Vương Phi Côn Đồ, Vương Gia Ngốc

Chương 25: 25: Một Đêm Yên Tỉnh Phần 4




Tác giả: SUNQINGtheWriter.

Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.

✻ Chương 100 ✻

Mấy hôm sau đó, Từ Lương mới biết được chuyện mình sắp sửa sẽ chuyển qua ngôi nhà cũ sống cùng với Vưu Chiếu Hy.

Khi nghe tin này từ người bạn thân nhất của mình, Từ Lương đã không khỏi nhíu mày.

"Tớ vẫn không tin cậu Vưu đồng ý cho cậu chuyển ra ngoài sống đó. Còn chuyển đến ngôi nhà cũ của ba tớ nữa, an ninh của khu vực đó cực kỳ thấp..."

Lúc nói đến đây, Vưu Chiếu Hy nhổm dậy bịt miệng Từ Lương, sợ rằng những lời cuối sẽ lọt vào tai của Vưu Thần.

"Được rồi, tớ bây giờ còn phải e ngại tên lưu manh biến thái nào à? Nó ngán sống rồi mới dám động vào tớ đấy."

Từ Lương gật gù cái đầu, mắt hơi liếc xuống bàn tay của Vưu Chiếu Hy, ý bảo "mau cho tớ nói".

Vưu Chiếu Hy thấy vậy liền thu tay về, cười hì hì hai tiếng.

Việc Vưu Thần cảm thông và đồng ý cho cậu chuyển ra ngoài đến giờ vẫn làm cho cậu hào hứng lắm.

Trước kia, mọi việc của cậu đều do một tay y kiểm soát và an bài. Hiện tại thì cậu đã có dũng khí nói ra những quyết định riêng của mình rồi. Và cậu cũng không ôm hy vọng người kia sẽ thấu hiểu và chấp nhận những điều đó.

Nhưng không ngờ chỉ sau vài hôm Vưu Thần đã gật đầu đồng ý làm cho cậu có cảm giác thụ sủng nhược kinh.

"Vậy là từ bây giờ..." Từ Lương ngước mắt nhìn Vưu Chiếu Hy, ánh mắt hơi đảo một chút, "...cậu đã được tự do một phần rồi."

Phải, sau khi cậu chuyển qua ngôi nhà mới kia thì sẽ có được sự tự do của bản thân, muốn làm gì cũng được, không còn bị quản thúc quá chặt nữa.

Nhưng nói là nói vậy chứ cậu cũng không muốn bản thân phải gây ra những chuyện tệ hại gì thêm nữa. Vì lúc đó không phải chỉ có mỗi cậu chịu trách nhiệm, mà Vưu Thần cũng bị ảnh hưởng không ít.

Dù sao bây giờ, những người trong Vưu gia đều không còn lý do gì để gánh trách nhiệm giúp cậu nữa. Nghiêm trọng hơn, nếu cậu không cư xử khéo léo rất có thể sẽ khiến cho Sầm gia phải nghi ngờ về thân phận thật sự của mình.

Riêng Vưu Chiếu Hy không ngán khi đối phó với Sầm gia, nhưng cậu nhận thức được hiện tại thể lực của cậu so với họ chỉ là một hạt cát bé nhỏ mà thôi.

Lúc này mà động tay động chân thì chỉ rước lấy thiệt thòi cho bản thân.

Vưu Chiếu Hy liếm môi một cái, đột nhiên bảo, "Này, tớ lại đói rồi... Dạo gần đây tớ ăn rất nhiều."

Từ Lương nghe thế cũng theo phản xạ xoa cái bụng, "Tớ cũng đói."

"Ừm, chúng ta ăn gà---"

"Không! Không ăn gà nữa đâu!" Từ Lương bỗng dưng trừng lớn mắt, lắc đầu nguầy nguậy, "Tiểu Hy, cậu không thể ăn món khác được sao?"

Vưu Chiếu Hy nhớ tới lời nói của Vưu Thần: Hồ ly rất thích ăn thịt gà, ngoài ra còn có ăn thịt người nữa.

"Còn một món."

Từ Lương mừng rỡ, "Món gì thế?"

Vưu Chiếu Hy mỉm cười giảo hoạt, ánh mắt còn nhắm thẳng vào phần bắp tay của Từ Lương, "Là thịt người!"

Từ Lương: "..."

...

Ngôi nhà ngày trước của Từ Thiếu Hàn cuối cùng cũng đã được tu sửa xong xuôi.

Tác phong làm việc của Vưu Thần luôn nhanh nhẹn gọn gàng dứt khoát như vậy.

Sau khi đưa cho Từ Thiếu Hàn một khoản tiền rồi, y lập tức thuê người đến tu sửa lại ngôi nhà kia cho nó hoàn chỉnh và tiện nghi hơn một chút.

Quá trình mua nhà và tu sửa đều chỉ mất một khoảng thời gian rất ngắn.

Buổi sáng vào ngày chuyển đi, Vưu Thần đã bước qua phòng của Vưu Chiếu Hy, để xem cậu đã thu dọn đồ đạc đến đâu rồi.

Việc Vưu Chiếu Hy chuyển đi, mọi người trong nhà đều biết. Trừ Vưu Quán Thanh vẻ mặt hài lòng với quyết định này thì những người còn lại đều có chút tiếc nuối.

Thẩm Ninh nói thật lòng rất lo lắng và buồn bã. Vì một tay bà đã nuôi nấng người con trai út này lúc cậu mới lọt lòng đỏ hỏn. Vậy mà bây giờ mọi chuyện vỡ lẽ ra, cậu đã không còn muốn dính dáng đến Vưu gia thêm một chút nào nữa.

Trước ngày chuyển đi, Thẩm Ninh có qua phòng Vưu Chiếu Hy, tâm sự với cậu rất nhiều. Trong lúc nói chuyện, bà không kìm được mà bật khóc. Vì trong lòng bà luôn tự nói, Vưu Chiếu Hy là một đứa trẻ đáng thương.

Lúc đó cậu đã lau đi nước mắt trên mặt bà, ân cần bảo, "Con chỉ là chuyển ra ngoài sống thôi, mẹ vẫn có thể đến thăm con bất cứ lúc nào mà."

Thẩm Ninh cùng một nỗi lo với Vưu Thần, khẽ thở dài, "Mẹ lo con còn quá nhỏ để thích nghi với môi trường khắc nghiệt bên ngoài xã hội. Bây giờ nhiều tộc hòa nhập vào cuộc sống con người lắm, rất dễ bị vướng vào những thứ không hay ho..."

Vưu Chiếu Hy áp lên bàn tay bà, nhàn nhạt nói, "Mẹ đừng lo quá như vậy. Dù con chuyển qua ra ngoài sống thật, nhưng anh ấy cũng không phải là để con quá tự do đâu. Mẹ biết mà! Anh ấy vẫn sẽ âm thầm dõi theo con, với lại con cũng biết cách tự vệ bản thân rồi."

"Thật ra, Thú tộc các con không được tùy tiện biến thân đâu. Đặc biệt là trong lúc nóng giận, có ý nghĩ biến thân để hại người thì sẽ bị ghép vào trọng tội. Tuy rằng hai bên có hiềm khích không nhỏ, nhưng Thú tộc cũng có những nguyên tắc riêng của họ, không phải là mọi thứ đều xấu xa."

Thẩm Ninh cũng không rõ vì sao mình lại nói những điều tốt đẹp về Thú tộc, nhưng bà nghĩ là mình cần nói để Vưu Chiếu Hy có chút cảm tình hơn về tộc của cậu.

Vưu Chiếu Hy nghe hiểu được, bèn ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng, con sẽ nhớ lời mẹ dặn."

Bên cạnh Thẩm Ninh, Vưu San với Vưu Kiện cũng cảm thấy hụt hẫng mất mát trong lòng.

Với Vưu San thì sự hụt hẫng này vô cùng chân thành, vì ngày trước cậu cũng là một đứa em trai mà cô cưng chiều nhất. Bây giờ sẽ không còn nhìn thấy nhau thường xuyên nữa, đương nhiên sẽ vô cùng mất mát.

Tựa như trong nhà sẽ vắng đi một giọng nói quen thuộc vậy.

Còn Vưu Kiện, hắn mất mát là vì cậu chuyển đi quá sớm, Vưu Hạ kia nếu trở về cũng sẽ không còn cơ hội gặp mặt nữa.

Như vậy không phải kịch hay đều biến mất rồi sao?

Vưu Thần đẩy cửa bước vào phòng, nhìn thấy bóng dáng loay hoay của Vưu Chiếu Hy, khóe môi hơi rướn lên.

"Còn chưa soạn xong sao?"

Vưu Chiếu Hy vẻ mặt hơi mệt mỏi quay lại, không khỏi lườm y, "Hôm qua anh có cho em thời gian để soạn sao?"

Vưu Thần hiểu ý cậu, nét cười càng đậm ý vị. Y đứng cách cậu một khoảng, vừa vặn dựa lưng vào vách tường phía sau, hai cánh tay nhàn nhã ôm trước ngực, ánh mắt chăm chú quan sát bóng lưng nhỏ nhắn loay hoay không ngừng.

"Không phải là tôi tình em nguyện hay sao? Bây giờ mọi trách nhiệm đều là của tôi à."

Vưu Chiếu Hy ngồi phịch lên chiếc vali, nghiêng mình kéo khóa lại. Vừa dùng lực kéo vào, cậu vừa bĩu môi khinh thường.

"Anh dụ em!"

Vưu Thần lúc này âm trầm cười một tiếng, "Tôi biết sức hấp dẫn của mình khiến người khác rất khó mà cưỡng lại được. Em không cần ủy khuất như vậy. Đêm hôm qua tôi đã rất chiều chuộng em rồi."

Tựa hồ biết được y sắp sửa nói thêm những lời kì dị ra sao, Vưu Chiếu Hy kéo nhanh khóa vali lại, sau đó bay đến chỗ của y, lườm lạnh.

"Đủ rồi, anh đừng nói ba hoa nữa!!!"

Vưu Thần cúi đầu nhìn cậu, không khỏi vươn tay ôm lấy.

"Lần cuối tôi cho em suy nghĩ lại đấy."

Vưu Chiếu Hy hơi tựa sát vào trước ngực Vưu Thần, mặt ngước lên nhìn vào chiếc cằm rắn rỏi tinh tế của y, khẽ cười một tiếng.

"Anh thật sự không nỡ để em đi khỏi đây sao?"

Ánh mắt của y hơi tối xuống, giọng nói cũng trầm thấp lãnh đạm, "Thật không nỡ."

"Vậy...năn nỉ em đi."

Vưu Chiếu Hy thừa biết khi mình nói điều kiện này ra, vẻ mặt của người kia sẽ méo mó đến mức nào. Cậu nén xuống nụ cười sảng khoái của mình, chăm chú nhìn vào đôi mắt y.

"Năn nỉ em ngọt ngào một chút, dễ thương một chút, rất có thể em sẽ suy nghĩ lại."

Cậu biết chắc chắn người kia cho dù yêu thương chiều chuộng cậu đến mức nào cũng không bao giờ làm loại trò này.

Vì khuôn mặt ngầu lòi kia đã trở thành thương hiệu của Vưu Thần mất rồi!

Một giây làm nũng, mất cả đời oanh oanh liệt liệt.

Vưu Thần nghe yêu cầu của cậu, chân mày ngay lập tức nhíu lại. Bàn tay cũng vô thức bám chặt vào hông của cậu hơn, tựa như đang trách phạt người kia ăn nói hồ loạn.

Hai người im lặng nhìn nhau một lúc rất lâu, khi bờ môi của Vưu Thần hơi hé ra một chút, đôi mắt của cậu cũng theo đó mà mở tròn hơn.

Nhưng lại thêm một khoảng thời gian trôi qua, Vưu Thần đành phải bỏ cuộc.

Y không làm được loại chuyện nũng nịu nịnh nọt đó.

"Tôi không làm." Mặt y lạnh như băng.

Vưu Chiếu Hy thấy vậy càng thêm đắc ý, hơi nghiêng đầu nói, "Vậy thì mau kéo hành lý giúp em đi a~."

"Vẫn muốn chuyển đi?"

Cậu nghiêm túc nhìn y, gật đầu một cái.

Biết rằng khi mình rời khỏi đây, người kia sẽ cảm thấy hụt hẫng thiếu vắng lắm. Nhưng biết làm sao được? Cậu thật sự không thể nán lại Vưu gia thêm giây phút nào nữa.

Vưu Thần trong lòng cũng khắc hiểu được người kia có bao nhiêu quyết tâm muốn rời khỏi Vưu gia, cho nên cũng không buông lời ép buộc nữa.

Sau một hồi im lặng, y cúi thấp đầu, định áp lên cánh môi mềm mại kia thì bất giác nghe thấy một tiếng động ở phía bệ cửa sổ.

Vưu Chiếu Hy cũng nghe thấy, ánh mắt đột nhiên hơi mất tự nhiên.

Cả hai đồng loạt quay đầu nhìn qua bệ cửa sổ, không khỏi bực mình.

Dưới bệ cửa sổ, Tiểu Uyển béo ú đang lồm cồm bò dậy, đôi mắt to tròn ngước nhìn hai người, cố gắng tỏ ra mình vô tội!

Ở bên phòng của Từ Thiếu Hàn.

Từ Lương sau khi soạn xong quần áo và đồ dùng của mình rồi liền đứng dậy, kéo vali đến gần Từ Thiếu Hàn.

"Con đi đây!"

Từ Thiếu Hàn ngước mắt nhìn con trai không có chút gì là buồn bã khi sắp phải rời xa ông, chân mày ông hơi nhíu lại.

"Con rất thích thú à?"

Từ Lương nghiêng đầu nghĩ, sau đó mỉm cười, "Vâng, trở về nhà của mình làm con cao hứng lắm. Còn nữa, lần này ba mua cho con thêm nhiều quần áo mới quá, có chuyện gì sao ạ?"

Ngồi tựa mình vào ghế, Từ Thiếu Hàn nghe con trai nói vậy, không hiểu sao sống mũi cay cay.

Từ khi nhận cậu làm con trai đến bây giờ, đây là lần đầu tiên ông có thể chăm lo đầy đủ cho Từ Lương đến vậy.

Khẽ thở dài một tiếng, Từ Thiếu Hàn vươn tay bóp má Từ Lương một cái rồi trầm thấp nói:

"Vì ba con giàu rồi."

Từ Lương có chút không hiểu lắm, định hỏi lại thì đã nghe thấy tiếng gọi của Vưu Chiếu Hy ở bên ngoài.

"Chắc là cậu ấy xong rồi." Từ Lương quay đầu nói với ông rồi vẫy tay tạm biệt.

Từ Thiếu Hàn lúc này cũng đứng dậy, theo Từ Lương ra khỏi phòng.

"Cháu chào chú." Vưu Chiếu Hy ngoan ngoãn cúi đầu.

Từ Thiếu Hàn cảm thấy thật may khi ở đây không có Vưu Thần.

"Ừm, hai đứa xuống dưới mau đi, chắc là tài xế đang chờ đấy."

Từ Lương vẫy tay thêm một lần nữa, "Tạm biệt ba."

Từ Thiếu Hàn ở sau lưng hai thiếu niên, trầm mặc mà cắm tay vào túi quần. Khi bóng lưng của hai người thật sự khuất khỏi tầm mắt rồi, ông mới quay người lại đi vào phòng.

Đúng lúc đó, Vưu Kiện từ đầu xuất hiện, trên người diện một bộ y phục rất chỉnh chu lịch sự.

Từ Thiếu Hàn liếc nhìn hắn một cái, có lời khen ngợi, "Hôm nay trông cậu lịch sự hẳn ra."

Vưu Kiện hơi nhíu mày, "Bình thường tôi không như vậy à?"

"À, bình thường trông cậu rất thiếu đòn."

Vưu Kiện bị nói kháy cũng không giận, hơi mỉm cười nói lại, "Ra vậy. Thật ra cho dù tôi ăn vận thế nào thì thiếu đòn vẫn là thiếu đòn thôi. Ông có tin không?"

Lâu lắm mới có dịp cùng Vưu Kiện trò chuyện, nhưng tính tình Từ Thiếu Hàn kiệm lời, đương nhiên sẽ không thích cùng hắn ở một chỗ hàn huyên nhiều chuyện.

Nhưng nhìn vẻ mặt giảo hoạt nguy hiểm kia, Từ Thiếu Hàn ngược lại có chút hứng thú, muốn xem thử Vưu Kiện sẽ làm trò gì để chứng minh.

Vì vậy mà ông nán lại một chút.

Vưu Kiện bình tĩnh nhìn Từ Thiếu Hàn, không khách khí bảo:

"Cũng may là Tiểu Lương rời đi rồi, nếu như em ấy còn ở lại đây sẽ khiến cho Vưu Hạ cảm thấy hụt hẫng lắm. Vì trước kia, ông cưng chiều Vưu Hạ nhất còn gì."

Lần thứ hai cái tên này sượt qua tâm trí của Từ Thiếu Hàn, khiến đầu của ông hơi nhức. Tâm tình thoáng chốc trầm xuống nhưng ông vẫn đứng thẳng người, lườm lạnh Vưu Kiện một cái.

"Quả nhiên thiếu đòn vẫn là thiếu đòn, tôi tin cậu rồi!"

Nói xong, Từ Thiếu Hàn cũng nhanh chóng muốn bước vào phòng, tách biệt với Vưu Kiện.

Chỉ có điều, trước khi để cửa phòng kịp đóng lại, ông đã nghe thấy câu cuối cùng của hắn.

"Nó sắp trở về rồi."

...

Khi xe dừng tại địa điểm cần đến, Từ Lương đã không khỏi kinh ngạc trừng lớn mắt.

Qua lớp kính của xe, cậu bị vẻ mới mẻ của ngôi nhà trước mặt làm cho ngạc nhiên, ngạc nhiên không thể nói một lời nào. Mà Vưu Chiếu Hy ở bên cạnh cũng bất ngờ không thôi.

Hai thiếu niên bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn ngôi nhà đã được nâng cấp lên thành nhà lầu.

Tuy chỉ tăng thêm có một lầu thôi nhưng nhìn qua vẫn rất mới mẻ, sang trọng, tiện nghi và rộng rãi. Phía trước còn có ban công treo đầy những chậu hoa nhỏ nhắn.

Tường được sơn lại thành màu trắng. Bậc thềm bước vào phòng khách cũng đã được lót gạch màu đỏ sẫm, vừa trơn nhẵn vừa sạch sẽ.

Từ Lương nuốt một ngụm nước bọt, nghiêng đầu nói nhỏ với bạn mình, "Đây gọi là tu sửa một chút sao?"

Vưu Chiếu Hy hơi mím môi, cũng không nghĩ người kia sẽ tu sửa hoành tráng như vậy.

"Không phải như vậy càng tốt sao? Môi trường sống được nâng cấp lên rồi đấy."

Từ Lương đồng ý, nhưng lại lo lắng, "Ở đây an ninh thật sự không cao. Nhà tụi mình sửa sang lại như vậy sẽ thu hút không ít những tên tò mò hiếu kỳ có ý đồ xấu xa."

"Đừng lo." Vưu Chiếu Hy mỉm cười, "Người bình thường dám đột nhập vào đó thì cũng là lúc sợi dây sinh mệnh bị cắt đứt rồi."

Nói xong, cậu bình thản bước vào trong, theo sau là Từ Lương vẫn bị choáng ngợp.

Đã lâu lắm rồi Từ Lương mới quay lại đây, mùi hương của mái ấm bỗng dưng làm cho cánh mũi hơi phập phồng. Mặc dù mọi thứ ở đây đều đã được thay đổi đến chóng mặt, nhưng cậu vẫn cảm nhận được mùi vị trước kia của nó.

"Trên lầu là phòng ngủ chúng ta đấy." Vưu Chiếu Hy nhìn lên bậc thang, nói.

Đúng lúc này, cửa nhà đột nhiên mở ra, một thân ảnh đứng ở đó, vô tình che khuất đi ánh nắng nhàn nhạt bên ngoài.

Vưu Chiếu Hy quay đầu nhìn, không khỏi kêu lên, "Thần."

Vưu Thần im lặng nhìn cậu, lát sau thì nhàn nhạt nở nụ cười.

"Phòng của em là bên trái." Y đi đến dặn dò cậu, sau đó cùng cậu đi lên lầu.

Từ Lương ở phía sau không khỏi hít vào thở ra, dường như ngửi được một mùi hương khác.

Đó gọi là mùi "cẩu độc thân".

Trên lầu được ngăn ra đến ba phòng, hai phòng lớn, một phòng hơi nhỏ.

Vưu Chiếu Hy khó hiểu nhìn qua căn phòng ở cuối dãy, "Kia là phòng của..."

Vưu Thần nhìn qua hướng đó, nhàn nhạt nói, "Tiểu Uyển."

"A...nó được hẳn cả một phòng luôn sao?"

Tiểu Uyển lúc này đã sớm xuất hiện ở bên chân Vưu Chiếu Hy, nhóc con nghe hiểu liền cảm giác vui mừng xen lẫn tủi thân.

Vui mừng vì Vưu Thần còn nhớ đến một con sóc nâu bé nhỏ như nó.

Tủi thân vì chủ nhân của nó thật phũ phàng.

Vưu Thần khong nói đến, chỉ hất nhẹ cằm ra hiệu cho Tiểu Uyển vào phòng của mình.

"Anh tu sửa lại kiểu này cũng khoa trương quá đi."

Vưu Chiếu Hy mỉm cười nói, sau đó bước vào phòng ngủ của mình, xem qua một chút.

Màu sắc trong phòng không quá lạnh lẽo, cũng không quá chói chang, ngược lại rất hài hòa ấm áp. Chiếc giường đôi đặt trong góc phòng, bên cạnh cửa sổ. Tấm rèm màu kem tung bay trong gió.

"Em thấy ổn rồi chứ?" Vưu Thần đứng ở một bên, hỏi.

Vưu Chiếu Hy liếc nhìn thêm một chút nữa rồi bật ngón cái, "Ừm, rất ổn. Cảm ơn anh nhé."

Vưu Thần đưa mắt nhìn cậu, cánh tay hơi vươn dài ra, người kia trong một khắc tự giác bước lại gần, dán vào ngực y.

"An ninh ở đây không được cao, em nên cảnh giác nhiều hơn nhé."

Mọi việc ở đây, Vưu Thần đã sớm điều tra ra cả rồi. Nhưng y cũng không có ý định ép buộc cậu chọn một vị trí khác, vì ở một nơi nào đó thì quan trọng nhất vẫn là cảm giác.

Cảm giác thoải mái yêu thích thì mới có thể thích nghi nhanh được.

Hai người quấn quýt lấy nhau được vài phút thì tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên.

Vưu Chiếu Hy dời tầm mắt nhìn ra đó, cánh tay cũng thuận theo buông Vưu Thần ra. Đi tới mở cửa, cậu nhìn thấy Từ Lương đang ngượng ngùng nhìn mình.

"Tớ...tớ không định gõ cửa đâu, nhưng vì tớ đứng bên ngoài hét lên hai lần mà cậu không trả lời cho nên..."

Vưu Chiếu Hy thoạt đầu không lưu ý câu nói của người kia, chỉ hiểu là Từ Lương có chuyện muốn hỏi thôi.

"Sao vậy? Có gì không ổn hả?"

Từ Lương liếm nhẹ môi, liếc nhìn Vưu Thần một cái rồi ghé sát tai Vưu Chiếu Hy thì thì thầm thầm.

Sau khi hiểu ra việc gì, Vưu Chiếu Hy liền cười một tiếng, gật đầu, "Ok, một lát tớ sẽ qua chỉ cho cậu. Đợi một chút nhé."

Từ Lương, "Ừm, vậy tớ xuống dưới dọn dẹp đây."

Cửa phòng đóng lại, lúc này Vưu Chiếu Hy mới nhớ đến lời mà Từ Lương đã nói khi nãy.

"Tớ...tớ không định gõ cửa đâu, nhưng vì tớ đứng bên ngoài hét lên hai lần mà cậu không trả lời cho nên..."

Hét lên thì tại sao mình lại không nghe được chứ?

Nghi hoặc dâng cao trong lòng, Vưu Chiếu Hy ngước mắt nhìn Vưu Thần vẫn bình thản nhìn quanh phòng, hỏi một câu:

"Này, có phải...phòng em được cách âm đúng không?"

Vưu Thần thu tầm mắt lại, quay người đi đến trước mặt của cậu. Bóng lưng hơi cúi xuống, khóe môi y rướn lên, nhẹ nhàng mỉm cười thật sâu xa.

"Có phải rất thuận tiện cho chúng ta hay không?"

Vưu Chiếu Hy nghe một lời này, máu tựa hồ dồn lên đến mang tai, lan ra gò má, đỏ ửng một mảng.

Vưu Thần, anh đúng là đồ gian xảo!

...

Đông sang, ngoài trời phủ lên một lớp tuyết dày.

Vưu Chiếu Hy ngồi trong lớp học lại cảm giác như mình đang ở trong hầm băng.

Từ trước, cơ thể của cậu vốn đã chịu lạnh rất kém rồi. Mùa đông năm nay còn khắc nghiệt hơn mấy phần khiến cho cả tiết học, cậu chỉ mím chặt môi, ngăn đi cơn run rẩy của mình.

Trong lúc mọi người đều chú tâm nhìn lên bảng thì Vưu Chiếu Hy nhất mực nhìn xuống sách. Hai bàn tay lồng vào nhau, chân mày cũng hơi nhíu lại.

Từ Lương im lặng quan sát nãy giờ, không khỏi lo lắng hỏi, "Tiểu Hy, cậu ổn chứ?"

Vưu Chiếu Hy lạnh đến đầu óc mơ hồ, hơi gật rồi lại lắc đầu một cái. Cửa miệng mỗi lần thở ra đều lờ mờ một màn sương mỏng.

Từ Lương nhíu mày nhìn bạn mình, sau một hồi liền phát hiện có điểm không đúng trên người Vưu Chiếu Hy.

Phần tóc gáy của cậu bỗng dưng hóa thành màu trắng, sắp sửa lan ra toàn bộ mái tóc.

"Tiểu Hy." Từ Lương cẩn thận hạ giọng gọi cậu, sau đó đẩy một mảnh giấy qua bên cạnh.

Trong giấy ghi rõ ràng một câu: Tóc cậu đổi thành màu trắng rồi. Ổn chứ?

Vưu Chiếu Hy nhìn xuống mảnh giấy, tâm tình giật bắn lên. Cậu nhíu chặt mày, bây giờ mới nhận ra cơ thể hình như có chút thay đổi.

Lẽ nào...lẽ nào muốn biến thân?

Không được, cậu đã biết cách điều khiển nó mà!

Vưu Chiếu Hy trong lòng hoang mang lo lắng, rốt cuộc cũng đành phải đứng dậy, nhìn thầy giáo nói, "Em...em xin phép đi vệ sinh một chút."

Lần đầu tiên cậu đứng dậy xin phép loại chuyện thế này, khiến cho không ít ánh mắt của nữ sinh liếc qua.

Thầy giáo trầm mặc nhìn cậu, sau đó gật đầu.

Vưu Chiếu Hy bộ dạng vội vã rời khỏi lớp học, phi nhanh vào phòng vệ sinh. Cậu cẩn thận đóng cửa lại, sau đó nhìn lên tấm gương lớn trước mặt.

Đúng là tóc của cậu dần chuyển màu rồi. Đến cả phần tóc mai cũng mọc ra lớp lông mỏng.

Vưu Chiếu Hy vẫn còn lạnh run người, trực tiếp đem mình nhốt vào phòng đi nặng.

Cả người ngồi co lại trên nắp bồn cầu. Cậu tập trung cảm nhận sự biến đổi kỳ lạ ở bên trong cơ thể, sau đó thì nhận thấy nó vẫn chưa dừng lại.

Nó vẫn đang muốn biến cậu thành hồ ly.

Làm sao bây giờ?

Vưu Chiếu Hy đầu óc loạn cả lên, hai bàn tay vẫn chà xát vào nhau để tạo hơi ấm. Nhưng vài giây sau, cậu phát hiện hai bàn tay cũng sắp bị lớp lông màu trắng phủ lên.

Không được, không được!!!

Cậu bực bội cùng quẫn bách mà kêu lên vài tiếng, không ngờ ngay lúc đó lại có một nam sinh vừa bước vào.

Dường như nghe thấy tiếng kêu thảm thương của cậu, nam sinh kia quay đầu lại, ngập ngừng hỏi, "Chiếu Hy à?"

Vưu Chiếu Hy trong lúc tinh thần hỗn loạn vẫn nhận ra đó là giọng của Lý Thiệu Lâm.

Môi mím chặt lại, cố gắng không phát ra thêm tiếng động nào nữa.

Quá trình biến thân đã gần một nửa, Vưu Chiếu Hy lắc mạnh đầu, cố gắng tỉnh táo nhưng không thể.

Trong lúc lo lắng cùng cực, cậu như muốn bám vào sợi dây cứu mạng của mình - Lý Thiệu Lâm.

Cậu nghĩ Lý Thiệu Lâm cũng là người trong tộc, hẳn là sẽ biết cách điều khiển những thứ này.

Nhưng mặt khác, cậu lại không muốn người kia biết về thân phận của mình.

Hai suy nghĩ trái chiều cứ xô đẩy nhau trong đầu khiến Vưu Chiếu Hy điên cả người.

"Mẹ nó!" Cậu bực bội mắng một tiếng.

Lý Thiệu Lâm ở bên ngoài nghe thấy, bỗng dưng nghi ngờ người kia đang gặp chuyện không hay. Linh cảm trong lòng dâng cao, cậu ta hơi do dự đặt tay lên cửa, nửa muốn đẩy ra nửa không muốn.

"Thiệu Lâm..."

Trước khi thật sự biến thân hoàn toàn, Vưu Chiếu Hy quẫn trí gọi tên người kia.

Dường như giữa hai người có một sự tâm ý nào đó khiến cho Lý Thiệu Lâm quyết định đẩy cửa ra xem xét tình hình.

Lúc cánh cửa hé mở hơn một nửa, trong mắt Lý Thiệu Lâm không phải là Vưu Chiếu Hy.

Thay vào đó là một con cáo trắng ủy khuất nằm co người lại trên sàn nhà.

---

Má Vi: Cán mốc 100 chương òi, còn bao nhiêu chương nữa thì tui không biết, đừng hỏi tui:< đó là một điều kỳ diệu mà ông trời ban cho tui: nhắm đbh đúng:>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.