Vương Phi Áp Đảo Vương Gia

Chương 13: Anh hùng –mĩ nhân- thủ phạm?




Giọng nói ma quỷ vừa dứt, Doãn Doãn Băng Dao liền cảm thấy đỉnh đầu đau nhói.

Bàn tay của anh ta luồn vào trong tóc cô giật mạnh, kéo cô đến bên sofa.

Sự phản kháng của cô, đã chọc Ngự Giao hoàn toàn tức giận.

Chân phải cô va vào một góc bàn, cảm giác đau nhói tim từ phía dưới chân lan ra toàn thân. Bị kéo vào bên trong, ly rượu đặt trên bàn rơi bộp xuống mặt thảm mềm mại dưới đất, khiến eo cô có một vết cứa. Cô ngã nhào xuống mặt bàn lạnh lẽo, mặc dù không còn sức lực phản kháng, nhưng cô sẽ không vì vậy mà khuất phục.

Doãn Băng Dao là một người dám yêu dám hận. Nếu như đã lựa chọn yêu một người, vậy cô sẽ một lòng một dạ yêu thương người đó, nhưng nếu cô đã hận một người, cô sẽ không tiếc sức lực oán hận người đó cả đời.

Giống như hận bố mình. Cô sẽ không lên tiếng cầu xin bố mình.

Vào lúc này cũng giống như vậy, cô sẽ không bao giờ lên tiếng cầu xin Ngự Giao.

“Buông tôi ra! Cho dù anh đã cứu mạng hai chị em chúng tôi, nhưng anh không có quyền đối xử với tôi như vậy.” Cô vẫn cố gắng phản kháng.

Trong lòng phẫn nộ, vì bản thân từng ngu ngốc cho rằng anh ta có một chút tình cảm với cô.

Cho tới giờ phút này, cô mới nhìn rõ sự thật. Thì ra cô chỉ là một người trong vô số những người phụ nữ của anh ta, thì ta cô chỉ là một công cụ giải quyết nhu cầu sinh lý của anh ta.

Thì ra, anh ta không bao giờ yêu thương bất kỳ người nào...

Như vậy thì cô cũng không cần thiết phải tiếp tục ở lại nơi này.

Cho dù rời khỏi nhà họ Thẩm đối mặt với lão già người Đài Loan, cho dù phải chết, cô cũng không muốn làm một con rối.

Một bàn tay của Ngự Giao, kéo hai tay cô ra phía sau lưng, nắm chặt không để cho cô giẫy giụa.

Nhưng chân cô vẫn không ngừng giẫy giụa, dùng hết sức đá, như muốn đá văng người đàn ông trước mặt ra.

“Khốn kiếp” Ngự Giao nhỏ giọng quát, bóp chặt chổ cô, “Sự phản kháng của cô khiến tôi rất kinh ngạc!”

Ngay từ đầu khi nhìn thấy cô, nhìn vẻ ngoài lặng lẽ và yếu đuối của cô, đôi mắt lại ánh lên sự mạnh mẽ kiên cường, nhưng anh không ngờ sau khi nhìn thấy anh ân ái thân mật cùng người phụ nữ khác, cô lại phản kháng dữ dội như vậy.

Bàn tay đặt trên cổ cô, cũng không dùng quá nhiều lực, anh chỉ muốn dọa người phụ nữ quật cường này.

“Không được giãy giụa nữa, nếu không, tôi chỉ cần dùng lực mạnh một chút, cô sẽ chết ngay lập tức” Anh nhỏ giọng nói.

Doãn Băng Dao căm tức nhìn anh, cảm giác đau đớn dưới chân, khiến cơ thể cô hơi run rẩy, cắn chặt răng nhìn thẳng vào mắt người đàn ông trước mặt không chút sợ hãi.

“Được, cô không sợ chết phải không, vậy em trai cô thì sao? Không phải cô rất thương cậu ta sao?”

Doãn Băng Dao ngẩn người, Lăng Diệc...

Doãn Lăng Diệc là động lực sống duy nhất của cô trên cõi đời này.

Nhìn cô ngoan ngoãn không giãy giụa nữa, anh buông bàn tay trên cổ ra, di chuyển đến bầu ngực căng tròn của cô, xoa nắn bầu ngực mềm mại dùng sức vân vê nhào nặn, giống như trừng phạt sự phản kháng vừa rồi của cô.

Doãn Băng Dao nhắm chặt mặt, hàng lộ mi run lên nhè nhẹ, hai hàng lệ chảy xuống từ khóe mắt.

Khóe miệng ma quỷ của Ngự Giao khẽ nhếch lên hưởng thụ cảm giác sung sướng khi thấy cô khổ sở đau đớn.

Toạc.....

Tiếng quần áo bị xé rách.

Tay anh ta khẽ dùng sức, xét rách bộ quần áo trên người cô...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.