Vương Phi Của Yêu Tinh Vương

Chương 50: Đau lòng nhớ lại




Tiếng tụng kinh của Xoa Bác như sấm sét. Trong tiếng tụng kinh, chỉ thấy kình khí của chưởng ấn nổi bồng bềnh giữa không trung bỗng kịch liệt đung đưa, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến. Vệ đốc đứng ở trên đỉnh rừng trúc hai tay cũng không dừng lại, lão lạnh lùng nói:

- Tứ Đế Phạm Âm, chỉ tiếc đã quá muộn. Ngay từ đầu ngươi vẫn không dám thi triển Tứ Đế Phạm Âm, đơn giản là trong lòng ngươi sợ hãi, sợ hãi Phạm Âm không đối phó được bản đốc thì sẽ phản tác dụng làm hại chính mình, có phải thế không?

Xoa Bác vẫn chắp tay trước ngực, ngồi trên mặt đất, tiếng tụng kinh vang lên liên miên không dứt. Theo tiếng tụng kinh của y, chưởng ấn trong không trung cũng lắc lư kịch liệt, rốt cuộc, lại có dấu một bàn tay từ trên không trung đập ầm ầm xuống, mắt thấy chưởng ấn kia như muốn đánh vào đỉnh đầu Xoa Bác. Hai bóng người đứng cách Xoa Bác không xa một lần nữa lại định xông lên, định thay Xoa Bác cản một chưởng này, chỉ là, bọn họ vừa đi hai bước, liền cảm giác trước người như có một bức tường vô hình chắn lại, không thể nào tiến lên.

Họ đành trơ mắt nhìn Đại Phật Kim Cương Thủ đang đập xuống từ không trung, sâu trong đáy mắt đã lộ ra vẻ tuyệt vọng. Nhưng Xoa Bác vẫn ngồi yên tựa tảng đá. Phạm Âm vang vọng như sấm, khi chưởng ấn kia sắp chạm vào đầu Xoa Bác, chỉ còn cách hai ngón tay, thì lập tức rung lên kịch liệt rồi tan thành mây khói.

- Ngươi cho rằng bản đốc liên tục xuất sáu chưởng, chẳng khác nào nỏ mạnh hết đà, lúc này dùng Tứ Đế Phạm Âm sẽ có thể đánh bại bản đốc?

Giọng Thần Y Vệ đốc tràn ngập sự ngạo nghễ:

- Chỉ tiếc sau khi ta xuất lục chưởng, ngươi đã bị thương, uy lực của Tứ Đế Phạm Âm giảm đi nhiều. Nhìn ngươi bây giờ đi, còn có thể chống đỡ được chưởng của ta sao?

Hai gã bộ hạ của Xoa Bác không thể tiến lại gần, nhưng cũng có thể nhìn thấy, tuy Xoa Bác bất động như núi nhưng từ mũi và miệng đều có máu tươi trào ra.

Không hề nghi ngờ, mặc dù Đại Phật Kim Cương Thủ không chính thức đánh trúng cơ thể Xoa Bác nhưng vì phải liên tục phải ngăn cản chưởng ấn của Vệ đốc, Xoa Bác đã bị nội thương.

Chỉ là thủ ấn trong không trung cũng không còn khổng lồ giống như ban đầu, tốc độ giáng xuống cũng chậm hơn nhiều. Hai người đều nhận ra, Xoa Bác bị thương, mà Vệ đốc hình như cũng bất ổn. Chưởng ấn lơ lửng giữa không trung rung động kịch liệt. Mà hai tay Vệ đốc tốc độ cũng chậm lại không ít.

Đúng lúc này, từ một nơi không xa trong rừng trúc, một sợi dây leo bắn ra giống như một mũi tên. Mục tiêu không phải là Xoa Bác cũng không phải Vệ đốc, mà là cây đàn cổ khi trước Xoa Bác dùng để tấu bản “Đại Thanh Tâm chú”. Cây dây leo quấn quanh cổ cầm, rồi kéo cây đàn xẹt nhanh như điện vào rừng sâu.

Khi một chưởng ẩn lại giáng xuống từ không trung, tốc độ kém xa ban đầu, thì tiếng đàn cổ đã vang lên từ sâu trong rừng trúc. Trong tiếng đàn, đã thấy mấy cái lá trúc bắn ra như phi tiêu. Lá trúc như mũi tên bay xuyên qua chưởng ấn đang áp xuống từ không trung.

Chưởng ấn ép xuống, lá trúc xuyên qua, mấy chục chiếc lá đụng phải kình khí biến thành mảnh vụn bay tán loạn, nhưng chưởng ấn đang vỗ xuống, trong nháy mắt cũng biến mất vô tung vô ảnh.

Gió nổi, đàn ngân.

Sâu trong rừng trúc, lại có mấy cái lá trúc bắn ra, mục tiêu lúc này là nhằm thẳng vào Thần Y Vệ đốc đang đứng ở đỉnh rừng trúc. Mấy chục cái lá trúc này vốn là vật bình thường nhưng bây giờ, đã hóa thành mấy chục mũi tên sắc nhọn.

Mặt Thần Y Vệ đốc vẫn cứng ngắc không chút biểu cảm, nhưng động tác thì cực kỳ nhanh, tay lão quay tròn một vòng, mấy chục chiếc lá chưa chạm vào người Vệ đốc đã vỡ tan tành, nhưng chưởng ấn Đại Phật Kim Cương Thủ cũng biến mất không còn gì nữa. Cả người Vệ đốc tựa như một con diều phiêu đãng bay đi, trong chớp mắt liền biến mất trong rừng trúc.

Tiếng đàn trong rừng đã dừng lại, dư âm văng vẳng.

Xoa Bác cũng ngừng tụng kinh, lập tức, thân hình hơi nghiêng về phía trước, chống một tay trên mặt đá, miệng chảy máu tươi ròng ròng.

Hai bã bộ hạ bên cạnh đang định tiến lên, Xoa Bác đã đưa tay ngăn lại, trầm giọng nói:

- Các ngươi lui ra, xuống núi...

Hai người kia liếc nhìn nhau, không dám nhiều lời, một người tiến lên cõng thi thể đồng bạn đã bị một chưởng ấn Đại Phật Kim Cương Thủ đánh chết, quay người chạy như bay. Suối chảy róc rách, cuối cùng Xoa Bác cũng ngồi thẳng dậy, mặc kệ khóe miệng chảy máu, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía rừng trúc sâu thẳm, thản nhiên nói:

- Ngươi không nên tới, hắn sẽ phát hiện ra ngươi một cách dễ dàng.

Từ trong rừng vọng tới một thanh âm:

- Hắn đã luyện thành Đại Phật Kim Cương Thủ, ngươi khó thắng được hắn.

- Cho dù không thể thắng, nhưng nếu hắn muốn giết ta, thì cũng phải chấp nhận một cái giá rất lớn.

Xoa Bác thở dài:

- Thật không ngờ, không ngờ... hắn đã luyện thành Đại Phật Kim Cương Thủ.

Người trong rừng lại nói:

- Phạm Âm của ngươi cũng đã làm hắn bị thương, hiện tại hắn chưa hẳn là hơn ngươi. Chỉ là ta cũng không ngờ, uy lực của Đại Phật Kim Cương Thủ lợi hại như thế.

- Hôm nay không diệt trừ hắn, sau này muốn giết hắn sẽ càng thêm khó.

Xoa Bác thở dài:

- Mấy năm trước, hắn cũng đã truy tìm ta, hai năm qua, không dám chính diện gặp ta, hôm nay xuất hiện, chắc chắn là đã tự tin vào bản thân. Có lẽ Đại Phật Kim Cương Thủ hắn cũng vừa mới tu thành. Hắn đã luyện thành 8 chưởng, còn kém một chưởng sẽ đạt mức 9. Một khi tu thành 9 chưởng, cho dù ta và ngươi liên thủ, chỉ sợ cũng không phải địch thủ của hắn.

Người trong rừng thở dài:

- Hắn có thể tu thành 8 chưởng, cũng coi như chưa từng có ai. Ngay cả Phật giả lập nên môn công phu này năm đó, cũng chỉ luyện đến mức bảy chưởng là hết.

- Ngươi có biết vì sao hắn có thể luyện thành Đại Phật Kim Cương Thủ?

Sắc mặt Xoa Bác tái nhợt, thái độ cực kỳ nghiêm trọng:

- Hắn cũng biết muốn tu luyện Đại Phật Kim Cương Thủ nhất định phải dựa vào “Già Lam Dược Sư kinh”, tuy nhiên, hết lần này đến lần khác, hắn vẫn tiếp tục tu luyện...

Người trong rừng im lặng, không nói lời nào.

- Từ xưa tới nay, chưa từng có ai nghĩ tới việc dùng nó để luyện thành Đại Phật Kim Cương Thủ.

Xoa Bác thở dài:

- Tu luyện Đại Phật Kim Cương Thủ, thể hỏa khó chế ngự, rất dễ bị hỏa trong cơ thể thiêu chết. Cho nên, Đại Phật Kim Cương Thủ mới bị cấm. Năm đó, đã bị đóng cửa. Cho dù là có Già Lam Dược Sư kinh, cũng chỉ có thể hỗ trợ phần nào, không thể trừ tận gốc lửa trong cơ thể.

Nói đến đây, y chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn trời:

- Vì muốn luyện thành Đại Phật Kim Cương Thủ, để trừ đi mầm họa tự trong cơ thể, hắn... tất nhiên là đã tự cung.

Người trong rừng nói:

- Đó cũng không phải chính đồ, tuy luyện thành nhưng lưu lại tai họa ngầm. Bây giờ ngươi thế nào?

Xoa Bác lắc đầu:

- Không cần phải lo lắng, thêm chút thời gian, có thể hồi phục...

- Hôm nay hắn thoát thân, nhưng chỉ sợ thủ hạ sẽ tìm đến rất nhanh.

Giọng nói trong rừng lại vang lên:

- Nhân mã hiện tại của hắn có hơn một nửa đang ở Tây Sơn. Ngươi phải rời khỏi đây ngay.

Xoa Bác thở dài:

- Ta hiểu, chỉ là...

- Những chuyện khác, ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều.

Người trong rừng nói:

- Có moi được tin tức gì từ Sở Hoan không?

Xoa Bác hơi trầm ngâm:

- Hồng long đang ở trên người hắn.

- Ta biết.

Người trong rừng nói:

- Chỉ cần hắn giữ Hồng long, thì không cần sốt ruột, bất cứ lúc nào cũng có thể đoạt lại Hồng long trong tay hắn.

Xoa Bác cũng không nói tiếng nào, vẫn nhìn lên màn trời.

- Đối thủ chân chính, không phải là hắn.

Trong rừng im ắng một lúc, rốt cuộc lại có tiếng nói:

- Ta chỉ sợ người kia cũng đã thành công chuyện đó. Đại Phật Kim Cương Thủ tuy lợi hại nhưng không phải là không thể khắc chế. Nếu người nọ luyện thành cái kia, thiên hạ này, chỉ sợ không ai còn có thể ngăn cản.

Xoa Bác cau mày:

- Nhưng mấy năm qua, chúng ta phái người tìm kiếm khắp nơi, vẫn không hề có tung tích của hắn. Ngươi cho rằng hắn còn sống?

Người trong rừng khẽ thở dài:

- Ta chỉ mong hắn đã chết, nếu như hắn còn sống, thì đó mới là địch thủ chân chính của chúng ta...

Nói xong lời cuối, âm thanh hình như đã đi xa...

Xoa Bác tự lẩm bẩm:

- Chỉ mong hắn đã chết.

Sở Hoan sử Huyết Ẩm đao, tất nhiên không ai có thể ngăn cản. Hắn chém chết hai người, hai người còn lại tự biết không phải địch thủ, nhanh chóng rút lui. Sở Hoan cũng không đứng lại mà tiếp tục kéo Mỵ Nương xuống núi, cơ hồ là chạy một mạch xuống chân núi. Tuy hắn và Mỵ Nương đều là người luyện võ, nhưng chạy suốt đoạn đường này, hắn vẫn phải thở dốc. Mỵ Nương thì thở hồng hộc. Nhìn thấy Kỳ Hoành ngồi dưới đất, tựa trên một gốc cây, Sở Hoan trầm giọng nói:

- Kỳ Hoành, đi mau...

Kỳ Hoành nghe tiếng nói, lập tức đứng lên, quay đầu lại nhìn thấy Sở Hoan đang kéo Mỵ Nương xuống núi, thấy bước chân hai người vội vội vàng vàng, gã biết chuyện không ổn, lập tức cởi dây cương. Sở Hoan nhảy lên lưng ngựa, đưa tay kéo Mỵ Nương. Mỵ Nương xoay người ngồi vào sau lưng Sở Hoan. Sở Hoan quay đầu ngựa, rung dây cương, chạy như bay. Kỳ Hoành chưa bao giờ thấy Sở Hoan có thái độ căng thẳng như vậy, cũng vội vàng thúc ngựa đuổi theo.

Chạy như bay, cũng không biết đã được bao xa, tới một chỗ ven hồ, cuối cùng, Sở Hoan mới chạy chậm lại. Hắn quay đầu nói với Kỳ Hoành:

- Chúng ta nghỉ ở chỗ này một chút.

Rồi tung người xuống ngựa, dìu Mỵ Nương xuống bên hồ, hai tay khoát nước lên rửa mặt. Lúc này, Sở Hoan mới đưa cánh tay áo lên lau khô mặt, đặt mông ngồi xuống đồng cỏ ven hồ, quay sang nhìn Mỵ Nương. Mặt Mỵ Nương vẫn còn tái nhợt, hiển nhiên, nàng vẫn chưa hết khiếp sợ.

Mỵ Nương cũng đối mắt với Sở Hoan, hai người nhìn nhau, bờ môi nàng khẽ giật giật nhưng lại không nói gì cả. Kỳ Hoành lấy lương khô ra, đưa cho họ. Sở Hoan khoát tay. Kỳ Hoành lại đưa cho Mỵ Nương. Mỵ Nương cũng lắc đầu. Kỳ Hoành nhìn vẻ mặt khác lạ của hai người, không nhịn được lên tiếng hỏi:

- Đại nhân, trên núi đã xảy ra chuyện gì?

Sở Hoan hít sâu một hơi. Mỵ Nương đưa tay lau mồ hôi dính trên trán, cuối cùng khẽ thở dài:

- Bọn họ... công phu của bọn họ là cái gì vậy? Quả thực... quả thực là quái vật.

Sở Hoan cười khổ:

- Trời đất bao la, thiên hạ rộng lớn, người giỏi còn có người giỏi hơn. Lúc đầu, ta đã biết Xoa Bác không phải người bình thường. Nhưng không ngờ...

- Chàng có nhận ra Thần Y Vệ đốc kia là ai không?

Mỵ Nương hỏi.

Kỳ Hoành ở bên cạnh, ngơ ngác một lúc, quả nhiên không ngờ tới Thần Y Vệ đốc cũng có mặt trên núi.

Sở Hoan lắc đầu:

- Trên mặt lão đeo mặt nạ, không nhìn được mặt thật, hơn nữa, thân hình của lão, trước đây ta cũng chưa từng thấy, chỉ là...

- Chỉ là cái gì?

- Chỉ là giọng nói kia có chút kỳ quái.

Sở Hoan cau mày:

- Ta khẳng định giọng nói kia ta chưa từng nghe thấy bao giờ. Mỵ Nương, nàng nói xem, giọng của Thần Y Vệ đốc có phải là thổ ngữ cổ quái nào đó không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.