Bữa ăn thân mật trong văn phòng làm trong lòng hai người cảm thấy rất cảm kích .
Trước khi Trương Nhất Phàm đến, một số người đã thăm dò về lai lịch bí thư Thành ủy trẻ tuổi này, bọn họ nằm mơ cũng không ngờ rằng Trương Nhất Phàm lại đến và làm Bí thư Thành ủy ở Lâm Vĩnh này.
Chức Bí thư Thành ủy thành phố Lâm Vĩnh này không phải là dễ làm, rất nhiều ngườicó cảm nhận sâu sắc. Cho nên, những người đã từng làm ở vị trí này đều có chung một nguyên tắc là không mong lập công chỉ mong không quá đáng.
Nắm quyền quản lý chín huyện và hai khu của một thành phố lớn mà thu nhập lại thấp hơn người ta. Một huyện mà có thu nhập như vậy thì thử hỏi làm sao mà phát triển được? Có thể giải quyết vấn đề ấm no của khu vực thôi cũng đã là một việc rất tốt rồi.
Thành phố Lâm Vĩnh không có chiến tích gì nổi bật, cho nên rất nhiều cán bộ leo lên đến chức này thì con đường chính trị của họ cũng kết thúc, khó có thể tiến thêm nữa.
Mà Tỉnh ủy mỗi lần điều người về thì những lãnh đạo vùng địa khu Lâm Vĩnh này đều là những người không có máu mặt gì cả, đã vậy lại còn không nghe lời khuyên can của mọi người để giải quyết. Ngày xưa đây là vùng đất đi đày.
Sự xuất hiện của Trương Nhất Phàm có mang lại hy vọng mới cho bọn họ hay không? Đây chính là mối quan tâm lớn nhất của Chu Bân và Dương Lăng Vân. Hai người ăn cơm cùng Bí thư Trương trong văn phòng, nhìn thấy đống hồ sơ chất đầy trong văn phòng Bí thư, hai người biết rằng hắn đang nghiên cứu một số vấn đề mà Lâm Vĩnh đang phải đối mặt.
Ra khỏi văn phòng Bí thư, Dương Lăng Vân nói:
- Chủ nhiệm Chu này, Bí thư Trương một mình đến thành phố Lâm Vĩnh này, cuộc sống mới còn nhiều bỡ ngỡ mà không có ai chăm sóc, cậu là Chánh văn phòng nên xem xét vấn đề này nhé.
Chu Bân nói:
- Bí thư Trương tạm thời ở nhà khách Lâm Vĩnh, tôi sẽ sắp xếp một nhân viên phục vụ lanh lợi một chút.
Dương Lăng Vân nói:
- Lãnh đạo mà cứ ở mãi nhà khách cũng không ổn. Gần đây phải để ý xem bên Thành ủy còn phòng không, ở nhà khách thì không có cảm giác giống như ở nhà. Nhỡ mà người nhà của Bí thư Trương đến đây thì sẽ tính thế nào?
Chu Bân nghĩ cũng phải:
- Vậy để tôi thu xếp.
Lúc hết giờ làm ngày thứ ba, trong lúc Trương Nhất Phàm đang thương lượng về việc tìm thư ký với Dương Lăng Vân thì Chu Bân đứng đợi bên ngoài.
- Ứng viên cho vị trí thư ký cậu xem xét một chút, đến lúc đó tôi sẽ phỏng vấn.
Dương Lăng Vân vội vàng gật đầu:
- Việc này tôi sẽ thực hiện ngay.
Bên phòng Thư ký vốn có vài người có thể lựa chọn nhưng Trương Nhất Phàm xem hồ sơ của bọn họ vừa lúc đi qua phòng thư ký thấy họ ngồi đó nói chuyện phiếm cười nói ha hả, không nghiêm túc . Trương Nhất Phàm ghét nhất tính cách đó của thư ký nên gạt hết đi.
Môi trường như thế này, e chừng khó có thể đào tạo ra người tài, nên hắn quyết định sẽ đăng thông báo tuyển dụng một thư ký chuyên trách. Nghĩ đến việc lựa chọn thư ký chuyên trách làm hắn nhớ đến Lý Hồng. Hồi đó phòng thư ký ở Ủy ban nhân dân thành phố Song Giang toàn là nam giới, mà không ai phù hợp với tiêu chuẩn của Lý Hồng, sau đó không hiểu duyên nợ thế nào mà lại nhằm trúng Lâm Uyên.
Có lẽ mình và Lâm Uyên vốn là không có duyên với nhau. Lúc Lâm Uyên đến thì Trương Nhất Phàm lại đi. Bởi vậy làm Lâm Uyên tức đến mấy hôm không ngủ ngon giấc.
Hai người giống như mặt trăng và mặt trời vậy không bao giờ có giao điểm cả.
Chọn thư ký quả thực là có chút khó khăn Trương Nhất Phàm đặt ra yêu cầu với thư ký cũng cao, khá giống với Lý Hồng. Nhưng cái quan trọng nhất với hắn là nhân phẩm, bản thân cũng đi lên từ thư ký nên theo hắn năng lực và nhân phẩm của thư ký đều quan trọng như nhau.
Dương Lăng Vân xác nhận xong yêu cầu chọn thư ký của Bí thư Trương liền vội vàng cáo từ.
Sau khi Dương Lăng Vân ra khỏi thì Chu Bân đi vào:
- Bí thư Trương, Thành ủy có một căn hộ mới trang hoàng xong, đây là chìa khóa.
Chu Bân cung kính đưa chìa khóa cho Trương Nhất Phàm, hắn gật đầu:
- Để đó đi.
Năm cái chìa mới toanh sáng loáng trên bàn trong văn phòng, Trương Nhất Phàm hoàn toàn không chú ý là số khóa này đã thiếu một cái.
Chu Bân xin chỉ thị Bí thư Trương rồi nói:
- Bí thư Trương nếu có gì dặn dò thì gọi Chu Bân lúc nào là y có mặt ngay lúc đấy.
- Ừ
Trương Nhất Phàm gật đâu, Chu Bân liền lui ra.
Vài ngày nay bận nghiên cứu tình hình thành phố Lâm Vĩnh. Trương Nhất Phàm không chú ý lắm đến hành vi của Chu Bân và Dương Lăng Vân. Hai người biểu hiện rất trung thành. Sau khi Chu Bân đi rồi hắn mới đột nhiên nghĩ tới việc này.
Đây là hiện tượng khá kỳ lạ. Trương Nhất Phàm đã làm ở Đông Lâm và Song Giang lâu như vậy rồi mà chưa từng gặp một cấp dưới nào ân cần đến thế. Giờ đây hồi tưởng lại liệu Chu Bân và Dương Lăng Vân có nhiệt tình quá không khiến hắn có cảm giác ưu việt kỳ lạ.
Mấy ngày nay, Trương Nhất Phàm liên tục gặp gỡ một số quan chức cán bộ nhưng hắn vẫn chưa quen với tình hình ở Lâm Vĩnh nên biểu hiện khá cẩn thận, phần lớn mọi việc vẫn do Phó Bí thư tạm thời xử lý.
Cho nên, không khí thành phố Lâm Vĩnh vẫn giống như xưa không có chút áp lực gì cả. Rất nhiều người bàn luận sau lưng, rằng chẳng biết khi nào thì quan mới nhận chức mới phát huy vai trò. Bọn họ hy vọng Trương Nhất Phàm có thể đứng vững đồng thời cũng mong duy trì tình trạng hiện tại.
Trương Nhất Phàm ngồi trong văn phòng nghiên cứu tài liệu một tuần liền, chủ yếu là nghiêu cứu vị trí địa lý của địa khu Lâm Vĩnh, phân tích triển vọng phát triển của nó. Thứ hai là hắn đang xem xét vấn đề nhân sự ở một số bộ phận quan trọng. Hắn đã làm một cuộc điều tra tỉ mỉ về thân thế các cán bộ hiện đang giữ chức vụ quan trọng tại thành phố Lâm Vĩnh.
Cuộc điều tra này đương nhiên là bắt đầu trên giấy tờ, trong hồ sơ có thể phản ánh khá nhiều vấn đề. Một số cán bộ cấp một hắn đã xem qua rồi, còn một số ủy viên thường vụ quan trọng ở các địa phương hắn cũng đã có những hiểu biết nhất định.
Cứ như vậy, thế mà đã một tuần trôi qua.
Cuối tuần, Lý Hồng gọi điện đến, Trương Nhất Phàm có chút ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của cô. Hắn nghĩ không thông. Một cô gái lạnh lùng xinh đẹp như Lý Hồng lại có thể chủ động gọi điện cho hắn, thật là hiếm có.
Mà Lý Hồng hỏi toàn là những vấn đề rất bình thường, đều liên quan đến công việc thường nhật của Trương Nhất Phàm khi đến nhận chức ở Lâm Vĩnh. Còn về đời sống riêng thì Lý Hồng không hề đề cập tới bởi vì đó không phải là việc cô quan tâm.
Trong lòng Lý Hồng đang ngầm so sánh mình với hắn, nếu bản thân cô rơi vào hoàn cảnh ấy thì cô sẽ phải đối diện với những vấn đề ấy như thế nào?
Lý Hồng rất dứt khoát, nói chuyện cũng rất thẳng. Hai người nói chưa đầy mười phút thì xong. Trương Nhất Phàm đang chuẩn bị ra về thì phát hiện ra chùm chìa khóa trên bàn.
Ba ngày trước, Chu Bân đưa chìa khóa cho hắn nhưng do bản thân quá chăm chú đến mức chưa có thời gian đi xem phòng. Nhớ ra ngày mai Đổng Tiểu Phàm sẽ xuống thăm, hắn liền cầm lấy chìa khóa quyết định đi xem căn phòng mà Chu Bân chuẩn bị cho mình.
Một cú điện thoại, Chu Bân liền lập tức có mặt:
- Bí thư Trương
- Đi thôi, đi xem phòng.
Chu Bân vẫn còn đang rất phiền muộn bản thân phải vất vả lắm mới sắp xếp được phòng ở này thế mà mấy ngày liền Bí thư Trương chẳng có động tĩnh gì cả. Phải chăng hắn không hài lòng với sắp xếp của mình?
Đang lo lắng suy nghĩ về việc này thì Trương Nhất Phàm gọi điện đến, Chu Bân liền chạy ngay tới. Hai người cùng nhau đến khu nhà góp vốn mới xây xong vào năm ngoái của Thành ủy. Phòng mà anh sắp xếp cho hắn ở trên tầng ba.
Tầng này có thể nói là tốt nhất rồi, không cao cũng không thấp, ánh sáng vừa đủ.
Thành phố Lâm Vĩnh và Song Giang không giống nhau, rất ít khi có thang máy. Cả tòa nhà có bảy tầng, khi hai người leo đến tầng ba, Trương Nhất Phàm đang định tìm khóa mở cửa thì thấy Chu Bân gõ gõ vào cửa chống trộm thì cửa phòng liền mở ra. Một cô gái khá xinh đẹp mỉm cười đứng ở cửa.
- Chủ nhiệm Chu!
Trương Nhất Phàm ngẩn người ra, không phải là sắp xếp phòng ở cho mình à sai lại có một cô gái từ đâu chui ra thế này. Cô này chắc chắn chưa đến hai mươi hai tuổi, đôi mắt to tròn, kết tóc đuôi sam, nụ cười ngọt ngào làm cho người ta có cảm giác khá thân thiết.
- Thế này là sao?
Trương Nhất Phàm đứng ở cửa đánh giá cô gái này, dường như có chút ngây ngô, dáng vẻ tri thức.
Chu Bân cười nói:
- Bí thư Trương đây là giúp việc chuyên dụng của anh. Một mình anh ở Lâm Vĩnh dù sao cũng phải có người chăm sóc. Cô ấy sẽ giặt quần áo, dọn dẹp vệ sinh. Cô ấy tên là Thôi Hồng Anh, sinh viên đại học truyền hình.
Trương Nhất Phàm không nói gì, đi thẳng vào phòng xem xét một lượt, trong phòng còn lưu lại mùi hương nhẹ do mới được trang hoàng. Đây là một căn hộ gồm bốn phòng ngủ hai phòng khách, trang hoàng tầm trung, thiết bị điện trong phòng đều mới được lắp đặt thêm.
Việc dọn dẹp vệ sinh trong phòng được làm khá tốt, không có tí bụi nào, sô pha, bàn chà, sạch sẽ gọn gàng làm cho người ta có cảm giác khá ấm áp thoải mái. Trương Nhất Phàm khá hài lòng với sắp đặt của Chu Bân chỉ là cô gái đang đứng trước mặt đây làm hắn thấy thiếu tự nhiên.
Mặc dù căn phòng được như thế này đều là do công sức của cô. Trương Nhất Phàm cũng không có ý định thu nhận cô bảo mẫu sinh viên này. Sau khi đi ra khỏi phòng, Trương Nhất Phàm ngồi trong xe nói với Chu Bân:
- Tôi sẽ tạm thời ở đây vậy nhưng cậu phải cho cô bảo mẫu kia nghỉ việc đi.
Chu Bân nghe thấy thế trong lòng có chút lo lắng. Bí thư Trương không có hứng thú với Thôi Hồng Anh. Đây là công sức mà gã bỏ vài ngày nay chọn lựa kỹ càng ở đại học truyền hình. Bởi vì hoàn cảnh của Thôi Hồng Anh khó khăn muốn đi làm thêm và điều kiện cô khá tốt, nên Chu Bân liền chọn cô.
Chu Bân còn hứa hẹn nếu Thôi Hồng Anh làm tốt công việc bảo mẫu này thì đợi lúc cô ra trường sẽ tìm cho cô một công việc ở thành phố. Đối với Thôi Hồng Anh mà nói thì đây chẳng khác nào cái bánh từ trên trời rơi xuống nên cô đồng ý ngay.
Chẳng ngờ Bí thư Trương lại không hài lòng với cô bảo mẫu này. Chu Bân có chút khó hiểu. Cô bé Thôi Hồng Anh này dù là vóc dáng hay tướng mạo đều vào loại thượng hạng hơn nữa còn là sinh viên, Bí thư Trương cũng yêu cầu cao quá cơ.
Chu Bân khá đau đầu với vấn đề chọn bảo mẫu cho Bí thư Trương.
Khái niệm bảo mẫu với Chu Bân đã không còn dừng lại ở việc nấu ăn, giặt quần áo, tố chất của bảo mẫu cũng rất quan trọng đặc biệt là tướng mạo và giọng nói. Bởi vì bảo mẫu nhiều khi còn giúp lãnh đạo đối nhân xử thế vậy. Anh đã từng đi đến thăm nhà một lãnh đạo, không ngờ lúc mở cửa ra thì một con sư tử cái hình người quái thú xông ra.
Nhìn thấy bảo mẫu như vậy, lúc ấy Chu Bân liền cảm thấy rất chán. Vì Chu Bân là Chánh văn phòng nhiều lúc cũng phải giúp lãnh đạo giải quyết một số việc riêng. Từ sau lần đó Chu Bân liền ý thức sâu sắc rằng bảo mẫu nhất định phải cho người ta nhìn có cảm giác dễ chịu.
Bảo mẫu xấu mặc dù có thể làm yên lòng vợ nhưng bản thân và khách khứa lại không thoải mái. Lần này để chọ bảo mẫu cho Bí thư Trương anh đã nâng cao yêu cầu lên một chút nữa, khó khăn lắm mới tìm được một học sinh vừa học vừa làm như Thôi Hồng Anh.
Chẳng ngờ lãnh đạo lại không đồng ý làm anh hơi lúng túng.