Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa

Chương 22: Hối hận nhớ lại




Nháy mắt đã đến hai mươi chín tháng chạp, mặc dù chuyện ở Kính Hòa viênvẫn để lại bóng ma trong lòng mọi người, nhưng trên mặt vẫn hiện ra vẻvui mừng để đón năm mới.

Quý phu nhân nghe nói hai ngày trước có người đến Thái gia xin cưới,ngày hôm qua lại có bà mai đến cửa Lý gia, đều là những hộ nhân gia đithưởng mai ngày đó ở Kính Hòa viên, e rằng đều là do chứng kiến một khắc ba người chạy thoát khỏi kinh hiểm kia đi. Hiện giờ đã truyền đi xônxao khắp kinh thành, các quán trà đều có người kể câu chuyện truyền kỳvề tam nữ trí đấu ác lang.

Trong lòng Quý phu nhân vẫn buồn bực tại sao không có ai tới nhà mìnhcầu hôn, lại nghe thấy ngoài cửa có người tới thông báo, nói ở cửa lớncó người đưa thiệp cầu kiến. Trong lòng Quý phu nhân liền cao hứng mộthồi, ngay cả thiệp cũng không nhìn kỹ, bảo người đưa đến phòng khách.

Dọc theo đường đi Quý phu nhân cũng không áp chế nổi kích động tronglòng, phỏng đoán sẽ là nhà nào, Vương gia? Trương gia? Tiền gia? Sẽkhông phải là Thuận Thân Vương Phủ chứ. Nếu là Thuận Thân Vương Phủ, đây chính là hoàng tộc, bà không muốn nữ nhi của mình liên quan tới hoàngtộc, nhưng nếu người ta tới cầu hôn thật thì mình có thể từ chối sao?Nếu đồng ý, vậy Bình An là chính thất hay tiểu thiếp, về sau có thể trởthành Vương phi hay không? Tối thiểu cũng phải phong cáo mệnh (phụ nữđược phong tước hiệu thời phong kiến) nhị phẩm hoặc tam phẩm, vậy về sau nàng mà sinh nhi tử thì chính là Thế tử. . . . . .

Dọc đường vừa đi vừa nghĩ, Quý phu nhân không hề ý thức được rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều.

"Ngươi là nhà nào vậy?" Vừa tới phòng khách, còn chưa thấy rõ người tới nhưng Quý phu nhân đã bật thốt lên hỏi.

"Thỉnh an phu nhân, tiểu nhân là Kim Đồng, đại quản gia của Kim gia."Ánh mắt người nọ rất tốt, mặc dù trước kia chưa từng thấy qua Quý phunhân, nhưng nhìn một cái đã nhận ra bà chính là đương gia chủ mẫu, lậptức chắp tay hướng về phía bà thỉnh an.

"Kim gia?" Nhất thời Quý phu nhân không phản ứng kịp, "Kim gia là ai vậy?"

"Kim ký tiệm gạo của Kim gia ở kinh thành ạ." Trên mặt Kim đại quản gia tràn đầy tươi cười, bộ dáng rất ôn hòa.

"À..." Lúc này Quý phu nhân mới biết được, đây là nhà Kim Mãn Lâu, trong lòng liền có chút mất mát.

Bà nghe nói Thuận Thân Vương phi cáo trạng Kim Nhi trang lên quan phủ,Kim gia liền nhận tội, thái độ còn rất tốt, nhận đánh nhận phạt, trướcđó còn tặng một ngàn lượng bạc tới đây để an ủi, kéo theo một xe ngựa tơ lụa nữa.

"Không biết hôm nay Kim quản gia đến thăm có việc gì vậy?" Ngữ khí củaQuý phu nhân rất lạnh nhạt, bà biết Kim Mãn Lâu rất khoe khoang, tuy chỉ là thương nhân, nhưng ngay cả hoàng thượng cũng phải nể mặt hắn baphần.

Kim quản gia tươi cười rạng rỡ, lấy một khối kim bài từ trong ngực ra:"Tiểu nhân phụng mệnh lão gia tới đưa kim bài này. Lão gia nói vốn nêntự mình tới cửa xin lỗi, nhưng bây giờ cuối năm nên quá bận rộn, trongphủ cùng thôn trang đều có rất nhiều việc, thật sự không có cách nào bứt ra, tiểu nhân đành phải tới đây bồi tội."

Quý phu nhân cầm lấy khối kim bài kia tỉ mỉ nhìn, hình hoa hướng dương,kích thước vừa vặn lòng bàn tay, bên viền là dải lụa kết hoa màu đen,ngay mặt giữa khảm một hình tròn màu trắng ngọc rất đẹp, phía trên khắcchữ “Kim” thể tiểu Triện. Phía sau bốn góc đều khắc chữ “mễ" (mễ =gạo). Cho dù là kim bài hay khối Dương Chi Bạch Ngọc, chất lượng đều làloại tốt nhất, tin tưởng rằng không có mười phần cũng có tám phần là của người đứng đầu.

"Đây là…?" Quý phu nhân thật không hiểu, trước đó bọn họ đã đưa bạc vàvải vóc đến rồi, vì sao lần này còn phải đưa tới một khối kim bài chứ.

"Có lẽ phu nhân không biết, đây là kim bài lĩnh gạo của Kim gia ta. Chỉcần là tiệm gạo của Kim gia, bằng kim bài này thì bất kể lúc nào chỗ nào cũng có thể đến lĩnh gạo một lần."

Quý phu nhân trầm mặt xuống: "Đây là ý gì, chẳng lẽ nhà ta không có cơm ăn phải dựa vào Kim gia ngươi tiếp tế sao?"

Kim quản gia vội xua tay: "Hiểu lầm hiểu lầm. Có lẽ phu nhân không vừamắt khối bài tử này, nhưng bài tử này ở Kim gia ta lại là vật tôn quýnhất đó, thực sự là lão gia không có cách nào bày tỏ được áy náy tronglòng mới dâng kim bài lên, nếu phu nhân Quý phủ không cần, cũng có thểgiữ lại làm đệm lót chân để niệm tưởng mà, bất quá cũng là tâm ý của lão gia nhà ta."

Thấy hắn nói như vậy, Quý phu nhân có tức giận nữa cũng không hay, bàbiết phân lượng của khối kim bài này, nhưng xác thực là vô dụng vớimình, nếu thật sự có một ngày mình phải dùng khối bài này thì không biết khi đó tình cảnh của Quý gia là như thế nào đây. Ài..thôi, dù sao cũnglà thương nhân, khó tránh khỏi sẽ có chút thô tục, bà cũng không muốn đi so đo nhiều, giống như hắn vừa nói dùng làm đệm lót chân, coi như đãnhận phần tâm ý mà thôi.

Mới vừa tiễn Kim quản gia đi thì Bình An tới thỉnh an, liếc mắt thấy trên khay trà để một khối kim bài, cảm thấy thật thú vị.

"Kim gia này đúng là có ý tứ, nhà ta phải cất kỹ cái kim bài này, truyền lại cho đời sau, không chừng đời con cháu vất vả còn cần dùng tới." Nói xong liền cất vào trong người.

"Gần sang năm mới rồi, con không thể nói lời nào may mắn sao." Quý phunhân biết nàng nói đùa, giả vờ tức giận mắng nàng một câu.

"Hì hì, mọi năm đến tết là các nhà đều bận tối mắt tối mũi, Kim gia vẫnnhớ đưa kim bài tới cho chúng ta, bất quá là muốn chuyện năm nay khôngkéo dài tới sang năm, năm nay những việc này đều rõ ràng, đến sang nămkhông phải là chúng ta xuôi gió xuôi nước rồi à?!" Bình An hé miệng cười cười, đôi mắt đen sáng quắc rực rỡ.

Quý phu nhân nghe được cũng thấy vui vẻ, nhưng chốc lát lại ảm đạm: "Đến con còn hiểu đạo lý, ca ca con lại. . . . . ." Vì chuyện đưa Lâm dinương đi trước đó, hắn cũng không còn thân thiết nhiều với Quý phu nhânnữa, chỉ sợ lúc này trong lòng vẫn còn oán bà.

Bình An tiến lên tựa vào bên người Quý phu nhân, giọng nói mềm mại:"Trong lòng ca ca hiểu rõ, chuyện xảy ra trong viện kia, là trong lònghắn khổ sở thôi." Nàng biết Tĩnh An có tình cảm với Lâm Tử Kiều, ở kiếptrước Tĩnh An đối với Lâm Tử Kiều chính là muốn gì được đó, khi đó đểBình An gả vào Tô phủ cũng chính là chủ ý của Lâm Tử Kiều.

"Con nha. . . . . ."Trong lòng Quý phu nhân liền mềm nhũn, "Đã trưởngthành rồi. Mấy ngày nay cũng đều nhờ con giúp đỡ, nếu không nhiều chuyện như vậy thật không thuận lợi được. Đợi lát nữa con nhớ đi phòng thu chi tìm Trương tổng quản bảo tăng thêm tiền mừng tuổi năm tới, tất cả tơlụa từ thôn trang đưa tới trong viện cũng khen thưởng xuống đi, năm sauđầu xuân làm quần áo mới. Từ Đường ở Bắc viện thì cho người cẩn thậnquét dọn một chút."

Bình An vui vẻ đồng ý, thật ra không cần Quý phu nhân phân phó nhữngchuyện này nàng cũng đã sớm chuẩn bị, hiện giờ Tú Bình đang mang bầukhông thể vất vả, trong phủ có một số việc Bình An liền gánh vác mộtphần.

"Phu nhân, Điền Châu gửi lễ vật năm mới và thư đến." Có nha hoàn cầm thư đỏ trong tay vui sướng đi vào.

Ánh mắt Quý phu nhân liền sáng lên: "Cuối cùng đã tới, ta còn nghĩ Tammuội năm nay quên mất ta rồi đấy." Nhận lấy một phong thư đỏ, bên tronglà danh mục quà tặng cùng thư nhà, chỉ hơi nhìn lướt qua danh mục, tinhthần đều tập trung vào tờ thư của Liễu gia.

"Sao vậy?" Bình An cẩn thận hỏi, mắt thấy Quý phu nhân đang vui vẻ chuyển sang âm trầm.

"Ài…." Quý phu nhân chỉ thở dài không nói, gấp thư đã xem xong để vàotrong túi áo, ổn định tâm tình rồi cười nói với Bình An: "Năm trước Tamdi phụ (chồng của dì) lại nạp phòng thiếp thất, cũng không phải làchuyện gì đáng lo, chỉ là thấy không đáng giá thay Tam di con."

Bình An nhẹ cầm lấy tay của Quý phu nhân, nàng biết nhà mẹ đẻ của mẫuthân trước kia cũng không phải là nhà đại phú gì, chẳng qua về sau ngoại tổ lên làm chức quan Lục phẩm nhàn tản thì mới có chút thân phận. Tiếcrằng trên dưới mẫu thân cũng không có huynh đệ, chỉ có ba tỷ muội. Nhịmuội gả cho một tú tài ở Bổn Thành, không đến mấy năm tú tài trúng cử,có được một chức quan, một nhà liền đi theo trượng phu đến nơi được bổnhiệm. Tam muội gả cho một nhà phú hộ ở Điền Châu, tứ muội gả đến Nguyên Hóa không quá hai ba năm liền bị bệnh đã qua đời.

Quý phu nhân vẫn nói, nếu ban đầu không phải tổ phụ (ông nội) của BìnhAn quấn vào tranh đoạt bị tiên hoàng chèn ép, cả một đại gia tộc sẽkhông bị giáng chức đuổi ra vùng biên ngoại, cũng sẽ không vô tình gặpgỡ Quý Hoài Trung lúc ấy đang đóng giữ ở biên cương, thì cũng không cóđược đoạn nhân duyên này. So với mấy tỷ muội khác, mình coi như là tốtnhất.

"Ngoại tổ phụ (ông ngoại) với ngoại tổ mẫu (bà ngoại) con nuôi mấy tỷmuội ta cũng không dễ dàng, đến lúc đáng được hưởng phúc lại buông taynhân gian rồi. Tứ di của con cũng không có phúc." Quý phu nhân nói xong liền quay mặt sang lau khóe mắt, "Hiện giờ chỉ có Nhị di con là sốngtốt hơn một chút, Nhị di phụ mấy năm này làm quan cũng mệt mỏi, cho dùlàm tri huyện hay tri phủ, hàng năm Nhị di cũng chạy đông chạy tây,nhưng cũng tự tại. Chỉ có Tam di lấy chồng xa ở Điền Châu, không cóngười thân bên ngoại giúp đỡ, những năm này không cần nghĩ cũng biếtnhất định là chịu không ít khó khăn."

Bình An vội khuyên giải an ủi: "Làm sao có thể, Phùng gia này là nhàgiàu, ăn mặc chi tiêu đều không phải lo, mọi việc lại có người làm nhahoàn hầu hạ. Tam di phụ nạp mấy phòng thiếp, nhưng cũng đều giữ phép tắc trước mặt Tam di, vẫn phải tôn trọng Tam di thôi."

"Trước kia nhà ngoại con cũng không có mấy phòng thê thiếp, trong đạiviện cũng thanh tịnh. Hiện giờ nhà chúng ta cũng đơn giản, sinh khôngnhiều con cái nhưng dù sao trai gái cũng đều đầy đủ, sắp tới tẩu tử Túnhi của con còn muốn sinh con trai cho nhà ta. Nhưng nhà chồng Tam dicũng không đơn giản, phía trên có lão thái thái đè ép, phía dưới lại cóbảy tám phòng tranh đấu, mỗi phòng lại có không ít tam thê tứ thiếp, nữnhân thâm trạch nội viện cũng

Có nhiều tâm tư lắm. Những năm này dưới gối Tam di chỉ có nữ nhi, trongbụng còn không có động tĩnh gì, con nói cuộc sống như vậy sao có thể dễchịu chứ.” Quý phu nhân càng nói trong lòng càng lo lắng, bất giác cũngnói hết ra những lời không nên nói với Bình An, “Tam di lại quen nóichuyện tốt, không nói chuyện xấu, nhưng dù sao nàng ấy cũng không chegiấu được bực tức uỷ khuất trong lòng qua những hàng chữ này, nàng ấy là người thành thật, chịu thua thiệt gì cũng đều giấu ở trong lòng.”

“Mẫu thân, vậy rảnh rỗi thì chúng ta đi Điền Châu thăm Tam di mộtchuyến, tránh cho lão Phùng gia nói Tam di ta không có người thân.” Bình An cười cười trấn an Quý phu nhân.

Quý phu nhân chỉ vỗ vỗ tay của nàng, nhận phần tâm ý này.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, mới vừa dùng nước ấm làm ướt mặt, Bình Anliền nghe thấy có vài tiếng ồn ào ở bên ngoài, Thuý Hồng nhấc nàm cửa từ ngoài phòng đi vào, trên người còn đọng vài bông tuyết, toàn thân runlẩy bẩy, vẻ mặt tươi cười còn miệng thì lải nhải với phía ngoài cửa:“Tiểu hài nhi....”

“Ngươi nói ai vây?” Bình An liền nhìn chằm chằm Thuý Hồng đang cười.

“Còn không phải là nhà Lưu quản sự à, mới sáng tinh mơ mà trong viện đãđốt một trận pháo, hù doạ nô tỳ phải chạy đi.” Vừa nói vừa lưu loát tháo búi tóc kết trên đầu Bình An, lấy được bí thấm chút dầu vừng bắt đầuchải chuốt, “Cửa trước của tiền viện và hậu viện đều nổ một trận pháođỏ, vừa qua buổi trưa lại bắt đầu, thẳng đến giờ tý (11h đêm tới 1hsáng), đủ cho bọn họ đùa vui ồn ào, trước mắt cũng không vội tìm cha mẹbọn họ đưa tiền mừng tuổi.”

Bình An che miệng cười, mở chiếc hộp tử đàn (gỗ lim) lấy một túi tơ tằmra cho bạc vào rồi buộc lại: “Tiền mường tuổi của ngươi đây.”

Thuý Hồng cười vô cùng vui vẻ, vội buông lược bí trong tay quỳ xuống dập đầu với Bình An, “Xin tiểu thư nhận một lạy của Thuý Hồng.” Đúng theokhuôn phép.

Bình An cười khanh khách lên tiếng: “Biết trong tâm ngươi là thương mấytiểu hài tử nghịch ngợm kia, sáng sớm cố ý làm ầm ĩ đến ta, còn khôngcho bọn họ vào nhà đi?”

Mấy tiểu hài tử kia vốn đang núp ở sau màn cửa nghe lén, thấy Thuý Hồngđi ra ngoài gọi đã sớm té lộn cả lên, cùng nhau quỳ trên mặt đất dập đầu bái lạy Bình An. Bình An lấy bạc đưa cho tường đứa, lại bảo Thuý Hồnglấy bảnh ngọt trà nóng cho bọn họ, lầm ầm ĩ một hồi mới để nàng ấy đưabọn họ đi. Mới vừa thanh tịnh không bao lâu, thì có nha hoàn tới đâythông báo, bảo Bình An đi Đông viện, có người ở Thôn trang thành nam đến chúc tết.

Bình An nghe rất cao hứng, vội bảo Thuý Hồng mang theo bạc cùng khuyên tai vòng ngọc đi tới Đông viện.

Quả nhiên đến Đông viện, thấy Tống ma ma ăn mặc chỉnh tề, một mực cungkính ngồi trên ghế con nói chuyện cùng Quý phu nhân, đứng bên cạnh làmột hài tử bảy tám tuổi kháu khỉnh bụ bẫm, không phải Đông Tử thì là ai.

“Nói là muốn tới thỉnh an chúc tết tiểu thư, giày vò ta thật lâu, nhấtđịnh đòi theo tới.” Tống mâm thấy Bình An liền hành lễ, mỉm cười kéoĐông Tử đến bên cạnh, Đông Tử vội dập đầu với Bình An.

Trong mắt hay tren mặt Bình An đều là nụ cười, bảo Thuý Hồng lấy tiềnmừng tuổi ta, lại hỏi Đông Tử xem mấy người khác có khoẻ không. Đông Tửđáp lại từng người. Quý phu nhân liền chỉ quả trứng gà hồng lam trên bàn bên cạnh, cười nói: “Tống ma ma đặc biệt đưa tới trứng hỉ, con dâu Tống gia có tin vui đó.”

Bình An đi qua cầm lấy trứng hỉ nói vừa vặn còn chưa ăn điểm tâm, nhấtđịnh phải hướng chút không khí vui mừng này, Tống ma ma cười không khépđược miệng. Bởi vì phải vội trở về ăn bữa cơm đoàn tụ với già trẻ trongnhà, Quý phu nhân cũng không giữ Tống ma ma ở lại lâu, phái người chuẩnbị quà đáp lễ để cho bà mang về.

Ăn xong bữa trưa, Quý Hoài Trung cùng Tĩnh An liền trở về nhà, được nghỉ ngơi ba ngày. Các phủ đệ xa gần cũng lục tục đốt pháo, ầm ĩ đến tận giờ tý mới dần đần ngừng lại. Bình An vẫn tâm tâm niệm niệm muốn đón giaothừa, nhưng đến giờ tý thì lại ngậm viên cam thảo mai ngã xuống giườngngủ mất, bỏ lỡ màn pháo hoa rực rỡ nhất của Kinh Thành.

Ngày thứ hai vừa rạng sáng, lúc Bình An từ trên giường thức dậy vẫn cònnửa khép hai mắt, liên tiếp ngáp mấy cái, được Thuý Hồng giống như vẫncòn buồn ngủ hầu hạ mặc áo ngắn cùng vấy màu hồng, khoác thêm áo lôngxanh nhạt bên ngoài, đi tới từ đường ở Bắc viện.

Quý Hoài Trung với hai vợ chồng Quý Tĩnh An cũng vừa đến đó, sắp xếptheo hàng rồi vào điện thờ dâng hương bái lạy trước bài vị tổ tông, Bình An vội vàng đứng ở phía sau bọn họ.

Cúng tế xong hết mới vừa ra sân, thì có người làm đến nói trong cungphái công công mang theo thánh chỉ đến, nhanh chóng đi ra ngoài nghechỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.