Vương Phi Bé Con Của Ta, Nàng Chớ Có Khùng

Chương 27: Chap 27




Cứ như vậy ba ngày đã trôi qua, thủ hạ của Sở Vương Kê Kiện cũng xuất hiện.

Cuộc sống ở trên thuyền giữa biển khơi của các nàng, mặc dù Kê Kiện không có thường xuyên đến xem, nhưng vẫn có thuộc hạ đem tình huống của bên này bẩm báo cho hắn.

Những tin tức này, khiến cho hắn đủ thõa mãn và hài lòng, Tiểu công chúa mười hai tuổi của Vân Phượng quốc, là một nha đầu thông minh, xem ra chủ tử đem nàng mang qua đây là một quyết định đúng đắn.

“Cửu công chúa, phía trước chính là kinh đô An Giáng thành của Thiên Vận hoàng triều, đợi một lúc thuyền lớn cặp bờ sẽ có xe ngựa đưa các ngươi đi đến chỗ của mình.”

Phượng Lan Dạ sắc mặt bình tĩnh gật đầu, hiện tại thân phận của mình là nô lệ mất nước, bọn họ làm sao an bài thì nàng sẽ nhận như thế, bất quá đợi đến khi nàng đem Huyền Thiên tâm pháp tu luyện thành công, vậy thì miễn luận bàn những việc của nàng.

Hoa Ngạc ở bên cạnh không nhịn được khẩn trương hỏi tới: “Kê thị vệ, các ngươi muốn đem chúng ta ném tới nơi nào chứ?”

“Nô nhai.” (Đường phố của nô lệ)

Kê Kiện nói xong liền quay đầu đi ra ngoài, phía sau Hoa Ngạc bất an nhìn Phượng Lan Dạ, chỉ thấy công chúa bình tĩnh sửa sang lại dáng vẻ của mình, không để cho có nửa điểm không thỏa đáng, ánh mắt của nàng có thể trấn an lòng người cực điểm, Hoa Ngạc cuối cùng cũng bình tĩnh một chút, nhưng mà vẫn có chút sợ.

“Công chúa, đó là cái chỗ nào đây? Có phải là thanh lâu sở quán hay không?”

Phượng Lan Dạ ngửng đầu lên quét mắt nhìn nàng một cái, nhưng ngay sau đó lại cúi đầu nhẹ phủi y phục, ngạo mạn mở miệng.

“Không có chuyện gì, ngươi đừng lo lắng, chắc là đường phố để cho vong quốc nô ở lại.”

Từ cái tên của nó cũng có thể hiểu được, nô nhai, đấy là nơi để cho những người mất nước ở lại.

“À”

Chỉ cần không phải xóm cô đầu là tốt rồi, các nàng mặc dù là vong quốc nô, nhưng công chúa là thân thể ngàn vàng , có thể nào lại bị cái loại khuất nhục này đây? Hoa Ngạc giúp Phượng Lan Dạ ngồi vào trước bàn trang điểm, chảy đầu và xử lý tóc cho nàng, vấn một kiểu tóc đơn giản cho công chúa, rồi cắm hai cây trâm linh lung lên, cả người thanh tươi xinh đẹp dù không có thêm món trang sức nào khác nữa.

Mặc trên người một bộ quần áo màu ngà, kiểu dáng đơn giản chắc chắn, vải vóc thô lậu, nhưng các nàng bây giờ còn có cái tư cách gì để mà xa hoa.

Cũng may công chúa không so đo, cũng không có kêu khổ, Hoa Ngạc trong lòng cuối cùng cũng có một chút kiên định.

Thuyền lớn rất nhanh cập bờ, bên bờ ngựa xe tấp nập, dòng người như nước thủy triều, xe ngựa xa hoa đứng thành hàng thẳng tắp.

Sở Vương Nam Cung Liệt đã sớm được người đón đi, Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc bị dẫn lên bờ, cách đó không xa có một chiếc xe ngựa đơn giản.

Lúc hai người đi qua boong tàu, binh sĩ dọc theo bờ từ trên xuống dưới, thỉnh thoảng huýt gió, huýt sáo, vỗ tay cười cợt.

Ai cũng biết hai nữ nhân này, một người là Tiểu công chúa của Vân Phượng quốc, một người là nô tỳ, lớn lên cũng rất xinh đẹp, bất quá Thiên Vận hoàng triều trị quân cực kỳ nghiêm, đối với nô lệ bị mang về cũng không quá hà khắc, nên đã nghiêm cấm binh lính xâm phạm những nô lệ mất nước này.

Phượng Lan Dạ một đường thản nhiên đi xuyên qua, đối với con người cùng sự việc quanh mình, nàng hờ hững không nhìn.

Nhưng Hoa Ngạc thì rất khẩn trương vươn tay nắm lấy nàng, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh, khom lưng xuống đi theo phía sau bóng dáng nho nhỏ của Phượng Lan Dạ, một đường chạy thẳng tới chiếc xe ngựa kia.

Hai người lên xe ngựa, liền có một gã thị vệ đánh xe đưa các nàng rời đi.

Phía sau, nổ ra vô số tiếng cười châm biếm, thanh âm của nó toàn bộ bị ném vào không khí.

Trên xe, Hoa Ngạc ngửng đầu lên, xoa xoa tay bất an, cho tới bây giờ, nàng vẫn rất khẩn trương, vừa nghĩ tới những nam nhân kia với đôi mắt ánh lên tia sáng dâm ô, nàng liền không nhịn được thân thể run rẩy, trong mắt có ngấn lệ sợ hãi.

Phượng Lan Dạ bình tĩnh nhìn nàng, chậm rãi mở miệng.

“Ngươi phải tập cho mình có thói quen với những ánh mắt như vậy, sau này e rằng sẽ thường xuyên nhìn thấy những ánh mắt này.”

Nàng nói xong vén rèm nhìn ra bên ngoài, đường phố cổ đại nàng còn không có nhìn thấy bao giờ, sống ở đâu thì yên ở đấy, tốt nhất cũng nên ngắm nghía một chút.

Hai bên đường phố, các vật thể kiến trúc không cao, tối đa cũng được hai ba tầng, phần lớn cửa hàng đều là một tầng, chiêu bài rực rỡ muôn màu ở hai bên đường phố, trên đường, có ca hát ngâm thơ, có xiếc ảo thuật, có bán đồ ăn vặt, cũng có tiếng la hét của người bán rong, bán phấn son bột nước, tóm lại phi thường náo nhiệt.

Phượng Lan Dạ nhìn một hồi thì buông rèm xuống, Hoa Ngạc đã đỡ hơn nên nhìn công chúa.

“Công chúa, sau này chúng ta phải cẩn thận một chút.”

Phượng Lan Dạ gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, mặc cho xe ngựa đem hai người các nàng kéo qua con đường chật chội, phồn hoa nhất khu vực, hướng đường phố vắng vẻ hơn mà đi.

Nô nhai, tên đã nói lên ý nghĩa, người ngụ ở chỗ này, tất cả đều là nô lệ vong quốc, hoặc là con tin ….

Xe ngựa rốt cục cũng ngừng lại, Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc xuống xe, đứng ở trước cái cửa thấp bé, nhìn vào thấy một cái sân trống rỗng thứ gì cũng không có, bên trong nó có ba gian phòng song song, mặc dù không có ngã trái ngã phải, nhưng cũng đã loang lổ suy tàn rồi, trên nền đất trong viện tro bụi rơi đầy xuống, trên đất còn có cả cành lá khô.

Thị vệ đánh xe, giảm thấp thanh âm xuống mở miệng.

“Nếu cần cái gì, có thể âm thầm đi tìm Sở Vương điện hạ.”

Phượng Lan Dạ nhướng lông mài một chút, giống như không nghe thấy, nhấc chân đi vào, thật ra thì chỉ nhìn một cái, nàng liền thích nơi này, mặc dù tất cả đều đổ nát suy tàn , nhưng là một nơi riêng biệt, các nàng muốn làm việc gì cũng dễ dàng hơn nhiều lắm.

Hai người mới vừa sải bước lên thềm đá, phu xe ngựa cũng lập tức đánh xe rời đi.

Chợt nghe một đạo tiếng cười to đầy mê hoặc truyền qua đây, Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc dừng bước nhìn qua.

Chỉ thấy kế bên không xa trước cửa viện, một cô gái đang nghiêng người, nàng ta mặc một thân váy áo mỏng màu hồng, tóc đen như mực, được vấn thành từng lọn tóc uốn lượn rời rạc, một cành ngọc trâm cài nghiên một bên, từ rất xa nhìn lại, cả người giống như một vầng mây đỏ diễm lệ vô cùng.

Chỉ tiếc là ở nơi môi trường này lại có kiểu dáng như vậy, Phượng Lan Dạ khóe môi kéo nhẹ một chút, chuẩn bị đi vào nhà, không muốn gặp cái người vừa gọi các nàng lại.

“Uy, mọi người sau này là hàng xóm rồi, các ngươi tên gọi là gì?”

Phượng Lan Dạ nhíu mày, nàng không thích cùng người xa lạ giao thiệp với nhau, cho nên không thèm quan tâm để ý đến, nhấc chân lên liền đi vào trong, phía sau thanh âm kia có chút thẹn quá thành giận, lớn lối kêu lên.

“Kênh cái gì mà kênh, không phải là công chúa mất nước sao? Thủ đô bị diệt, còn ngông cuồng, ta Vụ Tiễn so với các ngươi mạnh hơn nhiều, quốc gia của ta hoàn hảo vẫn còn tốt ở đây?”

Nàng tự nhiên ở bên ngoài nổi dóa, đáng tiếc không ai để ý tới nàng.

Phượng Lan Dạ đi vào phòng, ý bảo Hoa Ngạc đóng cửa lại, đúng lúc nghe được thanh âm lanh lảnh khắc bạc càm ràm kia, hai người đi qua một cái sân vừa phải và một hành lang u tối, đi vào tận cùng bên trong có ba gian phòng ốc đồng thời xem xét một phen, phòng ốc mặc dù cũ, nhưng bên trong vẫn còn có một chút vật dụng trong nhà đã từng dùng qua, ngay cả phòng bếp cũng rất đầy đủ, bàn ăn và chén dĩa cũng có một ít, nhưng mà kế tiếp chi phí sinh hoạt phải làm sao bây giờ?

Phượng Lan Dạ nhíu lông mài, mặc dù nàng lúc trước đeo một chút đồ trang sức, có thể duy trì một thời gian ngắn, nhưng không thể lâu dài, xem ra các nàng phải nghĩ biện pháp kiếm bạc mới được.

Trước mắt phải đem phải đem trong ngoài quét dọn một lần, Phượng Lan Dạ nghĩ đến liền làm, lập tức phân phó Hoa Ngạc, hai người cùng đi ra cửa sửa sang lại sân, ai biết trên tường cao trong sân có một người đang ngồi nghênh ngang, chính là nữ nhân khi nãy ở trước cửa quở trách các nàng, tên gọi là Vụ Tiễn.

Vừa nhìn thấy hai người các nàng xuất hiện, liền mặt lạnh kêu lên.

“Uy, có người như các ngươi vậy hay sao? Chúng ta sau này sẽ là hàng xóm, tại sao lại không để ý tới ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.