Vương Phi Bỏ Trốn

Chương 4: Cái hẹn sống chết




Trong vũ trụ mênh mông lóe lên các ánh sáng có tính chất khác nhau, nhưng phần lớn đều là một màu đen kịt.

Tại một góc không ngờ, hai chiếc phi thuyền vũ trụ đang dừng lại tại một điểm nhảy. Giáp năng lượng của một chiếc đã giảm xuống đến mức thấp nhất, đó là dấu hiệu của việc chuẩn bị nhảy.

Nhưng một lát sau, chiếc phi thuyền chẳng những không nhảy, ngược lại còn chậm rãi bắt dầu tăng giáp phòng hộ lên.

Bên trong phi thuyền giống như chết lặng, tay chân của Phương Minh Nguy nhũn ra thở hổn hển trước màn hình lớn, trên tay hắn đầy mồ hôi lạnh.

Thi Nại Đức và Trương Nhuận Thủy nhanh chóng mở dây khóa an toàn ra, đỡ lấy cả người đang lung lay của hắn.

“Người anh em, cậu sao vậy?” Thi Nại Đức ngạc nhiên hỏi.

Mọi người lục đục cởi khóa an toàn ra, Khắc Lỵ Tư và Hạ Linh Lung không hẹn mà cùng xông tới.

“Không có gì” Phương Minh Nguy nặn ra một nụ cười miễn cưỡng: “Tớ cảm thấy ở phía đối diện có nguy hiểm thôi”

“Tôi là thuyền trưởng Đặng Khắng, gọi khu đệ nhất” Trên màn hình lớn lóe lên, xuất hiện hình ảnh của một người đàn ông trung niên.

Trương Nhuận Thủy và Khắc Lỵ Tư nhìn nhau, bước đến trước màn hình lớn, nói: “Đây là khu đệ nhất, Đặng Khăng tiên sinh xin chào”.

Khu đệ nhất chính là một trong những khu vực xa hoa nhất trên Xí Nga, lúc này bọn người Phương Minh Nguy đang ở tại khu đệ nhất này, và thuyền trưởng của Xí Nga dĩ nhiên là biết thân phận của những người này rồi.

Ngoại trừ đoàn tinh anh đại biểu cho tương lai của tập đoàn Khải Lý, còn có tiểu công chúa của tập đoàn, con của Thượng tướng La Bá Đặc, cùng với Phương Minh Nguy, người được Vương nguyên soái chỉ định gặp mặt.

Thuyền trưởng Đặng Khẳng của Xí Nga là người lâu năm trong gia tộc Khải Lý, cho nên ông ta cũng hiểu rất rõ ràng nhiệm vụ lần này là gian khổ cỡ nào. Những người ông hộ tống không được bị tổn thương bất kỳ chỗ nào, cho dù là Xí Nga bị hủy, thì cũng phải cam đoan an toàn cho những người này.

Nếu như là trước khi nhảy mà lại có người ở khu vực khác phát ra tiếng rống làm loạn nhân tâm như vậy, điều duy nhất ông ta làm chính là tử hình ngay tại chỗ, xử quyết người đó ngay.

Nhưng mà, tiếng gào rống này lại phát ra từ khu đệ nhất, cho nên ý niệm đầu tiên trong đầu ông ta không phải là phẫn nộ, mà là lo lắng. Chẳng lẽ khu đệ nhất có biến? Nếu như thật sự là như vậy, thì ngày lành làm thuyền trưởng của ông cũng chấm dứt rồi.

Cho nên khi nói chuyện qua bộ đàm, bàn tay phải từ trước đến giờ luôn ổn định bỗng nhiên có một cảm giác run rẩy.

May mắn là, ông nhận ra người đứng trước màn hình là ai, chính là Trương Nhuận Thủy, là một hào thủ trẻ tuổi nổi danh tại gia tộc Khải Lý. Hơn nữa, càng làm cho ông cảm thấy vui mừng chính là, trên mặt của đối phương không có hiện vẻ khủng hoảng quá độ.

“Trương Nhuận Thủy, xảy ra chuyện gì?”

“Cái này...” Trương Nhuận Thủy cau mày, liếc nhìn Phương Minh Nguy, phải giải thích với người ta như thế nào đây?

Khắc Lỵ Tư đột nhiên đi tới trước màn hình lớn, thay thế vị trí của Trương Nhuận Thủy, hỏi: “Thuyền trưởng Đặng Khắng, chúng tôi hoài nghi đối diện điểm nhảy có nguy hiểm”.

“Nguy hiểm?” Đặng Khẳng giật mình hỏi: “Khắc Lỵ Tư tiểu thư, làm sao cô biết?”

“Dự cảm, một loại dự cảm”.

Khuôn mặt của Đặng Khẳng trở nên run rẩy, nếu như trước mặt ông không phải là tiểu công chúa của gia tộc, thì lúc này ông đã có tâm tư đánh chết đối phương rồi.

“Khắc Lỵ Tư tiểu thư, hộ vệ số một đã gửi tín hiệu an toàn rồi, đối diện không có bất kỳ nguy hiểm nào”.

Khắc Lỵ Tư trầm ngâm nói: “Tôi hiểu, trong chuyến bay của phi thuyền không nên can thiệp vào sự chỉ huy của thuyền trưởng. Nhưng mà tôi hy vọng ngài có thể xác định lại một lần, dùng phương thức mã hóa cấp A, có thể không?”

Đặng Khẳng do dự một chút, lập tức nói: “Được, Khắc Lỵ Tư tiểu thư, theo lời dặn của cô”.

Ông ta quay người lại, ra lệnh với cấp dưới của mình. Nhưng trong lòng ông ta lại không cho là đúng đánh giá về Khắc Lỵ Tư không khỏi thấp đi nhiều.

Kiều nữ thế gia, được chiều chuộng quá nhiều rồi, đúng là chưa từng thấy cái gì cả, thậm chí ngay cả một điểm nhảy không gian bình thường mà cũng sợ thành như vậy.

Nhưng mà, sau nửa tiếng, ông ta lập tức thay đổi cái nhìn của mình hơn nữa còn là thay đổi hoàn toàn.

“Thuyền trưởng nữa tiếng rồi, nhưng đối diện không có bất kỳ phản ứng nào hết”.

Khi cấp dưới đem báo cáo đưa đến, kinh nghiệm du hành vũ trụ mấy chục năm của Đặng Khăng đã nhanh chóng ngửi ra mùi nguy hiểm bên trong.

“Triển khai toàn bộ giáp năng lượng, hộ vệ số hai tiến lên, pháo chủ bắt đầu bổ sung năng lượng, phát động tình trạng báo động cấp một” ống ta lập tức ra lệnh thật nhanh.

“Vâng”.

Cả phi thuyền trong nháy mắt liền náo động lên, hơn ngàn người tiến vào vị trí của mình..

Không khí khẩn trương nhanh chóng lan đến khu đệ nhất, những học viên kia tuy rằng đều là người có năng lực rất mạnh, nhưng mà dù sao thì cũng không có nhiều kinh nghiệm, lần đầu nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt lập tức lóe lên sự hốt hoảng và hưng phấn.

“Khắc Lỵ Tư tiểu thư, có thể nói cho tôi biết, làm sao cô phát hiện ra chỗ khác thường ở phía đối diện không?” Sau khi ra lệnh cảnh giới xong Đặng Khăng lập tức dò hỏi.

“Phương Minh Nguy, anh nói đi” Khắc Lỵ Tư thuận tay đẩy Phương Minh Nguy ra.

Phương Minh Nguy tiến lên, sờ mũi, cười khổ nói: “Thuyền trưởng tôi cũng không biết nữa, chỉ có điều khi ấy chuẩn bị nhảy, đột nhiên tim của tôi đập nhanh cảm thấy đối diện tựa hồ có nguy hiểm gì đó, dưới tình thế cấp bách mới làm ra hành động lỗ mãng như vậy, xin ngài tha thứ”.

“Tôi mới là người cần xin lỗi” Đặng Khẳng lắc đầu với hắn, mái tóc hoa râm run khẽ lên: “Nếu không ngờ cậu nhắc nhở kịp thời, chỉ sợ chúng ta đã lâm vào khốn cảnh”.

“Phù...” Phương Minh Nguy thở phào một cái, nói: “Thuyền trưởng xin hỏi tình huống bên kia thế nào?”

“Không biết, chúng tôi đã phát ra hai lần thông tin mã hóa cấp A, nhưng vẫn không có hồi âm. Nếu như tôi đoán không sai, bọn họ sợ rằng lành ít dữ nhiều rồi”.

“Chẳng lẽ không có cách nào xác định tình huống đối diện sao?”

“Đúng vậy, không có biện pháp” Trong mắt của Đặng Khẳng lóe lên một tia thương cảm: “Ý định của tôi bây giờ là trở về điểm xuất phát, mời mọi người chuẩn bị sẵn sàng”.

“Trở về điểm xuất phát? Chẳng lẽ ngài mặc kệ bọn họ?” Khắc Lỵ Tư thất kinh hỏi.

“Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ an toàn cho mọi người, vì mục tiêu này, tôi chỉ có thể bỏ qua bọn họ”.

“Không được, gia tộc Khải Lý không vứt người nhà mà bỏ chạy”.

“Xin lỗi, Khắc Lỵ Tư tiểu thư, tôi mới chính là thuyền trưởng của Xí Nga, trước khi gia tộc hủy chức thuyền trưởng của tôi, cô không có quyền can thiệp mệnh lệnh của tôi”.

“Thật không?” Khắc Lỵ Tư nhướng mày lên, nói:”Như vậy bây giờ tôi liền hủy bỏ chức vụ thuyền trưởng của ông”.

“Xin lỗi, cô bây giờ không có quyền làm như vậy” Đặng Khắng tắt màn hình giao tiếp lại, đồng thời ra lệnh:” Toàn thể thuyền viên chuẩn bị, sau mười phút nữa, chúng ta chuyển lộ trình trở về Tạp Lí Mồ bằng tốc độ nhanh nhất”.

“Ông...” Khắc Lỵ Tư nhìn màn hình đen kịt, cắn chặt hàm răng trong mắt hiện lên tia lửa giận.

“Khắc Lỵ Tư tiểu thư,” Trương Nhuận Thủy đột nhiên lên tiếng, nói: “Nếu như tôi là thuyền trưởng Đặng Khắng, tôi cũng sẽ làm như vậy”.

Mặt của Khắc Lỵ Tư đỏ lên, hít sâu một hơi, nói: “Vì tôi sao?”

“Vì cô, vì Phương Minh Nguy tiên sinh vì Thi Nại Đức tiên sinh vì tiến sĩ Viên Ninh” Trương Nhuận Thủy đối mặt với nàng mà không chút sợ hãi.

Sắc mặt của Khắc Lỵ Tư dần dần bình tĩnh lại, nhìn một vòng trên mặt mọi người, sau đó chán nản từ bỏ sự kiên trì của mình

Phương Minh Nguy lắc đầu, đang định nói chuyện, đột nhiên phát hiện ra chỗ bất thường hắn quay đầu nhìn lại hướng điểm nhảy. Nơi đó bị một tấm thép đặc chặn lại, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng mà Phương Minh Nguy cảm nhận được một ý niệm thần bí truyền ra từ nơi đó.

Trong miệng nhẹ nhàng ngâm tụng chú ngữ, hai luồng ánh sáng trắng thần bí mà mắt người thường không thể nhìn thấy được, bay từ trong không gian ấy đến.

Cảm nhận được tin tức của hai luồng sáng ấy mang đến, Phương Minh Nguy lập tức rõ ràng ở phía đối diện xảy ra chuyện gì.

Thiên tai, quả thật là thiên tai, hơn nữa còn là một thiên tai vô cùng trùng họp.

Ngay khi hộ vệ số một nhảy qua điểm nhảy, hơn nữa vừa mới phát tín hiệu an toàn xong thì bên khu vực kia đột nhiên xuất hiện một trận bão từ vũ trụ mãnh liệt.

Phạm vi của bão từ không lớn, nhưng mà vừa vặn ngăn ngay cửa ra bên kia của điểm nhảy.

Thế là, tất cả máy móc trên phi thuyền đồng loạt mất đi công năng. Mà nhân viên trong hộ vệ số một trong nháy mắt đã tử vong hơn trăm người.

Hai luồng sáng kia chính là linh hồn của thuyền viên trên hộ vệ số mộ, dưới ảnh hưởng của bão từ, bọn họ chết đi, hơn nữa thông qua lực lượng của bão từ, vượt qua điểm nhảy, đi đến khu vực bên này, do đó bị Phương Minh Nguy thu phục đơn giản.

Căn cứ theo miêu tả của hai linh hồn này, thì bão từ đối diện chỉ kéo dài chưa đến ba mươi phút liền kết thúc, trên trăm linh hồn và mấy trăm thuyền viên đang hôn mê bên ấy, nếu như không được cứu viện nhanh chóng thì những thuyền viên ấy sẽ tiếp tục làm người tử vong tiếp theo.

Vừa nghĩ đến hơn trăm linh hồn, trái tim của Phương Minh Nguy lập tức nhảy dựng lên.

Trải qua một khoảng thời gian kinh nghiệm, hắn cũng rõ ràng lực lượng linh hồn có tầm quan trọng đối với hắn như thế nào. Trong góc tối, hắn thậm chí còn có cảm giác rằng mình nắm giữ càng nhiều linh hồn, thì lực lượng bán thân càng cường đại.

Vào ngày hôm trước, trong đầu hắn chỉ có vòn vẹn hai linh hồn, nhưng mà hai linh hồn này đã cho hắn vô số chỗ tốt, mà bây giờ, ở đối diện điểm nhảy, thậm chí là có hơn trăm linh hồn tồn tại. Cái này giống như là một gã nhịn đói ba ngày ba đêm, đột nhiên phát hiện ra phía trước có một bàn cơm thơm ngào ngạt vậy, căn bản là không cách nào ngăn cản được hấp dẫn trần trụi như thế.

Cổ họng Phương Minh Nguy nhúc nhích sắc mặt của hắn thay đổi vài lần chỉ trong nháy mắt.

Trên trăm linh hồn...

Lấy chúng nhất định phải lấy chúng...

Trong thời khắc này, tay hắn, chân hắn, khuôn mặt hắn, thân thể hắn đang run lên, từ chỗ sâu nhất trong nội tâm, hiện lên một tiếng kêu gào như ma quỷ.

Nhất định phải lấy được chúng nó...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.