Vương Phi Côn Đồ, Vương Gia Ngốc

Chương 38: 38: Ác Cảm Phần 2




Tác giả: SUNQINGtheWriter.

Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.

✻ Chương 113 ✻

Ngày mà Đồng Xuyến Yên lên làm phu nhân chính thức của Lý Dư Trạch, thần dân trong tộc đều không hân hoan vui vẻ chúc mừng. Cũng bởi vì thân phận trước đó của nàng chỉ là một cô hầu thấp kém. Nhưng Lý Dư Trạch đã nảy sinh tình cảm với nàng ngay lần đầu tiên chạm mặt nhau.

Đồng Xuyến Yên thật sự yêu Lý Dư Trạch, dù cho tính tình của ông ấy có phần cực đoan và thâm hiểm khó lường. Vì yêu nên khi nghe thấy hỷ sự mang một bào thai, Đồng Xuyến Yên đã không màng đến sức khỏe hiện tại của mình, chạy đi tìm Lý Dư Trạch chỉ để thông báo cho ông. Lần đó nàng mang thai Lý Thiệu Quân. Sau khi hạ sinh Lý Thiệu Quân, tình cảm của hai người càng trở nên gắn bó và mặn nồng hơn rất nhiều. Cho đến ngày Lý Thiệu Lâm được hạ sinh, mang trong mình mệnh rắn bị khinh thường trong nhiều thế kỷ qua, mọi chuyện dần thay đổi.

Lý Dư Trạch tức giận đứa con trai này đã hạ sinh vào một ngày quá đen đủi, tức giận lây sang Đồng Xuyến Yên. Khoảng thời gian đó hai người không gặp mặt nhau thường xuyên vì công việc của ông trở nên bận rộn. Trong hai tháng Lý Dư Trạch đi công tác, Đồng Xuyến Yên đã một thân nuôi dạy hai đứa trẻ.

Ngày Lý Thiệu Lâm gần tròn một tuổi, biến cố cũng vừa vặn xảy đến. Đó là một điều mà Đồng Xuyến Yên không hề mong muốn, cũng không nghĩ nó sẽ khiến cho thanh danh của nàng bị phá vỡ đi như vậy.

Buổi tối, sau khi ru Lý Thiệu Lâm ngủ say, Đồng Xuyến Yên đang định trở về phòng của mình thì bất ngờ cảm nhận được một người thân của nàng gặp nạn. Loài hồ ly của nàng sinh ra đã có giác quan nhạy bén. Dự cảm trong lòng xoay tròn không ngừng. Đồng Xuyến Yên đi nhanh về phòng, lấy ra một bảo bối bằng ngọc, mặt ngọc sáng trong, sau một hồi thì hiện ra khung cảnh bốn phía là rừng rậm. Đồng Xuyến Yên khẽ nhíu mày kiên nhẫn quan sát, hình ảnh bên trong mặt ngọc xoay chuyển thay đổi, một hồi sau liền xuất hiện một thân ảnh nam nhân đang ngả người vào thân cây, tay vịn trước ngực, tựa hồ đang cầm máu.

Nhận ra nam nhân kia là ai, Đồng Xuyến Yên lập tức bỏ bảo bối xuống bàn, sau đó nhanh chóng rời khỏi Tây Kim Môn.

Đứng trước cổng dinh thự, nàng cẩn thận nói với hai người cận vệ, "Tôi sẽ đi ra ngoài một chút, hai người nhớ canh gác cho kỹ càng."

Một người cận vệ lo lắng, ngăn nàng lại, "Phu nhân, trời đã tối thế này, người không nên một mình đi ra ngoài như vậy đâu."

Đồng Xuyến Yên trước giờ tính tình vốn điềm đạm nhu hòa, một tay gỡ cánh tay của cận vệ ra, khẽ cười nói, "Không sao, tôi đi sớm sẽ về sớm. Hai người đừng quá lo lắng."

Nói rồi nàng liền xoay người, nhanh chóng hòa mình vào bóng đêm. Bốn phía rừng rậm âm u lạnh lẽo, có một nam nhân tựa người vào gốc cây, tự mình chịu đựng đau đớn. Dưới đất lá cây rung lên xào xạc, gió đêm thổi sượt qua da thịt, thấm vào xương tủy.

Đồng Xuyến Yên đưa mắt nhìn dáo dác xung quanh, một hồi sau thì dừng lại trước nam nhân bị trọng thương nọ. Đôi mắt trong đêm sáng như ngọc, nhìn thấy từng vết thương trên người của nam nhân đó.

"Mục Lỗi." Đồng Xuyến Yên cất tiếng khiến cho nam nhân kia ngẩng đầu lên đầy kinh ngạc.

Người gọi Mục Lỗi sau khi nhìn thấy nàng, nụ cười liền xuất hiện trên khóe môi. Một tay đang vịn chặt vết thương cũng lơi lõng, muốn duỗi ra nắm lấy tay nàng.

"Tiểu Yên." Mục Lỗi đã quen gọi nàng là Tiểu Yên.

Đồng Xuyến Yên cúi đầu xem xét vết thương của Mục Lỗi, sau đó cẩn thận dùng một số pháp thuật để chữa lành nó tạm thời.

"Sao lại bị thương như thế này?"

Mục Lỗi cười gượng, nén đi đau đớn, "Đối đầu với một số kẻ trong Thú tộc. Chỉ là xây xước chút đỉnh."

Đồng Xuyến Yên nâng mắt nhìn người kia, không tránh khỏi xót xa, "Mục Lỗi, anh tốt nhất đừng nên sống ở gần đây nữa. Sao anh không trở về Vưu gia? Nơi đó có lẽ sẽ phù hợp với anh hơn."

"Phận là kẻ lai tạp, sống ở đâu cũng giống như địa ngục vậy." Mục Lỗi cười lạnh, sau đó đưa tay muốn chạm lên gò má của Đồng Xuyến Yên, lại bị nàng né tránh.

Mục Lỗi thoáng nhíu mày, nhưng không quá hụt hẫng. Vì anh biết rõ trong lòng nàng luôn có hình bóng của Lý Dư Trạch.

Đồng Xuyến Yên sau khi chữa lành vết thương cho Mục Lỗi rồi liền nói, "Bây giờ em sẽ đưa anh trở về nhà. Vết thương này chỉ là chữa tạm thời, anh nên cẩn thận giữ gìn hơn một chút."

Mục Lỗi cười không đáp, cánh tay duỗi ra vịn lên vai của nàng, toan đứng dậy.

Đúng lúc đó, từ sau lùm cây bỗng phát ra tiếng xào xạc. Mặt đất cũng đồng thời dội lại một trận ồn ào vội vã. Đồng Xuyến Yên quay đầu nhìn qua, phát hiện bóng dáng của một đứa trẻ đang xoay lưng cố gắng bỏ chạy thật nhanh. Bàn tay nàng trở nên run rẩy, không nhịn được thốt ra hai tiếng "Tiểu Quân".

"Là Tiểu Quân, con trai của em."

Mục Lỗi đứng dậy nhìn theo bóng dáng của đứa trẻ, hơi nhíu mày nói, "Em đi theo nó đi. Anh tự trở về được."

Đồng Xuyến Yên nhìn qua anh một chút rồi gật đầu, xoay người đuổi theo Lý Thiệu Quân. Buổi tối hôm ấy, hai mẹ con nàng đã có một trận cãi nhau thật lớn. Lúc này Lý Thiệu Quân cũng đã hiểu chuyện, bởi vì cách dạy dỗ của Lý Dư Trạch có hơi thái quá cho nên con trai của ông cũng bị nhồi nhét kiến thức hơn một đứa trẻ bình thường. Mà trẻ con trong Thú tộc đa số phát triển rất nhanh.

"Tiểu Quân, con không được suy nghĩ như vậy. Đều là hiểu lầm cả. Đó là người nhà của mẹ."

Lý Thiệu Quân mặt mũi thật sự khó coi, tự mình chứng kiến cảnh tượng đó, trong lòng không tránh khỏi thất vọng cùng giận dữ.

"Mẹ nói dối! Mẹ phản bội cha! Con ghét mẹ!"

Những ngày sau đó, Lý Thiệu Quân dường như không nói chuyện với mẹ của mình. Trong mắt cậu bé, hình tượng người mẹ dịu dàng tuyệt vời phút chốc bị vỡ tan như những mảnh thủy tinh, không cách nào hàn gắn lại được.

Nhưng sự việc lên đến đỉnh điểm là vào một ngày, Đồng Xuyến Yên dẫn Lý Thiệu Lâm ra bên ngoài dạo chơi. Trong lúc hai người băng qua một ngôi làng thì nàng bỗng dưng ngất xỉu. Lý Thiệu Lâm còn rất nhỏ, không biết làm gì ngoài việc khóc bi bô liên tục. Sau đó, nàng được người dân đưa vào nhà tạm nghỉ ngơi.

Khi Lý Dư Trạch nghe tin thì lập tức đi đến ngôi làng đó để đưa Đồng Xuyến Yên trở về. Vào khoảnh khắc ông ấy vén tấm màn lên chuẩn bị bước vào bên trong thì vô tình chứng kiến cảnh tượng một nam nhân đang ở bên cạnh ân cần chăm sóc Đồng Xuyến Yên.

Nam nhân đó không phải người nào khác mà chính là Mục Lỗi - một người trước kia đã từng bị Lý Dư Trạch suýt nữa lấy mất mạng.

Sau sự việc hiểu lầm đó, Đồng Xuyến Yên mang thai đứa con thứ ba, cũng là cuối cùng trong cuộc đời của nàng.

Đương nhiên, lòng tin của Lý Dư Trạch kể từ giây phút kia đã chính thức sụp đổ hoàn toàn. Trước kia ông cũng đã cảnh cáo Mục Lỗi và bắt Đồng Xuyến Yên phải thề độc. Sau đó lại chứng kiến cảnh tượng hai người còn quan tâm nhau như vậy, Lý Dư Trạch không thể tha thứ cho hai người họ.

Nhớ lại ký ức xưa khiến cho tâm tình Lý Dư Trạch nổi lên một trận sóng không nhỏ.

Hiện tại, thiếu niên ở phía trước sở hữu đôi mắt màu ngọc bích mang họ Vưu của Huyết tộc kia lại là một bạch hồ khiến cho Lý Dư Trạch không khỏi nghĩ ngợi.

Ông ngồi trong chiếc xe hơi màu trắng, trầm ngâm nâng mắt quan sát thiếu niên họ Vưu đang cùng một người bạn trạc tuổi từ trường về nhà.

Nếu thật sự là vậy, trái đất quả nhiên rất tròn.

Lý Dư Trạch lãnh đạm ném điếu thuốc ra ngoài cửa sổ, ngón tay gõ lên thành cửa theo nhịp, sau đó nói, "Bám theo chúng nó."

Hôm nay Vưu Chiếu Hy cùng Từ Lương không trở về nhà liền mà ghé sang một con đường khác để mua bánh ngọt. Cũng vì hôm nay là sinh nhật của Từ Lương.

Hai người sóng vai nhau đi vào một con đường nhỏ hơn, có phần vắng vẻ.

"Sao tiệm bánh lại nằm trong một con đường vắng vẻ như thế này?" Vưu Chiếu Hy có chút khó hiểu, hỏi.

Từ Lương nghe vậy, mỉm cười giải thích, "Thật ra nhà họ không phải mở tiệm bánh ngọt đâu. Bánh của họ rất đặc biệt, chỉ có những người từng ăn qua rồi mới biết đến, sau đó đi tuyên truyền quảng cáo. Kì thực, đôi khi tớ cũng không rõ vì sao họ không phát triển nó lớn mạnh hơn nhỉ?"

Vưu Chiếu Hy gật đầu, "Ừ, con người khó hiểu quá."

Hai thiếu niên nói qua nói lại, cuối cùng cũng dừng chân trước một ngôi nhà rất bình thường. Từ Lương gõ lên cửa vài tiếng, bên trong ngay lập tức có người bước ra, cười đon đả.

"Hai em muốn mua bánh?"

Từ Lương gật đầu, "Dạ, lấy cho em bánh có vị vanilla ấy ạ."

"Để chị vào đem ra vài mẫu cho em lựa chọn nhé."

Sau khi chọn được mẫu bánh mình thích, Từ Lương định đem ví tiền ra trả thì bị Vưu Chiếu Hy ngăn lại. Cậu nhìn sang bạn mình, "Nè, tớ trả được mà."

Vưu Chiếu Hy lắc đầu, nhanh chóng lấy ra vài tờ tiền, đưa cho chị bán hàng, "Tiền bánh đây ạ."

Chị chủ nhìn hai người, thoáng mỉm cười một cái, đón lấy tiền từ tay Vưu Chiếu Hy rồi nói, "Cảm ơn hai em. Lần sau nhớ ghé lại nhé."

Hai người chào tạm biệt chị chủ xong thì quay người lại định vòng ra đại lộ, không ngờ trước mắt đã sớm có một đám người vận đồ vest rất lịch sự đón chờ sẵn. Vưu Chiếu Hy liếc mắt nhìn qua một cái liền đoán được ý đồ không tốt đẹp khắc trên mặt mỗi người bọn họ. Ba người đàn ông cao to vạm vỡ chắn ngang lối đi của hai người.

Từ Lương theo phản xạ bước lùi ra sau một bước, một tay kéo Vưu Chiếu Hy, thấp giọng thì thào, "Tiểu Hy, chúng ta không nên đọ sức với bọn họ."

Vưu Chiếu Hy nghe rõ từng chữ một, mắt liếc nhìn bạn mình một cái, "Tớ biết, chỉ sợ bọn chúng không tha thôi."

"Bọn người này là ai được nhỉ?"

Vưu Chiếu Hy mặt đanh lạnh nhìn ba người đàn ông trước mặt, "Không rõ nữa."

Ngoài mặt nói như vậy, trong lòng lại sớm nghĩ ra được một người thích hợp cho loại chuyện như thế này. Những ngày trước vốn đang yên đang lành, cuộc sống không có sóng gió gì kể từ khi cậu dọn ra ngoài. Thậm chí là sau khi thừa nhận quan hệ ruột thịt với Lý Thiệu Lâm cũng không xảy ra chuyện gì bất trắc. Nếu vậy thì chỉ còn một chuyện duy nhất có khả năng nhất mà thôi.

Lý Dư Trạch.

Lẽ nào...ông ta đã điều tra ra mình ư? Mình thật sự khiến ông ta phải bận tâm?

Trong lúc Vưu Chiếu Hy còn đang mải nghĩ ngợi, một người đàn ông trong nhóm kia bất ngờ động thủ, nhanh chóng khống chế được Từ Lương. Nhớ lại lời dặn dò của Lý Dư Trạch, hắn liền nhắm vào người đi cùng thằng nhóc có mắt màu xanh ngọc bích.

Từ Lương bị khống chế, mặt trắng không còn một giọt máu, chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi im bặt.

Vưu Chiếu Hy lúc này tỉnh lại thì đã trở tay không kịp. Đường nhỏ và vắng vẻ, hầu như không có một bóng người nào đi ngang qua đây. Nhà nhà cũng đóng kín cửa vô cùng cẩn mật, xem ra đoạn đường này an ninh cũng không phải là loại tốt gì cả.

"Các người là ai? Tại sao lại nhắm vào chúng tôi?" Vưu Chiếu Hy nghiêm túc hỏi, hai bàn tay đã sớm nắm chặt lại.

Người đàn ông khống chế Từ Lương ngẩng mặt nói, "Muốn cứu bạn của mày thì lên đi."

Từ Lương dù hoảng sợ nhưng vẫn cố gắng nhắc nhở, "Tiểu Hy, suy nghĩ kỹ trước khi làm gì đó!"

Vưu Chiếu Hy liếc nhìn Từ Lương, sau đó hạ quyết tâm sẽ một mình đấu tay với bọn chúng. Cậu nghĩ lúc này không thể lạm dụng thân hồ ly để mà đối phó được. Như vậy là phạm vào luật của tộc, sẽ mang trọng tội.

"Được. Đến đây!" Vưu Chiếu Hy bực bội quát lớn, sau đó vô sẵn tư thế đối phó lại bọn người kia.

Ngày trước, Vưu Thần có dạy một số thế võ cho cậu tự vệ. Hiện tại cậu đã có cơ hội sử dụng, chỉ sợ thời gian đã sớm mài mọt đi những kỹ năng cũ.

Hai người đàn ông còn lại nghe thế, lập tức xông lên, đông đánh tây thủ, phối hợp cực kỳ nhuần nhuyễn điệu nghệ. Vưu Chiếu Hy chưa bao giờ gặp thế võ của bọn họ, cho nên việc phòng thủ và đánh trả trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Vốn dĩ một đi chọi với hai đã là không công bằng cân sức rồi.

Vưu Chiếu Hy liếc mắt, nhanh tay bắt lấy cánh tay của một gã, dùng sức bẻ quặp ra phía sau. Cùng lúc đó, chân cũng duỗi ra đánh mạnh lên ra phía sau, nhưng lại bị gã còn lại bắt bài, giữ chặt cổ chân của cậu kéo một phát.

Vưu Chiếu Hy mất thế, cả người ngã sấp xuống mặt đất. Lồng ngực đau điếng, khuôn cằm cũng ma sát với mặt đường gồ ghề, trầy xước không ít. Hai gã kia thấy cơ hội thuận lợi, lập tức nhào đến. Một gã giữ chặt cổ áo ném mạnh vào cậu bức tường. Cơ thể bị va chạm mạnh mẽ, khóe môi cũng phun ra một dòng máu đỏ.

"Các người..." Vưu Chiếu Hy siết chặt bàn tay, trong sự đau đớn, cậu mơ hồ cảm nhận được cơ thể của mình đang dần thay đổi một cách mãnh liệt.

Máu bên trong chảy với tốc độ rất nhanh, xông lên đại não khiến ý thức cũng trở nên yếu mềm. Vưu Chiếu Hy lắc mạnh đầu, cánh tay giơ lên muốn đánh trả nhất thời không còn sức lực. Vì ngay lúc này bên tai cậu như đang truyền đến một loại âm thanh thống khổ. Loại âm thanh này vô cùng quen thuộc, vô cùng đáng sợ và đau đớn.

Màng nhĩ nhức đến điên người.

Vưu Chiếu Hy không chịu nổi lắc mạnh đầu thêm lần nữa, gào lên giữa không gian vắng vẻ, "Arrrggggg!!!! Khốn khiếp, các người muốn chết đúng hay không?"

Sau khi cậu điên người đứng thẳng người dậy, sắp sửa biến thân cùng một lúc lấy luôn mạng người thì bất ngờ bị một gã thúc mạnh vào giữa bụng. Máu từ trong cổ họng theo đà phun ra ngoài thành màu đỏ tươi, đặc sệt.

Vưu Chiếu Hy đầu óc dần mơ hồ, cả người tựa vào vách tường, gần như ngã khụy.

Lý Dư Trạch ngồi trong xe chứng kiến toàn bộ sự việc vừa xảy ra. Chính mắt ông cũng nhìn thấy được quá trình biến thân không thành công của Vưu Chiếu Hy, chỉ có đôi tai và hàm răng bén nhọn của cáo mà thôi. Nhưng bao nhiêu đây đã đủ chứng minh rằng, Vưu Chiếu Hy kia thân phận không hề đơn giản, cũng như những lời Lý Thiệu Lâm nói đều là giả dối.

"Chúng ta làm gì nữa đây, ngài Lý?"

Lý Dư Trạch vẻ mặt không hề có một tia yêu thương nhìn Vưu Chiếu Hy sắp gục ngã, dửng dưng nói, "Giết nó."

Người bên cạnh nghe vậy, có điểm thất kinh quay sang nhìn ông một cái. Lời lẽ cay nghiệt như vậy, sao có thể tuôn ra nhẹ nhàng đến thế?

Giết một đứa trẻ?

Lý Dư Trạch thấy bầu không khí im lặng, hơi nhếch môi nói, "Sao? Không dám?"

Người bên cạnh thoáng nhíu mày, "Việc này..."

Trong lúc hai người còn đang đàm thoại thì phía bên ngoài có một chuyển biến thật kinh ngạc. Từ trên các mái nhà có một bóng áo choàng đen lao vút xuống mặt đất. Đôi chân người đó vừa chạm đất đã tạo ra một sức mạnh khủng khiếp, khiến cho những người còn lại đều ngã rạp.

Vưu Thần ánh mắt tức giận cực điểm liếc nhìn từng người đàn ông bận vest, cánh tay duỗi ra, gồng lên rồi dùng lực hất mạnh cả đám người vào vách tường đối diện. Sau đó y lao nhanh đến bọn chúng, bàn tay gắt gao siết chặt vào cổ từng người, đến mức các gã chỉ có thể trợn trừng mắt mà không làm gì được. Sức mạnh quá khủng khiếp, chẳng bao lâu thì từng gã ra đi.

Chính vì lý do này mà Từ Lương cũng thoát khỏi được móng vuốt của bọn họ. Vưu Thần liếc nhìn cậu, thấp giọng nói, "Đi theo con đường phía trước, rẽ trái thì lên xe."

Từ Lương nghe theo, chạy về phía trước thật nhanh.

Chỗ lộn xộn còn lại, Vưu Thần không màng đến. Y bước đến trước mặt Vưu Chiếu Hy, hạ tầm mắt nhìn cậu một chút rồi nhanh tay ôm lấy cậu trong người. Trước khi rời khỏi đó, Vưu Thần không quên quay đầu lại, ánh mắt vừa vặn chạm vào đôi mắt sâu hút của Lý Dư Trạch đang ngồi trong xe.

Hai người chạm mắt nhau, nhưng không hề có sự việc gì xảy ra.

Vưu Thần ôm theo Vưu Chiếu Hy, lao đi như một cơn gió. Ngay sau đó, một vật ở trên người cậu vô tình bị đánh rơi xuống mặt đất, tại nơi mà bọn họ đã xảy ra xô xát.

Hai người nhà Vưu đi rồi, Lý Dư Trạch mới khẽ cười giận một tiếng. Hai bàn tay lồng vào nhau, ngón tay vô thức cạ lên mặt nhẫn nhẵn nhụi mát lạnh. Ông ta hơi đăm chiêu suy nghĩ, rất lâu sau liền mở cửa xe bước xuống.

Đi qua ba cái xác trước mặt, Lý Dư Trạch dừng chân trước một vật có hình dáng rất đặc biệt.

"Nhặt nó." Ông ra lệnh.

Người đi theo mau chóng cúi người, nhặt món đồ đặc biệt kia đưa cho Lý Dư Trạch. Qua kiểu dáng, ông ta liền nhận ra đây là vật thuộc về ai, nguồn gốc từ đâu mà ra. Nụ cười càng lúc càng lạnh nhạt và cay nghiệt.

"Kẻ áo choàng đen khi nãy chính là..."

Người bên cạnh hơi cúi đầu, không nhanh không chậm liền đáp, "Chính là cậu Cả của nhà họ Vưu - Vưu Thần."

...

Vưu Chiếu Hy bị thương khá nặng, đành phải dưỡng ở nhà đến tận mấy hôm.

Sau khi đưa cậu về nhà xong, Vưu Thần cũng không rời khỏi nhà dù chỉ là nửa bước. Y không ngồi trong phòng cũng sẽ chỉ xuống dưới phòng khách, khi mà đêm xuống, ai trong nhà cũng đã vào giấc ngủ thì y ngồi trầm mặc trong phòng khách.

Khói thuốc vần vện trước mặt, nhanh chóng hòa vào màn không khí.

Đáy mắt Vưu Thần sâu hút, không thể đoán được trong lòng y đang có suy nghĩ như thế nào. Xung quanh bốn phía đều im ắng, ngay cả tiếng gió thoảng cũng dễ dàng nghe ra được. Vưu Thần cả ngày trông chừng Vưu Chiếu Hy đến chợp mắt cũng chưa làm, hiện tại trời đã gần hừng đông, nhưng y cũng không thấy buồn ngủ dù chỉ một chút.

Lúc điếu thuốc vừa tắt lửa, bên cạnh y bỗng xuất hiện một thân ảnh bé nhỏ. Ánh mặt trời còn chưa lộ diện, ngoài trời đen như mực. Tia sáng trong phòng khách cũng chỉ đủ để soi vào một góc nhỏ của vách tường.

Thân ảnh bên cạnh Vưu Thần hơi cúi đầu, thấp giọng nói, "Đại Thần, ngài không nên hút nhiều thuốc."

Cách xưng hô này đã lâu không được nghe qua, bất giác khiến cho Vưu Thần gượng gạo nở một nụ cười. Điếu thuốc nằm trơ trọi trong gạt tàn, Vưu Thần hơi nghiêng người nhìn qua phía Tiểu Uyển đang trong bộ dạng của một đứa trẻ, đôi mắt to tròn trong sáng thuần khiết, mái tóc đỏ hung kỳ quặc, dáng người nhỏ nhắn nhanh nhẹn.

"Ngươi dậy sớm vậy à?"

Tiểu Uyển không bước gần thêm, chỉ gật đầu nói, "Tôi đã quen giấc rồi. Còn ngài, ngài không ngủ hai đêm rồi."

Vưu Thần nâng mắt nhìn lên vách tường đối diện, nhàn nhạt nói một câu không ăn nhập, "Tiểu Hy vẫn chưa tỉnh dậy."

Tiểu Uyển hơi ngây người nhìn y, lại vô tình nhìn thấy một ánh mắt chua xót đầy lo lắng.

"Ngươi nói, ta làm sao có thể chợp mắt được đây?"

"Đại Thần..." Tiểu Uyển cảm thấy đau lòng thay người trước mặt mình, đắn đo một lúc lâu, cậu mới bất giác lên tiếng, "Chuyện của cậu chủ, ngài định như thế nào?"

Vưu Thần lần này dời tầm mắt nhìn Tiểu Uyển, "Ngươi biết gì sao?"

"Tôi..." Tiểu Uyển bồn chồn xoa xoa hai bàn tay, "Thật ra thì...tôi cảm nhận được có người đang muốn hãm hại cậu chủ. Đại Thần, ý niệm này của người đó thật sự lớn..."

"Người họ Lý?"

Tiểu Uyển có chút giật mình nhìn Vưu Thần, nhưng cũng bởi vì thiên luật không cho phép tiết lộ quá nhiều về số mệnh của một người, đành thôi.

"Tôi không thể tiết lộ thêm được nữa."

Vưu Thần lãnh đạm nhìn Tiểu Uyển, cũng không ép buộc đứa trẻ kia phải nói thêm bất kỳ câu nào. Hai người một đứng một ngồi, cứ im lặng như thế cho đến khi trời hừng sáng.

Vào buổi chiều ngày hôm đó, Lý Thiệu Lâm đến nhà thăm Vưu Chiếu Hy. Từ Lương mở cửa nhìn thấy người kia, mỉm cười vui vẻ.

"Cậu đến thăm Tiểu Hy hả?"

Lý Thiệu Lâm toan gật đầu, vẻ mặt sốt ruột, "Em ấy như thế nào rồi?"

Từ Lương rót một ly nước đưa đến trước mặt Lý Thiệu Lâm, "Vẫn chưa tỉnh lại." Giọng nói của cậu phảng phất chút buồn bã sầu não.

"Chưa tỉnh nữa ư?" Lý Thiệu Lâm trầm mặc, nghĩ đến sự việc này có liên quan đến cha mình khiến cho cậu không kìm được tức giận.

Trước khi để Lý Thiệu Lâm bước lên lầu thì Tiểu Uyển đã sớm chạy lên phòng báo cho Vưu Thần biết sự có mặt của người kia. Vưu Thần từ trong phòng bình tĩnh bước ra, một đường đi thẳng đến nơi cầu thang, vừa vặn chặn ngay lối đi.

Lý Thiệu Lâm không nghĩ sẽ chạm mặt Vưu Thần ở đây, chân mày thoáng nhíu lại.

"Chào anh." Lý Thiệu Lâm cúi đầu một chút, chào hỏi.

Vưu Thần từ trên nhìn xuống đỉnh đầu của người kia, lạnh nhạt cùng dứt khoát từ chối đón tiếp, "Tiểu Hy vẫn chưa tỉnh dậy. Cậu có thể trở về nhà ngay bây giờ."

Nghe đến đây, Lý Thiệu Lâm ngẩng đầu, "Tôi muốn gặp Tiểu Hy."

"Tôi đã bảo, Tiểu Hy vẫn chưa tỉnh. Cậu nghe không hiểu?"

Lý Thiệu Lâm hơi nhíu mày nhìn Vưu Thần, quan sát vẻ mặt lãnh đạm hờ hững của y, cậu mơ hồ cảm thấy người kia chính là đang nhẫn nhịn. Nhưng vì lý do gì mà lại nhẫn nhịn cậu cơ chứ?

Vưu Thần là người sẽ không bao giờ kiên nhẫn với bất kỳ ai, ngoại trừ Vưu Chiếu Hy.

"Chỉ muốn xem...em ấy bị thương như thế nào."

Vưu Thần thoáng cười giận, "Muốn biết như thế nào, cứ trở về hỏi trực tiếp ba của cậu là được thôi."

Một câu nói nhẹ bẫng khiến cho Lý Thiệu Lâm cảm thấy tâm tình rối loạn. Cậu cúi đầu, nhắm nghiền mắt lắng xuống cơn khó chịu trong lòng, một lúc sau thì hạ quyết tâm ngày mai sẽ lại đến.

"Được. Hôm nay tôi sẽ trở về, ngày mai lại đến."

Nói rồi Lý Thiệu Lâm liền xoay người rời đi, một lời chào tạm biệt cũng không buồn nói. Vốn dĩ hai người bọn họ không hề có thiện cảm với nhau, nếu có nhẫn nhịn nể mặt cùng là vì Vưu Chiếu Hy đang đứng giữa mà thôi.

Đúng như lời hứa, ngày hôm sau Lý Thiệu Lâm liền đến. Lần này Vưu Thần không ở trên phòng cùng Vưu Chiếu Hy nữa mà ngồi ngay bên dưới phòng khách, sẵn lòng nghênh đón sự có mặt của Nhị thiếu gia nhà Lý.

Lúc Lý Thiệu Lâm bước vào đã ngay lập tức nhìn thấy Vưu Thần ngồi ở hàng ghế sôpha. Bước chân thoáng ngập ngừng, cậu lịch sự chào một tiếng, sau đó bình tĩnh quay người toan đi đến phía cầu thang.

Ngay sau đó, Vưu Thần bỗng đứng dậy, dùng tốc độ xuất hiện trước mặt của Lý Thiệu Lâm, chuẩn xác ngăn chặn bước chân của cậu.

"Cậu nghĩ mình vẫn có quyền đến đây sau khi đã thất hứa?"

Lý Thiệu Lâm nâng mắt bình tĩnh nhìn Vưu Thần, không hề chối bỏ phần lỗi của mình, "Lần này là vì tôi khinh suất cho nên mới xảy ra chuyện như vậy. Nhưng tôi lo lắng cho Tiểu Hy là sự thật---"

"Đừng mở miệng gọi hai tiếng Tiểu Hy nữa." Vưu Thần lạnh nhạt cắt đứt lời người kia, "Cậu, từ bây giờ sẽ không còn là gì của Tiểu Hy nữa."

"Vưu Thần!" Lý Thiệu Lâm trong phút chốc không kìm được cơn giận mà lớn tiếng, hai bàn tay nắm chặt lại, cậu hít vào một hơi, "Anh nghĩ mình có quyền phủ nhận mối quan hệ của hai chúng tôi ư? Đừng nghĩ anh nuôi nấng em ấy từ nhỏ thì có quyền định đoạt cuộc sống của em ấy! Tôi là anh trai, là người thân duy nhất mà em ấy thừa nhận. Ngay cả việc ý nghĩa này anh cũng muốn một dao cắt đứt? Anh có nghĩ cho cảm giác của Tiểu Hy hay không?"

Vưu Thần im lặng lắng nghe tất cả, nét mặt không thay đổi nói, "Với tôi, đã hứa phải làm bằng được. Không làm được chính là thất hứa. Mà đã thất hứa thì phải lãnh hậu quả."

Lý Thiệu Lâm bỗng cười lạnh một tiếng, "Tại sao anh không thẳng tay trừng phạt ông ấy mà lại nhắm vào tôi? Tội lỗi trực tiếp chính là của ông ấy, nhưng anh hoàn toàn đổ hết lên đầu của tôi. Là vì sao? Vì anh cảm thấy khó chịu khi chúng tôi thân thiết với nhau? Sự ích kỷ độc đoán này quả thật đáng ghê tởm!"

Những lời vừa thốt ra từ miệng Lý Thiệu Lâm khiến cho bốn phía lặng như tờ. Vưu Thần như vừa bị nói trúng tim đen, ánh mắt cuộn lên giận dữ, không nói một lời liền thẳng tay hất mạnh Lý Thiệu Lâm vào tường. Cú va chạm làm cho cậu không kịp trở tay, cả người nằm rạp trên mặt đất.

Vưu Thần bước nhanh xuống cầu thang, đi đến trước mặt Lý Thiệu Lâm, dùng tay xốc mạnh cậu lên, ấn vào tường.

"Tôi có quyền gì ư? Cậu bảo tôi thì có quyền gì ư? Tôi đúng là không có quyền định đoạt cuộc sống của em ấy, nhưng khi nguy hiểm cận kề thì ai là người xuất hiện cứu lấy em ấy? Là ai? Còn không phải chính cậu đã đẩy em ấy vào vực sâu nguy hiểm ư?"

Lý Thiệu Lâm bị Vưu Thần siết chặt cổ, hơi thở yếu ớt cố gắng len lỏi qua khí quản.

"Vưu Thần, mau thả tôi ra..." Lý Thiệu Lâm gằng từng chữ, hai bàn tay mơ hồ gồng lên, "Mau thả tôi ra!"

Vưu Thần không những không nghe thấy, còn tăng thêm một lực khiến cho khuôn mặt của cậu chốc chốc trở nên trắng bệt. Lý Thiệu Lâm vùng vẫy trong sự khống chế của người kia, sau đó bất ngờ triệu hồi Diệp Độc Loan Đao, động tác dứt khoát chém mạnh vào cánh tay của Vưu Thần.

Vết chém vừa dài vừa mạnh mẽ khiến Vưu Thần không chống đỡ được, liền thu tay về. Máu đỏ chảy xuống thành dòng. Trong cơn tức giận đỉnh điểm, Vưu Thần toan vung tay lên định giáng xuống một bạt tai trí mạng thì phía sau lưng bất ngờ truyền đến tiếng kêu thất kinh.

"Vưu Thần, anh hai!"

Động tác của Vưu Thần dừng lại giữa chân không. Lý Thiệu Lâm cũng thu Diệp Độc Loan Đao trở về, ngước mắt nhìn Vưu Chiếu Hy vẫn còn yếu ớt chạy tới. Cậu chắn chính giữa hai người, cất giọng nói:

"Vưu Thần, anh lại làm như vậy nữa rồi!"

Vưu Thần không màng đến vết thương của mình, hạ tầm mắt nhìn thiếu niên trước mặt, "Làm như vậy nữa rồi?"

Vưu Chiếu Hy cố nén xuống giọng điệu lo lắng của mình, "Chuyện lần này là do em, do em không cẩn thận mà chạm mặt Lý Dư Trạch. Vưu Thần, Thiệu Lâm anh hai em không có lỗi, anh ấy không cố tình để em bị như vậy."

"Sao?" Vưu Thần hơi nhướn chân mày, hỏi.

"Vưu Thần." Vưu Chiếu Hy dang rộng cánh tay, trong lòng bức bối khi một lần nữa phải nói những lời câu xin người kia, "Lần này hãy bỏ qua được hay không? Em xin anh."

Vưu Thần trong ánh mắt đã ẩn hiện vài tia u tối, giọng nói trầm đục cất lên, nghe không ra là đau lòng hay giận dữ:

"Vưu Chiếu Hy, đây đã là lần thứ ba em cầu xin cho một người khác. Em thật sự muốn tôi bỏ qua cho cậu ta lần này?"

Vưu Chiếu Hy thoáng nhíu mày khi nghe người kia gọi thẳng họ tên của mình. Đây là lần đầu tiên y làm như vậy, cảm giác đau đớn như tràn vào trong tim, quấn chặt lấy không tha.

Cánh môi run rẩy, cậu nhỏ giọng đáp, "Vâng. Anh ấy thật sự không hề muốn em bị thương..."

Vưu Thần tình cảm sâu nặng bao nhiêu phần, người ngoài có lẽ không bao giờ nhìn thấy được tất cả trọn vẹn. Cũng như cách mà y ghìm xuống sự tổn thương trong lòng mình.

"Vậy, tôi sẽ cho em hai lựa chọn." Vưu Thần lãnh đạm nhìn cậu, sau đó từ trong người lấy ra một con dao găm sắc bén, quả quyết nói:

"Một là, em dùng con dao này chặt đứt một ngón tay của cậu ta. Hai là, trận mưa đầu tiên trong mùa thu này, em đến trước cổng nhà Vưu gia quỳ tròn mười hai tiếng."

Hai sự lựa chọn này của Vưu Thần khiến cho những người xung quanh đều khiếp sợ.

Vưu Chiếu Hy nghĩ mình nghe nhầm, đôi mắt ngây ra. Lại nhìn đến con dao kia, cậu mới biết là không hề có sự nhầm lẫn nào. Vưu Thần im lặng nhìn cậu, sau đó cầm lấy tay cậu, dứt khoát ấn dao găm vào trong lòng bàn tay.

Nhìn xuống dao găm trong tay mình, Vưu Chiếu Hy nhíu chặt chân mày. Hai sự lựa chọn này, nghe qua cứ ngỡ rằng rất đơn giản, rất dễ chọn nhưng không. Ẩn sâu bên trong của mỗi sự lựa chọn đều vô cùng đau lòng.

"Mau chọn đi."

Vưu Chiếu Hy nhắm chặt mắt mình, đầu ngón tay trở nên run rẩy. Rất lâu sau, dao găm trong tay bị lơi lõng rồi rơi xuống đất, nền gạch dội lại âm thanh chói tai nhói lòng.

Lựa chọn đã được đưa ra.

Vưu Thần hạ tầm mắt nhìn dao găm nằm trơ trọi trên nền đất, bất giác cong môi nhưng không hề cười lên.

"Đến cùng, em vẫn là lựa chọn người khác, trừ tôi."

Trước khi rời khỏi nhà, Vưu Thần để lại bóng lưng cao ngạo về phía Vưu Chiếu Hy, trầm thấp gửi lại một câu:

"Lần này hy vọng em sẽ giữ được lời hứa của mình. Đã lựa chọn thì không nên tỏ ra hối hận."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.