Vương Phi Bỏ Trốn

Chương 60: Trên chỗ suy tư




Kiến trúc lớn nhất thủ phủ tinh cầu Khoa Tư Tháp, không thể nghi ngờ chính là phủ gia tộc Khoa Tư Tháp.

Trong này, đã không phải là tráng lệ có thể hình dung, mà là có chút hương vi phản phác quy chân. Mới nhìn tới, ở đây cùng gia đình bình thường cũng không có cái gì khác nhau, nhiều nhất chỉ là lớn một điểm mà thôi.

Kiều thân là chủ nhản, tự nhiên là đứng ở cửa ra vào đón khách, chỉ là hôm nay người tiến đến cũng không chỉ là một đám bọn họ.

Mấy vi đệ tử Vương Tự Cường dắt tay nhau đi vào gia tộc Khoa Tư Tháp, đây chính là một đại sự, Kiều tất nhiên sẽ không bỏ qua, nhắm chừng nhân vật có máu mặt cả tinh cầu đều bị hắn cho mời tới.

Phòng khách lớn phân làm hai tầng, một tầng phía dưới có thể so với một sân bóng lớn. dung nạp mấy ngàn người cũng không chút nào chen chúc.

Một tầng ở trên nhỏ hơn rất nhiều, nhưng mà người có tư cách đi lên lại là trong trăm người không có một.

Đám người Phương Minh Nguy sau khi đi vào, thì tự mình tùy ý phân tán ra. Bọn họ đương nhiên là có tư cách lên lầu hai, mà Phương Minh Nguy cũng lôi kéo Thi Nại Đức hào hứng không cao lắm đi tán loạn khắp nơi.

“Cậu đang làm cái gì vậy?" Thi Nại Đức dò hỏi.

“Mình đang quan sát những vi thế gia này”.

“Cái này có cái gì đẹp mắt, gia tộc Khải Lý so với gia tộc Khoa Tư Tháp còn muốn giàu có hơn nhiều, lịch sử cũng so với bọn hắn còn lâu dài hơn nhiều, cậu hắn là phải đi xem Khải Lý gia" Thi Nại Đức sau khi so sánh, có lòng tốt khuyên nhủ.

Phương Minh Nguy sắc mặt ứng đỏ nói: “Nhà Khải Lý có Khắc Lỵ Tư ở đó”.

Thi Nại Đức kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt giống như là đang nhìn một quái vật tiền sử vậy: “Cậu cũng thẹn thùng sao. thật sự là khó có thể tin”.

Tức giận trừng mắt nhìn hắn, Phương Minh Nguy nhìn bổn phía chung quanh thoáng cái, cau mày nói: “Thi Nại Đức, ở đây bổ trí bất quá cũng như thế”.

“Thật không” Thi Nại Đức chăm chú nhìn vài lần nói: “Bọn họ bổ trí đã rất không tệ”.

“Không tệ?" Phương Minh Nguy khẽ lắc đầu, thuận tiện kéo cái ghế dựa ngồi xuống nói: “Mình thấy nhà tiến sĩ Tạp Tu bổ trí so với ở đây còn tốt hơn” Vặn vẹo cái mông, đột nhiên nói: “Cái ghế này thật tệ, ngồi xuống rất thoải mái”.

Thi Nại Đức thần sắc cổ quái đánh giá hắn rồi cười nói: “Quả thật không tệ, cái ghế này là một trăm năm trước, dùng trục mộc Thủ Đô tinh làm ra làm nguyên liệu, căn cứ nguyên ly nhân thể lực học, do thù công thuần túy mà chế tạo thành. Đương nhiên rất không tệ".

Phương Minh Nguy đưa mắt nhìn cái ghế dưới mông hồi: “Làm sao cậu biết?”

“Nhìn nhiều, học nhiều" Thi Nại Đức mím cười nói.

“Hừ” Phương Minh Nguy tức giận nói: “Không có gì quá giòi. Sau này mình cũng đi mua một cái, thứ này bao nhiêu tiền?”

“Một cái một trăm vạn”, bao nhiêu?”

“Một trăm vạn một cái”.

Phương Minh Nguy cẩn thận đứng lên, cũng không dám nữa ngồi xuống.

Ba cô gái mỹ lệ phía trước kết bạn mà đến. đúng là Viên Ninh, Khắc Ly Tư cùng Hạ Linh Lung.

Tuy các nàng thân phận khác nhau, nhưng mà lòng thích cái đẹp, mọi người đều có. Trải qua một phen ti mi trang điểm, ba người các nàng hợp thành phong cảnh xinh đẹp nhất ở trong bữa tiệc tối nay.

Đi tới trước mặt Phương Minh Nguy, ba người này không hẹn mà cùng ngồi xuống. Phương Minh Nguy trong lòng hơi giật mình, trên mặt có chút mất tự nhiên.

“Minh Nguy. Cậu làm sao vậy?” Khắc Ly Tư cẩn thận hỏi.

Phương Minh Nguy lắc đầu không nói. Thi Nại Đức lại cười lên ha hả, sau đó đem chuyện vừa rồi nói một lần. Tuy Phương Minh Nguy liên tiếp hướng về phía hắn nháy mắt ra dấu. Nhưng người này chính là xem như không thấy. khiến cho Phương Minh Nguy không thể làm gì được.

Chỉ là, vượt quá dự tính của Phương Minh Nguy. Ba cô gái này nghe được cái dưới mông giá tri một trăm vạn, cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, coi như là Hạ Linh Lung cũng chỉ là lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng không có bất luận cừ động gì khác thường

Phương Minh Nguy hiếu kỳ hỏi: “Mọi người chẳng lẻ không giật mình sao?”

Viên Ninh liếc mắt nhìn hắn, đôi môi hồng chói lọi có chút nhếch lên nói: “Cậu hiện tại đã là đệ tử nhập môn của Vương Nguyên soái, nếu như ngay cả cái loại quy cách chiêu đãi này cũng phải giật mình, như vậy cậu sau này ở đâu cũng không cần đi” Vỗ vỗ Hạ Linh Lung bên người, nàng lại nói: “Học tập Hạ sư tỷ của cậu đi. đừng làm cho người ta xem thường”.

Phương Minh Nguy bị nàng nói cho nghẹn lời, quay đầu nhìn về phía Khắc Ly Tư, chỉ thấy cô gái này cười duyên như hoa nói: “Cái ghế này cũng không có gì, trong nhà của mình sử dụng, đều là gia cụ nhập khâu từ Mạt Khắc Lâm”.

“Nhập khẩu từ Mạt Khắc Lâm? Rất quy sao?”.

“Khá tốt, chỉ có điều so với cái này mắc hơn gấp mười mà thôi”.

Phương Minh Nguy hít một hơi khí lạnh thật sâu, hắn rốt cuộc rõ ràng cái gì gọi là thế gia. Thì ra những thế gia này đều là một số tiểu tử không quan tâm tới tiền.

Nhưng mà từ biểu lộ của Khắc Ly Tư có thể thấy được, nàng cũng không có bất luận Ý tứ khoe khoang gì, bởi vì lời nói của nàng phi thường tự nhiên bình thường, giống như là đương nhiên là vậy.

Khẽ lắc đầu, vốn cho là mình sao chép hai cái máy móc thu hoạch được tiền tài cũng

không thiếu, nhưng mà hiện tại mới hiểu được, so về những hào môn đại tộc truyền thừa mấy trăm năm này, nội tình của mình thật sự là quá bạc nhược.

Dưới sự giới thiệu của Thi Nại Đức, Phương Minh Nguy học được rất nhiều thử. Biết một cái bàn một cái ghế. một cái chén một cái ly, đều là dùng tiền tài xây nên, kể cả mấy bức tranh treo ở trên vách tường lẩu hai nhìn chăng khác gì phác hoạ, lại càng quan trọng.

Tuy căn bản cũng không có người hiểu rõ những bức tranh trừu tượng này đến tột cùng muốn biểu đạt Ý tứ gì, nhưng mà cái này cũng không ảnh hưởng địa vi chí cao vô thượng của nó ở trong suy nghĩ mọi người.

Đột nhiên trong lúc đó, có mấy người đi lên lầu hai, cầm đầu là một vi nam nhân thân thể to béo.

Phương Minh Nguy trong lúc vô tình liếc qua, lập tức nhận ra được, mà trong mắt Thi Nại Đức càng lóe lên một tia khinh thường đùa cợt.

Tên mập mạp này đúng là Sử Mật Tư, cũng là người ngày trước ở trên tinh cầu Tạp Lí Mỗ đối với Phương Minh Nguy tiến hành đề ra nghi vấn.

Kiều rất nhanh đón chào, hai người này hiển nhiên phi thường quen thuộc.

Phương Minh Nguy trong lòng khẽ động, giác quan thứ sáu của mình tựa như lại có cảm ứng, tựa như hai tiểu tử này sẽ đối với mình bất lợi vậy.

Tên mập kia ánh mắt tại lẩu hai dạo qua một vòng, đối với rất nhiều quan lại quyển quy đều gật đầu mím cười. Nhưng mà, ánh mắt của hắn đột nhiên ngừng lại, bởi vì hắn đã thấy được Phương Minh Nguy.

Sử Mật Tư bỗng nhiên khẽ giật mình, sau khi nhìn thấy Phương Minh Nguy sau, trong mắt nhanh chóng lóe lên một tia vui mừng. Đối với linh hồn tràn đầy nghiên cứu Phương Minh Nguy lập tức đoán được, người này xác thực phi thường muốn gặp mình.

Tên mập kia quả nhiên vội vàng đi thẳng tới trước mặt Phương Minh Nguy cùng Thi Nại

Đức.

Còn không có đợi hắn mờ miệng, Phương Minh Nguy đã cười mím nói: “Sử Mật Tư tiên sinh, đã lâu không gặp” Nhìn nụ cười của hắn, tựa như đã đem ân oán trước đây hoàn toàn quên đi.

“Phương tiên sinh, lại ở trong này gặp được cậu, thật sự là quá tố?”.

“Thật quá tốt?” Phương Minh Nguy bật cười nói: “Sử Mật Tu tiên sinh, chúng ta còn không có quen thuộc đến bước này”.

Sử Mật Tư khuôn mặt to béo thoáng có giật, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: “Phương tiên sinh, đối với sự kiện lần trước, Uy ban giám sát chúng tôi còn có rất nhiều chỗ muốn thinh giáo”.

“Thình giáo không dám nhận, nhưng mà sự kiện lần trước đã kết thúc, hơn nữa tôi là người bị bắt cóc giả, là người bị hại, coi như là có vấn đề gì. thì cũng phải truy đuôi người bổ trí bắt cóc mới đúng chứ".

Sử Mật Tư sắc mặt hơi đổi nói:“Phương tiên sinh, chuyện này về ngoại giao giữa hai quốc gia, cũng không phải dễ dàng giải quyết như vậy. cho nên chúng tôi muốn mời cậu hiệp trợ điều tra”.

“Hiệp trợ như thế nào?”

“Chúng tôi muốn mời Phương tiên sinh đi Thù Đô tinh, Tổng bộ ủy ban chúng ta là ở chỗ đó”.

“ổ, như vậy các người cần hiệp trợ bao lâu?"

“Cái này” Sử Mật Tư lưỡng lự nói: “Đến khi chúng tôi điều tra xong, sẽ thông báo cho cậu”.

“Nhưng tôi không muốn cùng người nhà tách ra”.

“Tôi sẽ an bài cậu cùng cha mẹ cậu ở cùng một chỗ".

Phương Minh Nguy trong lòng tức giận, nhưng mà trên mặt lại cười càng xuân quang sáng lạn. Tận đáy lòng vụng trộm xem thường chính mình, cùng đám người Thi Nại Đức ở chung lâu ngày, mà ngay cả mình cũng học được một số thứ dối trá.

Sử Mật Tư cũng không có nhìn ra Phương Minh Nguy không vui. hoặc là nói hắn căn bản là chưa từng quan tâm, mà là lẩm bẩm nói: “Nếu như cậu có rảnh lời nói...”

“Không rảnh” Phương Minh Nguy lập tức ngắt lời hắn, nói: “Tôi thời gian gần đây bề bộn nhiều việc”.

Sử Mật Tư trong mắt chớp động lên hào quang uy hiếp, lạnh lùng nói: “Phương tiên sinh, tôi cũng không phải đang hỏi ý kiến của cậu, mà là đang thông báo quyết định của Uy ban giám sá?”.

“Thông báo? Nếu như tôi không muốn thì sao?"

“Nếu như cậu không muốn, tôi cũng không ngại sử dụng vũ lực để giải quyết?”.

“Vũ lực?" Phương Minh Nguy cao thấp đánh giá thoáng cái tên mập này, vẻ khinh miệt trong mắt ngay cả người mù cũng có thể cảm giác được: “Chỉ bằng ngài sao?”

Sử Mật Tư sắc mặt có chút trắng bệch, nhưng còn không có đợi hắn phát uy, Kiều đã chen vào:“Phi thường thật có lỗi, hai vị, tuy tôi không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng mà tôi nghĩ các người nhất định là có chỗ hiểu lầm”.

“Không. Kiều, người này là Phương Minh Nguy, chính là ở tại Tạp Lí Mỗ kia...”

“Sử Mật Tư, tôi mặc kệ hắn là ai, nhưng hắn trước tiên là khách của tôi” Kiều mỉm cười ngắt lời hắn, hơn nữa hướng về phía hắn đua ra ánh mắt ra hiệu phi thường mờ ám.

Sử Mật Tư ngẩn ra, trong mắt lóe lên một tia hồ nghi, huyệt Thái Dương của hắn nhảy lên vài cái nói: “Không được, chúng tôi đã tìm hắn mấy tháng, thật vất vả mới phát hiện, tuyệt đối không thể lại để cho hắn chạy trốn".

“Thật náo nhiệt, tôi cũng tới nghe một chút được không?”

Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, một hắn tử thân hình cao lớn. ngất ngưởng như núi không biết từ lúc nào. đã đi tới bên người bọn họ.

“Trương tiên sinh” Sử Mật Tư khí thế lập tức hơi bị trì trệ, với thân phận của hắn, tất nhiên nhận ra Trương Cảnh Vận, cũng biết chủ nhân vi này tuyệt đối không phải mình có thể trêu chọc tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.