Vương Phi Bỏ Trốn

Chương 65: Chung đường khác ý




Mọi người rất nhanh về tới lâu đài, Phương Minh Nguy bởi vì cảm kích Thi Nại Đức xả thân cùng Cơ Nặc đúng lúc xuất hiện, cho nên đối với hai người bọn họ cực kỳ thân mật.

Khắc Ly Tư hướng về phía Viên Ninh cùng Hạ Linh Lung ra hiệu, ba cô gái lén lút đi ra phía sau.

“Sự tình hôm nay thật cổ quái”.

“Đúng vậy. quá xảo hợp, quá thực giống như là dự đoán an bài tốt vậy”.

Hạ Linh Lung khẽ gật đầu hồi: “Chúng ta có cần nói cho đại sư huynh không?”

Khắc Ly Tư cùng Viên Ninh thần sắc cổ quái nhìn nàng. Hạ Linh Lung sắc mặt hồng lên hồi: “Làm sao vậy?”

Viên Ninh than nhẹ một tiếng, nói: “Hạ tiểu muội à, muội nói ngay cả chúng ta cũng nhìn ra được chút không đúng ở trong đó, như vậy Vương Lôi, Từ Quân cùng Trương Nhuận Thủy có thể không biết sao?”

Hạ Linh Lung trong lòng cả kinh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ba người Từ Quân chuyện trò vui vẻ, phảng phất giống như cái gì cũng không có phát giác, không khỏi trong lòng có điều ngộ ra.

Trong mật thất gia tộc Khoa Tư Tháp, Kiều bực bội đi qua lại, thần sắc ưu nhã cao quý ngày thường đã sớm không cánh mà bay.

Đám người Phương Minh Nguy đã cùng ba gã cao thủ cấp mười lăm Trương Cảnh Vận tách ra, lại ma xui quỷ khiến đến trong cửa hàng mà mình đã an bài tốt.

Cơ hội tốt lớn như vậy. dùng thực lực mà hắn đã an bài, phải nói tuyệt đối không có khả năng thất thủ. Nhưng trên thực tế, bọn họ xác thực thất thủ, hơn nữa là một người cũng không còn sống

Vô luận hắn thông tuệ như thế nào, cũng tuyệt đối không thể tưởng được, lại vẫn có biến số không thể xác định Cơ Nặc ở đây. Hắn hiện tại duy nhất lo lắng, đúng là Cơ Nặc.

Mặc kệ người này là có ý hay vô ý, nhưng hắn thủy chung đã cứu các đệ tử của Vương Tự Cường cùng hai nhân vật hết sức quan trọng là Khắc Lỵ Tư, Thi Nại Đức.

Nếu người này mượn cơ hội này cùng gia tộc Khải Lý, Mạc Tác Lý và Vương Tự Cường kéo cùng một tuyến...

Kiều khẽ lắc đầu, chỉ cảm thấy một hồi hàn ý thấu xương chậm rãi xông lên. Nghĩ tới thái độ mập mờ của trưởng lão hội trong gia tộc, hắn càng đau đầu.

Nếu như Cơ Nặc chỉ là một vũ phu, hoặc là hắn tuy có trí tuệ rất cao, nhưng vũ lực cũng không cường đại thì tốt rồi. Nhưng vấn đề là, hắn lại là một cường giả chân chính có cả hai cái này.

Mặc dù mình cùng huynh trưởng đồng bào lấy được bảo tọa gia chủ, nhưng mà chỉ cần một ngày còn có Cơ Nặc. Trưởng lão hội sẽ không có khả năng toàn bộ ủng hộ bọn hắn.

Cơ Nặc. Thật sự là nhân tổ nguy hại lớn nhất đối với ổn định của gia tộc. Hắn trong mắt nổi lên một tầng hung quang, nhưng mà suy nghĩ hồi lảu, vẫn không thể làm gì được mà thở dài. Muốn ám sát một vi cao thủ năng lực thể thuật cao tới cấp mười lăm, thật sự là nói dễ vậy sao. Dưới tình huống không thể điều động đại quân, không có ai nắm chắc có thể làm được.

Mà một kích không trúng, sẽ gánh chịu Cơ Nặc điên cuồng trả thù. Kiều cũng không có tin tưởng, có thể 100% tránh thoát Cơ Nặc ám sát.

Trầm mặc thật lâu, hắn rốt cuộc hạ đạt mệnh lệnh.

“Phát điện Thủ Đô tinh, nối với gia chủ cho ta”.

Năm ngày sau đó, mười một phi thuyền cỡ lớn tại cảng vũ trụ sắp hàng, trong cảng, Kiều dùng đến nụ cười ôn hòa nhất tiễn đưa đám người Trương Cảnh Vận.

Mặc dù trong lòng của hắn ước gì những tiểu tử khó giải quyết này sớm cút đi, nhưng mà bề ngoài lại một chút cũng nhìn không ra khác thường.

Thế lực hải tặc mà gia tộc nâng đỡ hơn trăm năm toàn bộ bị diệt, căn cứ cuối cùng ở trong tử địa của gia tộc đã xảy ra biến cổ không biết, tất cả tín hiệu toàn bộ gián đoạn. Những sự tình như ác mộng này đều là do những người này đem đến.

Nhưng mà, những người này thân phận đặc thù, cũng không phải gia tộc Khoa Tư Tháp có thể đắc tội. cho nên Kiều tuy trong lòng muốn đem bọn họ ra cắt thành ngàn mảnh. Nhưng mà hành động cừ chỉ vẫn giữa lễ tiết quy tộc trước sau như một.

Mắt thấy thời gian phi thuyền cất cánh nhanh đến. Mọi người lưu luyến chia tay.

Phương Minh Nguy cầm tay Cơ Nặc, lại lần nữa nói lời cảm tạ, đột nhiên nói: “Cơ Nặc tiên sinh, ơn cứu mạng của ngài tiểu đệ thật sự là không biết báo đáp như thế nào".

Cơ Nặc thản nhiên cười nói: “Nhấc tay mà thôi, Phương tiên sinh cũng không cần phải quan tâm".

“Không được. Đối với ngài mà nói là nhấc tay, nhưng mà đối với tôi mà nói, đây chính là chuyện cả đời” Phương Minh Nguy buồn rầu kéo kéo tóc, hai mắt bỗng nhiên sáng ngời nói: “Mấy ngày trước đây khi chúng ta nói chuyện với nhau, Cơ Nặc tiên sinh đã từng nói qua, phi thường ngưỡng mộ Vương lão sư cùng thể thuật của người, có đúng không?”

Cơ Nặc lập tức thu hồi nụ cười, mặt đầy ngưng trọng nói: “Vương Nguyên soái là nhân vật tôn kính nhất trong cuộc đời này của bị nhân”.

Kiều trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác phi thường không tốt, nhưng nhìn hai người đang nói chuyện với nhau thật vui vé, lại căn bản không thể nào xen vào.

“Cơ Nặc tiên sinh, lão sư nếu biết người đã cứu tính mạng của chúng tôi, nhất định sẽ phi thường cao hửng. Tôi không cách nào báo đáp ngài, nhưng mà có thể đem ngài dẫn kiến lão sư của tôi. Nếu như có thể bái nhập môn hạ lão sư, tôi nghĩ Cơ Nặc tiên sinh năng lực thể thuật có lẽ còn có khả năng tiến thêm một bước nữa".

Kiều hai mắt tối sầm, trong lòng kêu to không ổn, nếu để cho Cơ Nặc bái Vương Tự Cường làm môn hạ, như vậy những trưởng lão trong nhà kia...

Hắn quay đầu xem xét, quả nhiên thấy những đại lão trong gia tộc ở sau lưng kia nguyên một đám thần sắc xao động, hiển nhiên là đang suy nghĩ ảnh hưởng của chuyện này.

Kiều Sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.

Mà cùng bề ngoài của hắn trái ngược là Cơ Nặc, hắn mừng rỡ lập tức đồng ý lời mời này. Tuy quyết định này có chút vội vàng, nhưng lại không có bất kỳ người nào cảm thấy có cái gì không ổn. Nếu đổi lại là bọn họ. khẳng định cũng sẽ không chút do dự mà đáp ứng.

Phi thuyền thuận lợi cất cánh, nhưng mà ở trên tinh cầu Khoa Tư Tháp, đã nổi lên một hồi dao động tuyệt không tầm thường.

Nhẹ nhàng linh hoạt cửa ra, Phương Minh Nguy, Thi Nại Đức cùng Cơ Nặc ba người nhìn nhau cười, tuy bọn họ ước định cụ thể gì cũng không có, nhưng mà lẫn nhau trong đó đã tràn đầy ăn V. hiểu rằng từ nay về sau, bọn họ chính là người trên cùng một thuyền.

“Cơ Nặc tiên sinh, ngài đã sắp xếp ổn thỏa chưa?”

“Yên tâm đi, trong gia tộc tại Khoa Tư Tháp, có một phần ba trưởng lão là ủng hộ tôi” Cơ Nặc đã tính trước nói: “Một phần ba khác là cỏ đầu tường, chỉ cần cho bọn hắn thời gian, bọn họ sẽ nhìn rõ ràng đến tột cùng ai mới là có thể chân chính dẫn đầu gia tộc Khoa Tư Tháp đi về chiều hướng huy hoàng".

Thi Nại Đức mím cười, đối với lời nói của Cơ Nặc hắn cũng không giật mình. Trên thực tế, nếu như không phải Cơ Nặc xác thực có thực lực cướp lấy gia chủ, Thi Nại Đức cũng tuyệt đối sẽ không cùng hắn kết minh.

Đương nhiên, Phương Minh Nguy khuyên bảo, cùng phản cảm đối với ủy ban giám sát cũng là nguyên nhân mười phần quan trọng.

Phi thuyền đang nhanh chóng đi tới đột nhiên chậm lại, phía trước truyền đến cảnh báo, bên ngoài có chế thức phi thuyền không hề biết lai lịch tới gần, nhưng mà ở trên phi thuyền không có bất kỳ dấu hiệu gì. cho nên không cách nào xác định là có phải của quân đội liên minh hay không.

Thi Nại Đức cùng Cơ Nặc hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ Kiều chó cùng rứt giậu, lại phái ra quân đội đến tập kích sao? Nhưng mà bọn họ rất nhanh đem ý niệm cực độ vớ vẩn này ném ra khỏi đầu, chỉ cần Kiều còn có một tí lý trí, hắn sẽ không khả năng hạ đạt loại quyết định đem gia tộc Khoa Tư Tháp đầy vào chỗ vạn kiếp bất phục này.

Phương Minh Nguy đột nhiên đứng lên, chậm rãi kéo cái ghế ra.

“Minh Nguy, cậu muốn làm gì?"

“Mình đi nghênh đón phi thuyền”.

“Cậu? Đùa à, cậu muốn tìm chết sao?"

Vào thời khắc này, trong khoang thuyền mỗi một góc đều vang lên thanh âm của Trương Cảnh Vận: “Các vi xin chú ý, phi thuyền đối diện cũng không hồi báo tín hiệu của chúng ta. Cho nên. toàn bộ nhân viên chuẩn bị, trong năm phút tiến vào tình huống chuẩn bị chiến tranh, một khi phi thuyền tiến vào tầm bắn, lập tức phá hủy”.

Phương Minh Nguy sắc mặt lập tức đại biến, hắn không thể chờ đợi được mở ra điện thoại, dùng hết khí lực toàn thân, như heo bị chọc tiết tra lên: “Đại sư huynh không cần phải đánh, đó là phi thuyền của đệ, là mệnh căn của đệ đó..

Dưới ánh mắt khó có thể tin của tất cả mọi người, Phương Minh Nguy bắt đầu điều khiển hai phi thuyền đột nhiên xuất hiện.

Rất nhanh, hai chế thức phi thuyền cỡ lớn không có bất kỳ dấu hiệu gì đã gia nhập đội tàu.

Không chỉ nhu thế, Phương Minh Nguy còn đưa ra một yêu cầu phi thường kỳ quái, đó chính là muốn lái hai phi thuyền này đi về phía từ địa một chuyến.

Trương Cảnh Vận suy xét một lát, rốt cục đáp ứng, chỉ là phái Bổ Lô Tư theo đuôi.

Phương Minh Nguy rất nhanh đi tới căn cứ, dựa theo quyết định trước đó, đã làm xong tất cả công tác tiếp đó, sau đó đi theo Bổ Lô Tư trở về điểm xuất phát.

Phương Minh Nguy khi trở về, vẫn mang theo hai phi thuyền cỡ lớn, trên hai phi thuyền này không có nhân viên thao túng. Trương Cảnh Vận rơi vào đường cùng, đành phải phân phải một đám đi qua.

Tuy phi thuyền cũng không phải đủ quân số thao túng, nhưng mà những thuyền viên này đều là hảo thù đã ngoài cấp năm, mà ngay cả cao thủ trên cấp mười cũng không thiếu. Cho nên để cho bọn họ tới thao túng phi thuyền đó là dư dã.”

“Đây là phi thuyền ở căn cứ?"

“Đúng vậy, Cơ Nặc tiên sinh, ngài biết rõ còn hỏi”.

Cơ Nặc chậm rãi lắc đầu nói: “Phương tiên sinh, tuy ngài là một vi cao thủ tinh thần hệ cấp mười một, cũng có bản lĩnh nhất tâm nhi dụng, nhưng mà khoảng cách xa như vậy. ngài làm thế nào mà điều khiển được phi thuyền?”

Phương Minh Nguy khẽ giật mình, tròng mắt vừa chuyển đã cười nói: “Cái này rất đơn giản, tôi đã sớm tính đến lộ tuyến chúng ta sẽ đi qua, rồi cho các phi thuyền ở tại nơi này chờ đợi là được”.

Cơ Nặc nhướng mày, đột nhiên cười nói: “Xem ra Phương tiên sinh ở trong căn cứ thủ hạ thật đúng là không ít?”.

Hai người bọn họ nhìn nhau, đồng thời hiểu ý cười to. Nhưng mà Phương Minh Nguy lại toát mồ hôi lạnh, như vậy cũng có thể lừa dối vượt qua, thật sự là may mắn.

Tuy là cao thủ tinh thần hệ cấp mười một có năng lực nhất tâm nhi dụng, có thể điều khiên phi thuyền, nhưng cái này cũng phải có khoảng cách nhất định.

Từ đường hàng không Khoa Tư Tháp đến từ địa, khoảng cách này thật sự quá mức xa xôi, căn bản cũng không có người có thể điều khiển.

Cơ Nặc có lẽ suy nghĩ. Phương Minh Nguy nhất định là ở trong căn cứ an bài nhân thủ, cho nên mới phải dự đoán lái hai phi thuyền này tới đây hội họp.

Xác thực, hắn đoán trúng một nửa trong đó. Phương Minh Nguy chỉ hướng về phía căn cứ đưa ra một mệnh lệnh. Sau đó, hai phi thuyền cỡ lớn cùng với hơn ngàn cơ giáp cùng mấy trăm người máy duy tư trên phi thuyền đều đến nơi này.

Nhưng mà, Cơ Nặc đoán không được là, điều khiển hai phi thuyền này cũng không phải loài người, mà là một số linh hồn dùng một loại phương thức thần bí tồn tại mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.