Vương Phi Côn Đồ, Vương Gia Ngốc

Chương 36: 36: Một Lần Nữa Tiến Vào Danh Vọng Tháp Phần 2




Tác giả: SUNQINGtheWriter

Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.

✻ Chương 111 ✻

Đêm xuống, các đại lộ của thành phố đã lên đèn từ rất lâu. Camouf nằm ngay trung tâm cũng bắt đầu nườm nượp đón khách.

Vưu Hạ bước xuống từ chiếc xe hơi mang hình dáng cổ điển phương Tây của mình, tùy ý ném cho người đỗ xe chìa khóa rồi lững thững bước vào bên trong. Cánh cửa kính vừa mở ra đã phả đến một luồng khí mát lạnh dễ chịu trong quán bar.

Đi gần đến quầy rượu, Vưu Hạ hơi dừng bước quan sát xung quanh bốn phía một chút, sau đó chậm rãi dời tầm mắt lên sân khấu - nơi đang có một nữ vũ công bận chiếc đầm bó sát ôm theo từng đường cong cơ thể lượn là quanh chiếc cột thủy tinh. Nhìn ngắm từng động tác mềm mại như rắn của cô ấy trong chốc lát, anh bất ngờ liếc nhìn sang phía đối diện, vừa vặn bắt gặp Bắc Ni đang đi tới.

Giữa đám đông, Vưu Hạ lách qua bầy cá đông đúc dưới đáy đại dương, bước nhanh tới trước mặt Bắc Ni, chặn cậu lại hỏi chuyện. Bắc Ni vốn đang định đi làm công việc của mình thì bị ngáng đường, ngẩng đầu lên lại nhận ra em trai của ông chủ mình. Ánh mắt cùng khóe miệng lập tức thay đổi đến chóng mặt.

Bắc Ni cười tươi rói, "Anh Hạ, anh đến tìm ông chủ em hả?"

Vưu Hạ hạ tầm mắt nhìn chàng trai có chiều cao khiêm tốn trước mặt, nhàn nhạt gật đầu, "Anh ấy đâu rồi? Anh bảo là đợi ngay quầy rượu mà nhỉ?"

Hai người đứng giữa đại sảnh đang chìm ẩn trong thứ ánh sáng huyền bí, một cúi một ngước mà nói chuyện cùng nhau. Xung quanh có không ít những cô gái ăn mặc quyến rũ gợi cảm liếc mắt đánh giá phong thái vẻ ngoài của Vưu Hạ. Bắc Ni đứng đó cũng bị những cái nhìn kia thu hút sự chú ý, cậu không khỏi cười một tiếng, trêu chọc Vưu Hạ.

"Này, hôm nay anh đến làm cho bao nhiêu cô nhìn không chớp mắt kìa."

Vưu Hạ hơi rướn mi lên nhìn Bắc Ni, sau đó không buồn liếc qua dàn mỹ nhân đang cố tạo sự chú ý đối với anh, nhíu mày lại nói:

"Em mau đi tìm ông anh của anh đi. Anh còn nhiều việc lắm chứ có phải rảnh rỗi chơi trốn tìm với ông ấy đâu chứ."

Bắc Ni lúc này khẽ thở dài một tiếng, "Thật ra khi nãy ông chủ em đã ngồi sẵn ở quầy rượu đợi anh rồi. Ngặt nỗi, lát sau thì có một nam sinh bước vào bar, bị ông chủ em sờ gáy nên đang giải quyết một chút. Nghe đâu là học sinh của ông chủ em đấy. Mặt non búng ra cả sữa."

Nghe đến đây, Vưu Hạ không khỏi cười lạnh, "Anh ấy mà có tâm lưu ý đến học sinh của mình như vậy à? Anh còn tưởng loại người như ông ấy phải nhắm mắt làm ngơ giả mù giả điếc luôn cơ."

Bắc Ni không khỏi cười lên sảng khoái, vì ông chủ của mình bị vạch trần quá rõ ràng và phũ phàng. Sau đó, cậu hướng mắt lên lầu một, nói với Vưu Hạ:

"Thôi thì anh lên phòng đợi ông chủ em đi. Dù gì cũng sắp giải quyết xong rồi. Nam sinh đó cũng ngoan ngoãn lắm."

Vưu Hạ đi theo Bắc Ni lên lầu một, lúc đi không khỏi đánh giá, "Ngoan ngoãn thì sao lại vào bar làm gì."

Bắc Ni nghe xong cũng không trả lời được, vì đúng là vô lý quá mức.

Vưu Hạ ngồi trong phòng VIP chờ đợi, chưa đầy mười phút sau thì cửa phòng mở ra, hắt vào một ít ánh sáng nhập nhòe ở bên ngoài. Vưu Kiện ăn vận thoải mái không kém phần quyến rũ phong tình bình tĩnh bước vào, nhìn thấy em trai đã nhếch môi cười lên giảo hoạt.

"Em đợi lâu chưa?" Vưu Kiện ngồi xuống, nhanh chóng rót đầy một ly huyết tửu rồi uống.

Vưu Hạ lần này du học trở về vẫn không thay đổi tính tình và sở thích của mình là mấy. Anh vẫn không thích uống rượu, nhất là loại rượu có nồng độ nặng mà Vưu Kiện vừa mới uống như uống nước lã. Liếc mắt nhìn một cái, Vưu Hạ ngả người ra sau lưng, nói:

"Nghe bảo anh sờ gáy được học sinh của mình à?"

Nhắc đến nam sinh mang vẻ ngoài ngoan ngoãn nhưng tính tình thì trái ngược hoàn toàn kia, Vưu Kiện không khỏi chau mày, tức giận trong lòng.

Ngửa cổ uống thêm một hớp rượu nữa, Vưu Kiện nhàm chán nói, "Ừ, học sinh thì không được vào đây đâu. Anh vừa đuổi nó về rồi."

"Sao lại vào đây vậy? Bắc Ni nói thằng nhóc đó trông ngoan ngoãn lắm."

Vưu Kiện cười lạnh, "Ngoan ngoãn cái đếch gì, cứng đầu không chịu được. Thằng nhóc đến đây vì muốn tìm hiểu xem ngoài giáo viên thì anh còn kinh doanh kiểu gì."

"Tìm hiểu? Sao vậy? Nó định bóc phốt anh là giáo viên mà kinh doanh quán bar à?"

Vưu Kiện nghe hỏi, khóe môi cong lên cười cười, "Không bảo vệ anh thì thôi, làm sao có tâm nỡ bóc anh đây?"

Lời lẽ úp úp mở mở kỳ lạ này khiến cho Vưu Hạ không khỏi quay đầu nhìn một cái. Ánh mắt giảo hoạt cùng với nụ cười đểu cáng lưu manh kia làm cho dự cảm trong lòng anh càng trở nên nhạy bén.

Nam sinh kia chắc chắn là không yên dưới tay Vưu Kiện.

"Ý của anh là..." Vưu Hạ híp mắt lại thầm đánh giá trong bụng, hồi sau nói tiếp, "...đừng có bảo là nam sinh đó đang theo đuổi anh nhé?"

Vưu Kiện uống dứt điểm những giọt rượu cuối cùng, đặt ly xuống, cười lạnh một tiếng, "Đúng vậy. Đáng tiếc, anh không thích trẻ con cứng đầu, lại còn là kiểu cậu ấm được nuông chiều như thế kia. Trẻ con, là phải ngoan."

Câu cuối bị nhấn nhá đến lạnh cả người. Vưu Hạ nhíu mày, đột nhiên nhớ tới hình ảnh của Vưu Thần, sống lưng trở nên lạnh nhắt.

Ngày trước, Vưu Thần cũng thường xuyên nói với Vưu Chiếu Hy một câu giống như vậy: Trẻ con là phải ngoan. Câu nói đó nghe kiểu gì cũng gây cho người khác một áp lực thật lớn, thật kinh khủng và khiếp sợ.

"Anh đừng làm gì người ta quá đấy, sống phải tích đức một chút. Nếu không thích thì cứ từ chối thẳng thừng cho rồi."

"Anh mày từ chối rồi nhá! Anh đào hoa chứ không phải loại chơi đùa khốn nạn như vậy đâu." Vưu Kiện khó chịu không muốn nghĩ tới Tiểu Loi Nhoi nữa, bèn đá sang chuyện khác.

"Còn em, mấy hôm nay còn chưa về nhà nữa à? Định lông bông bên ngoài đến bao giờ đây?"

Đúng thật là từ khi trở về đây, Vưu Hạ chỉ ghé thăm nhà chỉ hai lần chứ không ở lại như bình thường. Mặc dù phòng ngủ của anh không bị ai lấy mất hay thay đổi gì cả, chỉ là anh cảm thấy không thoai mái khi ở nhà. Lý do thì có lẽ ai cũng có thể hiểu được là vì sao. Vưu Kiện cũng rất thấu hiểu, cho nên mới bồi thêm một câu rất hợp hoàn cảnh.

"An tâm đi, Tiểu Hy ra ngoài sống riêng rồi. Em cứ vô tư về nhà ở như trước, cơ hội gặp mặt anh Cả cũng giảm xuống đáng kể."

Nghe đến đây, Vưu Hạ không tránh khỏi kinh ngạc. Bây giờ nhớ lại thì lần anh trở về thăm nhà không nhìn thấy hình dáng của Vưu Chiếu Hy đâu cả. Trong lòng lúc đó thầm nghĩ rằng tên oắt con kia vì muốn tránh mặt mình nên trốn ở đâu đó không ló ra, nào ngờ là vì nó đã sớm dọn ra ngoài.

Nhưng mà, vì sao lại phải dọn ra ngoài ở? Mẹ cũng đồng ý với quyết định này sao? Nhất là anh Cả, bệ đỡ khổng lồ vững chắc cho thằng nhóc ấy làm sao nỡ cho phép?

"Lẽ nào trong nhà xảy ra chuyện gì trong lúc em đi du học à? Thằng nhóc đấy đâu phải cứ muốn là làm được. Phải có sự cho phép của anh Cả đã chứ?"

Vưu Kiện khẽ cười một tiếng trầm đục, tựa hồ đang nhớ lại viễn cảnh đau thương khi Vưu Chiếu Hy phát hiện ra thân phận thật sự của mình.

"Mọi thứ đều có nguyên nhân của nó cả mà. Đơn giản thôi, vì Tiểu Hy không cách nào lưu lại Vưu gia được nữa, vì thằng bé vốn dĩ không thuộc nhà họ Vưu."

Nói đến đây, mọi thắc mắc trong lòng dường như đã được sáng tỏ hơn rất nhiều. Nắm tay của Vưu Hạ nhất thời nắm chặt lại, anh quay đầu, ánh mắt vừa nghi hoặc vừa kinh ngạc nhìn Vưu Kiện.

"Anh nói cái gì?"

Vưu Kiện tương đối bình tĩnh, "Anh nói rồi mà em chưa kịp hiểu à? Nói trắng ra thì Tiểu Hy không phải ma cà rồng, cho nên không thể lưu lại Vưu gia."

"Vậy nó là gì?" Vưu Hạ nhất thời hỏi ngốc một câu, sau đó càng cảm thấy lòng lạnh ngắt khi nghĩ tới đáp án mình không muốn nhất.

Nhưng sự thật vẫn luôn là sự thật, cho dù có bóp méo hay tránh né như thế nào đi nữa.

Vưu Kiện nâng ly rượu lên, cong môi cười một cái, không đáp lại. Nụ cười kia đã biểu thị câu trả lời rõ ràng nhất cho Vưu Hạ rồi, vì vậy mà chân mày của anh không khỏi nhíu chặt lại.

"Tại sao lại như vậy được? Vưu gia chúng ta sao có thể nuôi dưỡng một con thú như nó?"

Vưu Kiện uống rượu rồi liếc nhìn em trai mình, vẻ mặt có phần nghiêm túc, "Vưu Hạ, lỗi này cũng không phải do Tiểu Hy mà ra. Gia đình ta vì sao nhận nuôi thì phải hỏi ba chúng ta đấy. Còn việc em thù hận loài hồ ly hay Thú tộc thì cứ thù hận, nhưng Tiểu Hy vẫn không có lỗi gì cả. Đừng ghét lây như vậy, rất trẻ con."

Vưu Hạ bị chỉnh, tâm tình cũng không thoải mái, "Phải, là em trẻ con nên mới ghét lây sang Chiếu Hy. Nhưng...anh cũng phải hiểu ác cảm là thứ dai dẳng nhất trong lòng một người. Nó như một chấp niệm vậy, không cách nào tháo gỡ được. Huống gì từ nhỏ, chúng em đã không hợp nhau rồi."

"Quyết định dọn ra ngoài là của Tiểu Hy. Anh cảm thấy thằng bé này rất được, rất có bản lĩnh và suy nghĩ vô cùng chín chắn. Biết bản thân không thuộc về Vưu gia liền dọn ra ngoài sống, mà nó cũng chưa một lần muốn trở về Thú tộc. Nghe anh Cả nói, Tiểu Hy rất ghét tộc của mình."

Vưu Hạ lần nữa cười nhạt, "Như vậy cũng không thể tẩy trắng được thân phận hồ ly của nó. Anh biết đấy, bản chất là thứ không thể thay đổi. Nó chưa có, không phải là không có mà là chưa đủ điều kiện để bộc phát thôi. Sau này như thế nào, phải đợi mới rõ được."

Vưu Kiện im lặng lắng nghe, trong lòng cũng không phủ nhận suy nghĩ này của em trai. Vưu Chiếu Hy kia nguyên bản vẫn là loài hồ ly xảo quyệt giảo hoạt, vẻ ngoài mê hoặc câu dẫn không biết bao nhiêu người, trong tâm hiểm độc khó ai bì bằng. Tương lai cũng là thứ khó đoán trước nhất, nhưng hiện tại thì cứ xem như chưa có việc gì xảy ra đi. Suy nghĩ nhiều làm gì cho mệt đầu cơ chứ?

"Nói gì thì nói, anh Cả rất quyết tâm với tình yêu này. Em cho dù phản đối cũng chỉ có thể phản đối trong lòng mà thôi." Vưu Kiện bật cười một cái sảng khoái, giống như đang tán thưởng cho loại tình yêu bất diệt của người anh trai.

Nhắc đến tình cảm của hai người kia, Vưu Hạ càng cảm thấy sầu não khó hiểu hơn.

"Anh Cả vốn biết Chiếu Hy là hồ ly rồi đúng không?"

Vưu Kiện nghe hỏi, nhắm mắt lại gật đầu.

"Nếu vậy, sao anh ấy lại cố tình lún sâu vào tình cảm cấm kỵ này? Dù sao thì chuyện tình này không hề có kết quả tốt đẹp. Hai bên đều khắc nhau từng li từng chút, chẳng thể hòa hợp được."

Vưu Kiện mở mắt, nhìn lên trần nhà đen huyền, "Em có từng nghĩ đến việc, nhờ vào tình yêu của hai người họ mà mối thù của hai tộc được xóa bỏ không?"

Vưu Hạ cũng liếc mắt nhìn lên trần nhà, trầm mặc suy nghĩ rồi hơi lắc đầu, "Em còn nghĩ hai người họ không vượt qua được ải khó khăn này nữa là. Em luôn cảm thấy, anh Cả chúng ta quá thiệt thòi trong mối quan hệ này."

"Không sai!" Vưu Kiện cười khẽ, "Anh Cả là người trao đi tình cảm trước, cho nên anh ấy sẽ đau khổ nhiều hơn. Huống gì tình cảm này đã có từ lúc Tiểu Hy chỉ mới sáu tuổi."

"Sáu tuổi?" Vưu Hạ ngồi thẳng dậy, không cách nào tiếp nhận được, "Nói vậy, khi đó anh ấy chỉ mới hơn hai mươi thôi. Cơ mà, không phải Chiếu Hy hơi nhỏ để yêu thích rồi ư?"

Vưu Kiện nhún vai, "Thích thì thích, tuổi tác nhằm nhò gì? Với lại, Tiểu Hy từ nhỏ đã xinh đẹp mê hoặc như vậy, người kén chọn như anh ấy không cách nào từ chối được. Có trách cũng trách Tiểu Hy quá mê người."

Cái loại đổ thừa nạn nhân này, Vưu Hạ không ngấm nổi. Hôm nay anh đến cũng vì muốn trò chuyện với Vưu Kiện một chút cho khuây khỏa tinh thần, không nghĩ đến đây rồi càng khiến cho đầu não nhức thêm thôi.

Anh toan đứng dậy, định chào tạm biệt ra về thì bị Vưu Kiện kéo lại bằng một câu nói như sét đánh ngang tai.

"Mà, lúc em trở về nhà có gặp Từ Thiếu Hàn không?"

Ngón tay sắp chạm lên nắm cửa bỗnh nhiên dừng lại giữa không trung. Vưu Hạ quay đầu lại, vẻ mặt có chút thất kinh khi nghe người kia hỏi mình.

Có phải là anh vừa nghe nhầm không?

Họ Từ sao?

Cái tên này...sao lại quen đến như vậy?

Vưu Kiện xoay nhẹ ly rượu trong tay, dường như thích thú với biểu hiện kinh ngạc của em trai, hắn khẽ cười rồi ngửa cổ uống một ngụm.

"Nhìn biểu tình của em thì chắc là chưa gặp rồi. Dù sao mấy ngày gần đây ông ấy cũng bận rộn lắm."

Vưu Hạ nhìn chăm chú vào nụ cười của Vưu Kiện, không khỏi lạnh nhạt hỏi, "Tại sao ông ấy lại ở nhà của chúng ta?"

"Vì anh Cả cho phép ông ấy trở về đây, cùng nhau tiếp tục những dự án dở dang năm đó."

Ký ức về người đàn ông tên Từ Thiếu Hàn cứ nghĩ đã sớm phai nhạt trong tâm trí của Vưu Hạ từ lâu rồi. Nhưng không ngờ khi vừa nghe thấy tên, khuôn mặt kia cũng nhanh chóng trôi nổi trong trí óc của anh. Chỉ là không biết qua nhiều năm tháng như vậy, gương mặt đó có chút thay đổi nào hay không? Dù gì lúc Từ Thiếu Hàn rời khỏi Vưu gia, Vưu Hạ cũng còn rất nhỏ.

"Nếu gặp nhau thì làm sao?" Vưu Hạ như giận quá mà hóa cười lạnh, "Em cùng ông ta chẳng liên quan gì nhau cả."

Vưu Kiện hơi nheo mắt lại thầm đánh giá độ chân thật của câu nói kia, "Vậy à? Thế thì em có thể vui vẻ dọn về nhà ở rồi đấy. Dù sao cũng không liên quan nhau cơ mà."

Trong bóng tối nhập nhòe, cái siết tay của Vưu Hạ hoàn toàn ẩn mình một cách tuyệt hảo. Anh thầm hít vào một làn khí lành lạnh, sau đó không nói gì thêm, nhanh chóng mở cửa, rời khỏi Camouf.

Vưu Kiện lưu lại một mình trong phòng, trước khi uống cạn ly rượu thứ ba, hắn chậc lưỡi, thầm nói trong lòng rằng, "Tình yêu đúng là rắc rối."

...

Gió thu mơn mởn đùa trên những tán lá, dễ dàng thổi bay đi cái nóng bức của mùa hạ trước đó.

Tại trước cổng của Lý gia, cũng là nơi mà những người trong Thú tộc đang sinh sống, có một chiếc xe hơi đen huyễn một màu.

Trong xe, Vưu Thần vẻ mặt lãnh đạm liếc nhìn qua phía cửa sổ, nhìn thấy phần cửa màu đỏ sẫm khóa kín rất cẩn mật.

Phong cách của Thú tộc so với Huyết tộc có điểm rất khác nhau. Thú tộc theo kiến trúc của phương Đông, Huyết tộc lại hướng nhiều theo phương Tây. Ngay cả đặc điểm này cũng đã không hòa hợp như vậy, huống gì nói đến việc ngày nào đó hai tộc sẽ vui vẻ bắt tay nhau như những người bạn hữu nghị?

"Có vẻ là tôi đưa em đến sớm quá rồi." Vưu Thần sau một hồi nhìn ngắm kiến trúc nhà ở của Thú tộc xong liền quay đầu nhìn sang người bên cạnh.

Đây không phải là lần đầu tiên Vưu Chiếu Hy đặt chân đến đây, nhưng ngày hôm đó là vào trời tối, ánh sáng không quá nhiều, những điểm nổi bật của ngôi dinh thự này đều bị bóng đêm che lấp hết. Cho nên khi nhìn nó vào trời buổi sáng, gió mắt trời trong, Vưu Chiếu Hy đã bị vẻ đẹp cổ điển Trung Hoa này thu hút không rời mắt được.

Màu chủ đạo cho dinh thự này là đỏ và xanh lam sẫm. Mái ngói hầu như đều được sơn lên một màu xanh lam nhẹ nhàng thanh đạm mà cao lạnh. Phần bên trong đều đã bị cánh cổng to lớn vững chắc che khuất, cậu không cách nào tưởng tượng được trông nó như thế nào.

"Không sao đâu. Thiệu Lâm bảo là sẽ có người đón em nếu như em đến."

Nghe vậy, Vưu Thần hơi nhíu mày, "Tại sao không phải là cậu ta ra đón em?"

Vưu Chiếu Hy nâng mắt nhìn sự lo lắng của người kia hiện lên trên mặt, không khỏi cười một tiếng.

"Đừng quá lo lắng như vậy mà. Bây giờ em gọi điện cho anh ấy, báo anh ấy một tiếng là được rồi."

Dứt lời, Vưu Chiếu Hy lấy điện thoại di động ra, gọi vào dãy số mà cậu lưu là "Rắn Con". Vưu Thần không cố ý liếc nhìn, chỉ vô tình nghiêng mặt qua đã vừa vặn thấy cái tên như vậy, khóe môi không khỏi nhếch lên.

"Rắn con à? Em đúng thật là!"

Vưu Chiếu Hy chớp chớp mắt nhìn y, "Sao vậy? Tên đáng yêu như vậy, rất hợp với anh ấy."

Vưu Thần không phải là chưa từng gặp qua Lý Thiệu Lâm. Nếu dùng cụm từ đáng yêu này để miêu tả người đó thì y hoàn toàn phản đối. Lý Thiệu Lâm trong mắt của Vưu Thần quả thật rất lạnh lùng và có phần cao ngạo, khuôn mặt không chút biểu tình gì thái quá, thật khó lường.

Nhưng có lẽ trong mắt một người em trai thì anh trai dù có kỳ lạ xấu tính khó ưa cỡ nào cũng sẽ sót lại một chút đáng yêu mà thôi.

Nghĩ tới đây, Vưu Thần lại cảm thấy có chút khó chịu trong lòng, không liếc nhìn biểu tình mong đợi của Vưu Chiếu Hy nữa.

Đầu dây bên kia rất lâu mới có thể kết nối, truyền đến một giọng nói có chút phấn khích nhưng cố tình che giấu, "Tiểu Hy, em đến rồi à?"

Vưu Chiếu Hy nghe thấy giọng của Lý Thiệu Lâm, thầm cười một cái, "Vâng, em đang ở ngay trước cổng nhà đây. Xin lỗi, em tới có vẻ sớm quá rồi."

"Không sao. Đợi một chút, Linh Đang Đang sẽ đón em vào."

Cúp điện thoại, Vưu Chiếu Hy nghiêng mặt nhìn Vưu Thần lạnh nhạt không nói không nhìn, chậm rãi nhướn người qua hôn lên mặt y một cái.

"Chiều tối em sẽ về với anh."

Hơi thở phả đến, vừa ấm áp vừa trêu ngươi, Vưu Thần không khỏi nhìn qua cậu một cái, híp mắt lại, "Tôi đợi em."

Ngay khi nụ cười bên khóe môi của Vưu Chiếu Hy vừa tắt thì cổng dinh thự cũng vừa vặn mở ra. Đứng trước cửa là bóng dáng cao lớn của Linh Đang Đang, ánh mắt hơi nghi hoặc nhìn về phía chiếc xe màu đen.

Vưu Thần liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, cánh tay nhàn nhã gác lên bệ cửa, "Em vào đi."

Vưu Chiếu Hy gật đầu, "Em vào đây, tạm biệt. Anh đi về cẩn thận."

Nói rồi cậu xuống xe, hướng đến Linh Đang Đang đang nheo mắt nhìn mình. Có lẽ người này đang đánh giá xem liệu cậu có phải là người mà Lý Thiệu Lâm sắp gặp mặt hay không.

"Chào, Linh Đang Đang." Vưu Chiếu Hy vui vẻ chào hỏi trước.

Linh Đang Đang nhìn vào đôi mắt màu xanh biếc của cậu, không khỏi mỉm cười ngốc nghếch, "Cậu là cậu Vưu đúng không? Hôm trước hình như đã từng gặp qua."

Vưu Chiếu Hy gật đầu, "Ừm, là tôi đây. Hôm đấy trời khá tối, có lẽ ấn tượng để lại cũng không nhiều lắm."

Hai người sóng vai nhau bước vào trong, cổng dinh thự chậm rãi đóng lại một tiếng. Ngay sau đó, con hắc mã của Vưu Thần cũng không nhanh không chậm lướt vào trong gió.

Linh Đang Đang bộ dạng thong thả đi về phía trước, vui vẻ trò chuyện với Vưu Chiếu Hy. Khoảng cách từ ngoài cổng dinh thự bước vào khu nhà chính cũng mất hơn năm phút. Vưu Chiếu Hy mặt mũi hơi méo xệch đi.

Không bao lâu, hai người dừng lại trước khu nhà chính. Vưu Chiếu Hy ngước mắt nhìn lên, ba từ "Tây Kim Môn" vừa vặn thu vào tầm mắt.

"Tại sao lại là Tây Kim vậy?"

Linh Đang Đang nghe hỏi, vui vẻ trả lời, "Từ trước đến nay, người trấn giữ tộc đều là do loài Hổ. Tây là hướng mà Hổ ngự. Trong ngũ hành, Hổ là Kim. Vì vậy mà Tây Kim Môn đã sinh ra từ đấy."

Những lời giải thích này nghe qua vô cùng hợp lý cũng rất ý nghĩa, Vưu Chiếu Hy gật gù cái đầu, chậm rãi theo sau Linh Đang Đang đi vào trong. Theo như lời của anh nói, Tây Kim Môn là nơi chỉ dành cho con cháu của người trấn giữ hiện tại sinh sống mà thôi. Những người có chức trách khác nhau sẽ ở những nơi khác nhau.

Bước vào trong, Vưu Chiếu Hy lần nữa bị choáng ngợp bởi kiến trúc của Tây Kim Môn. Màu đỏ vẫn là chiếm chủ đạo nhiều nhất. Trên mỗi hành lang đều treo một chiếc lồng đèn, đến tối lồng đèn được thắp lên, soi rõ đường đi. Tây Kim Môn chia thành ba gian. Gian chính giữa dành cho Lý Dư Trạch. Gian bên phải là của Lý Thiệu Quân. Gian còn lại là Lý Thiệu Lâm.

Linh Đang Đang không dẫn Vưu Chiếu Hy đến gian nhà của Lý Thiệu Lâm mà vòng ngược ra phía sau, nơi đó có một hồ tắm rất trong và nên thơ. Hai bên là hai chiếc cột cao lớn vững chắc màu lục. Phía trong vây quanh hồ là những hòn đá nhỏ lớn khác nhau, xếp gần nhau tạo thành một vòng tròn. Mặt hồ trong như vắt, có thể soi rõ những gợn mây quệnn chặt vào nhau ở phía trên. Bên cạnh còn trồng thêm một loại cây gì đó màu tím thân dài mọc san sát nhau. Cảnh tượng này giống hệt như thời xa xưa trước đây, gọi là hồ tắm tiên.

Linh Đang Đang không rõ đã nhìn thấy cảnh tượng này bao nhiêu lần rồi, nhưng nét mặt vô cùng bình tĩnh, nói với Vưu Chiếu Hy:

"Cậu Vưu ở lại. Nhị thiếu gia hôm nay tâm tình tốt nên đã ngâm mình ở đây."

Vưu Chiếu Hy nhìn bóng dáng nhanh chóng rời đi của Linh Đang Đang, không khỏi mỉm cười. Quay đầu lại, cậu bước vào phía trong của hồ tắm, lần nữa bị cảnh quan ở đây mê hoặc không ngừng. Gió man mát thổi qua những nhánh hoa màu tím mềm mại rũ mình xuống.

Vưu Chiếu Hy càng lúc càng bước lại gần, khi vừa nghiêng người nhìn xuống mặt hồ thì bất ngờ bị một hình dáng ở phía sau lưng cũng đang cúi nhìn. Cậu đứng thẳng người, quay lại thì bắt gặp một nam nhân toàn thân được phủ lên một lớp áo choàng ấm áp màu xanh lục, mái tóc đen dài có hơi ướt được buộc thấp phía sau. Ánh mắt bình thản nhìn cậu, hồi lâu hơi mỉm cười.

"Linh Đang Đang dám dẫn em đến đây à?"

Vưu Chiếu Hy vẫn bị vẻ đẹp lạnh lùng nhưng quyến rũ của người trước mặt làm cho đứng hình. Cậu hé miệng rồi lại khép vào, hồi lâu sau mới có thể hỏi:

"Là anh thật à?"

Lý Thiệu Lâm kéo kín áo choàng lại, không trả lời câu hỏi kia mà vung tay lên trước mặt. Động tác nhẹ nhàng tao nhã khiến người khác phải trầm trồ thích thú. Ngay sau cái vung tay kia, mái tóc đen nhánh rũ dài của Lý Thiệu Lâm thoáng biến mất, thay vào là mái tóc cắt ngắn gọn gàng như ngày thường.

"Sao lại kinh ngạc như vậy? Em không biết Thú tộc chúng ta có hình dáng thật sự và hình dáng thay thế à?"

Vưu Chiếu Hy nhìn người kia, nhíu mày, "Em cứ nghĩ hình dáng thật sự chính là loài vật mà chúng ta mang sinh mệnh."

"Không." Lý Thiệu Lâm từ tốn giải thích, "Đó cũng có thể xem là hình dáng thật của chúng ta, nhưng khi ở dạng con người thì chúng ta chia thành hai loại. Một là hình dáng thật sự, hai là hình dáng thay thế khi cần hòa nhập với con người."

Vưu Chiếu Hy đã hiểu ra, khẽ "ồ" một tiếng rồi nghiêng người, buông nhẹ một câu, "Ở đây đẹp như chốn bồng lai tiên cảnh trên thiên đình vậy. Mà, hình như còn có mùi hương rất thơm nữa."

Lý Thiệu Lâm kéo tay Vưu Chiếu Hy ngồi xuống gần bên bờ hồ, ánh mắt hơi cười, tựa hồ nghĩ đến một điều gì đó rất hạnh phúc.

"Ở đây gọi là Hương Tích Trì. Nơi này là dành riêng cho anh, mỗi khi tâm tình không tốt hoặc là rất tốt anh đều ra đây thư giãn cả. Còn mùi hương mà em ngửi thấy là của hoa tử đằng, được trồng ở phía bên kia, sát bờ hồ."

Lúc này Vưu Chiếu Hy mới biết loài hoa màu tím rũ mình kia tên là tử đằng. Không chỉ nhìn mềm mại đẹp đẽ mà còn thơm nhàn nhạt như vậy.

"Không phải ông ấy không thương anh sao? Có thể xây cho anh Hương Tích Trì cầu kỳ thế này à?"

Ông ấy mà Vưu Chiếu Hy nói đến, Lý Thiệu Lâm đương nhiên hiểu rõ đó là ai. Cậu hạ mi mắt, dường như trong lòng vừa bị một thứ gì đó bé nhỏ nhưng bén nhọn châm vào.

"Thật ra cái này là quà sinh nhật mà anh Cả đã tặng cho anh."

Anh Cả?

Vưu Chiếu Hy nghiêng mặt nhìn Lý Thiệu Lâm, "Anh ta xem ra rất yêu thương anh."

Chuyện Lý Thiệu Quân quan tâm yêu thương em trai mình, Vưu Chiếu Hy không còn lạ lẫm nữa. Vì trước khi biết được mối quan hệ ruột thịt này, cậu cũng đã sớm nhìn ra Lý Thiệu Quân lãnh khốc kia đối với em trai đặc biệt tốt.

Lý Thiệu Lâm nghe thấy hai tiếng "yêu thương", chân mày thoáng nhíu lại, nhưng rất nhanh đã có thể che giấu đi tâm tình nhảy nhót không yên của mình.

"Ừ, anh ấy tuy vẻ ngoài rất lãnh khốc lạnh lùng, nhưng thật ra không quá xấu tính. Với lại, bên cạnh còn có anh Thạc Ngạn ngày đêm chấn chỉnh cho nên thái độ có phần tốt hơn."

Vưu Chiếu Hy chun chun mũi, "Em cảm thấy thương An tiền bối lắm, vì phải chịu đựng người khó tính như anh ta."

Lý Thiệu Lâm bật cười, nhưng không nói đến Lý Thiệu Quân nữa. Cậu ta đứng dậy, "Được rồi, chúng ta trở về chỗ của anh thôi. Kỳ thực, mùa thu đã đến, trời bắt đầu se lạnh rồi đó."

Vưu Chiếu Hy nghe theo Lý Thiệu Lâm, đứng dậy, sóng vai cùng nhau rời khỏi Hương Tích Trì. Lúc trở về Tây Kim Môn, Lý Thiệu Lâm chợt dừng mắt nhìn qua gian nhà bên phải một chút rồi mới bước vào chỗ ở của mình.

Trong phòng trang trí không quá cầu kỳ, điểm đặc biệt vẫn là có mùi hương rất thơm, khiến tâm tình người khác thoải mái thư giãn. Vưu Chiếu Hy bước vào trong, hít lấy một hơi rồi vui vẻ nói:

"Ở đây vẫn thơm, nhưng mùi hương khác rồi."

Lý Thiệu Lâm thay ra một bộ y phục khác thoải mái hơn, nâng mắt nhìn vào tấm kính, không khỏi bật cười.

"Tiểu Hy, mũi em quả nhiên rất thính."

"Vì em là cáo mà, cáo con thông minh nhạy bén đấy."

Lý Thiệu Lâm tựa như thừa hưởng tình yêu thương em trai quá độ của Lý Thiệu Quân, không những không chấp nhất cùng Vưu Chiếu Hy, ngược lại còn muốn nuông chiều cậu thành hư.

Nhưng mọi người đều không biết rằng, một tay Vưu Thần đã sớm nuông chiều cáo con này thành hư hỏng rồi. Chỉ khác, loại hư hỏng mà y muốn chỉ có thể dành cho mỗi mình y mà thôi.

Lý Thiệu Lâm đã thay xong quần áo, quay lại nói, "Đó là hương của hoa quỳnh. Rất dễ chịu đúng không?"

Vưu Chiếu Hy gật đầu một cái rồi bước lại gần bên chiếc bàn đặt gần bên giường ngủ. Cậu tùy ý nhìn ngắm, không lâu sau thì dừng lại trước một khung ảnh. Trong ảnh là một người phụ nữ khuôn mặt phúc hậu xinh đẹp, bên cạnh là một đứa trẻ còn rất nhỏ, miệng hơi mỉm cười.

"Đây là..."

Lý Thiệu Lâm nhìn theo hướng mắt của cậu, nhìn thấy khung ảnh, cảm giác hốc mắt nóng lên, "Là mẹ và anh đấy. Em thấy mẹ thế nào? Xinh đẹp lắm đúng không?"

Vưu Chiếu Hy cẩn thận nhấc khung ảnh lên, nhìn cho thật rõ khuôn mặt kia, "Nhìn mẹ hiền quá đi..."

"Ừm, tuy mẹ thuộc loài hồ ly nhưng tính tình thì ngược lại hoàn toàn. Tính của mẹ rất điềm đạm, bình tĩnh trong mọi chuyện. Dường như cả cuộc đời của mẹ chỉ có gia đình này mà thôi. Mẹ rất yêu ông ấy, nhưng ông ấy thì..."

Nói đến đây, Lý Thiệu Lâm dừng lại, giống như không muốn chấp nhận loại chuyện mình sắp nói ra. Vưu Chiếu Hy liếc nhìn người bên cạnh, tựa hồ cảm nhận được nỗi ấm ức của cậu, bèn đặt khung ảnh trở về chỗ cũ.

"Người nào sống tốt ắt sẽ gặp lành, còn đã không biết đối nhân xử thế thì sớm hay muộn cũng bị quả báo thôi. Em tin mẹ chúng ta trong sạch, một lòng với ông ấy. Chỉ đáng tiếc, ông ấy không xứng đáng để mẹ phải hết lòng như vậy."

Lời lẽ của Vưu Chiếu Hy nghe qua rất rắn rỏi nhưng vô cùng bình tĩnh. Lý Thiệu Lâm liếc nhìn cậu một cái, càng cảm thấy từng câu từng chữ như mảng băng lạnh lẽo ghim vào lòng.

Vưu Chiếu Hy đúng thật rất khác với Lý Thiệu Lâm. Mặc dù Lý Dư Trạch đối xử với cậu không tốt, nửa điểm yêu thương cũng không tồn tại, nhưng cậu không hề oán trách chán ghét ông ta. Cũng bởi vì trong người cậu đang chảy dòng máu của ông ấy, chỉ khác là không thể giống hoàn toàn.

Việc sinh nở của Thú tộc có phần đặc biệt hơn con người cũng như Huyết tộc.

Thú tộc có thể kết hôn và giao hợp bởi hai người khác giống loài với nhau. Khi một đứa trẻ sắp được sinh ra sẽ có một sinh mệnh đi theo và sinh mệnh này đa số được bố mẹ quyết định. Có thể giống mẹ, cũng có thể giống ba.

Nhưng trong trường hợp của Lý Thiệu Lâm thì khác. Tuy cậu vẫn mang dòng máu của Lý Dư Trạch và Đồng Xuyến Yên, thế nhưng cậu đã sinh vào một ngày bị coi là xui xẻo, điềm gở. Từ đây, sinh mệnh của cậu cũng bị thay đổi thành những loài vật mà Thú tộc không hề coi trọng.

Sau khi nghe Lý Thiệu Lâm giải thích về sinh mệnh của mỗi đứa trẻ trong Thú tộc, Vưu Chiếu Hy càng cảm thấy thương cho người anh trai trước mặt này hơn nữa. Cũng vì số trời định đoạt mà mang theo một đời bị người khác miệt thị chán ghét. Cũng rất may là Lý Thiệu Lâm mang danh Nhị thiếu gia cho nên những người kia mới dằn xuống như vậy.

Đương nhiên, họ vuốt mặt cũng phải nể mũi mà thôi.

Lý Thiệu Lâm giải thích xong, đoạn dừng lại, lấy từ trong hộc bàn ra một viên đá cẩm thạch. Viên đá này có màu sắc như nhiều màu trộn vào nhau, tuy khác biệt mà hòa hợp không ngờ. Lý Thiệu Lâm đưa viên đá cho Vưu Chiếu Hy, nói:

"Đây là một loại đá quý, bên trong có ẩn chứa sức mạnh. Em cũng có thể xem nó như là loại đá phù hộ, bảo vệ. Cái này là anh tặng cho em."

Vưu Chiếu Hy đón lấy viên đá cẩm thạch, "Không phải nó là của anh sao? Nếu anh đưa em rồi, lấy gì bảo vệ anh?"

Lý Thiệu Lâm bình tĩnh mỉm cười, "Cần gì chứ? Vốn dĩ anh đã sở hữu Diệp Độc Loan Đao rồi, là cây đao hôm bữa em thấy đấy. Với lại cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."

Bị người kia cố chấp bắt nhận, Vưu Chiếu Hy cũng không còn cách nào khác, bèn cẩn thận cất viên đá vào trong túi áo khoác. Đúng lúc này, Linh Đang Đang ở bên ngoài đi vào, vẻ mặt xem chừng khẩn cấp nói:

"Nhị thiếu, cậu An đang tìm cậu đấy ạ."

Lý Thiệu Lâm quay người, khó hiểu hỏi, "Có chuyện gì à?"

"Nghe đâu là chuyện cũng không quan trọng lắm, nhưng cần cậu ra giải quyết."

"Được rồi." Lý Thiệu Lâm nói, sau đó nhìn Vưu Chiếu Hy, dặn dò, "Đợi anh một chút. Nếu buồn chán thì em có thể đi loanh quanh nhìn ngắm, nhưng đừng rời khỏi Tây Kim Môn."

Vưu Chiếu Hy nghe dặn, hơi gật đầu, "Vâng. Anh cứ đi giải quyết chuyện đi."

Lý Thiệu Lâm nhìn Vưu Chiếu Hy thêm một cái nữa rồi mới an tâm rời khỏi cùng Linh Đang Đang. Sau khi hai người kia đi rồi, cậu nhìn quanh phòng một chút rồi quyết định sẽ ra ngoài tham quan.

Tây Kim Môn quả thực rất rộng, nếu muốn tham quan hết tất cả mọi nơi thì có thể đi mất hai giờ. Vưu Chiếu Hy đi qua phía gian phòng của Lý Thiệu Quân, nhìn lướt qua một cái rồi rẽ sang một nơi khác. Đường đi được lót một loại gạch vừa chắc vừa đẹp, hoa văn tỉ mỉ như một đóa hoa quỳnh nở rộ. Đi được một đoạn, Vưu Chiếu Hy chợt dừng lại trước một gian phòng. Bên trong có tiếng nói vọng ra ngoài, vừa trầm đục vừa tức giận.

Vưu Chiếu Hy hiếu kỳ dừng bước, im lặng lắng nghe.

"Những việc thế này mà con cũng không thể làm được sao? Vậy thì làm gì có đủ tư cách trấn giữ cái tộc này chứ? Đừng có mà trở thành một đứa im như thóc, ai hỏi thì nói, không hỏi thì thôi rồi giả vờ thanh cao điềm đạm, chẳng được trò trống gì như em trai của con."

"Ba, chuyện này không liên quan đến Thiệu Lâm. Tính cách của chúng con cũng khác nhau."

"Vậy thì sao? Đừng làm những loại chuyện khiến cho ba tức giận nữa. Nhất là mối quan hệ kỳ lạ mờ ám của con cùng An Thạc Ngạn. Nếu để ba nhìn thấy hình ảnh gì đó không sạch sẽ, đừng trách vì sao!"

"Chuyện đó, con nghĩ ba không cần quản."

"Không quản? Không quản để cho mấy đứa bây làm loạn có đúng hay không? Ngày trước cũng vì ông đây quá tin tưởng mà đã để người đàn bà ấy tự hủy hoại thanh danh của mình. Bây giờ con còn định nối bước theo?"

"Ba! Con không giống người đàn bà ấy!"

Lời qua tiếng lại rất căng thẳng không ngừng vọng ra bên ngoài. Vưu Chiếu Hy áp gần sát cánh cửa, dường như đã nghe rõ nội dung câu chuyện của hai người họ và cũng hiểu được hai người kia là ai. Nắm tay siết chặt lại, cậu mím chặt môi mình như kìm nén cơn giận.

Khốn khiếp!

Ông nói người đàn bà nào cơ chứ? Đừng có gieo tiếng ác cho mẹ tôi như thế!

Vưu Chiếu Hy dằn xuống cơn giận của mình, định nhanh chóng rời khỏi khu vực này để tịnh tâm. Nhưng ngay khi cậu vừa cất bước thì cửa phòng cũng bị một lực thô bạo mở ra.

Bóng lưng của cậu cứng đờ như tượng.

Mà người vừa mở toang cửa cũng bị hình dáng từ phía sau kia làm cho nhíu chân mày.

Lý Dư Trạch nhìn Vưu Chiếu Hy từ sau lưng, liếc mắt qua đã biết cậu không phải người trong Tây Kim Môn. Ánh mắt lãnh khốc quét trên lưng cậu, rất lâu sau, ông cất giọng trầm đục nói:

"Ngươi là ai?"

Vưu Chiếu Hy nghe hỏi, cơ thể cũng dần thả lõng. Cậu vốn dĩ không ngại việc đối mặt với Lý Dư Trạch, nhưng luôn muốn đề phòng bất trắc sau này. Ngặt nỗi, khi nãy những lời ông ta nói ra đều khiến cậu tức giận, vì vậy mà cậu muốn đối mặt với ông, nhìn cho thật rõ bộ mặt khốn nạn đó trông như thế nào.

Chậm rãi quay lưng lại, Vưu Chiếu Hy ngước mắt nhìn Lý Dư Trạch bằng đôi mắt vừa trong như nước vừa thăng trầm tức giận.

Lý Dư Trạch cũng nhìn vào đôi mắt cậu, ngay lập tức mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của Đồng Xuyến Yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.