Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa

Chương 18: Trăng sáng hoa rơi




Lúc đầu Tần Mặc Phi cũng không nguyện ý đến hội thưởng mai này, nhưngnếu là ý tứ của Hoàng thượng thì không thể không nể mặt rồi. Khiến hắnkhông ngờ chính là ở Kính Hòa viên lại đụng phải Tô Bá Hiên, thấy bộdạng của hắn cũng là vẻ không làm sao được, lập tức liền ngầm hiểu lẫnnhau gật đầu cười cười. Giao tình với Tô Bá Hiên cũng không sâu, nhưngkhông đến nỗi gặp mặt mà không nói chuyện, lại nghĩ đến chuyện trước đóLưu Nhạc Minh đã nhờ hắn làm, Tần Mặc Phi liền cố ý thân thiết với Tô Bá Hiên.

Mặc dù biết Tô Bá Hiên là người cứng nhắc bảo thủ dầu muối cũng khôngvào, nhưng không nghĩ tới mình vừa nhắc đến ba chữ ‘Lưu Nhạc Minh’, hắnliền một bộ từ chối cách xa ngàn dặm, khiến Tần Mặc Phi cực kỳ khó chịu. Không thèm nói thêm nửa câu, cũng chưa nói được vài từ với Tô Bá Hiên,Tần Mặc Phi liền kiếm cớ rời đi. Trong lòng lại có chút tức giận Tô BáHiên không nể mặt, lại có chút oán hận Lưu Nhạc Minh, tuy hắn chỉ làgiám lý Viện trưởng sử, nhưng lại do Hoàng thượng trực tiếp quản lý,chưa từng phải hạ thấp mình mà cầu người khác giúp đỡ như vậy.

Tức giận bất bình hắn mới đi qua Thiên Hi viên để vào Noãn các lấy bầurượu ra uống, bất chợt nhìn thấy phía trước có một nữ tử đang nghiêngngười đứng dưới tàng cây mai, áo choàng lông chồn trắng như tuyết phủbên ngoài chiếc áo nhỏ bằng gấm màu hồng nhạt, bên dưới là chiếc váytrắng nhạt xứng với đôi giày da cừu đỏ thẫm, nàng nhẹ ngẩng mặt khóemiệng hơi vểnh, sống mũi không tính là quá ngửa lên trên nhưng đườngcong lại vô cùng nhu hòa, trong nháy mắt trời đất đều yên tĩnh lại, chỉcòn một cây hồng mai cùng cô gái hoạt bát linh động lại an tĩnh xinh đẹp kia, Tần Mặc Phi nhìn mà không khỏi có chút sững sờ, đây là một cô gáinhư thế nào, mà mỗi một động tĩnh cũng đều thích hợp như thế, nếu trongtay hắn có giấy bút thì nhất định sẽ vẽ lại một màn này. Lúc tinh thầnbừng tỉnh thì bước chân đã đi tới phía trước, chỉ là "két chi" mộttiếng, cô gái bị kinh động, mừng rỡ quay đầu gọi một tiếng: "Mẫu thân. . . . . ."

Trong nháy mắt, ánh mắt nóng bỏng của Tần Mặc Phi liền trở nên lạnh nhạt: "Tại sao là ngươi?"

"Tại sao là ngươi?" Bình An cũng đồng thời đặt câu hỏi.

Tần Mặc Phi nhíu mày, trong mắt lộ ra một phần khinh thường: "Nếu ngươivẫn điêu ngoa hung hãn như trước, có tham gia mười lần hội thưởng maicũng vô dụng."

Mặc dù không biết Tần Mặc Phi đang nói cái gì, nhưng Bình An thật sựchán ghét vẻ mặt giọng nói của hắn lúc này, ngay cả nốt chu sa nhỏ ởđuôi lông mày của hắn cũng đều chán ghét: "Hữu dụng hay vô dụng khôngnhọc ngươi phí tâm, chỉ là hội thưởng mai người nào cũng có thể gặp gỡ,thật đúng là ta cũng không dám tham gia lần nữa."

Tần Mặc Phi giương chân mày lên nói: "Còn nhỏ tuổi, lại hung hãn khôngbiết thu liễm, thật không biết gọi là cái gì." Nói xong phất ống tay áorời đi.

Ngươi mới không biết gọi là gì, dưới đáy lòng Bình An thầm nhổ một ngụm, đang yên đang lành, vô cớ lại dây vào quỷ ác, đúng là xúi quẩy.

Bình An đang cao hứng thì bị quấy rầy, lúc này mới nhớ tới đi tìm Quýphu nhân, trên đường Quý phu nhân gặp vài vị phu nhân khác nên đang tángẫu, thấy Bình An tới đây liền giới thiệu nàng với mấy vị phu nhân kia.Mấy người hàn huyên một lát, đã có người đề nghị đi ra phía trước vườn,nói Thuận Thân Vương phi đang cùng mọi người thưởng mai ở đó, làm kháchthì phải đến yết kiến trước mới phải.

Mới vừa đi tới đường nhỏ tường xanh, đột nhiên từ bên kia tường truyềnđến một tiếng kêu bén nhọn, giống như tiếng khóc thút thít rất thêlương. Có người nhát gan bị sợ đến mức chân như nhũn ra liền té ngã trên đất, nha hoàn trong vườn vội vàng tới đỡ dậy, bảo mọi người không cầnsợ hãi, nói Kim Nhi trang ở sát vách nuôi nhốt mấy con sói, bình thườngchỉ là gào thét thôi, chưa từng đả thương người.

"Đang êm đẹp, nuôi sói làm gì vậy?" Quý phu nhân vẫn còn sợ hãi hỏi han.

Có người biết chuyện ở một bên giải thích: "Ngươi không biết chứ, thờigian trước có vài nước phụ thuộc tiến cống mấy con chó lớn lông trắng,sợ phi tần quý nhân trong cung bị chó làm thương, liền thả vào Kính Hòaviên để nuôi. Mặc dù tính tình mấy con chó này ôn hòa nhưng cũng có chút nghịch ngợm không tốt, thường xuyên nhân lúc người ta không để ý màtrốn ra ngoài, có mấy lần chạy đến thôn trang sát vách ăn sống mấy congà con vịt nhỏ, bên đó qua đây tranh luận, Kim Mãn Lâu này liền chongười đi săn vài con sói tới nơi này, để đè ép mấy con chó lớn của KínhHòa viên."

"Kim Mãn Lâu này, thật là quá mức. Không làm người khác bị thương cũnglàm cho người ta vô cùng sợ a." Không ít người bắt đầu oán giận.

Mấy người đi được mấy bước đã đến Lộng Mai viên, lúc này trời quang mâytạnh, ánh mặt trời mỏng manh chiếu vào cả khu vườn. Vương phi đang ngồiuống trà cùng vài vị phu nhân trên đài trong Noãn các, vừa thưởng maivừa nói chuyện phiếm.

Bình An đi theo Quý phu nhân qua đó thỉnh an, lén nhìn đánh giá ThuậnThân Vương phi một chút, đội chiếc mũ nhỏ lông chồn tinh xảo, đôi mắtlưỡi liềm đơn thuần hơi cong, cánh mũi xinh đẹp như mảnh ngọc môi đỏ như hoa đào, khi nhăn mày hay nở nụ cười khóe miệng đều mơ hồ lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, cùng với bộ dáng mắt to mày rậm hiên ngang mạnh mẽ nhưtrong tưởng tượng của Bình An lại hoàn toàn bất đồng, đặc biệt là đôimắt cong như vầng trăng ánh mắt tựa như nước mùa thu bất giác làm cholòng người cảm thấy ấm áp, Bình An không khỏi lén nhìn chằm chằm nhiềulần, chỉ thấy ánh mắt kia nghiêng xuống nhìn tới đây, khẽ mỉm cười,Thuận Thân Vương phi hướng về phía Bình An gật đầu một cái, ý bảo nàngtiến lên.

"Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Thuận Thân Vương phi ôn hoà nhìn Bình An, bên khóe miệng hai lúm đồng tiền nhỏ vụt sáng.

Bình An cúi người chào đáp: "Tiểu nữ tính cả tuổi mụ là mười ba."

"Ừ, ta thấy ngươi thật ra không sợ lạnh." Thuận Thân Vương phi thấy Bình An chỉ mặc một áo một váy, bên ngoài lại chỉ khoác thêm một chiếc áochoàng lông chồn, ấm lô sưởi tay cũng đều không mang một cái, khônggiống những cô gái kia cả người đều quấn đầy áo da lông, trong tay cònphải cầm một cái lò sưởi cùng đeo bao tay, chân thỉnh thoảng còn phảigiẫm mấy cái mới có thể xua bớt được khí lạnh trên người.

Bình An không biết trả lời như thế nào, dứt khoát cúi đầu làm bộ xấu hổ.

"Lên đài thượng xem mai đi, hầu tử nhà ta thích đến những chỗ cao kia,cũng không rảnh rỗi làm cái thang leo lên cho đỡ mệt mỏi, lại càng không ngại gió lạnh trên đó, chỉ nói phía trên kia phong cảnh rất đẹp. Đi điđi đi, mấy người nhỏ tuổi các ngươi cũng đi đi." Thuận Thân Vương phinói xong liền mời mấy tiểu cô nương bên cạnh kia cùng nhau đi ra ngoài.

Quý phu nhân hướng về phía Bình An gật đầu, để cho nàng theo mấy tiểuthư kia đi đi lại lại cũng tốt, mình với mấy phu nhân khác có mấy lờicũng không tiện nói trước mặt tiểu cô nương.

Bình An cùng mấy tiểu thư đi đến đài xem mai ở Tây viện, vừa đến thấyđài xem mai có đến mấy chục bậc thang thì đã có người bắt đầu chân nhưnhũn ra, thì thầm không muốn đi lên, nói trời có tuyết nên rất trơn,cảnh sắc còn chưa được nhìn thấy đã rơi xuống tan xương, lại nói phíatrên lạnh hơn nhiều so với phía dưới, nếu như bị lạnh mà nhiễm bệnh liền không xong rồi.

Chỉ có ba người tiểu thư của Thái gia, tiểu thư của Lý gia cùng Bình Ancùng nhau đi lên bậc thang, cuối cùng đã lên được đài xem mai trên cao.Mỗi đài xem mai đều được xây dựng ở hai bên phía nam và bắc của viện,cao chừng mười thước, ở giữa có các cột đá nối liền nhau mỗi bậc dài bathước rộng mười thước, cũng không thể đi lại, chỉ có thể đứng cách nhaumà nhìn, nếu ai đứng ở đài xem mai hai phía nam bắc, tuy có thể mặt đốimặt nói chuyện nhưng lại không thể di chuyển. Ba người Bình An chọn bậcthứ mười của đài xem mai phía nam.

Trên bậc đúng là có chút trơn ướt, nhưng cũng may mấy người có thể vịntay vào tường mà đi lên từng bước, thời gian không đến hai nén hương đãleo lên đài xem mai.

Mới vừa lên tới nơi, một cỗ gió lạnh đánh úp tới, mấy người không nhịnđược rùng mình mấy cái. Trên đài khắp nơi đều trống không, mặt đất phủmột tầng tuyết trắng dày nửa tấc, tường vây được xếp đặt bằng các cột đá nhỏ điêu khắc cao tầm nửa người đủ loại hình dạng màu sắc.

Mặc dù mấy người đều thở hổn hển, nhưng lại không kềm chế được tâm tìnhkích động chạy đến ven tường vây đưa mắt nhìn về phía xa.

"Quý muội muội, mau nhìn mau nhìn, đó không phải là đường mà chúng ta đi tới Lộng Mai viên sao?" Thái gia tiểu thư hưng phấn lôi kéo Bình An chỉ ngón tay.

"Đúng vậy đúng vậy, hình như ta nhìn thấy mẫu thân ta rồi." Lý gia tiểu thư ở bên cạnh cũng vô cùng thích thú.

"Các ngươi xem, bên kia chính là Lạc Tuyết viên, chẳng lẽ gọi Lạc Tuyếtviên, là do ở đó tất cả đều trồng mai trắng sao." Bình An đứng ngắm cảnh ở bên tường, tầm mắt là một mảnh rộng lớn, ngoại trừ Kính Hòa viên thìcũng có thể quan sát được một chút của Kim Nhi trang bên cạnh, hóa raKim Nhi trang cách Kính Hòa viên lại gần như vậy a.

Chỉ nghe thấy một tiếng ho khan, mấy người cả kinh nhìn lại phía phát ra âm thanh, lại thấy trên đài xem mai sát vách có bốn năm người nam tửtrẻ tuổi đang đứng, lúc này chợt có một công tử mười bốn mười lăm tuổimặc áo lông mặt như ngọc mắt tựa như sao đứng dựa vào một bên phía nam,hướng về phía mấy người sáng ngời cười một tiếng, nói: "Sao các ngươilại lên đài bên đó a? Chúng ta đều ở bên này ngắm cảnh !"

Nhất thời mấy người đều đỏ mặt như ráng mấy cúi đầu đi tới một bên khác, tránh phải đối diện với bên kia, mỗi người đều oán thầm: chính là biếtcác ngươi ở đài bên kia, chúng ta mới chọn bên này.

Công tử kia thấy các nàng thẹn thùng cũng không chịu bỏ qua, tiếp tụchỏi: "Các ngươi là tiểu thư trong phủ nào? Chúng ta có chút trà nóngcùng điểm tâm, các ngươi có muốn dùng một chút hay không?" Chỉ nghe bênkia khẽ hô lên một tiếng: "Không cần!" Liền đành phải thôi.

Mấy người Bình An tựa vào một bên khác không thể thưởng thức được toàncảnh của Kính Hòa viên, nhưng lại có thể nhìn thấy được tình huống củaKim Nhi trang bên kia. Cũng không biết đó là nào viện, lúc này tụ tậpkhông ít người giống như người làm vậy, như có việc gấp, mỗi người đềucầm gậy gộc đứng tản ra .

"Bọn họ đang làm gì thế?" Hình như Lý gia tiểu thư cũng chú ý tới, không nhịn được nhẹ giọng hỏi.

"Không biết." Thái gia tiểu thư lắc đầu một cái, "Kim Nhi trang này thật có chút cổ quái!"

"Hình như hôm nay bọn họ cũng mở tiệc mời tân khách." Bình An nói.

"Quý gia muội muội, đây cũng là lần đầu tiên ngươi tham gia yến hội củaThuận Thân Vương Phủ đúng không?" Thái gia tiểu thư đột nhiên nghĩ tới.

"Đúng vậy a. Không dối gạt các tỷ tỷ, trước đó bởi vì phạm sai lầm mà bị cấm túc ba tháng." Bình An cười đến có chút ngượng ngùng.

"Việc này ta hiểu rõ." Lý gia tiểu thư vội vàng nói tiếp, "Còn khôngphải là do Tô gia tiểu thư kia gây họa sao, lúc ấy ta cũng ở đó, thấy vô cùng rõ ràng, thế nào lại dính dáng đến ngươi à?"

Thái gia tiểu thư cũng chạy nhanh qua đây đánh an ủi: "Mặc dù lần đó takhông ở đấy, nhưng tính khí của Tô gia tiểu thư khắp Kinh Thành có aikhông biết chứ? Nhưng hại ngươi bị dính líu đến thật sự là không đánggiá."

Bình An cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, mấy người lại nói chuyệnmột chút liền chuyển sang đề tài xem mắt, Bình An còn không biết sựtình, ấp úng nghe hai vị tiểu thư nói một lát, liền biết đại khái tìnhhình đi, nghĩ thầm khó trách tên lịch sự bại hoại vừa rồi lại nói nàngnhư thế.

"Thật ra loại chuyện như vậy đâu đến lượt chúng ta ra mặt, toàn bộ dựa vào ý của cha mẹ mà thôi."

"Đúng vậy, đem người ra lôi lôi kéo kéo thì để làm gì chứ? Còn không bằng ở trong nhà thêu thùa may vá viết chữ cho thoải mái."

Xem ra hai vị tiểu thư đối với loại chuyện xem mắt này cũng không quá quan tâm, cũng là một con vịt bị ép buộc mà thôi.

"Nhưng nếu không tìm hiểu tốt xấu trước, về sau sẽ không thể gả chongười tình đầu ý hợp a?" Bình An nghi hoặc, giống như kiếp trước khôngphải nàng cùng Tô Bá Xông rơi vào kết cục bi kịch sao.

Hai người kia che miệng cười một tiếng, nghe được bốn chữ "tình đầu ýhợp" cũng có chút mặt hồng tim đập: "Thuyền theo lái, gái theo chồng,chuyện này còn có thể do chúng ta chọn sao?"

Nói cũng phải, Bình An thở dài trong lòng.

Mấy người lại nói chuyện một lúc, liền nghe thấy ở bên đài sát váchtruyền đến một hồi tiếng ồn ào, lại nghe mấy công tử trẻ tuổi vừa rồiđang hô hoán: “Tiểu thư bên kia! . . . . . . Cô nương! . . . . . . Muộimuội! . . . . . . Các ngươi cũng nên nói một câu a!" -- Giọng nói cóchút dồn dập gấp gáp, nhưng mấy người đều xấu hổ không quay đầu lại trảlời.

"Bình An! Là Bình An sao?" Đột nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc,Bình An quay đầu lại nhìn, liền trông thấy Tô Bá Hiên ở trong đám người, áo trắng bồng bềnh phong thần tuấn dật đứng ở đằng kia.

"Hầu Gia?" Bình An không đi tới không được, lúc này mới phát hiện ra vẻmặt của mọi người đối diện đều khẩn trương, như lâm đại địch.

"Bình An, ngươi hãy nghe ta nói, hiện tại các ngươi tuyệt đối không được đi xuống." Tô Bá Hiên tận lực nói chậm lại, "Các ngươi tìm xem bên cạnh có sợi dây hay là gậy gộc có thể dùng được không."

Bình An không hiểu ra sao vẻ mặt đầy nghi ngờ: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.