Vương Phi Côn Đồ, Vương Gia Ngốc

Chương 2: 2: Phế Vật Hộ Mệnh Yếu Nhất Thế Giới




✻ Chương 77 ✻

Câu nói khiêu khích của Vưu Chiếu Hy khiến cho Vưu Thần một nửa thích thú một nửa lại âm trầm.

Ngón tay duỗi đến giữ lấy khuôn cằm tinh xảo của cậu, kéo sát lại gần bên môi mình, y ẩn ẩn mỉm cười:

"Vậy thì tôi nghe lời em, không xuống bên dưới."

Vưu Chiếu Hy mặc kệ người kia đang định hôn lên khóe môi của mình đầy sự dỗ dành, ánh mắt mang theo vài tia giận dỗi khó chịu lườm y một cái, giọng điệu sắc bén cất lên:

"Không phải Khiết Liên là vị khách quan trọng của nhà anh sao? Anh không xuống xem ra sẽ không yên với mẹ đâu."

Dừng lại quan sát biểu tình trên mặt y một chút, cậu bồi thêm một câu, "Vì mẹ rất thích chị ta."

Vưu Thần ngay sau đó lập tức nối tiếp theo lời của cậu, âm điệu vững vàng dứt khoát lại không kém phần thâm tình:

"Còn tôi thì lại rất thích em. Như vậy, bên nào mới là quan trọng hơn đây?"

Vưu Chiếu Hy lần này không nói gì nữa, chỉ mím môi nhìn người kia tựa hồ suy nghĩ gì đó rất lâu. Sau một hồi, ngoài cửa lại vang lên tiếng gọi của người hầu trong nhà.

"Cậu Cả, bên dưới có Lang tiểu thư đang đợi cậu ạ."

Vưu Thần lúc này bỗng ngả lưng ra phía sau tựa vào mặt ghế đệm, phong thái nhàn hạ, cánh tay an tĩnh đặt trên thành ghế, cằm hơi nghểnh lên toan cất tiếng nói vọng ra ngoài. Nhưng ngay lúc đó Vưu Chiếu Hy cũng vừa vặn ngăn lại những lời mà y định nói với người hầu.

"Anh cứ xuống đi. Dù sao cũng là khách của mẹ, anh làm như vậy kì thực không hay lắm."

Vưu Thần ngước mắt nhìn cậu, khóe môi mơ hồ vẽ ra một nét cười trêu chọc, "Được, vậy em đợi tôi ở đây. Một lát tôi quay lại."

Nói xong, y cũng nhanh chóng cất bước rời khỏi vị trí phía sau bàn làm việc, một đường đi thẳng đến cửa phòng. Ở sau lưng y, Vưu Chiếu Hy nhàn hạ ngồi xuống chiếc ghế đệm xoay, cả người dựa một cái, trước khi để y kịp đi mất thì nhắn nhủ một câu:

"Em chỉ hoan nghênh anh quay lại một mình thôi đấy."

Vưu Thần dừng lại nghiêng mặt nhìn cậu một chút rồi khẽ cười một tiếng.

Ở dưới phòng khách, Thẩm Ninh cùng Lang Khiết Liên cứ như hai người đã quá lâu mới gặp lại nhau, trò chuyện không ngớt lời. Vưu San thì đã sớm lên phòng của mình để làm tiếp công việc còn dang dở. Chỉ có mỗi Vưu Kiện là nhàn nhã không có việc gì phải bận tâm, trong tay là điện thoại di động đang hiển thị một loại trò chơi đấu trường gì đó, hắn mải mê chìm trong thế giới riêng của chính mình.

"Anh ấy có phải là bận lắm không ạ?" Lang Khiết Liên không nhìn thấy bóng dáng của người kia, trong lòng có phần hụt hẫng.

Vốn dĩ cô quay về đây cũng một phần vì muốn gặp lại Vưu Thần. Trong lòng đã ghi nhớ hình dáng của y từ rất lâu rồi, đến hôm nay mới có lý do đường hoàng quay về để ở gần y một chút. Thế nhưng khi nghe thấy tin cô quay về, Vưu Thần dường như cũng không tỏ ra thái độ gì đặc biệt mong chờ nhung nhớ cả.

Giống như Nhung Vũ, Lang Khiết Liên cũng là một cô gái có mối quan hệ thân thiết với Vưu gia. Nhưng so với Nhung Vũ, tính tình của Lang Khiết Liên cứng rắn và mạnh mẽ hơn nhiều phần. Quyết định của cô đa phần đều rất dứt khoát, tác phong này từng làm cho Vưu Quán Thanh muốn thay đổi ý định gán ghép cô cùng Vưu Thần thành một cặp. Sau này sẽ rất thuận lợi trong những công việc nghiên cứu của ông.

Đáng tiếc, Lang Khiết Liên khi ấy quá đam mê công việc mà không luyến tiếc bất cứ thứ gì ở nơi đây. Năm mười lăm tuổi đã nhanh chóng bay sang nước ngoài học tập và làm việc. Nhung Vũ tuy đã rời đi sớm hơn nhưng trong khoảng thời gian đó, cô luôn âm thầm liên lạc với Vưu Thần, cho nên mối quan hệ xem ra không quá rạn nứt.

Nhưng cả hai người con gái này đều không hề biết rằng, kể từ khi Vưu Chiếu Hy có mặt trên cõi đời này, sự quan tâm của Vưu Thần đã định sẵn dành cho mỗi một mình cậu, không còn ai khác.

Ngoại lệ của y chính là cậu.

Thẩm Ninh trông sắc mặt của Lang Khiết Liên không vui, bà thở dài một tiếng, "Công việc của Thần Thần dạo này thật sự căng thẳng. Cũng may mà con đã đồng ý quay về, cùng nó hoàn thành dự án lần này."

Vưu Quán Thanh vì nhận ra dự án Bloart lần này có một chút bị đình trệ, cho nên ông đã âm thầm hỏi ý kiến của Lang Khiết Liên có thể trở về đây cùng Vưu Thần hoàn thành nó hay không. Lúc đó tuy công việc của cô vẫn còn dang dở, nhưng nghe đến có thể quay về đây cùng y làm việc, cô đã không ngần ngại đồng ý với lời đề nghị này.

Đó là lý do mà Lang Khiết Liên bất ngờ xuất hiện ở Vưu gia vào tối hôm nay.

Trong lúc hai người tiếp tục trò chuyện, Vưu Thần đã từ trên lầu đi xuống. Y vẫn còn bận y nguyên bộ Âu phục buổi chiều khi đi đón Vưu Chiếu Hy, nhưng cà vạt đã được tháo ra và khuy áo thứ nhất cũng bị bung mở.

Lang Khiết Liên còn định nói tiếp thì bắt được hình dáng của Vưu Thần, ánh mắt lập tức dừng trên người của y.

Nét trưởng thành pha lẫn với sự thuần thục của một người đàn ông bao giờ cũng quyến rũ như vậy. Mùi vị trên người của họ đậm đà vừa phải, khiến người khác nhìn vào không cách nào dời mắt đi ngay.

Lang Khiết Liên thật sự đã nhìn y đến không chớp mắt.

Vì hình ảnh cuối cùng của Vưu Thần trong trí nhớ của cô là lúc y mười sáu lăm. Độ tuổi vị thành niên mới bước qua giai đoạn dậy thì, tuy cứng cỏi phát triển nhưng chắc chắn sẽ không thể hoàn hảo như hiện tại được.

Thẩm Ninh nhìn theo hướng của Lang Khiết Liên, phát hiện con trai mình đã đứng dưới chân cầu thang từ bao giờ. Khóe môi bà hơi cong lên, điềm đạm cất tiếng:

"Thần Thần, lại đây. Con còn nhớ ai đây không?"

Vưu Thần chậm rãi đi đến trước mặt hai người họ, ánh mắt cũng vừa vặn dừng trên người của Lang Khiết Liên. Người con gái này trong trí nhớ của y kỳ thực không quá mơ hồ, vì lúc đó Lang Khiết Liên là một học sinh thông minh sáng sủa, tính tình mạnh mẽ quyết đoán cho nên y đặc biệt chú ý đến. Nhưng nói về tình cảm vương vấn trong lòng thì hoàn toàn không có.

Ngoài Nhung Vũ thời còn bé tí ra thì cũng không có bất cứ cô gái nào khiến y nảy sinh loại tình cảm đặc biệt như vậy cả.

Hai người nhìn nhau một hồi lâu, Lang Khiết Liên lại là người chủ động mở lời. Cô đứng dậy, bước chân thoáng ngập ngừng muốn tiến lên ôm y nhưng rồi cũng đã kìm nén được mong muốn của bản thân.

Giọng nói êm tai lại rắn rỏi vang lên, "Vưu Thần, lâu quá không gặp cậu."

Vưu Thần nhìn cô thêm một chút rồi lãnh đạm trả lời, "Ừm. Nghe nói cậu về đây là cùng tôi hoàn thành dự án kia."

Nghe thấy giọng điệu xa cách của Vưu Thần, Lang Khiết Liên thoáng nhíu mày nhưng rất nhanh đã che giấu đi sự hụt hẫng trong lòng, gật đầu, "Phải. Chú Vưu đã đề nghị mình trở về đây giúp đỡ cậu một tay. Hy vọng chúng ta sẽ hoàn thành nó thật tốt."

Vưu Thần im lặng nghe Lang Khiết Liên nói hết, trong lúc đó không rõ y đang suy nghĩ điều gì, khóe môi lại vẽ ra nét cười đầy giảo hoạt.

Sau khi Lang Khiết Liên nói xong, Vưu Thần cũng không vội vàng đáp lại, chỉ nhìn mẹ mình mà bảo, "Cũng tối rồi, mẹ nên lên phòng nghỉ ngơi đi. Bây giờ con cùng Khiết Liên sẽ qua thư phòng bàn chuyện một chút."

Thẩm Ninh lần đầu tiên nghe thấy con trai cả của mình chủ động để một người khác bước vào thư phòng của mình như vậy. Ngoại trừ người nhà ra, dường như không có một vị khách nào có được cái đặc quyền như thế. Trong lòng bỗng dưng nảy nở một suy nghĩ vui vẻ mừng rỡ, bà đứng dậy ôn tồn bảo:

"Được rồi. Hai đứa lên thư phòng bàn việc đi nhé, cũng đừng cố quá sức. Dù sao Tiểu Liên cũng mới vừa xuống sân bay, chắc là còn hơi mệt."

Lang Khiết Liên nghe lời đề nghị của Vưu Thần, ngỡ ngàng còn chưa qua đi thì đã nghe y bảo, "Con biết rồi."

Vưu Thần chủ động cho phép mình vào thư phòng để bàn việc sao? Ngay bây giờ ư?

Tính tình của cậu ấy so với đề nghị này dường như không có điểm thích hợp cho lắm.

Lang Khiết Liên trong lòng hơi ngỡ ngàng, nhưng không thể giấu được sự vui mừng của mình.

Ngay lúc đó, Vưu Kiện là kẻ vô hình nằm dài trên ghế sô pha, hơi ngẩng đầu nhìn qua phía của Vưu Thần. Vốn dĩ ngay từ ban đầu, hắn đã nhìn thấy Vưu Chiếu Hy đứng trên lầu hai nhìn xuống quan sát tất cả, cho nên mới cố ý châm chọc vào vài câu. Sau đó thì nhìn thấy cậu đi về phía thư phòng của Vưu Thần, xem ra hiện tại vẫn còn chưa rời khỏi đó đi?

Nếu vậy, anh Cả còn muốn đem Lang Khiết Liên lên thư phòng để bàn cái gì?

Vưu Kiện một bên bấm bấm điện thoại, một bên tựa hồ đã dò ra được tâm ý của người kia nên cười cười khoái trá.

Xem ra anh ấy rõ ràng muốn chọc cho tên nhóc kia điên lên một trận đây mà.

Chậc chậc anh Cả à, anh rõ ràng là vuốt lông dỗ dành đã nhàm chán rồi, bây giờ muốn trêu chọc cho lông dựng cả lên đấy à?

Sau khi Thẩm Ninh rời đi, Vưu Thần cũng nghiêng mặt nói với Lang Khiết Liên, "Chúng ta đi thôi."

Lời dứt, cả hai người một trước một sau bước lên cầu thang, hướng thư phòng mà đi đến.

...

Vưu Thần đứng trước cửa thư phòng, đôi tai lắng nghe động tĩnh bên trong một chút nhưng dường như không nghe thấy gì cả. Lúc này y hơi cúi thấp khuôn mặt, ẩn ẩn mỉm cười rồi xoay tay nắm, cửa liền mở ra.

Âm thanh khe khẽ phát ra khiến cho sự an tĩnh trong phòng vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.

Lang Khiết Liên lần đầu được đặt chân vào thư phòng của Vưu Thần, tâm tình đôi chút hồi hộp xen lẫn thích thú. Cô bước vào bên trong, ánh mắt ngước nhìn bốn phía, sau đó chợt dừng lại tại một điểm trên ghế dài.

Nương theo ánh sáng ở bên ngoài rọi vào, trên ghế dài hiện tại đang có một thiếu niên nằm nghiêng người, đầu gối lên cánh tay, bộ dạng trông rất nhàn nhã thoải mái, đôi mắt với hàng lông mi dài nhắm nghiền lại.

Ánh sáng nhẹ nhàng gieo rắc trên người cậu, mơ hồ tạo ra một hình ảnh tuyệt mỹ mê hoặc người khác.

Lang Khiết Liên dừng bước chăm chú nhìn Vưu Chiếu Hy thả hồn vào giấc ngủ, cho đến khi cậu bất ngờ mở to đôi mắt sắc bén của mình nhìn thẳng vào cô.

Màu mắt xanh biếc của cậu hòa vào bóng tối của gian phòng khiến cho Lang Khiết Liên giật khẽ mình.

Cô định kêu lên một tiếng nhưng ngay sau đó đã bình tĩnh trở lại.

Vưu Thần lúc này vỗ nhẹ hai lòng bàn tay vào nhau, ánh sáng trong phòng lập tức sáng lên, tỏa đều cả thư phòng.

Vưu Chiếu Hy sau khi mở mắt cũng chưa vội động đậy, chỉ nhất mực nhìn Lang Khiết Liên như nhìn đến con mồi mà mình đã nhắm vào vậy.

"Vưu Thần, người kia là..."

Vưu Thần kì thực vừa bước vào phòng đã nhìn thấy cậu đang ngủ, nhưng y tỏ ra không quan tâm mà đi thẳng đến bên bàn làm việc. Lúc này nghe Lang Khiết Liên hỏi, y mới bình tĩnh quay người lại nhìn đến ghế dài, điềm đạm nói:

"Là em út trong nhà."

Lang Khiết Liên kinh ngạc.

Em út sao? Nhưng không phải...chú Vưu từng kể về người em trai út tên là Vưu Hạ, năm nay cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi cơ mà.

Người này trông thế nào cũng còn rất trẻ con, nhưng nhan sắc của cậu ta lại không phải dạng bình phàm một chút nào.

Ánh mắt đó, đôi chân mày, đến cả chiếc mũi và cái miệng, mọi thứ đều hài hòa hoàn hảo.

"Em út sao? Hóa ra cậu còn có em út nhỏ như vậy." Lang Khiết Liên tránh đi cái nhìn gắt gao của Vưu Chiếu Hy, bước chân nhanh chóng đi về phía của Vưu Thần.

Vưu Chiếu Hy thu tầm mắt lại, cả người lười nhác nửa ngồi nửa nằm, nhìn qua vẫn phảng phất một chút quyến rũ mê người. Khuôn mặt hơi nghiêng qua bên trái, cậu nhìn Vưu Thần rồi nhìn đến cô gái lạ trong thư phòng, khóe môi cong nhẹ lên:

"Đừng để ý đến tôi. Hai người cứ làm việc của mình đi."

Vưu Thần nhìn cậu một cái, không rõ ánh mắt của y đang nói lên điều gì, nhưng rất nhanh y đã xoay người ngồi vào chiếc ghế xoay của mình.

Lang Khiết Liên đứng ở bên cạnh, đôi lần nhìn qua phía Vưu Chiếu Hy một chút nhưng cũng không quá để tâm về cậu.

Cô nhìn trên bàn làm việc của Vưu Thần, nói, "Nghe dì Vưu bảo dạo này cậu bận rộn lắm. Dự án lần này khó khăn lắm à? Làm khó được cả Vưu Thần cậu sao?"

"Thật ra cũng không đến mức như vậy. Chỉ là gần phút chót thì gặp trục trặc, đành phải chuyển hướng khác chậm trễ một chút."

Dừng lại, Vưu Thần cầm một số tư liệu đưa cho Lang Khiết Liên, "Lần này cậu trở về rồi, tôi cũng phần nào an tâm. Dù sao trước kia cậu cũng là một học sinh giỏi của lớp, lại còn học tập trau dồi bên nước ngoài nên...tài năng của cậu rất được đề cao."

Lang Khiết Liên nhận lấy tư liệu, cánh môi hơi hé mở, cười nhẹ nhàng, "Cảm ơn cậu đã tin tưởng mình như vậy. Hai chúng ta cùng cố gắng, mọi thứ sẽ hoàn hảo thôi."

Dường như còn muốn nói gì đó, Lang Khiết Liên bất ngờ đặt tư liệu sang một bên, một tay chống xuống mặt bàn, cả người dán sát lại bên cạnh Vưu Thần.

Mùi hương trên người cô như quấn quanh cơ thể Vưu Thần.

"Ngoài công việc lần này ra, mình quay về đây vẫn còn một lý do nữa." Lang Khiết Liên bình tĩnh nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của y, nói tiếp, "Vưu Thần, mình muốn bên cạnh cậu một lần nữa."

Xoảng.

Ngay khi lời nói của Lang Khiết Liên vừa dứt, bên tai hai người cũng truyền đến một âm thanh chói tai ở góc phòng. Ánh mắt cùng nhau hướng về phía có âm thanh rơi vỡ đó.

Vưu Chiếu Hy vẻ mặt lạnh như băng gắt gao nhìn xuống sàn nhà đang rơi vãi rất nhiều mảnh thủy tinh, có lớn có nhỏ, lẫn lộn vào nhau. Dưới ánh sáng của gian phòng, những mảnh thủy tinh càng lấp lánh lạ thường.

"Thật vô ý quá, tôi phá hỏng không khí của hai người rồi."

Vưu Chiếu Hy bình tĩnh đứng dậy, gượng gạo nặn ra một nụ cười thân thiện đối với hai người trước mặt mình. Sau đó không nhanh không chậm cất bước, đôi chân trần không rõ cố ý hay vô ý lại giẫm lên những mảnh thủy tinh nằm dưới sàn.

Một hành động này lại đủ sức khiến cho Vưu Thần hơi rướn người dậy, hàng chân mày cũng nhíu chặt vào nhau.

Vưu Chiếu Hy giẫm lên mảnh thủy tinh, tốc độ lại khá nhanh nhẹn cho nên cũng không quá đau đớn gì. Cậu nói xong câu kia cũng lãnh đạm quay người, dứt khoát rời khỏi phòng.

Cửa phòng tựa hồ bị một lực cố ý đóng mạnh lại, sầm một tiếng chói tai.

Lang Khiết Liên chứng kiến toàn bộ từ sắc mặt đến giọng điệu của Vưu Chiếu Hy, trong lòng dấy lên một suy nghĩ có phần bệnh hoạn.

"Em trai của cậu...hình như có vấn đề." Lang Khiết Liên quay đầu lại, cười nói.

Vưu Thần đến giờ vẫn nhìn chăm chú vào những mảnh vỡ trên sàn nhà, lòng nguội đi từ bao giờ không hay.

"Cũng rất hiếm khi như vậy." Vưu Thần lãnh đạm nói, "Về dự án đó, cậu cứ đọc kỹ tư liệu tôi đưa cho rồi ngày mai chúng ta sẽ bàn tiếp."

Lang Khiết Liên biết rõ người kia muốn mau chóng chấm dứt cuộc trò chuyện đêm khuya này, bèn lì lợm đứng yên một chỗ, cố tình nhắc lại vấn đề khi nãy:

"Nhưng mà khi nãy mình đang nói đến chuyện, mình muốn ở bên cạnh cậu một lần nữa. Thời gian xa cách lâu quá, mình cũng rất sợ tình cảm của chúng ta trở nên lạnh nhạt..."

"Chúng ta đã từng có tình cảm sao?" Vưu Thần ngước mắt nhìn cô.

Một lời này vô tình làm cho Lang Khiết Liên nhíu mày, nhưng cô đến cùng vẫn bình tĩnh đối đáp, "Trước kia chưa có, bây giờ sẽ bồi đắp."

"Nhưng hiện tại, tôi đã có người để bồi đắp rồi."

"Nhung Vũ?"

Lang Khiết Liên từng biết Nhung Vũ, cũng từng biết giữa hai người nảy sinh loại tình cảm kia. Nhưng theo nguồn tin cô tìm hiểu, giữa hai người hiện tại đã không còn gì nữa rồi.

Lẽ nào...là người khác?

Vưu Thần lúc này đường hoàng đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, "Khiết Liên, tôi nghĩ lần này trở về, chúng ta chỉ nên chú tâm vào dự án Bloart. Còn vấn đề khác, sẽ không bàn đến."

Lang Khiết Liên ở sau lưng Vưu Thần, cười chua xót, "Tớ trễ rồi sao?"

Vưu Thần không quay lưng lại, lãnh đạm thả một câu, "Vốn dĩ từ ban đầu đã không có gì, cho nên không tính là cậu chậm trễ."

Cửa phòng mở ra rồi đóng lại.

Lang Khiết Liên một mình đứng trong thư phòng của y, bàn tay đặt trên tư liệu, tựa hồ tức giận mà nắm chặt lại.

...

Vưu Thần bước qua phòng ngủ của Vưu Chiếu Hy, không nói một lời đã trực tiếp đẩy cửa đi vào trong.

Gian phòng ngập trong một sắc tối tĩnh lặng.

Ngay cả Tiểu Uyển cũng đã yên giấc ở trong chiếc lồng nhỏ của mình rồi.

Vưu Thần khẽ đóng cửa lại, ánh mắt dừng tại nơi chiếc giường phủ một lớp drap giường màu tím nhạt. Người nằm trên giường cũng yên lặng không chút động tĩnh, đôi chân hơi co lại giấu dưới lớp chăn bông.

Vững vàng đi tới bên giường cậu, Vưu Thần cẩn thận khom người, cầm lấy một góc của chăn bông vén ra, để có thể quan sát được vết thương bên dưới bàn chân của người kia.

Vưu Chiếu Hy thật ra không hề ngủ.

Khi nghe thấy động tĩnh trên người mình, cậu lập tức hé mắt nhìn một cái. Ngay sau đó, cả người đều lì lợm cuộn tròn lại, hoàn toàn phản đối sự động chạm của người bên cạnh.

Nhưng cậu không hề biết, Vưu Thần tính tình cũng ương ngạnh giống như cậu, cho nên mới có thể quản cậu đến tận bây giờ.

Kéo lớp chăn bông sang một bên, Vưu Thần mặc kệ cậu cuộc người lại như một con ốc sên, trực tiếp lại nhẹ nhàng đem bàn chân của cậu đặt lên đùi mình. Ánh mắt cẩn thận nhìn qua một chút, thật lâu sau mới nói:

"Ngồi dậy."

Vưu Chiếu Hy nhắm nghiền mắt, cố tình giả mù giả điếc không làm theo.

Vưu Thần âm trầm nhìn cậu, dù vết thương không quá nghiêm trọng như y tưởng, nhưng hành động khi nãy vẫn là một thứ khiến cho y vô cùng khó chịu.

"Ngồi dậy."

Lần thứ hai y nói, cũng là lần cuối y nhân nhượng với cậu.

Vưu Chiếu Hy tựa hồ nghe ra giọng điệu nghiêm khắc của người kia, trong lòng khẽ thở dài một tiếng. Cả người loay hoay vài giây rồi bất đắc dĩ ngồi dậy, ánh mắt lãnh đạm ngước nhìn y.

"Có chuyện gì sao?" Cậu nhíu mày, hỏi.

Vưu Thần cũng nhìn cậu, nhìn một cách nghiêm túc lại lạnh lùng, bàn tay y nắm lấy cổ chân mềm mại của cậu, "Lần sau, tuyệt đối không đem bản thân ra làm như vậy nữa."

Vưu Chiếu Hy thu đôi chân của mình lại, cười cười ngứa đòn, "Anh có thể quản sao? Anh nhiều việc lắm rồi, bây giờ còn phải quản cả bạn học của mình, thời gian đâu mà quản em nữa nhỉ? Lao lực đấy, anh trai."

Vưu Thần im lặng một chút rồi bất ngờ đứng dậy, bước sang chiếc ghế tựa ở ngay bên cạnh giường ngủ, ngồi xuống. Hai cánh tay đặt trên thành ghế, y hơi ngẩng mặt nhìn cậu, không nhanh không chậm bắt đầu nói:

"Nhung Vũ là người bạn thuở nhỏ của tôi. Gia đình cô ấy cùng Vưu gia rất thân thiết, vì vậy mà phụ huynh cũng muốn chúng tôi trở thành một đôi. Nhưng sau vài năm, Nhung gia chuyển đi nơi khác, cũng dần mất liên lạc với Nhung Vũ. Cùng khoảng thời gian đó, Khiết Liên là bạn học cùng lớp của tôi cùng Nhung Vũ. Khiết Liên dường như chỉ quan tâm tới việc học, đến khi mười lăm tuổi thì sang nước ngoài. So với Nhung Vũ, Khiết Liên chỉ đơn thuần là bạn cùng lớp, không hơn không kém."

"Như vậy, Nhung Vũ cùng anh có quan hệ?"

Vưu Thần dừng lại nhìn cậu, không che giấu mà thừa nhận, "Phải."

Vưu Chiếu Hy nhíu chân mày.

Vưu Thần sau đó lại bổ sung, "Lúc đó sáu tuổi."

"..."

"Còn về Kiều Ly, đó là một cô gái tôi vô tình gặp trong quán bar của Vưu Kiện. Vào cái đêm tôi bày tỏ với em, em không nói gì và tôi đến quán bar để uống chút rượu."

Vưu Chiếu Hy nheo mắt lại, nén đi sự buồn cười của mình, "Ý anh là anh thất tình đi tìm rượu giải sầu?"

Vưu Thần không quan tâm sự cười nhạo của cậu, bình tĩnh nói tiếp, "Khi ra về, Kiều Ly và tôi đã gặp nhau. Cô ta bị một gã khác giở trò đồi bại, liền đem tôi làm một vật chắn. Sau đêm đó, cũng chẳng có gì xảy ra. Chiều hôm nay khi đón em, Kiều Ly nhìn thấy tôi, tôi mới biết cô ta còn là học sinh."

"Hoàn toàn không xảy ra chuyện gì?"

Vưu Thần cười lạnh, "Cô ta còn giữ được mạng nghĩa là tôi đã nhân từ lắm rồi."

Sau khi kể xong chi tiết những người con gái vây quanh mình, Vưu Thần cũng im lặng chờ đợi người kia phản hồi.

Vưu Chiếu Hy ngẫm lại những lời y vừa nói, nghe qua quả thật rất chân thành, không thể nhìn ra một điểm gian dối. Ngay cả tình cảm trẻ con với Nhung Vũ, y cũng thừa nhận với mình rồi còn gì?

Khóe môi khẽ cong lên một cái, Vưu Chiếu Hy lúc này bỗng rời khỏi giường, thản nhiên đi đến trước mặt của Vưu Thần, càng quá phận ngồi ngay lên đùi của y. Cánh tay vòng qua cổ của người kia, cậu dùng cả ánh mắt lẫn mùi hương của bản thân quấn chặt tâm trí của y.

Nghiêng nhẹ đầu, Vưu Chiếu Hy dùng chất giọng nhẹ nhàng mê hoặc của mình mà nói, "Được rồi. Lần này tạm tha cho anh. An tâm đi, những cái đuôi thế này, cứ để em tự cắt đứt dùm anh. Việc của anh hiện tại, chỉ đơn giản là đặt em vào trong mắt và tim mà thôi."

Vưu Thần cũng thuận theo vòng tay ôm lấy eo cậu, dán sát đến ngực mình, bờ môi lướt nhẹ trên cổ cậu, "Em chắc mình sẽ tự cắt được chứ?"

Vưu Chiếu Hy không tránh né cái hôn của y, còn chủ động hôn xuống trán y một cái, "Tất nhiên. Nhưng ngẫm lại, nhiều yêu tinh vây quanh như vậy, thật là làm khó em rồi. Nhưng anh muốn em nhẹ nhàng hay dứt khoát cắt đứt đây?"

Vưu Thần cười một tiếng, miết nhẹ môi cậu, "Tùy ý em. Tôi vốn dĩ không quan tâm đến họ. Vì vậy mà, lần sau không được đem bản thân để xả giận. Nếu giận, cứ tùy ý đánh tôi, mắng tôi, lúc đấy tôi sẽ chấp nhận cho em làm mọi thứ. Sau đó, tôi dạy dỗ lại như thế nào là chuyện khác. Nhưng tuyệt đối không được làm như khi nãy nữa, đã hiểu chưa?"

Vưu Chiếu Hy trong đôi mắt tràn ngập sự ngọt ngào trí mạng, hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt của Vưu Thần, đáp xuống môi y một nụ hôn nồng nhiệt.

"Đã hiểu, anh cả của em."

Đêm nay trời quang mây tạnh, nhưng trong gian phòng ngủ của Vưu Chiếu Hy lại nồng nhiệt một ngọn lửa.

...

Sáng hôm sau, Vưu Chiếu Hy tranh thủ giờ giải lao đi tìm gặp Vưu Kiện.

Khi cậu chạy ra đến chỗ sân thể dục thì nhìn thấy lớp của hắn còn chưa tan.

Từ xa chạy đến, Vưu Chiếu Hy trông thấy Vưu Kiện đang cùng một học trò đôi co tranh cãi chuyện gì đó. Nhìn kỹ lại, học sinh kia có khuôn mặt xinh như thiên thần, vóc dáng nhỏ nhắn khiến người khác chỉ muốn ôm ngay vào lòng sủng nịnh.

Khuôn mặt này sao lại quen đến như vậy?

Vưu Chiếu Hy vừa chạy tới vừa cố gắng nhớ ra thiếu niên kia.

Đến nơi, cậu nghe hai người tranh cãi rất vô nghĩa.

Vưu Kiện hai tay chống bên hông, kẹp lấy một quả bóng rổ vào người, hờ hững bảo, "Thầy nói em phải hoạt động, chứ không có đứng im như thế."

Thiếu niên xinh xắn kia nhíu mày, miệng chu lên ấm ức, "Thầy không thấy em đang hoạt động sao? Em đang làm nè."

Vưu Kiện gân xanh tựa hồ nổi lên, "Đâu nào? Em nghĩ thầy không thấy đường à? Làm cái gì nào?"

Thiếu niên xinh xắn lại ấm ức chu miệng cãi, "Em đang thở! Thầy không thấy ư?"

Vưu Kiện cùng Vưu Chiếu Hy đứng gần đó đều đồng loạt ngây người, sau đó thì thở dài.

Cảm giác trí óc mình so với trí óc của thiếu niên kia không cách nào hài hòa, Vưu Kiện phẩy tay, "Được, em cứ tiếp tục thở đi, đừng ngừng hoạt động này!"

Sau đó nhìn qua bên cạnh, trông thấy Vưu Chiếu Hy, hắn lập tức cau mày.

Lại chuyện gì nữa đây?

Vưu Chiếu Hy nhìn hắn, cười cười, "Thầy Vưu, em hỏi một chuyện được không ạ?"

"Sao vậy?"

"Kiều Ly có phải đã gặp anh Cả ở trong bar của thầy không?"

Vưu Kiện nghe nhắc tới quán bar, bèn bịt miệng cậu lại rồi nhăn mặt, "Kiều Ly nào?"

"Là cô gái đã đem anh Cả làm lá chắn."

Vưu Kiện mơ hồ nghĩ ngợi, sau đó sực nhớ tới cô gái buổi tối hôm đó. Lúc này trong lòng ngao ngán.

Anh Cả đã thú tội ngọt ngào với người tình rồi đấy à? Nhưng sao lại khai là ở quán bar của mình làm gì vậy?

"Định đánh ghen à?" Vưu Kiện lưu manh hỏi thẳng.

Vưu Chiếu Hy nghe hỏi, đôi mắt mở to, hồi lâu phì cười, "Đánh ghen dù hình thức gì cũng là thua rồi. Thầy đừng xem thường em. Em chỉ hỏi về chuyện đó thôi. Sau khi gặp anh Cả, Kiều Ly có làm gì không?"

Vưu Kiện đã nhớ lại tất cả, nhưng hắn cố tình lấy một chuyện ra làm trọng tâm.

Mỉm cười giảo hoạt, Vưu Kiện bảo, "Có. Kiều Ly từng muốn dâng thân mình cho anh Cả."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.