Hiện tại.. ở Milano, Italy...
" BOSS, Tần Gia đến cổng chính rồi, nói muốn bàn chính sự!" - Một nam nhân cao lớn, ước khoảng gần 2m, chậm rãi bước vào phòng. BOSS luôn luôn an tĩnh, dù cho bất cứ những chuyện lớn nhỏ gì đều có thể đối mặt một cách dễ dàng, anh ta là học được từ cách An tĩnh từ BOSS, cực kỳ hữu dụng. Dù là chuyện gì xảy ra đều có thể bình tĩnh mà giải quyết.
Hàn Tư Khắc, Boss của Tổ chức chuyên đào tạo Sát thủ danh tiếng nhất Italy, Ông là một tay lão luyện, đến mức những chuyện lớn nhỏ trong cả nước Italy ông đều có thể tự tiện nhúng tay vào.
Hàn Tư Khắc đứng dậy, cái vẻ thần thần bí bí của ông lại vẻ trầm trọng hơn, Thằng quý tử nhà ông lại gây chuyện rồi phải không.. Hay là con dâu gây chuyện? Mấy đứa nhỏ này.. những chuyện phiền phức đều gửi về cho ta gánh cả..
" Mời Ông ta vào, Tần Gia đã đến, chúng ta có tám cái mạng cũng không dám không tiếp." - Hàn Tư Khắc lên tiếng, Ông đương nhiên là biết Tần Gia lợi hại thế nào, Bọn Họ như là vật cấm kỵ mà những Gia tộc khác không dám động vào, vì tất cả bọn họ đều biết chuyện năm xưa, chỉ bằng Một thế lực của Tần Gia, Đồ Sát hơn 7 Gia Tộc Lớn có nhỏ có. Từ đó Tần Gia một lời cũng không cần nói, ngang nhiên bước lên ngôi Vương.
Nam nhân to lớn kia cúi đầu, lặng lẽ đi ra thông báo lời của BOSS. Thật an tĩnh ~ ( thanh niên có vấn đề về thần kinh về sự an tĩnh chầm chậm sải bước trong hành lang chứa đầy thiết bị công nghệ phòng chống trộm cao cấp ~)
" Tần Lão Đại, Mời vào Sảnh!" - Lệnh đã được truyền xuống, gia nhân cũng ko ai chậm trễ, nhanh chóng sắp xếp, Bọn họ ai ai cũng đều biết đó là Tần Gia, Tần Vương, BOSS không động nổi anh ta, bọn họ tự khắc cũng hiểu ra đều không thể động chạm đến thế lực này.. Bởi vì nếu đã động.. thì người chịu sự trừng phạt chính là gia đình bọn họ... thật ra kiểu này còn đáng sợ gấp vạn lần phải chịu đựng một mình.
Hôm nay cả Toà Nhà đều lên xuống, hại mọi người đều mệt lả.
------------
Tần Mặc thực ra lúc đầu không muốn xuất hiện tại đây, hắn hà cớ phải tốn sức đi gặp một tổ chức Sát thủ? Hắn thực ra có thể sai người giải quyết một cách nhanh chóng, nhưng hắn chính là không muốn, đây là cảm giác muốn được nuốt sạch sẽ. Có hai lý do, hắn cũng tự biết rằng hắn là thực sự vì lý do thứ hai để đến đây. Lam Khúc tuy không phải là người thân cốt thích của Hắn nhưng Hắn là vẫn nợ người ta một ân tình, Lam Gia giúp đỡ hắn năm đó, một đứa con trên trời rơi xuống của Tần Gia lên nắm ngôi vương, Hắc đạo đương nhiên xào xáo, gió bão không hẹn cùng kéo đến tìm Đứa nhỏ thần bí đó. Lam Khúc năm đó đích thân ra mặt giúp đỡ, cho dù là Bạch Đạo hay Hắc Đạo, ông ta vẫn có tiếng hơn người, Hắc đạo trên dưới cũng phải kính nể một phần.
Lý do thứ hai? Âu Dương Dương, Hắn có thể nói thích thú, không phải là Thích từ cái nhìn đầu tiên, càng không phải Yêu, chi bằng kết hợp lại, Hắn Yêu Thích? Thâm tâm hắn tự khắc biết rõ, hắn lí trí hơn bao giờ hết. Tần Mặc cười lạnh, hắn chưa bao giờ rất hưng phấn như thế, đương nhiên, hắn cũng không muốn bản thân mình cảm thấy như vậy. Hắn điên rồi, một từ có thể bao quát hắn những ngày qua... một nụ cười lại xuất hiện trên khuôn mặt tinh tế của Tần Mặc.
Nhị Gia và Tam Gia đi theo hắn đến Italy, hai người kia thực sự là được khai phá rồi!!! Lão Đại mỉm cười! Hơn nữa đây là lần thứ hai.! Tam Gia sợ hãi níu lấy tay áo Nhin Gia... Hắn sợ quá... Lão Đại của bọn họ đang MỈM CƯỜI?!
Nhị Gia nhíu mày, Anh nhìn lướt xuống Tam Gia:" Ngừng ngay biểu cảm đó cho tôi!"- Nhị Gia quát nhỏ Con cẩu ngu ngốc kia. Nhị Gia thật không thể tưởng tượng được trong Tần Gia lại xuất hiện một con người ngu ngốc như Tam Gia, nay lại có thêm một Âu Dương Dương... Tần Gia hùng mạnh mà hắn biết sẽ bị bọn ngu ngốc này hại cho rơi đến vực nào đây ....
---
Tần Mặc sải những bước chân dài rộng của hắn đi qua những hành lang của Tổ chức, Tần Vương xuất hiện, Tổ chức đương nhiên không để yên, Tần Lão Đại trực tiếp đến gặp BOS của bọn họ, không phải đã xảy ra chuyện chứ..?
" Tần Lão Đại, mời anh ngồi!" - Hàn Tư Khắc ngồi dựa vào ghế sô pha màu xám nghịt tựa như bản chất tinh anh của ông ta, hơn nữa người khác nhìn vào cũng không nhìn ra trên mặt của Hàn Tư Khắc có tý hoang nghênh nào.
Tần Mặc ngồi xuống một chiếc ghế sô pha đơn cũng màu xám như Hàn Tư Khắc, dù đây không phải là địa bàn của Hắn nhưng khí chất của chính Hắn đã áp đảo nơi này, đây là nên nói KHÔNG NÊN làm hắn phật lòng, nếu không hậu quả sẽ tự tìm đến.
Tần Mặc bắt đầu nói trước, hắn hiện tại là không có kiên nhẫn:" Lam Khúc, tôi có thể trả gấp mười số tiền người đó trả cho ông, Thậm chí có thể giúp đỡ Tổ chức của ông nâng lên một tầm cao mới, tôi chỉ sẽ đứng đằng sau nâng ông lên, mọi người đương nhiên sẽ không động chạm đến ông , chỉ cần cho tôi biết danh tánh của người đó. Thứ Hai, Tôi muốn Âu Dương Dương, với cô ta, hãy nói bao nhiêu con số, tôi đều có thể đổi lấy cô ta."
Hàn Tư Khắc giật mình, về vấn đề của Lam Khúc, ông ta đương nhiên biết Tần Mặc sẽ vì chuyện này mà đến giao dịch, nhưng về vấn đề thứ hai... ông ta có chút bất ngờ:" Âu Dương Dương? Anh muốn con bé? Nhưng tại sao? "
" Tôi không muốn nhiều lời, Giao Dịch hay không, đều do Ông, quyết định đi!"
----——-———
Oke chương này hơi ngắn nhưng tui cũng cạn ý tưởng rồi ?
Truyện Nhỏ về Lâm ~
Cậu Quý Tử Lâm Lâm hôm nay đến trường rất chăm chỉ, bài kiểm tra đều được điểm tuyệt đối ~
Hơn một tháng nay Ba Ba của Cậu đều không thấy ở Tổ chức, Càng không thấy ở nhà, cậu Quý tử nào đó liền hậm hực đi chơi với chó ~
Ngay sau đó người hầu nhỏ liền báo tin Ba Ba của cậu đã cập bến về nhà, lôi cậu cùng con chó đi đến chỗ BOSS. Cậu Chủ nhỏ Lâm mặt ngơ ngác nhìn ông bố già ẳm trên tay là một cô bé khoảng 4 tuổi, trên người đầy những vết bầm tím lẫn xẹo lộ ra trên đôi chân nhỏ xíu...
Cô bé đang ngủ, đôi má hồng hồng làm khuôn mặt xơ xác đã trở nên cực kỳ đáng yêu... Cậu nhỏ Lâm đứng trân ra một hồi... không nhẽ cậu có em gái thất lạc? Con của bà con, OMG, OMG?? Em Gái Thất Lạc!!!!?
Cậu chủ nhỏ Lâm chạy đến BaBa cùng em bé nhỏ:" Ba Ba, Em Gái Thất Lạc?"
Hàn Tư Khắc phụt cười ha hả, cậu con trai của ông thật quá hài hước rồi!:" Sau này con sẽ chăm Sóc Dương Dương chứ?" - Ông vỗ đầu Cậu nhỏ Kia...
Cậu nhỏ Lâm kêu á úi đâu rồi lại nhìn Em bé... nó là Dương Dương... cái tên thật khó kêu... Cậu nhỏ kia lại gật đầu lia lịa:" Sẽ bảo vệ! Nhất định!!"
Cậu chủ nhỏ buông một lời Nhất Định, sau này.. cậu đương nhiên nói được làm được!