Vương Phi Không Viên Phòng

Chương 11




– Tôi vốn định hẹn cậu buổi tối đi uống một trận.

Ngô Vũ Thân đợi cô nhân viên đưa trà lên rồi lùi ra một bên mới nói:

– Nhưng gần đây cậu hẳn là rất bận, buổi tối chắc là không có thời gian.

Lâm Dật Phi nhấp một ngụm trà, chỉ cảm thấy nhạt thếch, không có mùi vị gì cả, mỉm cười một cái:

– Hình như cậu còn rõ về hành tung của tôi hơn cả tôi nữa.

– Paparazzi?

Lâm Dật Phi nhướng nhướng mày, nảy ra cái từ này trong đầu.

– Tôi có gì đáng để bọn họ phải theo dõi chứ? Đúng rồi, trước đây cậu có quen Bách Lý Băng à?

– Sao cậu biết?

Ngô Vũ Thân sửng sốt.

– Đương nhiên là do cậu nói rồi.

Lâm Dật Phi thản nhiên nói:

– Cậu đừng quên là cậu vừa nói cậu đến Chiết Thanh là vì Bách Lý Băng, rời đi là vì tôi. Hình như Bách Lý Băng cũng không nổi tiếng đến như thế, khiến cho cậu từ ngàn dặm phải hâm mộ danh tiếng mà tìm đến.

Ngô Vũ Thân chậm rãi gật gật đầu:

– Cậu nói không sai, mặc dù tôi mới đến Chiết Thanh nhưng lại quen cô ấy từ hơn mười năm trước. Hơn mười năm không gặp, tôi nghĩ tôi đã thay đổi rất nhiều, nếu không lúc cô ấy gặp tôi đã hoàn toàn không nhận ra tôi như vậy.

– Trước đây tính cách của cô ấy như thế nào?

Lâm Dật Phi hỏi.

– Hồi trước cô ấy rất đáng yêu, rất nghịch ngợm nhưng cũng rất lương thiện.

Ngô Vũ Thân bưng chén trà lên nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đang hồi tưởng gì đó.

– Cậu quen cô ấy lúc nào vậy?

Lâm Dật Phi thầm nghĩ trong lòng, nếu như là từ những tính toán của Bách Lý Hùng thì hẳn là chuyện từ rất lâu rồi, ít nhất là từ hồi mẹ Bách Lý Băng vẫn chưa qua đời.

Đúng như dự đoán, Ngô Vũ Thân chỉ hơi trầm ngâm rồi nói:

– Đó là lúc bác gái vẫn còn, cô ấy mới bốn, năm tuổi, tôi hơn cô ấy một tuổi.

Cậu ta nhìn Lâm Dật Phi một cái rồi bỗng nhiên nói:

– Đương nhiên không phải là cái kiểu như thanh mai trúc mã, chỉ là nhà tôi và nhà cô ấy là hàng xóm của nhau mà thôi.

– Thật ra cậu không cần phải giải thích đâu.

Lâm Dật Phi thản nhiên nói nhưng trong lòng hơi buồn, tuổi thơ của mình trôi qua như thế nào nhỉ? Bản thân mình dưới một cơn tức giận mà bị lạc vào một cái hang núi, bốn, năm năm sau mới ra được. Lúc đó trí nhớ của mình hình như chỉ có đọc sách, luyện võ mới có thể tìm được niềm vui. Nếu như không phải mỗi ngày đều luyện công thì chỉ sợ mình đã điên rồi.

Bởi vì sự cô đơn quả thật khiến con người ta khó có thể chịu đựng được.

Nhất thời thì bạn có thể chịu được nhưng bạn có thể chịu được trong ba năm, năm năm hay cả đời không?

– Tôi không thể không giải thích được.

Ngô Vũ Thân trầm giọng nói.

– Bởi vì tôi muốn cho cậu biết rằng tôi rất thích Bách Lý Băng nhưng người cô ấy thích lại chỉ có cậu thôi.

Lâm Dật Phi trầm mặc một lúc lâu mới nói:

– Người thích cô ấy cũng bao gồm cả cậu à?

– Đúng thế.

Ngô Vũ Thân không hề do dự nói.

– Thích một người không có gì là sai cả, tôi cũng không cần phải phủ nhận.

– Nhưng tại sao cậu không nói cho cô ấy biết?

Lâm Dật Phi chậm rãi nói.

– Tôi vốn định nói với cô ấy.

Ngô Vũ Thân bưng chén trà lên uống một hơi cạn sạch.

– Nhưng tôi thấy hiện giờ cô ấy rất hạnh phúc, không cần phải làm phiền cô ấy nữa. Dật Phi, cậu biết không, hồi nhỏ Băng Nhi quả thật là rất lương thiện, cũng rất thông minh. Tôi vẫn nhớ có một lần…

Đột nhiên cậu ta cười khổ một cái.

– Cậu không để ý tôi nói dài dòng chứ?

Lâm Dật Phi lắc đầu:

– Tôi cũng muốn nghe chuyện hồi nhỏ của cô ấy. Uhm, nếu như là chuyện cậu thì tôi cũng có thể nghe một chút.

Ngô Vũ Thân mỉm cười một cái, cái cậu Lâm Dật Phi này lúc nói chuyện vẫn suy nghĩ một cách chu đáo, cũng quan tâm đến cảm nhận của người khác.

– Có một lần tuyết rơi rất lớn, tôi cứ khăng khăng ra ngoài chơi, năm đó tôi sáu tuổi, Băng Nhi năm tuổi.

Ngô Vũ Thân khẽ cười nói:

– Nhưng cô ấy chín chắn hơn tôi rất nhiều. Tôi muốn đi thám hiểm khu rừng trên núi, cô ấy không lay chuyển được tôi, đành phải đi cùng. Cuối cùng tôi rơi xuống một cái hố to không biết do ai đào, lúc đó cái hố kia bị tuyết che nên không nhìn thấy. Mặc dù cái hố không sâu lắm nhưng với tuổi tôi lúc đó thì chắc chắn không thể nào ra được.

– Sau đó thì sao?

Lâm Dật Phi hỏi.

– Lúc đó tôi bị hoảng sợ, “oa oa” khóc lớn.

Ngô Vũ Thân nói không có một chút ngại ngùng nào cả.

– Ngược lại, Băng Nhi rất bình tĩnh, nói nhất định sẽ cứu tôi ra ngoài.

– Cô ấy cứu cậu như thế nào? Cũng nhảy xuống với cậu à? Tôi nghĩ cách tốt nhất là về nhà gọi bố mẹ để họ nghĩ cách.

Lâm Dật Phi cười khổ nói, mặc dù biết sau này bọn họ không sao nhưng hiện giờ nghe vẫn thấy hơi lo lắng.

– Cậu nói không sai chút nào.

Ngô Vũ Thân thở dài nói.

– Nhưng suy nghĩ của trẻ con và người lớn hơi khác nhau, cũng không biết là cô không chịu để tôi ở lại trong hố một mình hay là căn bản không nghĩ ra cách mà cậu nói, cô ấy nhất định không chịu rời đi.

– Sau đó làm sao hai người ra ngoài được?

Lâm Dật Phi tò mò hỏi.

– Không biết cô ấy tìm được ở đâu một sợi dây dài.

Ngô Vũ Thân cười nói:

– Không may là hơi mục nát.

– Dây thừng tốt thì người ta đã không ném đi rồi.

Lâm Dật Phi cười, tưởng rằng đây chính là kết thúc.

– Cậu nói hình như cũng hơi có lý.

Ngô Vũ Thân nhìn Lâm Dật Phi.

– Đây cũng là nguyên nhân tôi đồng ý dốc bầu tâm sự với cậu.

Lâm Dật Phi sờ sờ mũi:

– Vậy tôi sẽ xem xét sau này giống như luật sư vậy, tính phí theo từng phút. Nhưng lần này cậu đã mời tôi uống trà nên coi như là miễn phí.

Ngô Vũ Thân cười, lắc lắc đầu nói tiếp:

– Sợi dây rất mục nhưng vẫn có thể ném vào trong cái hố kia. Một đầu dây bị Băng Nhi buộc vào một gốc cây nhỏ. Cô ấy không sợ mình bị ngã xuống mà chỉ sợ mình ngã xuống rồi thì không có ai cứu tôi ra.

– Cậu rất hiểu cô ấy.

Lâm Dật Phi thản nhiên nói.

– Hiểu là một chuyện, thích lại là một chuyện khác.

Ngô Vũ Thân chậm rãi nói:

– Giống như nhiều lúc chỉ có thể là hồng nhan tri kỉ chứ không thể lại gần một bước.

Mặc dù cậu ta nói rất bình thản nhưng Lâm Dật Phi lại nghe ra cái gì đó. Tuy vậy hắn chỉ cười cười, cũng không truy hỏi.

– Nhưng hồi đó tôi hơi béo.

Ngô Vũ Thân đặt chén trà xuống, dùng hai tay phác phác một chút.

– Dường như chiều rộng và chiều cao không khác nhau lắm.

– Vậy chẳng phải là hình vuông sao?

Lâm Dật Phi mỉm cười.

– Không phải là hình vuông.

Ngô Vũ Thần nghiêng mặt nói:

– Thật sự mà nói thì chắc là tròn.

Hai người lại cười ầm lên, lúc lâu sau Ngô Vũ Thân mới thở dài nói:

– Lâu rồi tôi không thấy vui như thế này. Thật ra thì tôi cực kì không thích giao du, không ngờ lại nói với cậu nhiều như vậy. Chỉ có điều là do cậu có loại khí chất khiến cho người khác phải tin tưởng. Tôi sợ là nói ra rồi thì sẽ nói hết từng chuyện từng chuyện đáng xấu hổ hồi bé ra.

– Chỉ cần Chủ tịch Phó không phản đối thì cho dù bảo đóng cửa tôi cũng không phản đối.

Lâm Dật Phi cười nói:

– Nhưn tôi nghĩ nếu như chiều nay cậu mà không đi thì điện thoại sẽ bị Phó Thủ Tín khủng bố đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.