Vương Phi Không Viên Phòng

Chương 16




Ngô Vũ Thân trầm mặc, lúc lâu sau mới thở dài nói:

– Hiện giờ tôi phát hiện ra là cậu không có tí nhân tình nào cả. Loại võ công này của cậu quả thật là không cần phải ra tay với bọn du côn đâu, bọn họ cũng không đáng để cậu ra tay nhưng cậu vẫn ra tay.

– Nếu như tôi không ra tay thì chỉ sợ mấy người Bì Nhị không đơn giản là phải nằm viện đâu. Tôi rất căm hận mấy người này ra tay ác độc, bởi vì bọn họ coi thường sự tồn tại của sinh mạng.

Lâm Dật Phi lạnh lùng nói.

Ngô Vũ Thân ngẩn người, nhìn Lâm Dật Phi, dường như muốn nhìn ra được gì đó.

– Quả thật bọn họ sống quá dễ dàng…

Lâm Dật Phi lạnh lùng nói:

– Nhưng đây không phải là cái cớ để họ cướp đi sinh mạng của người khác. Nếu như lúc bọn họ ra tay, nhớ rằng mình cũng có người thân, cũng có bố mẹ già thì e rằng họ đã suy nghĩ đến việc đổi nghề làm cái khác rồi.

Ngô Vũ Thân thở dài nói:

– Cậu nói rất có lý. Vốn tôi còn có chút nghi ngờ cậu nhưng hiện tại rốt cuộc tôi cũng yên tâm rồi, bởi vì người có thể nói ra những lời này, lại có những biếu hiện như vừa rồi thì chắc chắn là một người mạnh, cũng là người cơ trí.

Ánh mắt cậu ta lóe lên một cách sắc bén, đột nhiên hỏi:

– Khi cậu còn ở bên Phong Tuyết Quân cũng không ra tay, chẳng lẽ cũng là do nguyên nhân này? Cậu cho rằng những tên du côn này không đáng để cậu ra tay?

– Tôi không muốn làm người mạnh, cũng không tự cho mình là người cơ trí.

Sự phẫn nộ vừa rồi của Lâm Dật Phi chỉ là thoáng qua, trong giây lát hắn lại khôi phục sự bình tĩnh nhưng lại trốn tránh câu hỏi sau.

– Chỉ là tôi cảm thấy đây chẳng qua là đạo lý làm người thôi.

Ngô Vũ Thân lắc đầu:

– Đáng tiếc là những người hiểu đạo lý như cậu hiện nay đã bị quá nhiều người quên lãng rồi. Không thể không nói đây chính là một nỗi bi ai. Đúng rồi, hôm qua không chỉ Vương Đại Vượng gặp vận đen mà mấy người tham gia cũng bị điều tra một cách rõ ràng rồi. Có bốn tên thì còn được coi là trong sạch, hai tên còn lại thì có tội đấy, hơn nữa còn rất nặng.

Lâm Dật Phi cười cười:

– Nói như vậy thì tôi vốn chỉ là định cứu người nhưng lại thành vì dân trừ hại rồi.

Ngô Vũ Thân cười nói:

– Tôi cũng thật không ngờ cậu chỉ tiện tay ra tay đã phá được ba vụ án lớn. Hôm nay Chủ tịch thành phố đã phê chuẩn rồi, muốn phát huy thật mạnh tinh thần này của cậu. Uhm, đó là tinh thần dũng cảm dám làm vì việc nghĩa.

Ngô Vũ Thân cười khổ nói:

– Vậy tôi có phải là còn nổi tiếng hơn cả bây giờ không?

Ngô Vũ Thân nhìn thấy dáng vẻ đau đầu của Lâm Dật Phi nhưng lại cười rất vui vẻ:

– Tôi bảo đảm, trong vòng một tuần này, không chỉ cả trường Chiết Thanh mà người dân của cả thành phố Giang Nguyên đều biết đến cậu. Xem ra cậu ở khoa Thông tin quả thật là có tài mà không phát huy được rồi.

– Vậy tôi học gì thì tốt đây?

Lâm Dật Phi cười nói:

– Đây cũng không phải là lựa chọn của tôi.

Ngô Vũ Thân nhìn hắn một lúc lâu:

– Nếu cậu đồng ý thì tôi có thể đưa cậu đến học ở trường quân sự danh tiếng nhất cả nước. Với bản lĩnh của cậu thì chắc chắn là tiền đồ vô lượng đấy, nhưng mà…

Ngô Vũ Thân cười khổ một tiếng:

– Tôi nghĩ chắc cậu sẽ không đi đâu.

– Cậu tự tin thế à?

Lâm Dật Phi hơi kinh ngạc, mặc dù biết cậu ta tin tức linh hoạt, cũng tuyệt đối chính xác nhưng không ngờ khả năng lại lớn đến vậy.

– Nếu như cậu có khả năng lớn đến vậy thì tại sao hai năm sau mới đến Chiết Thanh?

Ngô Vũ Thân lắc đầu, cười không đáp:

– Lúc nào cậu có ý định này thì cứ nói một tiếng với tôi, tôi sẽ hết sức vui vẻ giúp đỡ cậu.

Lâm Dật Phi nhìn cậu ta một lúc lâu:

– Thật ra hôm nay cậu đến tìm tôi, lúc đầu rõ ràng là không định nói những điều này.

Ngô Vũ Thân sửng sốt, mỉm cười:

– Cậu nói không sai, vốn dĩ hôm nay tôi chỉ muốn nói với cậu một chút chuyện của Băng Nhi, không ngờ càng nói càng xa, vô tình nói đến cả những điều này với cậu.

– Tôi nghĩ không phải là cậu vô tình đâu.

Ánh mắt Lâm Dật Phi hiện lên ý cười:

– Hạ mình với người thì ắt có điều nhờ vả, đạo lý này không sai chút nào. Mỗi khi có ai đó đặc biệt nhiệt tình với tôi, tôi sẽ hoài nghi có phải anh ta đang mưu đồ gì với tôi không.

Ngô Vũ Thân mỉm cười, lựa từ ngữ khác:

– Những người hôm qua, hai người bị cậu dễ dàng vặn trật khớp tay, một người bị cậu đánh cho sưng nửa mặt, rơi mất khoảng bảy cái răng, phỏng chừng ăn cơm trong vòng một tháng cũng là cả vấn đề. Hôm qua tôi còn tưởng là cậu ra tay quá nặng nhưng hôm nay xem ra là vẫn còn nhẹ. Đương nhiên cậu cũng không phải áy náy đâu, bọn họ ác giả ác báo thôi.

Lâm Dật Phi thản nhiên nói:

– Tôi chỉ cảm thấy mình đã ra tay rất nhẹ rồi, chẳng có gì phải áy náy cả. Nhiều khi tôi cũng cho người khác một cơ hội, nếu như bọn họ không biết quý trọng thì lần sau có gặp tôi, chỉ sợ không có chuyện dễ dàng như vậy đâu.

– Cậu rất tự phụ, nhưng lấy võ công của cậu thì quả thật là đáng để tự phụ.

Ngô Vũ Thân nói xong câu đó, trầm mặc một lúc lâu:

– Vốn dĩ chuyện này phải nén xuống, vì hiện nay thành phố Nguyên Giang đang rất thu hút vốn đầu tư, nếu như đưa tin thì sẽ để lại cho thương nhân nước ngoài ấn tượng xấu. Nhưng cậu lại là người được bác Bách Lý coi trọng nên chuyện này sẽ được đưa tin rộng rãi, đương nhiên là sẽ đưa mặt tích cực ra.

Dường như Ngô Vũ Thân đã quên mất màn biểu diễn võ công vừa nãy của Lâm Dật Phi đã làm chấn động, khôi phục lại thái độ bình thường:

– Tiện đây tôi tiết lộ một chút nhé, cậu đã được đề cử là một trong mười thanh niên xuất sắc của thành phố Giang Nguyên trong năm nay đấy. Tiền thưởng không nhiều, chắc là ba ngàn đồng nhưng chuyện này thì tiền chỉ là thứ yếu, danh tiếng mới được nhiều người coi trọng.

Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Lâm Dật Phi, Ngô Vũ Thân mỉm cười:

– Cậu nói không sai chút nào. Tuy cậu khinh thường mấy cái hư danh này nhưng những hư danh này cũng cần phải có người ra mặt mới được.

– Cần phải có người ra mặt?

Lâm Dật Phi nhíu mày.

– Đương nhiên rồi.

Ngô Vũ Thân cười nói:

– Nếu không thì không phải là anh hùng cũng có thể được đấy. Nếu không Chủ tịch thành phố Lý điểm mặt thì cho dù có đánh tám mươi người cũng chắc chắn là không có phần của cậu đâu. Hơn nữa, lần này phỏng vấn cậu, nghe nói do nữ phóng viên xinh đẹp Hứa của thành phố Giang Nguyên đến phỏng vấn đấy. Đây là phóng viên xinh đẹp tiếng tăm hiển hách của truyền hình tỉnh. Mỹ nữ thêm anh hùng, chắc chắn là sẽ thu hút không ít ánh mắt. Mấy tin này chỉ cần tiện mồm để lộ một chút thì các nhà quảng cáo sẽ tranh nhau đến làm. Nếu như cậu còn ngúng nguẩy thì không chừng đài truyền hình lại đưa tiền thưởng đấy.

Lâm Dật Phi cười khổ nói:

– Lúc đầu khi chơi bóng rổ tôi đã cho rằng cậu không gì không làm được. Hiện giờ xem ra là đã xem nhẹ cậu rồi, mấy tin này cậu biết từ đâu vậy?

Ngô Vũ Thân cười nói:

– Tôi biết từ đâu cậu không cần quan tâm, cậu chỉ cần biết là quen biết tôi không có chỗ hại là được rồi.

– Đúng rồi, sau đó cậu và Bách Lý Băng không còn gặp nhau nữa à?

Lâm Dật Phi thấy cậu ta không trả lời thì cũng không truy hỏi nữa.

Vẻ mặt Ngô Vũ Thân vốn đang tươi cười, vừa nghe đến Bách Lý Băng lại không khỏi thở dài:

– Sau khi tôi bị rơi xuống cái hố đó không lâu thì nhà tôi chuyển nhà. Đến thủ đô mặc dù tốt hơn một chút nhưng tôi vẫn nhớ về khoảng thời gian băng tuyết ngập trời đấy. Sau đó, đợi đến khi tôi muốn liên lạc lại với bác Bách Lý thì nhà tôi lại chuyển đến nơi khác. Chờ đến khi có tin tức của họ thì đã là chuyện của mấy năm gần đây rồi. Tôi cũng vừa biết là dì Tuyết – mẹ của Băng Nhi đã qua đời sau khi chúng tôi dọn đi được một năm. Chuyện này khiến tôi cảm thấy rất áy náy vì lúc Băng Nhi gặp khó khăn thì tôi lại không ở bên cạnh cô ấy.

– Vậy sao cậu lại thi Bắc Tinh mà không phải là Chiết Thanh?

Lâm Dật Phi kì quái hỏi, cũng hiểu được hàm ý của tòa nhà băng tuyết.

Ngô Vũ Thân cười khổ lắc đầu:

– Vốn bác Bách Lý nói với bố tôi là Băng Nhi thi vào Bắc Tinh, chí hướng của tôi cũng là Bắc Tinh, cho nên…Không ngờ cô ấy lén nhờ quan hệ của cô giáo đã sửa thành Chiết Thanh, đến lúc tôi muốn sửa thì đã hơi khó rồi. Tôi ở Bắc Tinh một năm nhưng vẫn không có dũng khí bày tỏ với cô ấy. Cậu nói xem tôi có phải là một người nhu nhược về tình cảm không?

– Sao lại không bày tỏ?

Lâm Dật Phi thản nhiên nói:

– Nếu như cậu bày tỏ thì cậu còn cơ hội. Nếu như cậu không bày tỏ thì cậu không bao giờ có cơ hội cả.

Ngô Vũ Thân giơ tay rót chén trà, nhìn từng luồng khí nóng bốc lên.

– Từ sau chuyện hồi năm tuổi tôi đã thề là mình tuyệt đối không thể bị béo nữa, tuyệt đối không thể để cho Băng Nhi thất vọng. Mười mấy năm qua tôi vẫn luôn yêu cầu nghiêm khắc đối với bản thân, hi vọng có thể bảo vệ cô ấy cả đời. Chỉ có điều những gì cậu nói mặc dù là một chuyện nhưng đối với Băng Nhi lại hoàn toàn tương phản, chỉ có điều tôi quá hiểu tính cách Băng Nhi, tôi không nói ra thì vẫn còn một cơ hội, nhưng nếu nói ra mà bị cô ấy từ chối thì không có cơ hội nào cả.

– Vậy cậu làm thế nào bây giờ?

Lâm Dật Phi hơi ngẩn ra.

– Làm sao bây giờ?

Ngô Vũ Thân mỉm cười.

– Thích một người thì chỉ cần người đó tốt thôi, không nhất đinh là phải ở bên cô ấy, đúng không?

Lâm Dật Phi chỉ có thể gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.