Vương Phi Bỏ Chạy, Vương Gia Như Hình Với Bóng

Chương 8




Thật quá lắm rồi! Có cần phải lòng dạ đen tối như thế không?

Diệp Thanh Nhã lắc đầu, “ Chị đồng tình với Niên Niên, có tên bạn trai đen tối như cậu, còn không bị cậu ăn tươi nuốt sống cho đến chết.”

Cố Tử Thần nhếch miệng, khóe mắt ánh lên ý cười.

“ Em sẽ đối tốt với cô ấy.” Cậu nhẹ nhàng nói.

Diệp Thanh Nhã sững người, cô lớn hơn Cố Tử Thần mấy tuổi, cũng biết thân thế của cậu. Những năm này, Cố Tử Thần giống như người cách biệt với thế giới vậy, lạnh lùng ngạo mạn, kiểu người không thích giao lưu với người khác, cô cũng chưa bao giờ nhìn thấy Cố Tử Thần biểu cảm lại ấm áp dịu dàng như thế.

Thì ra có người thật sự có thể mang đến cho cậu ấm áp, cho cậu dịu dàng.

Lại nhớ đến Cố Lí, trong lòng cô thầm xót xa.

Bưng tách trà vừa nãy Cố Lí pha, đã nguội cả rồi, nhưng cô vẫn uống hết.

Người đi trà nguội, vật cũng như người. Người mà cô không quên được, nhưng có thể ở khoảnh khắc nào đó, đã quên cô từ lâu rồi.

“ Chị Thanh Nhã, anh ta không phải người tốt, càng không phải người đáng để nhớ đến, chị cần gì phải đau khổ như thế.” Cố Tử Thần pha một tách trà khác, vẫn vẻ cao quý tao nhã, điềm đạm được toát ra từ cung cách pha trà.

“ Đạo lý chị đều hiểu, chỉ là.......chuyện tình cảm không phải đơn giản như thế, còn không bằng không hiểu, có lúc hồ đồ một lần cũng được.” Diệp Thanh Nhã thở dài, “ Nếu như em có lúc nào như thế, em sẽ hiểu.”

Cố Tử Thần không để ý nói: “ Em không phải anh ta, sẽ không để người khác đợi em hết năm này đến năm khác.”

Diệp Thanh Nhã cười gượng, không biết phải làm sao.

Hai người nói chuyện một lúc nữa, Diệp Tinh Vũ và Tô Niên Niên mới quay về.

Tô Niên Niên xách một giỏ hồng, toàn bộ đều là tên ngốc ngếch đáng yêu Diệp Tinh Vũ trèo lên cây hái cho cô, khiến cô không khỏi cảm kích.

“ Đã hái xong rồi, thế thì chúng ta về thôi, chị Thanh Nhã, hôm nay cảm ơn chị nhiều.” Cố Tử Thần khom lưng cảm ơn, kéo Tô Niên Niên rời đi.

Trên mặt Diệp Tinh Vũ còn có bụi vừa nãy trèo lên cây, lúc này không nỡ tạm biệt Tô Niên Niên: “ Niên Niên, trên đường cẩn thận nhé, còn nữa còn nữa, hồng mình hái cho cậu cậu nhất định phải ăn, rất ngon rất ngọt.”

“ Mình biết rồi, chị Thanh Nhã, Nhị Vũ, bọn em về đây. Hử,.... Cố Tử Thần, đừng có lôi áo em.......âm hồn không tan, thân hình cao cánh tay dài thì có gì tài ba chứ......” còn chưa nói xong với Diệp Tinh Vũ hai câu, Tô Niên Niên đã bị Cố Tử Thần kéo đi rồi.

Nhét Tô Niên Niên vào trong xe, Cố Tử Thần nheo mắt, nhắc nhở: “ Sau này tránh xa tất cả những sinh vật ấu trĩ đó ra, đặc biệt là tên Diệp Tinh Vũ đó.”

Tô Niên Niên bĩu môi: “ Cố Tử Thần, sao anh bạo lực thế, em với cậu ấy cũng chẳng có gì. Em còn chẳng nói anh tránh xa mấy fan háo sắc của anh thì thôi.”

Cố Tử Thần ép người lại gần, khoảng cách với cô chỉ còn vài cm.

“ Tô Niên Niên, em có anh là đủ rồi.”

Giọng nói đầy cám dỗ lập tức khiến Tô Niên Niên đỏ bừng mặt, cô lí nhí lẩm bẩm: “ Anh làm gì thế, tránh xa em chút.........”

“ Ha.......” Cố Tử Thần cười phá lên, vẻ mặt vôi tội giúp cô thắt dây an toàn, “ Anh đâu có định làm gì, ngược lại em, Tô Niên Niên, có phải có ý gì đen tối trong đầu không?”

“ Anh đi! Mau đi đi! Đừng để em nhìn thấy anh!” Tô Niên Niên ngại ngùng xấu hổ, mặt đỏ như con tôm luộc.

Cố Tử Thần khẽ cười, khởi động xe, còn không quên đùa cô: “ Chúng ta cùng đi, cùng về nhà.”

Tô Niên Niên nghiến răng nghiến lợi, thằng cha này trước đây không phải con người lạnh lùng băng giá sao! tại sao bây giờ lại biến thành kẻ sến sẩm như thế chứ! Quả thật giống như lên taobao mua đồ mà ông chủ phát hàng sai vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.