Vương Phi Bỏ Trốn

Chương 66: Một lần tái ngộ




Thủ Đô tinh, giữa sườn núi có đô.

Thù tịch cao thủ liên minh địa cầu Vương Tự Cường cầm trên tay kim cương lập lòe hào quang chói mắt, khẽ lắc đầu, nói: “Minh Nguy, tâm ý của con ta nhận, nhưng mà những vật này đối với ta mà nói, cũng không có tác dụng gì".

Phương Minh Nguy ngẩng đầu, mặt đầy ngưỡng mộ: “Đúng vậy, em đã biết lão sư ngài là một vi đại công vô tư, nhân từ đáng yêu... Không, trường giả khả kính. Nhưng mà những kim cương này cũng không phải tất cả là của đệ tử, bất quá là mượn hoa hiến phật, làm như lễ bái sư mà thôi”.

Vương Tự Cường bật cười nói: “Vương Tự Cường ta thu đồ đệ, chẳng lẻ còn cần lễ bái sư sao? Minh Nguy, ta sở dĩ thu con làm đồ đệ, là coi trọng tư chất cùng thiên phú, không hơn không kém”.

“Vâng, nhưng mà" Phương Minh Nguy lưỡng lự nói nhò: “Lão sư, đó cũng không phải lễ bái sư của con”.

Vương Tự Cường khẽ giật mình nói: “Coi như là đám người Từ Quân, cũng không cần tặng lễ".

“Khụ, cũng không phải của mấy người sư huynh Từ Quân’.

“Vậy là ai?”.

“Là hai ân nhân cứu mạng của đệ tử” Phương Minh Nguy cười cười chỉ vào phía sau mình nói: “Bọn họ một người tên là Cơ Nặc, người kia gọi là Thi Nại Đức".

Vương Tự Cường trong đôi mắt lóe lên một tia tinh quang, liếc nhìn hai người phía sau Phương Minh Nguy, bọn họ lập tức cảm thấy trong lòng phát lạnh, phảng phất ngay cả tâm tư cũng bị lão nhân này toàn bộ nhìn thấu vậy.

Miễn cưỡng gượng ra nụ cười, Phương Minh Nguy nói: “Lão sư, là như thế này, trên tinh cầu Khoa Tư Tháp, đệ tử tao ngộ gặp lũ giặc vây công, mắt thấy tính mạng đe dọa, thì nhi vi này bất kể thân mình ra trợ giúp đệ tử đào thoát đại nạn. Đệ tử thấy bọn họ đối với người thật là kính ngưỡng, cho nên..

Nhìn ánh mắt tựa như có thể thẩm nhuần tất cả của Vương Tự Cường, Phương Minh Nguy khó xử cười cười nói: “Lão sư, lời nói thật là, Cơ Nặc là cao thủ thể thuật cấp mười lăm. trước khi đám người Từ Quân. Vương Lôi năng lực thể thuật đạt tới cấp mười lăm. an nguy của em xác thực cần nhờ hắn để bảo chứng, về phần Thi Nại Đức. đó là bằng hữu tốt nhất của em. Cầu người thu hắn làm đệ tử, dù chỉ là thu làm môn hạ, không cần dạy bảo bất luận cái gì cũng được”.

Vương Tự Cường ngẩng đầu nhìn trời, một lát sau đột nhiên hỏi: “Minh Nguy, lúc này đây áp chế hải tặc. Con lại có thể đột phá cực hạn năng lực thể thuật, một nhát đạt tới tiêu chuẩn cấp sáu, thật sự là không tệ”.

Phương Minh Nguy khiêm tổn cười nói: “Lão sư quá khen, đệ tử chỉ là cơ duyên xảo hợp, mới có thể lấy được một chút thành tựu. Hơn nữa, nếu không phải Hạ sư tỷ xoa bóp thuận khí cho con, đệ tử giờ phút này sợ là bản thân đã trọng thương”.

“Không sai, lúc này đây nếu không có Hạ Linh Lung cơ cảnh, lại là sinh ra ở y thuật thế gia, con thật đúng là gặp phải phiền toái lớn” Vương Tự Cường nhìn hắn chậm rãi nói: “Con đường thể thuật, cũng không có đường tắt. Tất cả thành tựu đều dựa vào tháng ngày tích lũy mà có, con lúc này đây có vận khí tốt như vậy. Cũng không có nghĩa là sau này mỗi một lần đều như thế. Con cũng phải hiểu rõ điều này".

Phương Minh Nguy cung kính thụ giáo nói: “Vâng. Đã tạ lão sư chỉ điểm”.

Vương Tự Cường đối với thái độ của hắn có chút hài lòng, nếu là người trẻ tuổi bình thường có thành tựu này. tuyệt đại đã số đều kiêu ngạo tự mãn. coi trời bằng vung. Nhưng mà Phương Minh Nguy lại cùng với trước kia cũng không có thay đổi quá lớn, cũng không có chút nào kiệt ngạo.

Không biết là, ở trong căn cứ Phương Minh Nguy cũng là tại sinh từ một đường mới đột phá cực hạn thể thuật, loại cảm giác này cũng không dễ chịu gì, nếu như không phải cùng đường, hắn tuyệt đối là không dám lại lần nữa nếm thừ.

Vương Tự Cường hơi chút dừng lại, lại nói: “Minh Nguy, nghe nói con đã có thể điều khiển thao túng sáu phi thuyền cỡ lớn?”

Phương Minh Nguy sắc mặt ứng đò, nhưng vẫn nói: “Đệ tử ngu dốt, nếu thao túng sáu phi thuyền mà nói, như vậy ngoại trừ tự bạo ra, cũng không thể tiến hành động tác gì khác”.

“ổ, trách không được Bổ Lô Tư đến chỗ này của ta cáo trạng, nói con có chủ tâm liều mạng” Vương Tự Cường vừa buồn cười vừa tức giận nói: “Đã không thể tùy tâm khống chế, như vậy con còn muốn khống chế sáu phi thuyền, thật sự là... không biết lượng sức”.

“Vâng, đệ tử sau này không dám nữa".

“Nói đi, con hiện tại rốt cuộc là có thể thao túng bao nhiêu phi thuyền”.

Phương Minh Nguy cẩn thận ngẫm nghĩ, dưới tay mình đã có hơn một vạn bảy nghìn linh hồn. Nếu dùng tiêu chuẩn phi thuyền cỡ lớn của quốc gia nền văn minh cấp hai mà xem, thì coi như là hoàn mỹ khống chế bảy phi thuyền cỡ lớn cũng tuyệt không quá. Nhưng mà trước mắt mình chỉ mang theo chừng bổn ngàn linh hồn, còn lại chính là còn đang ở trong căn cứ dựa theo đồ hình của Thiên Dực tộc nhân mà tiến hành cải tạo.

“Lão sư, nếu chỉ vẹn vẹn hai phi thuyền lời cỡ lớn mà nói, đệ tử có thể đủ tự do điều khiển".

Vương Tự Cường mí mắt có chút khẽ động, rốt cuộc thở dài một tiếng nói: “Minh nguy à, mấy chục năm qua, ta chỉ thu có bảy đệ tử, nhưng mà từ sau khi con đến đây, chỉ không đến nửa năm, ta lại muốn thu bảy tên đệ tử nữa”.

Phương Minh Nguy ngấn ra, sau đó mừng rỡ, vội vàng nói: “Đã tạ lão su ưu ái”.

“Con cũng không cần phải cao hứng quá sớm” Vương Tự Cường bất mãn nói: “Ta còn chưa nói muốn thu”.

“Lão sư, người không phải mới vừa nói muốn thu bảy đệ tử sao?"

“Muốn nhận môn, trước hết phải thông qua khảo nghiệm, con có thể bảo chứng bọn họ có thể vượt qua kiểm tra không?”

Phương Minh Nguy hướng về phía sau lưng vẫy tay một cái, Cơ Nặc cùng Thi Nại Đức từ trong đám người đi ra. cung kính nói: “Xin lão sư khảo nghiệm”.

“Tốt, lúc này đây khảo nghiệm là" Vương Tự Cường suy nghĩ một lát nói: “Các người đến biên cảnh Mạt Khắc Lâm tự do tinh, tìm một tổ chức lính đánh thuê, nếu trong vòng một năm có thể lấy được danh xưng lính đánh thuê cấp ba, thì ta sẽ nhận các người".

Cơ Nặc cùng Thi Nại Đức không chút do dự đáp ứng xuống.

“Minh Nguy, con cũng đi theo bọn họ đi”.

“Con cũng phải đi?”

“Không sai, năng lực thể thuật cùng lực lượng tinh thần của con tinh tiến quá nhanh, đối với con mà nói, chưa hàn là chuyện tốt. Trong một năm này. con hãy ít luyện tập mà đi ra bên ngoài học hỏi kinh nghiệm nhiều một chú?”.

“Vâng" Phương Minh Nguy trong mắt lóe lên một đạo hào quang vui mừng, vội vàng cúi đầu, không muốn để cho người ta nhìn thấu hắn chân thật nghĩ gì.

Vương Tự Cường vung tay lên nói: “Mọi người xuống dưới chuẩn bị đi, ta cũng muốn nghỉ ngơi, Cảnh Vận lưu lại".

Mọi người đáp ứng một tiếng, ngoại trừ Trương Cảnh Vận lưu lại ra, những người còn lại hiểu nhau đi ra.

Rời khỏi chỗ của Vương Tự Cường, Cao Thừa Pháp hâm mộ nói: “Tiểu sư đệ, lão sư thật sự là quá sủng ái đệ".

“Đúng vậy” Đám người Bổ Lô Tư tràn đầy đồng cảm nói.

Với sự lựa chọn đồ đệ hà khắc của Vương Tự Cường, lại có thể trong vòng nửa năm liên tục đáp ứng thu bảy tên đệ tử, có thể nói tất cả bọn họ đều là nhờ phúc của Phương Minh Nguy.

Mấy người nói chuyện với nhau một lát, Trương Cảnh Vận vội vàng đi ra.

“Đại sư huynh, lão sư tìm huynh có chuyện gì?"

Trương cảnh vận cười nói: “Lão su để cho ta liên lạc sư đệ Khoa Lâm. chờ mấy người tiểu sư đệ lịch lãm trở về, thì để cho hắn cũng tới tụ họp”.

Phương Minh Nguy đối với sư huynh còn chưa có gặp mặt này thật là hiếu kỳ, truy vấn nói: “Đại sư huynh Khoa Lâm sư huynh là người thế nào?"

“Hắn là tướng quân trẻ tuổi nhất liên minh, năm nay mới sáu mươi sáu tuổi, cũng đã tu luyện tới trình độ thể thuật cấp mười lăm, cũng là cao thủ thứ hai trong liên minh có kỳ vọng có thể đột phá cực hạn cấp mười lăm, kế thừa lão sư nhất?”.

“Cấp mười lăm” Phương Minh Nguy lầm bầm một câu, nhìn về phía Cơ Nặc.

Cơ Nặc lắc đầu nói: “Khoa Lâm tướng quân ta đã thấy một lần, mặc dù không có so qua, nhưng mà ta hiểu rằng mình không phải là đối thủ của hắn”.

Trương Cảnh Vận mím cười, đột nhiên bước chân dừng lại, do dự một chút nói: “Cơ Nặc tiên sinh, tôi có một việc riêng tư, có thể cùng người nói chuyện một chút không?”

Cơ Nặc mặc dù là đệ nhất cao thủ trong gia tộc Khoa Tư Tháp, nhưng mà ở trước mặt Trương Cảnh Vận, cũng không dám có chút ý lớn nào, tất cung tất kính đáp ứng.

Phương Minh Nguy trong lòng đột nhiên khẽ động, tiến lên giữ chặt tay Cơ Nặc, trong miệng nói hưu nói vượn vài câu, âm thầm đem một chỉ linh hồn lén lút đánh vào trong điện thoại của hắn.

Cơ Nặc cáo từ mọi người, theo Trương Cảnh Vận đi tới một gian phòng không người, chỉ thấy hắn mặt lộ nụ cười nói: “Cơ Nặc tiên sinh, lúc này đây đi tới tự do tinh, an nguy của tiểu sư đệ đều phải nhờ cậy vào người”.

Cơ Nặc cam đoan nói: “Trương tiên sinh yên tâm, coi như là Cơ Nặc tính mạng khó giữ được, cũng phải giữ gìn an toàn của Phương tiên sinh cùng Thi Nại Đức tiên sinh”.

Trương Cảnh Vận khẽ lắc đầu nói: “Cơ Nặc tiên sinh, tôi chỉ là muốn cầu người bảo đảm an nguy của tiêu sư đệ".

Cơ Nặc trong lòng kinh hãi, ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt lạnh nhạt, không khỏi thấy lạnh cả người, gượng cười nói: “Cái này. Trương tiên sinh ý là..

“Môn hạ của lão sư, không thể có bọn hèn nhát, càng không thể có phế vậy?” Trương Cảnh Vận phảng phất như đang kê ra một chuyện không có ý nghĩa: “Nếu Thi Nại Đức có thể chịu đựng được khảo nghiệm, như vậy bái làm môn hạ lão sư khổ tu, có lẽ còn có thể không mất mặt lão sư. Nhưng nếu hắn giữa đường ngoài ý muốn từ vong, vậy nói rõ, hắn căn bản không xứng".

Cơ Nặc hít vào một hơi khí lạnh hỏi: “Trương tiên sinh, đây là ý tứ của Vương Nguyên soái sao?"

Trương Cảnh Vận giống như cười mà không phải cười nhìn hắn một cái nói: “Có gì khác nhau sao?"

Cơ Nặc cắn răng một cái nói: “Nhưng mà, Thi Nại Đức dù sao cũng là người thừa kế gia tộc Mạc Tác Lý”.

“Hắn xác thực là người thừa kế gia tộc Mạc Tác LÝ" Trương Cảnh Vận bật cười nói: “Nhưng mà, người thừa kế trong gia tộc Mạc Tác Lý cũng không phải chỉ vẹn vẹn có một, Thi Nại Đức cũng chỉ là một trong số đó mà thôi”.

Cơ Nặc trong mắt thần sắc biến ảo bất định, rốt cuộc nói: “Tôi đã hiểu, xin Trương tiên sinh yên tâm”.

Trương Cảnh Vận mím cười vỗ vai hắn nói: “Rất tốt, với năng lực thể thuật cùng kiến thức của Cơ Nặc tiên sinh, hơn nữa tinh thần khống chế của tiêu sư đệ, chỉ cần hơi cẩn thận một chút, một năm sau, chúng ta chính là sư huynh đệ”.

“Bốp...”

Phương Minh Nguy đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên vừa dụng lực, ly thủy tinh cầm trong tay bị bóp thành từng mảnh vụn.

“Cậu đang làm gì vậy?” Viên Ninh cao giọng nói.

Phương Minh Nguy miễn cưỡng cười, nhưng trong lòng lại có chút cảm khái, không thể tưởng được đại sư huynh ngày thường ổn trọng, tinh táo cũng có một mặt đáng sợ như vậy.

Vì không để cho lão sư mất mặt, ngay cả một trong người thừa kế của gia tộc Mạc Tác Lý cũng dám ám hại.

Nhưng mà khiến cho Phương Minh Nguy có chút giải sầu là, Trương Cảnh Vận đối với mình vẫn cực kỳ bảo hộ. Có lần nói chuyện hôm nay, mặc dù Cơ Nặc có ý gì khác, cũng tuyệt đối sẽ không đem mình bỏ mặc kệ.

“Minh Nguy, cậu không sao chứ?" Thi Nại Đức lo lắng nói.

“Thi Nại Đức, cậu không cần lo lắng, tất cả đã có mình”.

“?” Thi Nại Đức kinh ngạc nói: “Minh Nguy, cậu đang nói cái gì vậy?”

“Không có việc gì, mình đang nói, mình nhất định có thể làm được..

Hít sâu một hơi, nhìn về phía phương xa, Phương Minh Nguy trong lòng đột nhiên dâng lên một hồi hào tình tráng chí trước đó chưa từng có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.