Vương Phi Không Viên Phòng

Chương 13




– Không sao.

Lâm Dật Phi thở dài nói:

– Mỗi người đều có quyền phát biểu ý kiến của riêng mình, hơn nữa cậu cũng không phải là người đầu tiên nói những lời này.

Nhưng trong lòng hắn lại có chút cười khổ, xem ra Phong Tuyết Quân trong ấn tượng của người khác xấu đến vậy sao? May là cô ta và Lâm Dật Phi đã chia tay rồi, nếu không thì mình cũng không biết làm thế nào để kéo dài đoạn tình cảm này.

– Trong hai năm cậu học ở Chiết Thanh, bảng thành tích không có môn nào qua mười điểm nhưng cũng không có môn nào được tối đa. Mặc dù thành tích không thể phản ánh hoàn toàn tố chất của một con người nhưng ít nhiều cũng để lộ một chút. Nhìn từ bảng thành tích của cậu thì tư chất của cậu có thể xem là bình thường. Đương nhiên nếu như có thực lực ẩn dấu thì không nói làm gì.

Ánh mắt Ngô Vũ Thân sáng rực, ngẩng đầu lên.

– Vậy sao?

Lâm Dật Phi chỉ thản nhiên hỏi lại một câu nhưng không trả lời.

– Nhưng tôi cảm thấy cậu đa phần là thuộc loại thứ hai.

Ngô Vũ Thân khẳng định nói:

– Đương nhiên là vẫn còn khả năng thứ ba nữa.

Cậu ta mỉm cười một cái, lắc lắc đầu, cảm thấy không thể nào có khả năng này được nên dừng lại không nói.

– Tại sao vậy?

Lâm Dật Phi có chút kì quái, không hỏi cậu ta xem khả năng thứ ba là gì. Lúc này hắn đã biết Ngô Vũ Thân không phải là một người nhiều lời, cũng hiểu rằng nếu như cậu ta muốn nói thì chắc chắn sẽ tiết lộ, nhưng cậu ta lại không muốn nói, phỏng chừng là có lấy tua vít ra cạy thì cũng khó. Trực giác cho hắn biết là cái cậu Ngô Vũ Thân trước mặt mình không hề đơn giản chút nào.

– Bởi vì hai năm trước Lâm Dật Phi từng vì bảo vệ Phong Tuyết Quân mà bị mấy tên du côn đánh cho một trận. Mặc dù chuyện này xảy ra ngoài trường học, trong trường cũng không ghi lại nhưng trong Phân cục lại có.

Ngô Vũ Thân vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Dật Phi, muốn xem phản ứng của hắn như thế nào.

Không ngờ mặt Lâm Dật Phi không thay đổi chút nào, chỉ cười một cái:

– Tôi phát hiện ra cậu là một người thần thông quảng đại, chuyện của mấy năm trước mà cũng bới ra được. Nếu như cậu không nói ra thì tôi quả thật là cũng không biết.

Ngô Vũ Thân dường như không nghe được ngụ ý của hắn.

– Nhưng đấy chính là cậu vô dụng của trước kia. Tối qua, căn cứ vào những gì cảnh sát ghi lại và khẩu cung của người bị tình nghi thì người phải đối mặt chính là một kẻ ác. Đương nhiên Vương Đại Vượng cũng có thể coi là một kẻ ác.

– Vương Đại Vượng chính là quản đốc Vương à?

Lâm Dật Phi không kìm được hỏi.

– Đúng vậy. Vương Đại Vượng mặc dù là anh rể của Phó Sở Thân nhưng xem ra hiện giờ phải đổi tên thành Vương Xui Xẻo rồi. Chỉ sợ ông ta nằm mơ cũng không ngờ là mình chỉ khất nợ tiền công của mấy công nhân, đánh mấy người công nhân – mấy việc quá bình thường mỗi ngày, giống như ăn cơm vậy – lại gặp phải rắc rối lớn như vậy.

Ngô Vũ Thân thản nhiên nói.

– Rắc rối lớn như thế nào?

Lâm Dật Phi lại hỏi một câu.

– Mặc dù không phải là rắc rối quá lớn…

Ngô Vũ Thân mỉm cười nhưng ánh mắt lại có ý mỉa mai không nói ra được.

– Hiện giờ ông ta không chỉ đơn giản là trả lại tiền mà tội danh là ẩu đả, kéo bè kéo lũ đánh bị thương người, hơn nữa còn hơi dính dáng đến xã hội đen nữa. Chỉ sợ ông ta phải ngây ra trong Cục công an một thời gian thôi.

Lâm Dật Phi hơi buồn cười, cái tội danh này không khác lắm với cái tội danh mà lúc đầu Chu Chinh chụp lên đầu mình và Bì Nhị. Khôg ngờ hiện giờ lại chụp lên đầu quản đốc Vương, đúng là ông trời có mắt, ác giả ác báo mà. Tuy vậy hắn cũng không thương hại quản đốc Vương chút nào.

– Cái thân thịt mỡ của Vương Đại Vượng cũng nên giảm đi rồi, trại giam không phải vừa hay là một nơi để giảm béo à?

Ngô Vũ Thân cười cười:

– Nói vậy thì Vương Đại Vượng nên cảm kích cậu mới đúng.

Lâm Dật Phi thản nhiên nói:

– Cảm kích thì chưa chắc nhưng việc này đối với ông ta, đối với những người công nhân mà ông ta thuê mà nói thì không tính là chuyện xấu vì ít nhất là sau đó Vương Đại Vượng cũng đã hiểu rõ một điều.

– Hiểu được cái gì?

Ngô Vũ Thân tò mò hỏi:

– Có phải là nhất định không thể chọc giận người khác không?

– Chỉ có cậu mới nói một cách cuồng ngạo như vậy thôi.

Lâm Dật Phi thản nhiên nói:

– Bọn họ cảm ơn tôi là vì tôi đã khiến họ hiểu ra một đạo lý, đó là kiêu ngạo có cái vốn của kiêu ngạo, nếu không thì làm người khiêm tốn một chút vẫn tốt hơn.

Ngô Vũ Thân mỉm cười:

– Cậu rất khiêm tốn nhưng chắc chắn là cậu có cái vốn của kiêu ngạo. Cậu không kiêu ngạo, trong hồ sơ ghi chép của nhà trường và Cục cảnh sát trong vòng hai năm chưa từng thấy cậu gây chuyện thị phi. Chẳng lẽ là do cậu sợ bị đánh?

Lâm Dật Phi nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đang suy nghĩ gì đó, một lúc lâu sau mới quay đầu lại nói:

– Không biết cậu có biết đạo lý cao thủ thì cô đơn không?

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ngô Vũ Thân, Lâm Dật Phi thản nhiên nói:

– Chỉ là tôi cảm thấy ra tay với những loại người này, những loại công phu này chẳng có gì thú vị cả, cũng không đáng để tôi ra tay. Tôi mong muốn có thể làm một cái kết thúc với một cao thủ tuyệt đỉnh. Nhưng rất tiếc là đến tận bây giờ tôi vẫn chưa gặp được.

Ánh mắt Ngô Vũ Thân lóe lên một tia kinh ngạc và hưng phấn:

– Vốn tôi khi nghe nói cậu một mình mà đánh mấy tên xã hội đen, tôi còn tưởng tôi và cậu có bản lĩnh ngang nhau chứ. Thấy cậu nói như vậy, tôi thấy tôi vẫn nên thôi vậy, vì tôi mặc dù có thể coi là cao thủ nhưng vẫn kém xa bốn chữ “cao thủ tuyệt thế”

Cậu ta ngừng một lát, cười khổ nói:

– Không phải là xa bình thường đâu.

Cái cậu Lâm Dật Phi này vốn khiến Ngô Vũ Thân cảm thấy rất bình thường nhưng càng điều tra sâu thì lại càng phát hiện ra nhiều chuyện khiến cậu ta cảm thấy khó hiểu, cũng rất khó lý giải mọi thứ về Lâm Dật Phi.

Ngô Vũ Thân cũng rất kiêu ngạo nhưng không ngờ lại tin tất cả những gì mà Lâm Dật Phi nói, bao gồm cả cái khái niệm “cao thủ tuyệt thế”. Điều này khiến cho bản thân cậu ta cũng cảm thấy không thể nào tin được.

Lâm Dật Phi cười:

– Mặc dù cậu có luyện võ nhưng còn lâu mới là đối thủ của tôi.

Hắn cảm thấy không cần phải giấu diếm cái gì với cái cậu Ngô Vũ Thân trước mặt này, bởi vì hắn biết Ngô Vũ Thân hiểu rất nhiều về Lâm Dật Phi trước mặt này so với người khác.

– Sao cậu biết tôi từng luyện võ?

Ngô Vũ Thân kinh ngạc hỏi, trong lòng có chút không phục sự tự tin của Lâm Dật Phi.

– Cậu đừng quên là cậu vừa mới nói đấy.

Lâm Dật Phi cười nhạt một tiếng.

– Đương nhiên đây không phải là nguyên nhân chính bởi vì những gì người khác nói có thể là nói dối. Cậu tin rồi nhé, nếu bị lừa thì cũng là đáng đời, vậy nên cậu phải có phán đoán của bản thân.

– Phán đoán của bản thân?

Ngô Vũ Thân có chút không hiểu.

– Phán đoán của tôi cũng là nhờ hai bàn tay của cậu thôi.

Lâm Dật Phi nhìn lướt qua tay phải đang bưng chén trà của cậu ta.

– Có công phu hay không thì không cần ra tay cũng có thể nhìn ra được.

– Đôi tay của tôi…

Ngô Vũ Thân cúi đầu nhìn.

– Hình như không có gì khác với mọi người cả.

– Đó là do cậu không để ý đến cái này thôi.

Lâm Dật Phi thản nhiên nói:

– Trên quyền diện năm đầu ngón tay của cậu có vết chai, mặc dù không rõ nhưng nếu nhìn kĩ một chút thì vẫn có thể nhìn thấy được.

Sắc mặt Ngô Vũ Thân hơi đổi, không khỏi nắm chặt bàn tay. Cậu ta thật sự không ngờ rằng nhìn Lâm Dật Phi dường như rất bình thường mà lại có khả năng quan sát nhạy bén đến thế.

– Tôi quả thật không nghĩ ra trong xã hội này có những việc gì mà cần dùng đến quyền diện.

Lâm Dật Phi cười, bưng chén trà lên uống một ngụm rồi cầm chén trà trong tay.

– Ví dụ như việc bưng trà, đó chẳng qua là một hoạt động đơn giản hàng ngày nhưng nếu như cậu để tâm quan sát một chút sẽ thấy bưng trà không cần dùng đến cả bàn tay, thực ra chỉ cần dùng mấy đầu ngón tay là được rồi.

Ngô Vũ Thân cười khổ nói:

– Cậu không nói thì tôi cũng không để ý. Cậu vừa nói thì quả thật tôi cũng thấy như vậy nhưng có lẽ là do bình thường và đơn giản quá nên mới bị nhiều người lơ là.

Lâm Dật Phi thản nhiên nói:

– Cậu phát hiện ra cái này cũng không là gì cả, nhưng đợi đến khi cậu phát hiện ra điều này thì cậu có thể coi là đã uống trà cả ngày, một ngày uống tám lần. Vết chai trên bàn tay do cầm chén trà cũng chỉ đến khi có thể xuất hiện trên đầu ngón tay thì cậu mới được coi là thật sự học được điều gì đó.

Ngô Vũ Thân bỗng nhiên bừng tỉnh nói:

– Không cần một ngày tám lần đâu, tôi nghĩ là cho dù có uống đến tám trăm lần thì vết chai cũng không thể có trên quyền diện được.

– Cậu hiểu được thì tốt. Cái chi tiết này tuy rất đơn giản, rất nhỏ nhưng nếu như ngày thường cậu không chỉ nhìn bề mặt bên ngoài mà để tâm một chút thì sẽ phát hiện ra rất nhiều đạo lý xảy ra ngay trước mắt nhưng lại bị bị cậu bỏ qua.

Lâm Dật Phi chậm rãi nói.

Ngô Vũ Thân chỉ có thể gật đầu.

– Trước kia khi tôi nghe thấy câu “mọi chỗ nếu để tâm thì đều có thể học được tri thức” còn coi thường không để ý, cũng có thể nói là không hiểu được, nghe được mấy lời này của cậu mới có thể hiểu được tính chân thực của câu nói này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.