Vương Phi Của Yêu Tinh Vương

Chương 25: Một lần nữa bắt đầu




- Gia gia. Gia gia. Các ngươi cút ngay cho ta. Không được chạm vào gia gia ta. Bịch bịch, bịch...

Vừa đáp xuống, Cổ Tiểu Bảo xông tới, song chưởng mở ra, liên tục vung quyền đánh bay đám hắc thiết binh.

Một quyền đánh ra, mười mấy tên hắc thiết binh đều bị đánh bay ra ngoài.

Cổ Tiểu Bảo lúc này chẳng khác nào một cỗ xe tăng, thậm chí còn hung mãnh hơn gấp mười lần. Nhậm Kiệt cũng ra tay, đồng thời khống chế đại trận công kích đám hắc thiết binh.

- Bụp!

Nhậm Kiệt khoát tay túm lấy một tên hắc thiết binh bị Tiểu Bảo đánh bay đi.

Không có sinh khí, thân thể rắn như sắt thép, ánh sáng tản ra giống như giáp sắt, ngay cả ngựa cũng vậy. Bên trong hình như có phù văn đặc thù lưu chuyển.

Đám binh lính này không có cảm xúc gì, nhưng những phù văn này lại có mối liên hệ đặc thù khống chế bọn họ.

Độ cứng rắn của thân thể chúng có thể đánh ngang với thân thể cường giả Âm Dương Cảnh đỉnh phong, cho dù Linh khí thưởng phẩm cũng khó đánh chúng bị thương được. Cường giả dưới Âm Dương Cảnh ầm hồn thi triển pháp thuật cũng khó đả thương được bọn họ.

Nếu chỉ có một người thì không coi vào đâu, nhưng kẻ nào cũng vậy thì lại vô cùng kinh khủng.

- Oanh, oanh...

Đúng lúc này, Nhậm Kiệt cảm giác Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ trấn động, đám hắc thiết binh liên thủ với nhau công kích, uy lực khủng bố, mấy vạn người liên thủ có thể sánh ngang với Thái Cực Cảnh, đám người này phát hiện không vào được trong đại trận, liền công kích không biết mệt mỏi.

Mơ hồ có cảm giác giống như từng cục sát ngưng thành một thể, dẫn động linh khí thiên địa xung quanh, tạo thành một phù văn to lớn, phát ra lực lượng khủng bố.

Đây là tiết tấu luyện chế pháp bảo, thật quỷ dị, thủ đoạn thật tà ác.

Rốt cuộc là kẻ nào khống chế Phương Viêm, luyện chế mấy chục vạn đại quân Duệ Tiễn Doanh thành pháp bảo?

Thần hồn lực vừa động, Thủy, Hỏa Long gào thét bay ra công kích đám binh lính bên ngoài. Tuy vòng ngoài không có đại trận trợ giúp, nhưng mà thân thể song long rất lớn, lực lượng cũng không yếu. Nhậm Kiệt cũng không sợ chúng bị thương, khống chế bọn chúng tách đám binh lính này ra.

- Bọn họ, bọn họ đều là binh sĩ Minh Ngọc Hoàng Triều, mang phục sức Duệ Tiễn Doanh. Rốt cuộc là ai, là ai lại độc ác như thế?

Văn Thi Ngữ cũng phát hiện ra vấn đề, không khỏi kinh sợ. Không ngờ có người lại luyện người sống thành binh khí hình người.

- Là hắn.

Nhậm Kiệt nhớ lại người mình gặp khi đang truy lùng Phương Viêm. Không nghĩ tới lại gặp được Phương Viêm ở nơi này. Không nghĩ tới Duệ Tiễn Doanh biến mất lại đột nhiên xuất hiện.

- Ngươi biết là kẻ nào làm sao?

Văn Thi Ngữ lập tức nhìn về phía Nhậm Kiệt.

- Đã giao thủ, nhưng không rõ hắn là ai, người này khống chế Phương Viêm, nhưng thân phận của hắn...

Nhậm Kiệt nói tới đây thì dừng lại, bởi vì hắn cũng không rõ lắm.

- Gia gia, Tiểu Bảo tới đây. Tiểu Bảo tới đây.

Tiểu Bảo một đường xông tới, đánh bay tất cả hắc thiết binh, thân thể to lớn ầm ầm quỳ xuống, nhưng vẫn còn cao hơn Cổ Côn rất nhiều. Bàn tay nâng Cổ Côn lên, giống như người lớn đỡ một đứa con nít vậy.

- Tiểu Bảo, ngươi... Ngươi, đứa nhỏ này, sao lại còn quay lại chứ?

Cổ Côn nói xong, ngực bỗng nhiên nổ tung, cả người trở nên vô cùng suy nhược, giống như sắp xong đời.

- Sư phụ, sư phụ...

Cổ Tiểu Bảo kinh hãi, điên cuồng hét lên.

Nhậm Kiệt cũng ở sau Tiểu Bảo, gã lập tức giơ tay đè xuống ngực Cổ Côn. Người này vì vận dụng bí pháp mà ngực bị lực lượng chấn nát, Nhậm Kiệt không có biện pháp cứu trị, chỉ có thể tạm thời áp chế mà thôi.

Một tay chế trụ lồng ngực Cổ Côn, một tay lấy ra một viên Thiên Đan Tục Mệnh nhét vào miệng Cổ Côn, đồng thời lấy dược phẩm ra cho lão uống vào.

Nhìn Nhậm Kiệt nhét Thiên Đan Tục Mệnh trung phẩm vào miệng Cổ Côn mà không chút do dự gì, Văn Thi Ngữ không khỏi sửng sốt, nhưng rất nhanh sực tỉnh lại, nàng nhận ra Cổ Côn đã sắp không xong, thần hồn đều đã vỡ vụn, cho dù Pháp Thần tới cũng không thể cứu sống được.

- Ực..

Phục dựng dược vật của Nhậm Kiệt, lại có lực lượng Nhậm Kiệt trấn áp, thần hồn lực của Cổ Côn rốt cuộc cũng ổn định lại, Cổ Côn lại lần nữa tỉnh lại.

Lão ngoài ý muốn, không nghĩ mình lại còn có thể tỉnh lại được, cảm nhận lực lượng trong người, bỗng nhiên nhìn Nhậm Kiệt cười chua xót.

- Ân công... Ngài, sao phải khổ như vậy chứ? Ta đã là người phải chết, sao ngài phải lãng phí nhiều bảo bối như vậy? Lại còn hao phí lực lượng nữa.

- Tỉnh rồi? Sự phụ, gia gia tỉnh rồi. Gia gia sẽ không chết, sẽ không chết đâu...

Cổ Tiểu Bảo nhìn thấy Cổ Côn tỉnh lại, hai mắt ứa lệ thương tâm nói.

- Tiểu Bảo là đồ đệ ta thu, ngươi cứ yên tâm đi. Có gì muốn nói thì cứ nói.

Tình huống bên ngoài nghiêm trọng, tuy thần hồn lực Nhậm Kiệt có thể nhất tâm đa dụng, nhưng cũng lo tình huống có biến. Gã cũng rõ, Cổ Côn cũng không chống đỡ được bao lâu nữa.

- Khụ... Ta vẫn không hiểu vì sao Tiểu Bảo có thể chịu được lực lượng truyền thừa tổ phù chứ? Thì ra... Thì ra là thế. Trách không được, ân công... Xin nhận của ta một lạy.

Cổ Côn vừa nói, vừa định quỳ xuống, nhưng Nhậm Kiệt lập tức ngăn lại.

- Tiểu Bảo ngoan! Tiểu Bảo đừng khóc...

Nhìn Tiểu Bảo khóc thương tâm, Cổ Côn an ủi, dặn:

- Sau này phải nghe lời sư phụ ngươi, không được tinh nghịch, có nghe hay không? Sau này gia gia không thể chiếu cố được cho ngươi, cho nên ngươi phải tự chăm sóc cho mình, vĩnh viễn nhớ ân tình sư phụ ngươi.

- Vâng! Hu hu hu...

Cổ Tiểu Bảo khóc không biết trời trăng gì nữa, vừa khóc vừa gật đầu.

Văn Thi Ngữ rất muốn trấn an hắn, nhưng vóc người tên này quá to, cho nên nàng chỉ biết thở dài.

- Ân công... ngươi đừng thấy Tiểu Bảo hắn như vậy, thật ra... Thật ra hắn còn có một bí mật, trước kia ta không dám nói, chỉ sợ xảy ra chuyện, thật ra... Thật ra Tiểu Bảo mới năm tuổi mà thôi.

Cổ Côn nhìn về phía Nhậm Kiệt nói.

Quả nhiên Nhậm Kiệt ngoài ý muốn, lúc đầu hắn tưởng đầu óc Cổ Tiểu Bảo có vấn đề, giống như đứa bé năm, sáu tuổi, nhưng về sau Nhậm Kiệt lại phát hiện không phải thế. Thần hồn lực Cổ Tiểu Bảo rất hoàn chỉnh, tuy rất cường đại, nhưng mà vẫn trong ấu kỳ. Nhưng Nhậm Kiệt vẫn nghĩ chuyện này không có khả năng. Dù sao tu vi Tiểu Bảo là Âm Dương Cảnh dương hồn, nếu như chỉ năm tuổi thì quá kinh khủng đi.

5... 5 tuổi?

Nhậm Kiệt sớm chuẩn bị tâm lý rồi nên không kinh ngạc, nhưng Văn Thi Ngữ lại bị chấn kinh, sao có thể? Hắn chỉ có năm tuổi?

Không nói hắn cao lớn hai mươi mấy thước, mà cho dù thấp hơn người đeo mặt nạ cười này một cái đầu, với tu vi Âm Dương Cảnh dương hồn thì làm sao có thể năm tuổi được?

Huống chi hiện tại hắn đã là Thái Cực Cảnh, lực lượng kinh khủng kia cho dù Thái Cực Cảnh gặp phải cũng đều bị dọa sợ. Năm tuổi mà đã như vậy. Trời ạ, quá kinh khủng đi.

- Tộc ta là tộc truyền thừa từ Cổ Thần thượng cổ, Cổ Thần nhất tộc vốn đã sớm tuyệt diệt rồi, cho dù còn cũng rất cổ xưa. Nhưng chúng ta lại khác, 8000 năm trước có một vị Cổ Thần ngủ say ở chỗ tộc ta, nơi này cúng trở thành Thánh địa. Trải qua vô số biến thiên, tộc ta chỉ còn ở nơi trái tim của vị Cổ Thần này. Nhưng nơi này rất bí ẩn, quá hoang vắng, cho nên bình thường tộc ta có người trấn thủ cũng không sinh sống ở đây.

- Tiểu Bảo lúc mới sinh ra được dẫn tới Thánh địa, lại không nghĩ rằng ngoài ý muốn khiến trái tim Cổ Thần đập lại, huyết mạch cơ thể cửa hắn bị thay đổi. Không những thế, hắn còn kế thừa lực lượng tổ phù ta, cho nên còn nhỏ tuổi hắn mới có thể đạt tới cảnh giới dương hồn, thân thể khác với thường nhân. Vì lúc đó quá nhỏ, cho nên thân thể hắn không thể thừa nhận được lực lượng và máu tổ phù, vì thế cha mẹ hắn... Vì muốn giúp hắn chịu đựng được mà hy sinh tánh mạng mình. Vì sợ người khác phát hiện bí mật này, phát hiện hắn có tổ phù Cổ Thần, cho nên lúc nào ta cũng mang hắn theo. Chỉ sợ bị người khác phát hiện.

Cổ Côn nói.

- Chúng ta vốn định chờ... Chờ Tiểu Bảo lớn lên giúp hắn kế thừa hoàn toàn lực lượng tổ phù, nhưng lần này lại ngoài ý muốn. Không nghĩ tới gặp phải ân công... Khụ!

Cổ Côn ho khan một tiếng, phun ra một búng máu đen có lẫn với mảnh nội tạng. Lão cũng không quan tâm, tiếp tục nói:

- Cổ Thần nhất tộc ta đã từng là tồn tại có thể chống lại Hoàng triều thượng cổ, là tồn tại thống trị thiên địa còn sớm hơn cả bọn họ, là tồn tại cường đại thời viễn cổ.

- Ân công...

Đột nhiên Cổ Côn nắm lấy hai tay Nhậm Kiệt nói:

- Tiểu Bảo... Tiểu Bảo xin giao cho ngài, đám người này rất quỷ dị, đừng để bọn họ phát hiện ra. Trước lúc Tiểu Bảo còn chưa lớn... Thì không thể để bọn họ phát hiện ra. Bọn họ đã tới tranh đoạt di hài Cổ Thần, bọn họ có khí tức Cổ Thần, bọn họ rất quỷ dị, không phải người có truyền thừa chân chính của Cổ Thần... Không phải... Bịch, bịch...

Cổ Côn có nói những lời cuối cùng cho Nhậm Kiệt, nhưng lực lượng trong người nổ tung, lão trợn tròn mắt, nhưng lại cười nhìn Cổ Tiểu Bảo, cứ thế chết đi.

- Gia gia...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.