cúi đầu đi tìm điện thoại, Lâm Dật Phi giơ tay qua, chính là chiếc điện thoại của cô. Cô gái vui mừng hết đỗi nhìn sang hướng khác, thì thấy ví da và sữa đậu nành và hai cái túi đều nằm trên tay còn lại của hắn không thiếu một thứ gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.