Vương Phi Bỏ Chạy, Vương Gia Như Hình Với Bóng

Chương 6




“ Nhục Bảo! Mau đứng lại cho tao! Con kia, đừng có chạy!” Khiến người ta khó tưởng tượng hơn là, Diệp Tinh Vũ lại chạy phía sau con chó to này, chạy đến nỗi thở không ra hơi.

Nhục Bảo giống như bị cướp mất xương vậy, kêu càng dữ tợn hơn, co chân chạy về phía trước, Diệp Tinh Vũ ở đằng sau nó đuổi không kịp.

Một người một chó chạy vòng tròn như thế quanh trang viên, khiến Tô Niên Niên nhìn mà ảo tưởng tan thành mây khói.

Thế giới này rốt cuộc là làm sao thế! Nhị Vũ, cậu là một nam thần có thể bình thường chút không! Tại sao lại cứ phải đuổi theo một con chó chứ!

Cố Tử Thần đỗ xe xong, đi về phía Tô Niên Niên, giống như đã quen với hình ảnh đáng yêu ngốc ngếch của Diệp Tinh Vũ rồi, nói với Tô Niên Niên: “ Đi thôi, chị Thanh Nhã đang đợi chúng ta rồi.”

Tô Niên Niên gật gật đầu: “ Vâng, chúng ta đi, em không quen tên ngốc đó, mau đi thôi!”

Hai người cùng đi vào bên trong, Diệp Tinh Vũ đang cong mông đuổi theo Nhục Bảo đột nhiên dừng lại, giữ chặt bác quản gia ở bên cạnh, hỏi: “ Bác, Niên Niên nhà cháu có phải đến rồi không? Cháu không nhìn nhầm chứ?”

Bác quản gia bị cậu túm chặt eo, kêu lên một tiếng: “ Đúng thế, còn cả Cố thiếu gia cũng đến rồi, ôi, Thiếu gia, cậu đi đâu thế.......”

Ông còn chưa nói xong, Diệp Tinh Vũ đã vui sướng chạy về hướng ngược lại, khi nhìn thấy bóng dáng Tô Niên Niên, ngọt ngào gọi: “ Niên Niên, mình nhớ cậu quá, cuối cùng cậu cũng đến thăm mình rồi!”

Cậu định lao đến ôm Tô Niên Niên một cái, ánh mắt Cố Tử Thần sắc lạnh liếc nhìn cậu, ý nói là: hoa đã có chủ, tránh xa tôi 10m!

Diệp Tinh Vũ ấm ức khịt khịt mũi, không cho ôm thì thôi, cậu còn có thể nói chuyện với Tô Niên Niên.

Thế là, cả đoạn đường, Diệp Tinh Vũ giống như con chim sẻ nhỏ vây quanh lấy Tô Niên Niên.

Đi vào trong phòng, không ngờ trong phòng khách không chỉ có một mình Diệp Thanh Nhã.

Một người đàn ông cao to khuôn mặt thanh tú ngồi đối diện với cô, trên bàn gỗ trước mặt được bày bộ trà tao nhã, anh ta điềm đậm ủ trà, pha trà, động tác nhẹ nhàng thanh thoát, động tác giơ tay cũng toát ra khí chất cao quý.

Tô Niên Niên sững người ở đó, không chắc chắn liền hỏi Cố Tử Thần: “ Đó là M.E sao?”

Cố Tử Thần hơi khựng người lại, chỉ là rất nhanh sau đó phản ứng lại, điềm tĩnh “ uh” một câu.

Ý thức có người đến, Cố Lý ngẩng mặt, mỉm cười với người vừa bước vào, nụ cười đó hoàn hảo giống như được luyện vô số lần trước gương vậy.

“ Tô Niên Niên, lại gặp nhau rồi.” Cố Lý cười rất đẹp, trong đáy mắt vẫn có nét lạnh nhạt.

Cố Tử Thần nhìn anh ta, trong ánh mắt cũng đầy băng giá.

Tô Niên Niên gật gật đầu, trong lòng vẫn không tránh được có chút kích động.

“ Diệp Tinh Vũ! Mày lại đuổi theo Nhục Bảo bắt nó ăn gì thế! Chị nói mày bao nhiêu lần rồi, Nhục Bảo là con trai của chị, nếu như mày mà ức hiếp nó, chị đuổi mày ra khỏi nhà đấy!” Diệp Thanh Nhã cao giọng dạy dỗ em trai.

Diệp Tinh Vũ cong môi nói: “ Chị, em rốt cuộc có phải em trai chị không, chị còn tốt với Nhục Bảo hơn cả em, ở cái nhà này em có còn chút địa vị nào không!”

“ Hừm, nhà chúng ta xếp theo thứ tự, em chắc chắn là xếp cuối cùng!” Diệp Thanh Nhã chẳng nể nang mà nói, trên thực tế rất yêu thương cậu em trai này, “ Không phải em nhớ đến Niên Niên bao nhiêu hôm rồi, Niên Niên đến mà em cũng không biết đường chơi với người ta à!”

Diệp Tinh Vũ cười ngốc ngếch, lại xấu hổ nói: “ làm gì có, chị, chị đừng nói linh tinh.” Còn sắc mặt đỏ ứng của cậu tự nhiên đã đủ bán đứng tất cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.