Vương Phi Bỏ Trốn

Chương 6: Màu xanh của chàm




Trong vũ trụ lẳng lặng, trên tấm màn đen không hề có chút sinh khí kia lóe lên những điểm sáng như vì sao.

Phi thuyền bảo vệ số một ngừng lại sau điểm ra, giống như một linh hồng mất đi sức sống đứng đấy rất quỷ dị.

“Không phát hiện ra bất luận chiến hạm địch nào cả” Thao tác viên cơ giới không ngừng quan sát số liệu trên màn hình: “Kiểm tra bốn phía toàn bộ bình thường không có tổn thương số một không có vết thương rõ ràng xác định sơ bộ, không phải vì bị tấn công mà đình chỉ hành động”.

“Không bị tấn công sao?” Đặng Khẳng cau mày nói: “Phát tín hiệu, nhìn xem xảy ra chuyện gì?”

“Vâng” Nửa ngày sau, liên lạc viên đến báo cáo: “Thuyền trưởng tín hiệu không thông, đối phương không có bất kỳ phán ứng nào hết”.

Viên Ninh vừa xem hình ảnh không ngừng chuyển đổi trên màn hình lớn, vừa đi đến bên cạnh thao tác viên, đột nhiên hai mắt nàng sáng lên, nói: “Thuyền trưởng tín hiệu từ máy dò xét cho thấy, phía trước có lực lượng từ trường cường đại.”

“Cái gì?’

“Viên Ninh tiểu thư, lực lượng từ trường này không đủ uy hiếp được hộ vệ số một” Tên thao tác viên kia nhắc nhờ.

“Tôi hiểu, nhưng trong không gian vũ trụ bình thường không có khả năng có lực lượng từ trường lẽ nào nơi này là khu vực đặc biệt sao?”

“Không phải” Người thao tác viên kia khẽ giật mình nói: “Tuyến đường này tôi đã đi qua rất nhiều lần, không phát hiện ra lực lượng từ trường nào cả”.

Đôi lông mày dày của Đặng Khẳng nhảy lên, hỏi: “Có phải phía trước xảy ra bão từ vũ trụ?”

Tên thao tác viên kia suy nghĩ một lát, rồi nói: “Rất có thể”.

Trong phòng chỉ huy lập tức im lặng lại, bão từ vũ trụ tuy rằng lúc nào cũng có thể xảy ra, nhưng mà muốn gặp nó, tỷ lệ vẫn vô cùng nhỏ, quả thật tương đương với mua xổ số hai đồng mà trúng giải nhất vậy, ít khả năng xảy ra.

Nhưng mà, hôm nay bọn họ lại gặp phải. Chỉ là, không ai cảm thấy cao húng hết, bởi vì gặp phải cái này, cũng không phải là chuyện mà bọn họ muốn thấy.

“Thuyền trưởng, máy kiểm tra năng lực tín mạng báo cáo, trong hộ vệ số một có người sống” Âm thanh của thao tác viên đột nhiên trở nên cao kịch liệt, lớn tiếng kêu lên: “Rất nhiều, có rất nhiều người còn sống” giọng nói này lập tức được truyền đi khắp phòng chỉ huy, vô luận là nhân viên công tác bên trong, hay là các tinh anh Khải Lý chờ đợi bên ngoài, trên mặt bọn họ đều hiện lên vẻ vui mừng.

Ánh sáng cũng lóe lên trong mắt của Đặng Khắng, nhưng mà ông ta lập tức bình tĩnh hỏi thăm: “Tình huống của bọn họ thế nào?”

Thao tác viên xem màn hình biến sắc, nói:”Không tốt, vô cùng suy yếu, cần cứu viện” Dùng lại một chút, hắn còn nói thêm: “Phải nhanh lên”.

Sắc mặt mọi người lại thay đổi một lần nữa, tất cả ánh mắt đều tập trung lên người của Đặng Khẳng.

Thần sắc của ông thuyền trưởng già ngưng trọng lại, nói: “Phát ba tổ cứu viện đi, lái phi thuyền cứu nạn đến, phải xác định đối diện còn khả năng xảy ra bão từ nữa hay không”.

Mệnh lệnh nhanh chóng được truyền đạt xuống, hai mươi phút sau, từ tín hiệu được truyền từ phía trước về, tất cả mọi người biết được, bão từ trong vũ trụ này chỉ là một sự ngoài ý muốn nho nhỏ, trong thời gian ngắn không có khả năng xuất hiện nữa.

Tất cả mọi người liền thở dài một hơi, công tác cứu viện lập tức được triển khai, hộ vệ số hai và Xí Nga lập tức xuyên qua điểm nhảy, đi đến đối diện.

Vừa đi vào khu vực này, Phương Minh Nguy lập tức cảm nhận được, phía xa có rất nhiều điểm sáng truyền đến.

Trong tinh cầu, khả năng và phạm vị cảm ứng thật ra lại không lớn, không vượt quá một trăm mét, như vậy căn bản là không cách nào cảm ứng được sự tồn tại của linh hồn.

Nhưng khi vào trong vũ trụ, phạm vi này liền được mở rộng ra vô số lần, mặc dù cách xa ngàn dậm, nhưng hắn vẫn có thể cảm ứng được những linh hồn vừa mới mất đi kia.

Tuy rằng không biết tại sao lại có hiện tượng kỳ dị này, nhưng mà đối với Phương Minh Nguy mà nói, đây chính là một cơ hội cầu mà không được.

Trong miệng không ngừng ngâm tụng chú ngữ khó hiểu, một luồng sáng màu trắng không ngừng bay vào trong óc của hắn.

Một trăm... một trăm năm mươi... hai trăm...

Đến cuối cùng, tổng cộng hắn hấp thu được hai trăm lẻ tám linh hồn.

Sắc mặt của Phương Minh Nguy chậm rãi hiện lên một tia ửng đỏ không bình thường đó là phản ứng sau khi hấp thu quá nhiều linh hồn. Nhưng mà rơi vào trong mắt bọn người Thi Nại Đức thì lại trở nên vô cùng lo lắng.

“Phương Minh Nguy, cậu không sao chứ?”Thi Nại Đức lo lắng hỏi. “Không sao” Phương Minh Nguy cười khổ một tiếng, nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người chết như vậy, đầu óc có chút choáng váng tớ đi nghỉ ngơi một lát”.

Ánh mắt của bọn người Khắc Ly Tư lập tức ảm đạm xuống, giờ phút này công tác thống kê đã được truyền ra, hai trăm lẻ tám người đã hoàn toàn mất đi tính mạng.

Sở dĩ con số này nhiều hơn Phương Minh Nguy dự tính một chút, cũng bởi vì sau khi xác định an toàn và tiến hành cứu viện, trong quá trình ấy có một nhóm người không duy trì được nên đã chết.

Chiến thuyền bảo vệ này là chiến hạm cỡ trung được cải tạo, tất cả người trên đây bao gồm cả thao tác viên có hơn sáu trăm người, mà lần này lại tử vong một phần ba, sau khi nghe được tin tức ấy, mái tóc bạc của Đặng Khẳng càng trở nên tang thương nhiều hơn.

Thi Nại Đức vỗ vỗ bả vai của Phương Minh Nguy, gật nhẹ đầu, cũng không nói lời an ủi nào cả.

Đối với những người được sinh ra trong hoàn cảnh hòa bình như vậy, hơn hai trăm tính mạng đã làm cho người khác vô cùng rung động.

Phương Minh Nguy chậm rãi trở về phòng của mình khóa cửa lại, sau đó thả thân thể nặng nề của mình xuống giường.

Hắn chăm chú nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng hiện lên các loại hình ảnh những linh hồn bị hắn hấp thu gần đây tựa hồ vẫn chưa đi ra khỏi sự sợ hãi của cái chết bất ngờ.

Mỗi một linh hồn mang theo vô số bi thương thống khổ, những mặt trái sợ hãi này nhanh chóng ảnh hưởng đến Phương Minh Nguy, hắn chậm rãi ôm lấy đầu, cố gắng chịu đựng năng lực mặt trái đánh sâu vào óc, một cảm giác hung tàn dâng lên từ trong đây lòng của hắn.

Khuôn mặt hắn đỏ bừng, hàm răng cắn chặt phát ra tiếng kẹt kẹt, mi mắt mở ra một đường, đôi mắt bên trong lộ ra một mảnh màu đỏ, làm cho người ta sợ hãi.

Bỗng nhiên, linh hồn Ai Khắc và người Thiên Dực tộc đồng thời hành động.

Linh hồn Ai Khắc không ngừng xoay tròn, giống như là mọt cái động sâu không dãy, nhanh chóng hút lấy nhũng khí tức hung lệ tàn bạo kia.

Mà linh hồn người Thiên Dực tộc lại ăn ý thả ra một đạo khí tức bình thản, giống như là hai tay của người mẹ, nhẹ nhàng vuốt ve khiến cho tâm linh hắn nhanh chóng yên tĩnh lại.

Trong bất tri bất giác, trong lòng Phương Minh Nguy dâng lên một phát hiện, vô luận là linh hồn Ai Khắc hay là linh hồn người Thiên Dực tộc kia, thì khi còn sống lực lượng tinh thần của họ đều vô cùng cường đại, tuyệt đối không thua kém tên mật thám Mạt Kim Tư.

Cũng chỉ có lực lượng tinh thần đạt đến cấp mười bốn, mới có thể thoáng cái đã hấp thu và trấn an nhiều linh hồn như vậy.

Đương nhiên, lần này cũng là do bản thân Phương Minh Nguy lỗ mãng bỗng nhiên hấp thu nhiều linh hồn chết oan, cho nên mới tạo thành cục diện khó chịu này. Nếu như chỉ là một linh hồn, thì vô luận là nó cường đại thế nào, cũng tuyệt đối không có cách làm rung chuyển tâm cảnh của Phương Minh Nguy.

Nhưng mà, có kinh nghiệm lần này, lần sau gặp phải tình huống như vậy, Phương Minh Nguy cũng không e sợ.

Toàn thân hắn không còn chút sức lực nằm trên giường, tiếng thở dốc cũng dần dần chuyển thành bình tĩnh.

Những linh hồn ấy cũng ổn định lại trong đầu của Phương Minh Nguy, giống như là chờ đợi tướng quân điểm danh vậy, xếp hàng chỉnh tề thành một phương trận.

Nhìn thấy hai trăm linh hồn trật tự như vậy, trong nội tâm của Phương Minh Nguy rất là tò mò, hắn tùy ý lựa chọn một trong số đó, đem ý niệm của mình xâm nhập vào trong.

Vừa nhìn vào, tất cả kinh nghiệm khi còn sống của linh hồn này liền nhanh chóng thoáng hiện ra trong đầu hắn.

Một gia đình thoạt nhìn rất bình thường, nhưng mà gia đình này vẫn có chỗ khác so với gia đình của Phương Minh Nguy. Đây là một gia đình mà tổ tôn năm đời ở chung với nhau, cả nhà già trẻ có hơn mười người, và cùng phục vụ cho một gia tộc, đó chính là gia tộc Khải Lý.

Không chỉ như vậy, càng làm cho Phương Minh Nguy kinh ngạc chính là, không chỉ một mình linh hồn này, mà hai trăm lẻ tám linh hồn kia cũng đều như vậy.

Cha mẹ bọn họ, chồng vợ con cái của bọn họ, đều phục vụ cho một gia tộc.

Không, không thể, không, Khải Lý gia làm như vậy đến một mức độ nào đó, quả thật có tác dụng nhất định. Tối thiểu là những người này đều có cảm giác chấp nhận Khải Lý gia tộc mãnh liệt, đối với Khải Lý gia có thể nói là trung thành không hai lòng.

Mỉm cười, thì ra những đại gia tộc đều thông qua phương phép này để gìn giữ sự hưng thịnh của gia tộc và sự trung thành của nhân viên.

Tuy biện pháp đã cũ, nhưng lại rất có hiệu quả.

Nhưng mà biện pháp này chỉ có những gia tộc cổ lão truyền thừa mấy trăm năm mới có thể làm được, bất luận là quý tộc mới nào, dù có quyền thế hay tiền tài ra sao, thì cũng không thể nào bù đắp được sự lắng đọng của thời gian.

Cởi ngựa xem hoa nhìn kinh nghiệm của những người này, Phương Minh Nguy phát hiện ra một chuyện kì quái.

Đó chính là trước khi những người này lâm chung cũng không phải ở tại vị trí của mình ngoại trừ nhũng người bên ngoài ra, thì trong hộ vệ số một lúc ấy, bọn họ đều đang ở trong phòng của mình cả, đồng thời bị hạn chế phạm vi hoạt động không cho phép tùy ý đi lại và liên lạc với bên ngoài.

Chính vì cái quy định chết tiệt này, cho nên mới làm cho nhân viên công tác thiếu hụt nghiêm trọng, tạo thành hậu quả là không thể phát hiện ra bão từ được, cũng không có làm ra bất kỳ biện pháp phòng hộ nào hết, kết quả cuối cùng chính là gặp nạn bất ngờ và hầu như là toàn quân bị diệt.

Thấy được những cái này, trong nội tâm của Phương Minh Nguy không khỏi dâng lên một tia nghi ngờ. Trong Xí Nga, những người như mình trừ bỏ yêu cầu cô định tốt bản thân ra, thì cũng có bất kỳ hạn chết nào cả mà!

Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ vụ tai nạn này lại có người đứng phía sau bày ra?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.