Vương Phi Bỏ Trốn

Chương 152: Không đội chung trời




Đế quốc Nữu Man là quốc gia nền văn minh cấp năm trong đại liên bang vũ trụ nhân loại.

Lãnh thổ quốc gia của nó phi thường rộng lớn, có mấy vạn hành chính tinh cùng vô số khoáng thạch tình.

Phương Minh Nguy sau khi được hoàng đế bệ hạ ban ân, không chút do dự đem lãnh địa mình lựa chọn tại một hành chính tinh không người bên cạnh tinh cầu Mễ Tư Lan.

Đối với cái tinh cầu kia, Phương Minh Nguy cũng không iạ lẫm, đó chính là nơi bọn họ phát hiện cùng đại chiến quái thú Phất Lãng Khắc.

Mặc dù ở nơi đó đã từng phát hiện qua quái thú ần hiện, nhưng mà Hoa Danh Đường tướng quân đã sớm hướng về phía hắn cam đoan, trước khi hắn trở lại nơi đó, nhất định cho hắn một tinh cầu yên ồn, tràn đầy hòa bình mỹ lệ.

Bởi vì hoàng đế bệ hạ mệnh lệnh, cho nên Hoa Danh Đường cũng không có chạy tới Thủ Đô tinh, nhưng mà con của Hoa Danh Đường, đại sử nguyên trú liên bang Áo Đặc Gia Hoa Nhược Sơn tiên sinh cùng võ quan đại sứ quán Hoa Già Hoành tiên sinh cũng đã từ nhiệm, còn đi tới Thủ Đô tinh

Phương Minh Nguy nhận được tin tức này dị thường cao hửng, sau gần nửa tháng chờ đợi, rốt cuộc tại cảng vũ trụ nghênh đón cha con hai người bọn hán.

Hai bên gặp nhau, Phương Minh Nguy đang định ôm Hoa Già Hoành một cái, đã thấy cha con hai người bọn hắn đồng thời hướng về mình khom người nói: “Bá tước đại nhân, ngài khỏe chứ”.

Bá tước? Phương Minh Nguy khẽ giật mình, lúc này mới nhớ tới ở trên người mình còn có một cái thân phận bá tước đáng chết.

Mặc dù đang ở Thủ Đô tinh, thân phận bá tước này cũng không có gì ghê gớm, nhưng mà đối với Hoa thị gia tộc cư trú ở tinh cầu xa xôi mà nói, bá tước đế quốc đã là nhân vật cao cấp mong muốn mà không thể đụng tới.

Kéo hai người bọn họ lên, Phương Mitìh Nguy cười nói: “Tất cả mọi người là người một nhà, không cần phải làm ra mấy cái bộ dáng này”.

Hoa Già Hoành gật mạnh đầu, trong mắt của hắn tràn đầy cảm kích cùng khâm phục.

Phương Minh Nguy cảm thấy kinh dị hỏi: “Già Hoành huynh, cậu làm sao vậy?”

Hoa Già Hoành quay đầu đưa mắt nhìn cấm vệ quân bốn phía đang nhìn chằm chằm. Trong miệng coi như là có thiên ngôn vạn ngữ, cũng không dám nói ra.

Phương Minh Nguy chân mày cau chặt, lôi kéo cha con bọn họ đi tới chỗ ở của mình ở Thủ Đô tinh.

Tòa nhà cấp cao cũng là hoàng đế bệ hạ ban ân. Nghe nói vốn là một chỗ hoàng viên bệ hạ yêu thích nhất.

Đem khu nhà cấp cao này ban cho Phương Minh Nguy, một lần là thu mua nhân tâm, hai là hướng về phía tất cả mọi người tuyên cáo, trên người người này đã đánh lên dấu hiệu hoàng gia.

Mang theo cha con Hoa Nhược Sơn vào hậu viện, Phương Minh Nguy thở một hơi thật sâu nói: “Buồn chết ta”.

“Buồn chết?” Hoa Già Hoành khẽ giật mình, cười nói: “Minh Nguy, tôi thấy cậu sống rất thoải mái mà”.

Lắc đầu liên tục, Phương Minh Ngụy hỏi: “Già Hoành. Khắc lợi tư các nàng đâu? Đến đây chưa?”

Hoa Già Hoành lắc đầu, nói: “Tôi biết cậu nhớ thương các nàng, nhưng mà nói cho cậu biết một tin tức thật không tốt, các nàng chỉ sợ là không đến Thủ Đô tinh được”.

“Vì sao?”

Hoa Già Hoành cười khổ một tiếng nói: “Đều tại tôi, Viên Ninh cô nương kia quấn quít lấy tôi yêu cầu cái gì một số khoa học kỹ thuật quốc gia nền văn minh cấp ba, tôi nhất thời chủ quan, đã cho nàng. Kết quả. Dừng một chút, Hoa Già Hoành hổ thẹn nói: “Kết quả các nàng đã một mực nghiên cứu đến bây giờ, thậm chí còn sau khi nhận được tin tức của cậu, cũng không chịu tiến đến tụ hợp”.

Phương Minh Nguy đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó cười nói: “Cậu đã đem khoa học kỹ thuật đưa cho Viên Ninh, vậy như là đem một khối thịt béo lớn thơm ngào ngạt đưa đến trước mặt bá vương long đói bụng ba ngày ba đêm, trước khi chưa có nghiên cửu ra một kết quả, nàng tuyệt đối sẽ không buông tay”.

“Ài, đúng vậy. Nếu sớm biết như thế, tôi tuyệt đối sẽ không cho các nàng những vật này”.

Phương Minh Nguy vội vàng an ủi vài câu, hiểu rằng Hoa Già Hoành làm như vậy, hoàn toàn là xem trên mặt mũi của mình. Nhưng mà, Viên Ninh không đến còn có nguyên do, nhưng mà Khắc Lợi Tư vì sao cũng cùng Viên Ninh đồng loạt nổi điên?

Lắc đầu, đem vấn đề này tạm thời đặt xuống, dù sao sau này gặp mặt tất nhiên là có thể biết được.

Hoa Nhược Sơn ánh mắt từ sau khi đi vào, đã quan sát các nơi, thẳng đến bọn họ nói chuyện với nhau xong, mới đột nhiên nói: “Bá tước đại nhân, đã tạ”.

“Cám ơn ta?” Phương Minh Nguy bật cười nói: “Bá phụ, ngài nói đùa sao”.

“Không” Hoa Nhược Sơn nghiêm mặt nói: "Nếu như không phải có bá tước đại nhân ban cho, Hoa gia chúng ta tuyệt đối không có ngày nổi danh”

Phương Minh Ngụy khẽ lắc đầu nói: “Bá phụ quá khen, ta chỉ là tuân thủ lời hứa mà thôi, về phần muốn nói hai chữ đã tạ, hẳn là ta đã tạ Hoa lão tướng quân cùng hai người đã quan tâm mới đúng”.

Hoa Nhược Sơn cười khổ một tiếng nói: “Bá tước đại nhân, với thiên tư cùng thực lực của ngài, coi như là không có chúng ta trợ giúp, ngài cũng có thể một bước lên trời, chúng ta làm, chẳng qua là một chuyện không có ý nghĩa mà thôi”.

“Không có ý nghĩa?” Phương Minh Nguy bỗng nhiên cười nói: “Nhưng đối với ta mà nói, trợ giúp mà các ngươi đưa cho ta, mới là hồi ức tốt đẹp nhất mà ta đời này khó mà quên được”.

Xác thực, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi vinh viễn so với dệt hoa trên gấm càng dễ dàng đả động nhân tâm hơn nhiều.

Hoa gia sớm nhất tiếp xúc đến Phương Minh Nguy, hơn nữa ở trên người hắn đầu nhập vào thật lớn tinh lực, tuy Phương Minh Nguy cũng biết, hắn là đầu tư, nhưng mà trong đoạn thời gian này kết thành hữu nghị, cũng là như thế.

Hoa Nhược Sơn khẽ gật đầu, bỗng nhiên giảm thấp thanh âm xuống nói: “Bá tước đại nhân, từ nay về sau, Hoa gia chính là gia tộc phụ thuộc trung thành nhất dưới tay ngài, ngài có bất cứ mệnh lệnh gì, chúng ta đều chấp hành”.

Phương Minh Nguy kinh hãi nói: “Bá phụ, ngài nói cái gì?”

“Chuyện này cũng không phải ta quyết định mà là cha ta quyết định” Hoa Nhược Sơn mỉm cười nói: “Vào ba ngày trước, phụ thân đã chính thức tiếp chướng bảo tọa gia chủ Hoa thị gia tộc, hơn nữa sau khi tiếp nhận gia chủ thì chuyện thứ nhất chính là tuyên bố, Hoa gia trở thành gia tộc phụ thuộc của ngài”.

“Cái này, Hoa lão tướng quân là nói đùa sao?”

“Gia phụ khi tuyên bố tin tức này, có ba vị đại nhân có thân phận quý tộc đế quốc làm chứng, cho nên người tuyệt đối không phải nói đùa”.

Phương Minh Nguy nuốt nước bọt, quay đầu phía Hoa Già Hoành nói: “Già Hoành, đây là..

Hoa Già Hoành nhún vai nói: “Không có biện pháp, Hoa gia chúng ta bị chuyện cậu làm lần này, đã là thân ở mũi đao đầu gió. Nếu như không tìm một cái chỗ dựa to lớn, nhất định sẽ bị người thoải mái xóa đi”.

Chỉ vào mũi mình Phương Minh Nguy dở khóc dở cười nói: “Chẳng lẽ chỗ dựa mà các người muốn tìm chính là ta sao?”

“Đúng vậy, ở trong đế quốc hôm nay, cậu là nhân vật chạm tay có thể bỏng nhất, chỉ cần ngươi về tới tinh cầu Mễ Tư Lan, sẽ không có bất luận kẻ nào dám tìm chúng ta gây phiền toái”.

“Không thể nào” Phương Minh Nguy do dự nói: “Tôi tựa như không có uy vọng lớn như vậy”.

“Cậu không có uy vọng lớn như vậy, nhưng mà thực lực trên đầu của cậu là đủ rồi” Hoa Già Hoành cười nói: “Nghe nói câu lúc này đây thu hoạch lớn, có hơn hai nghìn chiến hạm cấp Thanh Tùng cùng một chiến hạm cấp Thắng Lợi, có đúng không?”

“Đúng vậy, tin tức của cậu thật linh thông”.

Hoa Già Hoành cười khổ một tiếng nói: “Không phải tin tức của tôi linh thông, mà là chuyện này đã truyền khắp cả cao tầng đế quốc, chỉ cần không phải kẻ điếc cùng người mù, thì không có khả năng không biết”.

Phương Minh Nguy hơi kinh hãi, tuy hắn biết mình tại ngày duyệt binh làm có hơi quá một điểm, nhưng mà tuyệt đối không ngờ rằng lại sẽ khiêu khích xúc động thật lớn như thế.

Đây cũng là đám người Hoa Già Hoành một mực chưa nói cho hắn biết, ở trong đế quốc trước mắt còn không có cường giả tinh thần hệ vượt qua cấp mười lăm, cũng không có ai có thể một mình thao túng chiến hạm cấp Thắng Lợi. Nếu như Phương Minh Nguy đã sớm biết được chuyện này mà nói, như vậy hắn trước khi đại xuất danh tiếng, nhất định sẽ cân nhắc kỹ càng.

Nhưng mà, nếu như là đã đi tới một bước này, Phương Minh Nguy cũng tuyệt không hối hận. Dù sao cũng là một chiến hạm cấp Thắng Lợi tới tay, đây chính là bảo bối. Vì thứ này, coi như là bộc lộ ra bộ phận thực lực, cũng là đáng được.

Thấy Phương Minh Nguy gật đầu, Hoa Già Hoành tiếp tục nói: “Tại phụ cận thủi cầu Mễ Tư Lan, tân binh doanh chúng ta đã là lực lượng quân sự lớn nhất. Cậu đã từng đi thăm qua tân binh doanh, đối với bên trong có đánh giá gì?”, c 1

Phương Minh Nguy suy nghĩ một hồi, nếu là trước kia, chỉ bằng mười chiến hạm cấp Thanh Tùng trong tân binh doanh, Phương Minh Nguy sẽ hâm mộ chảy nước miếng ròng ròng, nhưng mà hiện tại trong tay hắn thật sự là quá xa hoa, đừng nói chỉ là mười chiến hạm cấp Thanh Tùng, coi như là một trăm chiến thuyền, một ngàn chiến thuyền cũng sẽ không đặt ở trong mắt của hắn.

về phần các loại chiến hạm lượng nhỏ khác ở trong doanh trại cũng càng không phải nói ra, ở trước mặt chiến hạm cấp Thắng Lợi thì những phi thuyền này giống như là con kiến nhỏ quay chung quanh con voi vậy, coi như là lưới năng lượng phòng hộ của chiến hạm cấp Thắng Lợi mở một nửa, mặc cho chúng công kích thoải mái cũng sẽ không tổn thương mảy may.

Bỗng nhiên, Phương Minh Nguy rõ ràng ý tứ của hai người bọn họ, trên tay mình đã nắm giữ thực lực thật lớn, hơn nữa những thực lực này là hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của mình.

Chỉ cần có thực lực này nơi tay, như vậy một khi đến Mễ Tư Lan, thì mình chính là lực lượng quân sự cường đại nhất nơi đó.

Vũ trụ này là nơi dựa vào thực lực mà nói chuyện, một khi thực lực có tính áp đảo, vô luận là ai, chỉ sợ đều phải xem ánh mắt của mình mà làm việc.

Khẽ gật đầu, Phương Minh Nguy trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng, chỉ là đột nhiên trong lúc đó thở dài nói: “Các người nói như vậy, ta còn thật muốn sớm ngày chạy tới Mễ Tư Lan”.

Hoa Già Hoành lắc đầu nói: “Cậu à, dù sao cũng là lần đầu tiên tới thủ đô đế quốc, chẳng lẽ không muốn đi khắp nơi một chút sao?”

“Đừng nói nữa, bệ hạ phái một đội cấm vệ quân ngàn người, trên danh nghĩa là bảo vệ ta, nhưng mà cái bảo vệ này cũng quá nghiêm một chút. Hôm nay coi như là ta muốn đi ra ngoài, bên người tối thiểu cũng đi theo mấy trăm người” Phương Minh Nguy ảo não vung tay lên nói: “Ta cũng không muốn làm tinh tinh kiêu ngạo, làm cho người ta chỉ trò tâm phiền”.

Cha con Hoa gia nhìn nhau, đều lộ ra vẻ hâm mộ khó có thể che dấu. Có thể làm cho bệ hạ phái cấm vệ quân bảo vệ, xác thực là có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng mà nhìn bộ dáng của Phương Minh Nguy, không khỏi trong lòng thầm than, tiểu tử này, thật sự là đang ở trong phúc mà không biết phúc. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.