Vương Phi Bỏ Trốn

Chương 22: Ngũ quái thần phục




Thân hình Vương Tự Cường khẽ động nhảy từ vách núi lên trên sườn núi, ánh mắt của ông kỳ quái nhìn chiếc xe thiết giáp, biểu hiện trên mặt có chút buồn cười.

Phương Minh Nguy lập tức biết được, vị sư phụ tiện nghi này nhất định đã cảm ứng được là trong xe không có người.

Tiếng rít không ngừng truyền đến, Trương Cảnh Vận sáu người đã nhanh chóng đuổi đến, bọn họ đi đến trước mặt chiếc xe thiết giáp, Hoàng Vân Tề lập tức nói: “Thừa Pháp, nhanh cứu tiểu sư đệ ra, hắn nhất định là bị dọa ngất rồi”

Cao Thừa Pháp đáp lời, tiến lên, dùng chưởng làm đao, mạnh mẽ chém vào trong lớp sắt thép phòng hộ này.

Phương Minh Nguy nhìn thấy tất cả cảnh này thông qua truyền cảm khí, trong lòng hắn mát lạnh, đây còn là người sao? Có thể xé rách cả sắt thép, đúng là khó tưởng tượng nổi.

Cho đến lúc này, hắn mới nhớ ra, mấy vị sư huynh nhìn bình thường kia, đều là cao thủ có năng lực thể thuật cấp mười lăm cả! Bản thân mình lại xem bọn họ như người thường, đúng là sai mười phần rồi.

Động tác của Cao Thừa Pháp đột nhiên dừng lại, hắn kinh ngạc nhìn chiếc thiết giáp trống rỗng hỏi: “Tiểu sư đệ đâu?”

Ánh mắt của mọi người đồng thời nhìn về hướng Vương Tự Cường, ông ta hừ lạnh một tiếng, đột nhiên hét to: “Minh Nguy, con đi ra đây cho ta”

Toàn thân Phương Minh Nguy trốn trong lổ thủng run lên, tiếng quát giống như là đang vang lên trong lổ tai hắn vậy, chân hắn bước đầu run lên, vị lão sư sâu không thể lường này đã biết chỗ ẩn núp của hắn.

Không dám chậm trễ, Phương Minh Nguy lập tức chạy khỏi lổ thủng lớn, vừa chạy đến chỗ mọi người, vừa la: “Sư phu, con trong này.”

Mọi người nhìn thấy Phương Minh Nguy thở hồng hộc chạy ra, lập tức hiểu được chuyện xẩy ra bên trong, trên mặt liền hiện lên vẻ buồn cười.

Vương Tự Cường khẽ lắc đầu, thở dài nói: “Con giỏi thật! Thậm chí ngay cả lão sư ta cũng dám lừa gạt, rất giỏi”

Phương Minh Nguy lập tức gãi đầu, nói: “Lão sư, oan uổng quá”

“Oan uổng?”

“Đúng vậy, con vốn đang ở trong xe, nhưng bị một đợt pháo năng lượng đánh trúng bên hông xe, vừa vặn đập trúng đầu, thế là ngã ra ngoài”

“Thật không? Con bị đụng trúng ở đâu?”

“ở đây” Phương Minh Nguy chỉ vào cái ót của mình, nói: “May mắn là mạng của con lớn, đầu cũng cứng ngắc, nếu không thì sớm chảy máu rồi”

Vương Tự Cường khẽ hừ một tiếng, nói: “Cho dù con bị đụng ra khỏi xe thiết giáp, chẳng lẽ lại trùng hợp ngã vào trong vách núi?”

“Đúng vậy” Phương Minh Nguy làm vẻ mặt vô tội, nói: “Lão sư, ngài đúng là thần cơ diệu toán. Vận khí của con cũng không tệ, trực tiếp ngã vào trong lổ thủng đó, ha ha” “Thật là trùng hợp”

“Không trùng hợp không thành sách”

Vương Tự Cường thì lại không cười, nói: “Còn cái xe, xảy ra chuyện gì?”

“À, đệ tử một mực nhớ kỹ lời ngài, cho nên cho dù lúc hấp hối hôn mê, cũng không bỏ việc điều khiển” Phương Minh Nguy ưỡn ngực ra, nói: “Nhưng mà, lão sư cũng biết, một người sắp hôn mê, đương nhiên là không điều khiển được rồi, cho nên chiếc xe mời lọt xuống dưới” Hắn cười ha hả, nịnh nọt nói: “Nhưng cũng thật là may mắn, nếu không thì đệ tử làm sao mà chứng kiến được bản lĩnh thật sự của ngài!”

Vương Tự Cường nhìn hắn, rốt cục thở dài một hơi, nói: “Minh Nguy, thiên phú mạnh của con, chuyện tốt trong số phận của con, đều là những thứ mà cả cuộc đời lão sư ta chưa bao giờ thấy.”

Phương Minh Nguy đồng cảm gật đầu, thiên phú mạnh là chuyện giả, nhưng chuyện tốt số phận lại là chuyện thật.

Không ngờ, Vương Tự Cường xoay người chuyển lời, nói: “Nhưng mà tâm tính của con vẫn chưa đủ”

“Tâm tính?”

“Không sai, ta tự tay thu thập tư liệu của con, phát hiện ra từ khi con tiếp xúc cơ giáp đến nay, đều là thuận buồm xuôi gió, không hề có chút trở ngại”

Phương Minh Nguy có vẻ không đồng ý, nói:”Lão sư, có thể ngài không biết, đệ tử đã từng bị bắt cóc một lần.”

“Ta biết, nhưng cuối cùng không phải con cũng bình an trở về sao?” Vương Tự Cường cười nhạt nói: “Chỉ là sợ bóng sợ gió, cũng không có chút tổn thương nào, đúng không?”

“Đúng vậy, lão sư’ Phương Minh Nguy cúi đầu, tuy rằng thân phận của Vương Tự Cường cực kỳ đặc thù, không thể là gian tế do quốc gia khác phái đến, nhưng mà Phương Minh Nguy vẫn không dám dùng lời thật bẩm báo.

Vương Tự Cường gật đầu, chậm rãi nói: “Ta phát hiện, việc rèn luyện của con quá ít. Đặc biệt là loại rèn luyện hãm sâu vào tuyệt cảnh cơ bản là không có.”

Trong lòng Phương Minh Nguy đột nhiên dâng lên một dự cảm không tốt, hắn cẩn thận hỏi:”Lão sư, ngài nói chuyện này để làm gì?”

“Ta nói những cái này, chính là hy vọng con có thể rèn luyện tốt” Vương Tự Cường chỉ vào Trương Cảnh Vận bên cạnh, nói: “Từ ngày mai trở đi, con đi theo bọn người Cảnh Vận huấn luyện, cho đến khi ta hài lòng mới thôi.”

Sắc mặt của Phương Minh Nguy lập tức trở nên khó coi, nói: “Lão sư, con là người theo hệ tinh thần không phải là cao thủ thể thuật tứ chỉ phát triền.”

“Tứ chỉ phát triển?” Vương Tự Cường cười hắc hắc. Một giọt mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống trên cổ của Phương Minh Nguy, hắn tự nhiên quên mất, Vuông Tự Cường cũng là cao thủ lập nghiệp lớn từ năng lực thể thuật!

“Ha ha, lão sư, ngài cũng rõ, ý của con không phải như vậy”

“ổ, vậy con có ý gì?”

“Con...” Phương Minh Nguy cắn răng nói: “Ý của con là, vô luận là ngài thu xếp chương trình huấn luyện thế nào, con cũng sẽ cẩn thận chấp hành.”

“Tốt, có chí khí" Vương Tự Cường vui mừng vỗ vai của Phương Minh Nguy, hòa ái nói: “Nếu đã như vậy, con đi theo Cảnh Vận bọn họ, tu luyện năng lực thể thuật đến cấp sáu rồi nói tiếp”

Phương Minh Nguy khẽ giật mình, lập tức kêu khổ không ngừng, năng lực thể thuật cấp sáu, nghe thì tựa hồ không cao, nhưng mà Phương Minh Nguy biết, nếu muốn đạt đến tiêu chuẩn này, tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng

Sở dĩ lực lượng tinh thần của hắn có thể đột phá nhiều lần như vậy, nguyên nhân lớn nhất cũng là do có được sự truyền thừa của Tử Linh. Dựa vào việc hấp thu linh hồn và lực lượng tinh thần trong đầu, hắn có thể làm ra vô số màn biểu diễn nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Nhưng mà năng lực thể thuật thì khác, ở phương diện này, hắn căn bản là không một người thường không hề có thiên phú gì hết, nếu như không có người giúp đỡ, có lẽ dựa vào sức lực cả đời hắn cũng không thể vượt qua được giới hạn cấp năm.

Tuy rằng hôm nay Vương Tự Cường đã tìm vài đệ tử cấp mười lăm để chỉ điểm cho hắn, nhưng mà muốn đạt đến tiêu chuẩn cấp sáu, vậy thì cũng không phải dễ dàng làm được.

Vương Tự Cường nhìn thấy vẻ ngập ngừng trong mắt hắn, cũng không giải thích, chỉ hỏi: “Ngây hôm qua ta kêu con lựa chọn một sư huynh con chọn xong chưa?”

Phương Minh Nguy sờ sờ mũi, đây cũng là một vấn đề khó khăn.

Hắn cắn răng nói: “Lão sư, đệ tử trải qua một đêm suy nghĩ cẩn thận, rốt cục cũng có quyết định”

“ừ, là ai?”

“Là Trương Nhuận Thủy, Hạ Linh Lung, Từ Quân và Vương Lôi”

Vương Tự Cường ngẩng ra, nói: “Ta chỉ cho con chọn một thôi mà?”

“Đệ tử hiểu, nhưng mà những người kia có quan hệ rất lớn với đệ tử, vô luận là chọn ai, cũng đều gây tổn thương đến tình hữu nghị với người còn lại. Cho nên đệ tử cả gan, xin sư phụ nhận lấy bọn họ”

Bọn người Trương Cảnh Vận nghe xong liền đưa mắt nhìn nhau, hắn ho nhẹ một tiếng, bước lại nói: “Tiểu sư đệ, em còn chưa biết sao, ý của sư phụ là muốn tạo một cao thủ có năng lực thể thuật cấp mười lăm đảm đương bảo tiêu cho em”

“Em biết, nhưng mà sư huynh nếu như bốn người bạn tốt của sư huynh đều nhờ anh hỗ trợ, thì anh sẽ chọn ai?”

Trương Cảnh Vận nhất thời trầm ngâm, nói: “Anh sẽ chọn một người bạn thân thiết nhất” Phương Minh Nguy chắp tay lại, nói:”Nhưng mà trong lòng của em, bốn người bọn họ đều là bạn bè cùng chung tính mạng” Thật ra thì những lời này của Phương Minh Nguy hơi quá, nhưng người kia, tuy là bạn bè tương đối quen thuộc, nhưng nếu nói là cùng chung tính mạng thì một người cũng không có.

Trương Cảnh Vận đang định nói gì, thì thấy Vương Tự Cường vung tay lên, nói:”Cũng được, ta phá lệ cho con một lần, con trở về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai con mang bốn người họ đến chỗ ở của ta, Khai Hương đường”

“Khai Hương đường?’ Môi của Phương Minh Nguy run lên, mình không nghe lầm chứ, đây là thời đại nào rồi mà còn có Khai Hương đường gì gì nữa.

Nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vương Tự Cường, hắn rốt cục đã không dám nói nghi vấn trong lòng ra, mà lặng lẽ lái chiếc thiết giáp kia, trở về chỗ cũ.

Đưa mắt nhìn Phương Minh Nguy đi xa, vẻ mặt của cả bọn Trương Cảnh Vận đầy lo lắng nhìn Vương Tự Cường, Hoàng Vân Tề thì thở nhẹ nói: “Lão sư, ngài thu bốn đệ tử một lần, chuyện này...”

Vương Tự Cường khoát tay, nói: “Vân Tề, con nói thật đi, sau khi nhìn biểu hiện của Minh Nguy hôm nay, con có suy nghĩ gì?”

Hoàng Vân Tề do dự một chút, nói: “Theo con thấy, tiểu sư đệ có thể đạt đến tiêu chuẩn này trong ngày đầu tiên, thật đúng là không tưởng tượng nổi, hắn có một ý thức bẩm sinh mãnh liệt, bất cứ chuyện gì rơi vào tay hắn, cũng đều có thể tìm thấy biện phép giải quyết tốt nhất” Dừng lại một chút, ánh mắt của nàng lướt qua người mọi người một vòng chậm rãi nói: “Có lẽ, sau này thật sự sẽ có một ngày, hắn có thể đạt đến kỳ vọng của lão sư,”

“Không sai” Vương Tự Cường ngẩng đầu lên nhìn trời giọng nói của ông ta trở nên mờ mịt: “Bố Lô Tư, con và Gia Lạc, đều là thiên tài khó gặp. Nhưng mà đến lúc này, cũng đã gần tiếp cận giới hạn rồi. Cho dù là sau này có thể đạt đến cấp mười lăm, thì cũng không cách nào đột phá được cảnh giới cấp mười sáu”

Ba người Bố Lô Tu cúi đầu, tuy bọn họ không cam lòng, nhưng cũng hiểu được đây là sự thật, không thể dựa vào cố gắng mà thay đổi được sự thật.

“Nhưng Phương Minh Nguy thì khác, ta có một cảm giác, trên người hắn, có một tiềm lực cường đại tồn tại. Ta thậm chí còn không cách nào dự tính được, khi cổ tiềm lực này hoàn toàn phát huy ra, thì có thể đạt đến tình trạng gì” Vương Tự Cường nhắm hai mắt lại, chậm rãi nói: “Cho nên, vì hắn phá lệ một lần, tuyệt đối là đáng giá”

Trương Cảnh Vận kinh ngạc nhìn vị đệ nhất nhân của liên minh địa cầu này, cao giọng nói: “Lão sư, lần này để cho đệ tử thay mặt ngài giúp cho bọn người Từ Quân gia tăng thực lực được không”

Vương Tự Cường không nhịn được cười, nói: “Hồ đồ, chẳng lẽ con nghĩ ta già rồi không thể động được sao?”

Sắc mặt của Trương Cảnh Vận đỏ lên, thì thào nói không nên lời.

Vương Tự Cường cười ha hả, nhìn về hướng Phương Minh Nguy rời đi, hít sâu một hời, nặng nề nói: “Thật khiến cho người ta chờ mong...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.