Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa

Chương 34: Đau buồn khó nói




Edit: Đỗ Thùy Linh

Beta: Mc

Phùng gia mắt thấy Phùng Ngũ Gia bị quan phủ dẫn đi, lại nghe nói là trọng tội, đều sợ hãi, Tứ phu nhân cũng bị dọa không nhẹ, nàng cũng không biết gạo này lại bị trộn lẫn với gạo cũ nát, vốn là Tứ Nương tới tìm nàng, bảo nàng thuyết phục Phùng gia xuất tiền ra mua gạo của Ngô gia, cũng muốn kiếm chút lợi trong đấy, nếu biết gạo này có vấn đề thì ngay cả có mười cái đầu nàng cũng không dám nhận chuyện này. Sự tình vừa xảy ra, nàng liền vội vàng ngồi xe ngựa đến Ngô gia tìm Tứ Nương chất vấn, đem Thập Tam Nương vứt ra sau đầu.

"Đại tỷ, phải nghĩ biện pháp cứu phụ thân Thập Tứ Nương a." Dương thị khóc lóc cầu khẩn Quý phu nhân, Quý phu nhân nghe xong cũng rất lo lắng, nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ?

"Đi cầu xin Từ Tri châu đi, nhất định hắn có biện pháp." Dương thị túm lấy Quý phu nhân như bắt được cọng cỏ cứu mạng vậy.

Thập Tứ Nương cũng bị dọa đến sững sờ, cúi đầu đứng ở một bên yên lặng khóc, nghe được lời nói của Dương thị liền ngẩng đầu đưa ánh mắt chờ đợi về phía Quý phu nhân, trong lòng nàng Quý phu nhân là cứu tinh của nàng và mẫu thân, lần này nhất định có thể cứu được phụ thân của nàng.

"Để ta suy nghĩ một chút." Quý phu nhân không phải không muốn giúp Dương thị, lại càng không phải thấy chết mà không cứu, chỉ là chuyện như vậy mà đi cầu kiến Từ Tri châu chắc chắn sẽ đến tai Quý Hoài Trung, -diễn.đàn.lê.quý.đôn- trước không nói Quý Hoài Trung hiện giờ còn chưa tới Điền Châu, dù có ông thì nàng cũng không thể tự mình tới chỗ Từ tri châu được, với tính cách của Quý Hoài Trung, làm việc gì cũng phải có điều lệ, xảy ra loại chuyện này thì càng phải kiêng dè.

Thập Tam Nương vẫn ở một bên nghe, tuy nàng ích kỷ lại kiêu ngạo, nhưng đầu óc cũng không ngu ngốc, nếu đổi lại chuyện khác nàng sẽ không từ bỏ cơ hội ném đá xuống giếng, nhưng việc này làm không tốt sẽ liên lụy đến toàn bộ Phùng gia, cuối cùng nàng cũng không còn quả tốt mà ăn, con ngươi nàng xoay chuyển mấy vòng: "Dì, dì, việc này khẳng định không liên quan đến Ngũ thúc, nhất định là mẹ Tứ tỷ nàng giở trò quỷ, chắc chắn Phùng gia bị bọn họ hãm hại rồi." Trong lòng nàng, Tứ Nương gả đến Ngô gia thì chính là người Ngô gia, nhưng Thập Tam Nương nàng vẫn là người của Phùng gia đấy, Ngô gia gặp tai họa dù sao vẫn tốt Phùng gia bị nạn, chuyện này chỉ có thể đẩy lên trên người Ngô gia thôi.

Dương thị và Thập Tứ Nương liên tục gật đầu, tuy Phùng Ngũ Gia đối đãi với mẹ con các nàng không tốt lắm, nhưng bản tính hắn vẫn trung thực, đối ngoại không có nhiều tâm tư, càng không có gan làm loại chuyện treo đầu dê bán thịt chó này, chuyện này nhất định là bị dội nước oan rồi.

"Hôm nay thời gian không còn sớm, không bằng ngày mai chúng ta đi nha môn thăm dò tình huống, lại phái người đi Xích Giang báo tin cho cha ta, để cho ông ấy quyết định." Bình An thấy các nàng gấp đến luống cuống tinh thần, liền an ủi nói, "Tuy nói là liên quan đến quân lương, nhưng loại án kiện này chắc chắn nha môn phải xét xử công khai, sự tình chung quy sẽ được làm sáng tỏ, chúng ta ở đây nôn nóng cũng không phải là biện pháp."

"Cứ theo con nói đi." Quý phu nhân để Dương thị bình tĩnh lại, nhiều lần đảm bảo với nàng ấy sẽ tận lực cứu Phùng Ngũ Gia, bảo nàng dẫn Thập Tam Nương trở về Phùng phủ, Thập Tứ Nương cũng không còn tâm tư tiếp tục ở lại dịch quán, khăng khăng muốn cùng Dương thị quay về Phùng gia.

"Xem việc này phải làm sao bây giờ?" Thấy mọi người rời đi, Quý phu nhân sốt ruột nhìn Bình An.

“Nương không cần ra mặt Từ đại nhân cũng sẽ cho Phùng gia vài phần thể diện, dù sao chúng ta cũng có quan hệ với người này. Nhưng Tổng binh kia tựa hồ không dễ nói chuyện lắm." Bình An nghĩ nghĩ rồi nói.

Sáng sớm ngày thứ hai, Dương thị liền dẫn theo Thập Tứ Nương sang đây, nhưng cái gì cũng không nói, chỉ có đôi mắt đen tội nghiệp nhìn Quý phu nhân. (-dđ.lê.quý.đôn-) Quý phu nhân thở dài mấy hơi, rất muốn hỏi một chút xem Ngũ phòng các nàng gặp chuyện không may, mấy phòng khác của Phùng gia hiện nay đang làm gì, cuối cùng vẫn nhịn xuống không hỏi, nếu bọn họ thật giúp được việc, Dương thị và Thập Tứ Nương cũng sẽ không sáng sớm qua chỗ nàng.

"Tối hôm qua đã phái người đưa tin đến Xích Giang rồi. Bên Từ phủ cũng truyền đạt ý sẽ trợ giúp, mọi người không cần quá lo lắng, đợi thu xếp vài thứ rồi đến Từ phủ, trước gặp Từ phu nhân hỏi thăm tình huống một chút, dù sao loại sự tình này gặp trực tiếp Từ tri châu cũng không được hay lắm."

Dương thị và Thập Tứ Nương nghe xong liền cảm kích khẽ gật đầu với Quý phu nhân, Dương thị suy nghĩ một chút, nói : "Đại tỷ, phụ thân nàng ở trong lao cả đêm, muội cũng không yên lòng, không biết hắn ra sao rồi, nghĩ muốn mang cho hắn chút đồ này nọ, nhưng gì cũng không biết."

Quý phu nhân gọi một vị quản sự tới, để hắn đi cùng Dương thị đến quan phủ một chuyến, thu xếp một chút xem có thể vào thăm Phùng Ngũ Gia hay không, thuận tiện cho một lao đầu chút bạc để hắn chiếu cố nhiều một chút.

Sau đó Quý phu nhân cũng lên xe đi Từ phủ, Dương thị và Thập Tứ Nương vội vàng về nhà lấy vài thứ, theo quản sự đi nha môn. Trong dịch quán chỉ còn lại Bình An, Quý phu nhân bảo nàng ở lại dịch quán, nếu phía Xích Giang có đưa tin tốt gì thì lúc đó thông báo cho mọi người biết, thuận tiện cũng truyền đạt lại tình huống bên này.

Bình An ngồi trong phòng một lúc, xem chút sách, thấy bên ngoài thời tiết quang đãng ánh mặt trời dịu mát, nhớ tới mình mấy ngày nay cũng chưa tập cửu tiết roi, thân thể cũng phát cứng rồi, liền thay đổi một thân xiêm y nhẹ nhàng, lấy cửu tiết roi ra sân trái phải vung tay. Viện các nàng ở trước kia là biệt viện của một hộ gia đình, dịch quán ở góc Đông Nam, cách dịch quán chỉ có một bức tường, về sau hộ gia đình kia ngại dịch quán có nhiều người qua lại ngủ trọ, thấy bất tiện nên chia viện này trách với chủ viện, sau đấy Quán lại (quan trông coi dịch quán) của dịch quán thấy viện kia để không, liền mua lại với giá thấp, khi có quan to khách quý đến ngủ lại thì còn có biệt viện riêng để tiếp đại họ. Cho nên nhóm người Bình An mặc dù là ở dịch quán, nhưng cũng không phải ở khách phòng, mà ở lại toà nhà nhỏ phân đôi.

Bình An ở trong sân tập một hồi cả người đã nóng lên, trán cũng ướt đẫm mồ hôi, chợ nghe phía trước truyền đến một trận tiếng tranh cãi, dường như là Quán lại với người nào đó ầm ĩ. Bình An ngừng roi trong tay, cầm khăn lụa lau mồ hôi, đi về phía tiền viện.

“Hoàng tổng binh, ta đã nói tròn viện này có người trọ rồi, lại là quan phu nhân đến từ kinh thành, không thể đắc tội.” Quán lại khí thế có phần yếu, trong giọng nói mang theo một tia cầu khẩn.

“Lại khôgn đuổi cách nàng đi, chỉ là tạm thời mời các nàng chuyển đi thôi.” Giọng nói của Hoàng tổng binhc ó chút hào phóng thô kệch, “Thượng đại tướng quân chỉ nghỉ ngơi ở đây một ngày thôi, vậy hắn ở đâu? ở phòng khách bé tý ngột ngạt kia à? Không nhớ hắn mỗi lần đến đây đều ở viện này hả?”

“Sáng sớm dọn phòng là tối rồi, không uỷ khuất được lão gia hắn đâu.” Quán lại nén giận trong lòng, chính Thượng đại tướng quân còn không bới móc gì đâu, Hoàng tổng binh tổng này lại thích bới ba nhặt bốn, “Vả lại chẳng mấy chốc thời gian nói đến là đến, chỗ ở kia có sẵn chung quy với phải di chuyển vẫn tốt hơn.”

“Mặc kệ!” Hoàng tổng binh trừng lớn mắt nhu chuông đồng, “Tức khắc chuyển chỗ đi.”

“Quán lại đại nhân, đây là có chuyện gì vậy?” Bình An từ trong viện đi ra, nhìn người được xưng là Hoàng tổng binh kia, thanh âm của hắn giống như tướng mạo, là vẻ thô kệch.

“A, cô nương ra ngoài à? Đây...” trước mặt Bình An, Quán lại khó mà mở miệng bảo các nàng chuyển đi.

“À.... là như vậy.” Hoàng tổng binh thấy đi tới là một vị tiểu cô nương, ngữ khí cũng không khỏi chậm lại, “Ta có việc muốn thương lượng với cô nương.” Vì thế đã nói với Bình An yêu cầu các nàng đổi phòng.

“Thượng đại tướng quân? Thượng đại tướng quân nào vậy?” Bình An nháy mắt hỏi, trong lòng ẩn ẩn đã có đáp án.

“Cô nương từ kinh thành đến, nhất định đã nghe nói qua, chính là Địch Bắc Hầu phủ Thượng đại tướng quân.”

Nghe Hoàng tổng binh nói như vậy, Bình An cười cười, ‘nhan sinh hà xử bất tương phùng’ (đại ý là con người đi đâu cũng có thể gặp lại người quen cũ), không ngờ tới ở Điền Châu cũng có thể gặp được hắn, cũng đúng, vốn Địch Bắc Hầu hắn đóng quân ở Bắc Cương.

“Khi nào thì hắn đến?” Bình An hỏi.

“A, cũng sắp đến rồi, vẫn xin cô nương nhanh chóng lên chút.” Hoàng tổng binh là một người hào sảng, cũng không coi trọng quá nhiều thứ với Bình An.

“Cái này thật đúng là ta không làm chủ được, gia mẫu ra ngoài có việc, chỉ có mình ta ở đây, nếu không đợi gia mẫu về thì thương lượng với người một chút?”

Hoàng tổng binh vừa nghe liền nóng nảy, gãi đầu: “Ai ôi, đợi đến khi nào đây? Thượng đại tướng quân cũng không phải ở lâu, chỉ ở lại một đêm thôi, hơn nữa nói đến liền đến rồi.”

“Vậy ta cũng lực bất tòng tâm rồi.” Bình An giơ hai tay ra, một bộ sự tình không liên quan tới ta, trong lòng biết rõ Tô Bá Hiên nhất định sẽ không so đo mấy thứ này.

Quán lại có chút vui sướng khi người gặp hoạ nhìn Hoàng tổng binh, bắt chước bộ dáng giơ hai tay của Bình An: xem đi, ta cũng không còn biện pháp.

Đột nhiên trước mắt Hoàng tổng binh sáng ngời, hắn nhìn nhìn Cửu Tiết roi trong tay Bình An, giảo hoạt cười cười: “Cô nương cũng thích cửu tiết roi à? Là người tập võ sao?”

Bình An cười cười: “Cũng không phải sở thích gì, luyện chơi giúp thân thể khoẻ mạnh thôi.”

“Ồ? Vừa khoé trước kia ta cũng học cửu tiết roi vài ngày, cô nương nếu không chê, cùng ta đấu hai chiêu như thế nào?”

Bình An có chút giật mình nhìn Hoàng tổng binh cao lớn thô kệch: “Đây... sợ không tốt đi.”

Hoàng tổng binh vén ống tay áo đi tới trước cửa trống trải: “Không có việc gì, quá hai chiêu thôi, luyện võ không câu nệ tiểu tiết, đến đây đi.”

Bình An có chút trợn mắt há mồm, đứng ở cửa không chịu đi ra ngoài, thấy Hoàng tổng binh liên tiếp thúc giục nàng, mới chậm rãi di chuyển cước bộ.

“Bất quá chúng ta cũng phải có quy tác, đây chỉ là học hỏi thôi, nhưng ta có thưởng phạt, nếu như ta thắng, các ngươi tạm thời chuyển đến bên cạnh, phải chuyển ngay lập tức.” Hoàng tổng binh sốt ruột nói.

Bình An có chút dở khóc dở cười, chỉ là một viện, ở đâu không phải là ở, cần gì phải cố chấp vậy chứ? “Vậy nếu là ta thắng?”

Hoàng tổng binh không nghĩ tới sẽ thua một tiểu cô nương, vội vàng nói: “Tuỳ ý ngươi, muốn như thế nào thì như thế đấy.”

Bình An nhìn hai tay trống trơn của hắn rồi nói: “Cửu tiết roi đâu?”

“Quên mang theo, ta dùng tay chân làm điẹu bộ là được.” Hoàng tổng binh không kiên nhẫn nói, hắn hoàn toàn không để BÌnh An vào mắt, chỉ muốn để Bình An dọn ra khỏi viện này, ngược lại có chút chọc giận Bình An rồi.

“Xem roi!” Bình An khẽ quát một tiếng, vung tay quất một roi về phía Hoàng tổng binh.

Vừa rồi Hoàng tổng binh còn không chút để ý, cảm thấy tiểu cô nương thì có thể bao nhiêu sức lực chứ, bất quá là khuê nữ nhàm chán nuôi dương trong phòng, vung vài roi đuổi ruồi muỗi thôi. Còn muốn trở tay bắt lại roi kia, nào biết roi kia vừa nhanh vừa mạnh mẽ quát vào trong lòng bàn tay hắn, đau đến hắn phải nhe răng trợn mắt phủi tay.

“À, đúng người luyện võ!” Hắn không dám khinh thường nữa, điều chỉnh lại nhịp bước của thân thể, cẩn thận tránh roi.

Bộ võ cửu tiết roi của BÌnh An đã được danh gia chỉ điểm, hơn nữa nàng lại cần cù luyện tập, nếu lúc này nàng muốn đối phó với hai ba tên lưu manh thì dư dả, nhưng Hoàng tổng binh không như người thường, là Tổng binh từng nhận được ấn soái ra trận giết địch, thân thủ đương nhiên rất cao, mặc kệ Bình An sử dụng cửu tiết roi thành thạo bao nhiêu thì trong mắt hắn đều là ba chân công phu mèo cào.

Nhiều nhất qua hơn mười chiêu, dần dần Bình An rơi xuống thế hạ phong, roi cầm trong tay cũng dần yếu đi, Hoàng tổng binh căn chuẩn lúc roi vung tới muốn tóm lấy cửu tiết roi lại thuận thế để thu lại, Bình An ắt phải bị quật ngã xuống đât. Nhưng trong nháy mắt đưa tay tiếp xúc với roi, không biết có thứ gì gõ mạnh lên cỗ tay hắn, khiến toàn bộ cổ tay của hắn chấn động tê mỏi vô cùng, hiển nhiên hắn không tiếp được một roi kia, ngược lại bị roi quấn vào cổ tay quật ngã xuống đất.

Hoàng tổng binh vuốt vuốt cổ tay vẫn đang tê mỏi vô cùng, từ mặt đất đứng lên nhìn xung quanh quát: “Ai? Là ai ám toán Lão Tử?” Nhìn một vòng cũng chưa phát hiện ra ai khả nghi.

“Đại nhân đã đánh cược thì phải nguyện nhận thua, đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo trẻ con.” Bình An không thếy có người đánh lén Hoàng tổng binh, tưởng hắn thua nên muốn chơi xấu. Quán lại ở bên cạnh cũng không nhìn thấy, đều cho rằng hắn cố ý tìm cớ dời đi tầm mắt của mình, khinh thường nhìn lại hắn ta. Hoàng tổng binh có khổ mà nói không nên lời, đành phải tự nhận mình xui xẻo, không cam lòng nhìn lại bốn phía một vòng, vẫn không tìm được ai đánh lén hắn, đành phải mặt mày xám tro rời khỏi đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.