Vương Phi Độc Sủng Thật Yêu Nghiệt

Chương 2-2




Ngay lúc Tiểu Ngọc ngồi trên một cái bàn khác, phu nhân viên ngoại Kim Diệu Liên đột nhiên ngồi xuống, chỉ cách Tiểu Ngọc chỉ có bước chân.

Tiểu Ngọc sớm nghĩ tới sẽ gặp phải Kim Diệu Liên, nhưng sắp xếp chỗ ngồi gần như vậy, thật đúng là nghiệt duyên mà!

“Tống phu nhân, chúng ta lại gặp mặt.”

Lúc Kim Diệu Liên nói lời này, trên mặt vẫn cười giả dối trước sau như một, Tiểu Ngọc tin tưởng trong lòng nàng khẳng định hận mình vô cùng. Không nói đâu xa, liền nói lần trước ngay trước mặt thân thích nhà mẹ đẻ nàng chế nhạo chuyện nàng không mướn nổi thợ tốt chạm trổ thuyền kia, đã đủ để Kim Diệu Liên ghi hận tám năm mười năm.

Trong số mọi người có mặt cũng có nghe nói Kim Diệu Liên bất hoà với Tiểu Ngọc, chỉ là trong vòng quý phụ nhiều người không hòa thuận lắm, mọi người còn không phải là ở ngoài mặt bày ra hoà hợp êm thấm chứ. Chẳng lẽ còn có ai sẽ giống như đàn bà chanh chua ngoài chợ cãi vả trước mặt mọi người hay sao?

“Tả phu nhân, mới mấy ngày không gặp, khí sắc của ngươi càng tốt nha.” So với Kim Diệu Liên thì vẻ mặt của Tiểu Ngọc tự nhiên hơn nhiều, người không biết chuyện nhìn tất nhiên sẽ bị sự chân thành của nàng cảm động. Tiểu Ngọc nghĩ thầm, không phải là so dối trá sao, ai sợ ai chứ?

Lúc này, cung nữ phân điểm tâm Hoàng đế đã cúng tế Trùng Dương đến mỗi bàn, bày tỏ ân trạch bốn phương. Tất cả mọi người dừng cười nói, nhận lấy điểm tâm cung nữ đưa tới từ từ ăn.

Tiểu Ngọc nhớ đời sau ngành thực phẩm động một chút là đưa ra chiêu bài “Cung đình bí chế”, hiện tại nàng thưởng thức điểm tâm cung đình làm ra, cũng không ăn ngon hơn Mỹ Vị Cư của nàng bao nhiêu, không có chỗ nào đặc biệt. Dĩ nhiên, mùi vị cũng không tệ lắm, chỉ là trên hình thức thiếu ý tưởng mới.

Chẳng qua, nếu như một hoàng đế mà quá coi trọng ăn mặc, thì ở trên chính vụ cũng sẽ không có tiền đồ gì lớn rồi. Hoàng đế Đại Tống giản dị nhiều, xa xỉ nhất chính là vị Nghệ Thuật Gia Tống Huy Tông mất giang sơn kia, với chi tiết cuộc sống hắn ngược lại vô cùng truy cầu, ở phương diện nghệ thuật cũng lưu danh thiên cổ, đáng tiếc là tên hôn quân không hơn không kém.

Vì quốc gia yên ổn, Hoàng đế vẫn nên đừng coi trùng sinh hoạt thoải mái như thế là tốt!

Tiểu Ngọc yên lặng ăn điểm tâm, trong lòng xoay quanh so sánh, nếu như bị người ta biết được tất nhiên sẽ bị trách cứ vì ý niệm cổ quái “Rất bất kính“.

Kim Diệu Liên liếc mắt nhìn Tiểu Ngọc ăn, cử chỉ thế nhưng lại có chuẩn mực, dáng vẻ tao nhã, lấy ánh mắt quý nữ hào môn này của nàng để nhìn cũng không tìm ra nửa điểm tật xấu.

Nàng làm sao biết đây là thành quả mà nữ quan quản giáo lễ nghi trong cung đặc biệt đặc huấn luyện thành?

Nội tâm Kim Diệu Liên vốn vẫn khinh thường Tiểu Ngọc, cho rằng Tiểu Ngọc là một nữ nhân thô bỉ, nơi nào xứng đôi với phong độ nhanh nhẹn của Trạng Nguyên Lang Tống Tiềm. Không nghĩ tới trong khoảng thời gian này, ở trong các loại trường hợp xã giao, biểu hiện của Tiểu Ngọc đều làm cho người ta thán phục, rất nhiều người nghị luận nói không ngờ phong cách dáng vẻ của vị “Nha hoàn phu nhân” này lại tốt như vậy, lại biết ăn nói vô cùng khéo léo, rất nhanh trở thành đối tượng giao tiếp của rất nhiều người.

Nhìn thấy Tiểu Ngọc nhiều lần làm náo động, trong lòng của Kim Diệu Liên sao có thể dễ chịu?

Nhưng mà lần này nàng và Tiểu Ngọc không ngồi cùng bàn, muốn gây phiền phức cho Tiểu Ngọc rất khó.

Nhưng đầu óc của Kim Diệu Liên xoay chuyển cũng không chậm, mắt thấy lại có cung nữ đưa rượu cúc hoa lên, tính toán trong đầu, âm thầm phân phó nha hoàn thiếp thân đứng ở phía sau mình một hai câu. Nha hoàn kia là nha đầu hồi môn nàng mang từ nhà mẹ đẻ ra ngoài, xưa nay có thể giúp nàng làm rất nhiều chuyện riêng tư.

Ngay tại lúc cung nữ vội tới rót rượu cho Tiểu Ngọc, nha hoàn kia tóm đúng cơ hội nhẹ nhàng giẫm lên mép váy của cung nữ.

Thời Tống cung nữ mặc váy nhiều nếp gấp, loại nếp gấp này đi lại giống như đám mây phiêu động, đẹp không sao tả xiết, nhưng cử động cũng không thuận tiện cho lắm. Cung nữ bị giẫm lên mép váy bước chân đi tới ngừng lại không được, lại bị lực phía sau lôi kéo thân thể không chịu được lệch sang một bên, một bầu rượu không cẩn thận liền từ trên tạt xuống mặt Tiểu Ngọc!

“Ai nha!” Tiểu Ngọc không kịp đề phòng bị rượu dội cho đầy mặt, ngay cả trên quần áo cũng dính vào.

“Xin lỗi phu nhân, thật không phải….” Cung nữ kia sợ hãi cực kỳ, vội vàng để bầu rượu xuống đi tới lau cho Tiểu Ngọc.

Lúc này nha hoàn gây chuyện kia đã sớm về đến sau lưng Kim Diệu Liên, vừa rồi mọi người ở đây đều chuyên chú ăn điểm tâm, ai cũng không nhìn ra nàng đang làm trò quỷ.

Kim Diệu Liên âm thầm cười trộm, lần này con tiện nhân ngươi sẽ giữ vững không được phong độ chứ? Kim Diệu Liên đang mong đợi Tiểu Ngọc chửi cung nữ ầm lên, vừa muốn trang điểm trên mặt nàng loạn thành một đoàn, nhất định sẽ bị mọi người âm thầm nhạo báng.

Không ngờ, Tiểu Ngọc lại cười an ủi cung nữ kia nói: “Không sao cả, chuyện nhỏ mà thôi, cần gì khẩn trương? Ta lau sạch sẽ là được.”

Tiểu cung nữ kia còn chưa hoàn hồn lại, cả người sợ đến mức run rẩy giống như cái sàng, chỉ sợ vị phu nhân này bẩm báo nàng tới chỗ nữ quan, vậy nàng nhất định sẽ ăn rất nhiều đau khổ rồi.

Tiểu Ngọc thấy tiểu cung nữ này bị dọa sợ không nhẹ, biết nàng nhất định là sợ hãi bị xử phạt, vội vỗ tay của nàng an ủi nàng nói: “Thật sự chỉ là chuyện nhỏ, đừng để ý được không?” Nàng nói khẽ với tiểu cung nữ kia: “Ta sẽ không nói với quản sự tỷ tỷ của các ngươi, yên tâm đi.”

Lúc này tiểu cung nữ mới nín khóc mỉm cười, lại xin lỗi Tiểu Ngọc, rồi đi rót rượu cho bàn tiếp theo.

Nha hoàn Lê Hoa của Tiểu Ngọc trình khăn tay lên cho nàng, để cho Tiểu Ngọc lau đi vết rượu trên mặt và trên người.

Kim Diệu Liên thấy Tiểu Ngọc không cáu kỉnh, thất vọng. Tiện nhân này thật giữ được bình thản!

“Tống phu nhân tu dưỡng thật tốt.” Các phu nhân ngồi cùng bàn khen ngợi Tiểu Ngọc rộng lượng, Tiểu Ngọc khẽ mỉm cười không đưa ra bình luận. Nàng cũng không phải là cố ý muốn giả bộ hào phóng, mà là quả thật cảm thấy không cần thiết phải tức giận. Tiểu cung nữ cũng không phải là cố ý muốn hắt rượu vào nàng, nàng cần gì phải mắng chửi người ta chứ? Người nào không có lúc lỡ tay.

“Ah? Tống phu nhân, son phấn này của ngươi thật tốt, mua chỗ nào thế?”

Mọi người chú ý tới, sau khi Tiểu Ngọc lau xong nước đọng trên mặt, mà trang dung vẫn như cũ không có thay đổi gì lớn, chỉ là màu sắc phấn phai nhạt một chút. Nếu là son phấn tầm thường, vào lúc này đã sớm biến thành mặt hoa rồi!

“A…, phấn này là bằng hữu phu quân ta có người nhà mở Mỹ Ngọc Phường, trong đó mới ra một mặt hàng mới, tên là ‘Sắc khuynh thành’, bây giờ còn chưa có bán. Nếu chư vị phu nhân cảm thấy hứng thú, đến Mỹ Ngọc Phường nói là bằng hữu của ta, thì có thể mua được.”

Tiểu Ngọc cũng không nói láo, phấn này đúng là sản phẩm Văn Quyên mới vừa nghiên cứu ra được, vài ngày trước nàng giành tới tay vẫn chưa có cơ hội dùng, hôm nay dùng cảm giác cũng không tệ lắm. Lúc này quý phu nhân tận mắt nhìn thấy phấn này thần kỳ, nhao nhao gật đầu nói hôm nào nhất định phải đi mua lấy một hộp.

Kim Diệu Liên lạnh lùng nhìn Tiểu Ngọc chẳng những không xấu mặt như dự liệu của nàng, ngược lại lần nữa trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, thiếu chút nữa cắn nát đầu khăn trong tay rồi. Đè nén, thật bực bội!

Càng làm cho nàng tức giận vẫn còn ở phía sau.

Một vị nữ quan dáng vẻ đoan trang chân thành đi tới bàn của Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc nhận ra đó là nữ quan Ngân Tuyến tâm phúc của hoàng hậu Gia Nhi.

Ngân Tuyến khẽ phúc thân với mọi người đang ngồi, mọi người vội vàng đứng dậy hoàn lễ. Phải biết rằng nữ quan trong cung đều có phẩm cấp, địa vị cao hơn những loại phu nhân không có phong cáo này của các nàng nhiều, cộng thêm Ngân Tuyến lại là người của hoàng hậu, càng là đối tượng mọi người nịnh bợ.

Chỉ thấy Ngân Tuyến nói với Tiểu Ngọc: “Tống phu nhân, hoàng hậu nương nương mời ngài đi đến bàn kia của người nếm thử điểm tâm người mới làm.”

Hoàng hậu mời?

Không khí chung quanh giống như trầm xuống, người người đều khó có thể tin nhìn Ngân Tuyến và Tiểu Ngọc. Thì ra là, lời đồn kia là thật?

Dáng vẻ Tiểu Ngọc tự nhiên nói: “Vậy thì mời Ngân Tuyến tỷ tỷ dẫn đường đi.”

Nàng mơ hồ biết Gia Nhi là sợ mình bị những phu nhân này khi dễ, cho nên mới cố ý vội tới làm chỗ dựa cho mình. Nghĩ sâu thêm một tầng, có lẽ Gia Nhi tại lúc trắc phi Triệu Diểu chịu phạt hứng chịu cơn giận không đâu không ít, vì vậy hiện tại mới có thể sợ mình cũng gặp phải đãi ngộ như nàng ——

Gia Nhi che chở đối với tiểu Ngọc, không hề dừng lại ở tết Trùng Dương mời nàng cùng bàn đơn giản như vậy.

Sau khi Tết Trùng Dương qua không lâu, trong vòng tròn quý phụ lại thêm một Đại Tân Văn. Thê tử Lâm An Tri Phủ Tống Tiềm Mai thị, cũng bởi vì hiền lương thục đức, thuỳ mị tĩnh chuyên, được hoàng hậu hạ chỉ phong làm Tam phẩm Cáo mệnh phu nhân.

Thời Tống mệnh phụ được phong cáo thường thường là do hoàng hậu hạ chiếu, một khi trao tặng mệnh phụ Ngũ Phẩm trở lên, vợ chồng ly hôn nhất định phải được hoàng hậu đồng ý, nếu không kết quả chính là chức quan của người chồng bị lột bỏ công danh, vĩnh viễn không được trọng dụng nữa. Mà mệnh phụ Tam Phẩm trở lên, đồng thời có quyền thượng tấu hoàng đế, có thể dâng tấu trực tiếp hoàng đế phán quyết.

Chính là bởi vì địa vị cáo mệnh phu nhân Tam Phẩm được tôn kính, quyền lợi cực lớn, cho nên rất ít phong cáo. Tiểu Ngọc, là Gia Nhi sau này lên làm hoàng hậu trao tặng mệnh phụ Tam Phẩm.

Lý do của Gia Nhi cũng rất đúng lúc —— Tống Tiềm là quan viên Tam Phẩm, mà phong cáo mệnh phụ nhất định phải cùng chồng phẩm cấp ngang hàng, nói cách khác, nếu muốn trao tặng phong cáo cho Tiểu Ngọc, vậy chỉ có thể lựa chọn Tam Phẩm, Nhị Phẩm hoặc Nhất Phẩm.

Chỉ là, quan viên Tam Phẩm đồng triều nhiều lắm, vợ con của bọn hắn được phong cáo cũng là vô cùng hiếm có. Ai cũng biết, đây là vì nguyên do hoàng hậu yêu thích Tiểu Ngọc.

Vô luận như thế nào, từ ngày có phong cáo này trở đi, Tiểu Ngọc cũng đã đứng lên trong vòng trung đẳng quý phụ Nam Tống. Mặc người trông thấy mà thèm lần nữa, lại ghen ghét, với nàng cũng hết cách. Coi như dù ở sau lưng lời đồn hãm hại nàng thế nào, có thể dao động phong cáo của người ta, dao động địa vị người ta ở trong lòng hoàng hậu sao?

Nghĩ thông suốt điểm này, xưa nay so với trượng phu các nàng vẫn còn thức thời các quý phụ liền xác định Tiểu Ngọc là mục tiêu kết giao, đoàn người tới cửa chúc mừng nàng được phong làm mệnh phụ nối liền không dứt, so với lúc trước Tống Tiềm được bổ nhiệm làm Tri phủ còn náo nhiệt hơn. Mặc dù Tiểu Ngọc không thích xã giao, nhưng khách tới cửa cũng không thể đuổi người ta đi? Không thể làm gì khác hơn là chuẩn bị tinh thần nhất nhất ứng phó.

Hưởng ké gió đông Tiểu Ngọc lên chức, Mỹ Ngọc Phường buôn bán càng ngày càng tốt. Văn Quyên vẫn làm theo như Tiểu Ngọc phân phó, nghiên cứu ra cái gọi là “Sản phẩm cao cấp”, bán giá cao, số lượng lại ít, cố tình chính loại sản phẩm mới này được nhiều người truy hỏi. Mà Mỹ Vị Cư buôn bán vốn là rất sôi động, đầu bếp Trâu Chú gắng sức bồi dưỡng ra mấy thủ hạ đắc lực, với nghiên cứu của Tiểu Ngọc, Thích Thăng kiểm định các loại dược thiện đỉnh cao làm ra đúng tiêu chuẩn, mỗi ngày người tới Mỹ Vị Cư ăn cơm gần như đều phải chờ chỗ ngồi, phòng bao được đặt trước lại càng không dễ dàng. Tiểu Ngọc suy nghĩ, có nên mở chi nhánh thêm hay không ——

Chỉ là Trâu Chú đến thăm, phá vỡ mộng đẹp mở chi nhánh của Tiểu Ngọc.

“Ngươi phải đi?” Tiểu Ngọc khẩn trương nhìn chằm chằm Trâu Chú, Đại Hồ Tử Trâu Chú nhăn nhó nhìn Tiểu Ngọc một chút, lại cúi thấp đầu xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.