Vương Phi Của Yêu Tinh Vương

Chương 6: Ánh mắt ấy




Sắc mặt ba người An Thanh có chút khó coi, Giang Nam trực tiếp đến một câu "Bát Tiên Vương tính là cái gì", đem câu nói phía sau của bọn họ sinh sinh chắn trở về, bát Tiên Vương ngay cả cái rắm cũng không tính, Tứ đại Tiên Vương bọn hắn tự nhiên ngay cả cái rắm cũng không bằng rồi.

- Tiểu tử này, quá làm cho người hận rồi! 

Sắc mặt Nam Chiên Tiên Vương rất nhanh khôi phục như thường, vẻ mặt tươi cười, lại âm thầm tốn hơi thừa lời nói.

Trong nội tâm An Thanh Tiên Vương cũng tự động nộ:

- Vậy mà không để cho chúng ta thể diện!

Đông Vân Tiên Vương đột nhiên cười nói:

- Giáo chủ, ngươi muốn Tạp Đà Châu, mà chúng ta ở Tạp Đà Châu cũng có thế lực, không biết giáo chủ muốn trả cái giá gì để đổi lấy địa bàn của chúng ta?

Nam Chiên Tiên Vương cùng An Thanh Tiên Vương tinh thần chấn động, lúc trước Giang Nam dầu muối không tiến, còn có lý do vắt chày ra nước, mà bây giờ Đông Vân Tiên Vương biểu lộ muốn Giang Nam dùng chỗ tốt để đổi lấy thế lực Tạp Đà Châu của bọn hắn, thế tất phải trả chút ít rồi!

Lúc này đây, vô luận như thế nào, đều muốn Giang Nam xuất huyết nhiều, hung hăng chảy máu một lần!

Giang Nam ánh mắt chớp động, cười nói:

- Một cái giá lớn? Tự nhiên là có đấy.

Ba Tiên Vương trên mặt cười yếu ớt, liếc nhau, đợi Giang Nam nói ra một cái giá lớn, sau đó công phu sư tử ngoạm, hung hăng cắn Giang Nam một ngụm.

Giang Nam đem biểu lộ của ba người thu nhập đáy mắt, cười nói:

- Dưới trướng của ta có mười hai Tiên Vương, còn có một Tiên Vương cùng chư vị đạo huynh không sai biệt lắm, tăng thêm Giang mỗ, khoảng chừng mười bốn tồn tại Tiên Vương. Tạp Đà Châu quá nhỏ rồi, ta nguyên vốn định sau khi thành lập Huyền Châu lại mở mười ba châu, bất quá chư vị đạo huynh ân cần khoản đãi, như vậy tiểu đệ cũng không thể quá tham, đương nhiên phải dứt bỏ mười ba châu kia, chỉ chiếm Tạp Đà Châu cùng Vô Nhân khu. Mười ba châu này, là tiểu đệ trả giá cao!

Hắn mỉm cười nói:

- Chư vị yên tâm, ta được đến hai nơi kia, liền sẽ không xâm lược các ngươi rồi.

Ba Tiên Vương không khỏi giận dữ, hận không thể vỗ án, phun nước miếng lên mặt tiểu tử này, đánh hắn bán thân bất toại!

Vắt chày ra nước, vắt chày ra nước ah!

Nói đến nói đi, Huyền Thiên này vẫn là có ý định vắt chày ra nước, cái rắm cũng không muốn ra một cái. Liền muốn từ trong tay bọn họ cướp đi Tạp Đà Châu!

Vắt cổ chày ra nước cũng không thể vắt như vậy a!

Bọn người An Thanh Tiên Vương tự tin, mặc dù là vắt cổ chày ra nước, bọn hắn cũng có thể vắt ra nước, không nghĩ tới Giang Nam này ngay cả da mặt cũng không cần, chết sống không chịu lấy máu của mình!

- Ngươi đã không chịu lấy máu chính mình, như vậy chúng ta đành phải tự mình lấy máu cho ngươi rồi!

Ba Tiên Vương liếc nhau, Nam Chiên Tiên Vương đánh cái ha ha, đột nhiên cười nói:

- Khó được cùng Huyền Thiên Đạo hữu gặp mặt, trước không nói mấy tục sự này. Giáo chủ, tuy chúng ta biết ngươi là Thần Đạo Giáo chủ, nhưng mà chưa từng thấy qua bổn sự của giáo chủ, chỉ thấy được uy năng pháp bảo của giáo chủ. Không bằng nhân cơ hội này, đùa một đùa như thế nào.

Trong lòng Giang Nam biết mấy lão hồ ly này sẽ không bỏ qua mình, nhất định sẽ hung hăng chèn ép hắn, không khỏi cười nói:

- Mấy vị đạo huynh, không biết nên đùa như thế nào?

- Chúng ta tự nhiên là muốn xem thực lực chân chính của giáo chủ, mà không phải uy năng pháp bảo.

An Thanh Tiên Vương đột nhiên cười nói:

- Giáo chủ, ta cũng sẽ không làm khó ngươi. Ta có một đầu tọa kỵ. Nếu đạo đồng của giáo chủ có thể thắng qua tọa kỵ của ta, Tiên Vương Tây Hoàn mười hai châu ta đem Tạp Đà Châu cho ngươi cũng không sao. Nếu giáo chủ cảm thấy đạo đồng của ngươi không phải đối thủ của tọa kỵ ta, tự mình lên trận cũng không sao.

Hắn vỗ tay nhè nhẹ, chỉ thấy một đầu Kim Phượng bay tới, rơi xuống đất hóa thành một thiếu nữ, toàn thân mặc giáp trụ, trong tay cầm Phượng Nguyệt song đao, quanh thân tràn ngập khí tức Tiên thú chi Vương khủng bố!

Kỳ lạ nhất là hai con ngươi cô gái kia, một đôi tròng mắt màu hổ phách, cho người cảm giác cực kỳ lợi hại!

An Thanh Tiên Vương cười nói:

- Đương nhiên chuyện tình đánh bạc, ta lấy ra khu vực Tạp Đà Châu, giáo chủ cũng phải xuất ra chút ít bảo vật đối ứng, mới có thể xem như là đánh bạc.

Giang Nam nhíu mày, đột nhiên tâm niệm vừa động. Một khối Trụ Hoang thần thạch như núi nhỏ bay ra, ầm ầm rơi xuống đất, đem Phong Hỏa liên thành tiên vực ép tới run lên ba lượt, thậm chí tòa đại lục này bị ép tới chìm gần dặm!

- Khối Trụ Hoang thần thạch này, có đủ không?

Giang Nam cười nói.

Mấy Tiên Vương động dung, Trụ Hoang thần thạch cực kỳ hiếm có, mặc dù là bọn hắn, cũng không có mấy khối, chớ nói chi là một khối Trụ Hoang thần thạch lớn như thế rồi!

Mặc dù là Băng Phách Huyền Nữ một mực không nói một lời, giờ phút này cũng có chút biến sắc, khiếp sợ Giang Nam vậy mà có thể xuất ra một khối Thần Thạch lớn như vậy!

Tuy Trụ Hoang thần thạch cực kỳ khó luyện, nhưng nếu gia nhập một chút bên trong pháp bảo, liền có thể sâu sắc tăng lên cấp bậc của pháp bảo, Giang Nam lấy ra một khối Thần Thạch lớn như vậy, giá trị đủ để so sánh cả tòa Tạp Đà Châu rồi!

Tạp Đà Châu tuy lớn, nhưng cực kỳ cằn cỗi, sinh hoạt tại đó đều là dân đen của Tiên Giới, quá không đáng tiền.

- Tiểu tử này, rốt cục bắt đầu thả huyết rồi!

Ba Tiên Vương liếc nhau, trong nội tâm mừng thầm.

- Miễn cưỡng đủ đi.

An Thanh Tiên Vương cười nói:

- Không biết giáo chủ là muốn đạo đồng xuất chiến, hay là tự mình xuất chiến, nghênh chiến tọa kỵ của ta?

Hắn lời này cực kỳ nham hiểm, lường trước Giang Nam thân là Thần Đạo Giáo chủ, sẽ không đích thân xuất chiến, mà là để cho đạo đồng sau lưng xuất chiến. Nhưng đạo đồng của Giang Nam xuất chiến, hai đạo đồng của hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Phải biết rằng, tọa kỵ của An Thanh Tiên Vương chính là một Tiên Vương cấp Tiên thú, hơn nữa là một đầu dị chủng tiên thú, khai thiên tích địa mới bắt đầu, lúc An Thanh Tiên Vương du lịch phát hiện một khối hổ phách cực lớn, trong đó dựng sinh đầu Kim Phượng này.

Sau khi Kim Phượng này sinh ra đời, hai con ngươi bắn ra lưỡng đạo kim quang, không có gì không trảm, An Thanh Tiên Vương đem nàng thu phục, trở thành tọa kỵ, mà Kim Phượng đem kim quang trong mắt mọi cách tôi luyện, uy năng càng vô cùng kinh người!

Thực lực của nàng tuy so ra kém An Thanh Tiên Vương, nhưng lại thua kém không nhiều lắm, thực lực còn muốn viễn siêu Tiên Vương khác!

An Thanh Tiên Vương tự tin, mặc dù là Giang Nam tự mình xuất chiến, chỉ cần không tế lên chén bể cùng Tiên Kiếm, liền không phải là đối thủ của Kim Phượng!

Giang Nam ngưng mắt nhìn hai con ngươi của Kim Phượng, khẽ nhíu mày, hắn cũng cảm giác được vị thiếu nữ này khó giải quyết.

An Thanh Tiên Vương cười nói:

- Giáo chủ muốn đích thân xuất chiến hay sao?

Giang Nam đột nhiên cười nói:

- Ta dù sao cũng là đứng đầu một giáo, há có thể tự mình đối chiến với tiểu bối? Linh Thiềm Tử, ngươi đi giao lưu với Kim Phong sư tỷ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.