Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi

Chương 11




Niềm vui của mẹ, nụ cười của bố, sự tán thưởng của họ hàng… tất cả khiến Thiên Trần lầm tưởng, không có tình yêu, cuộc sống vẫn thoải mái.

Thành phố A dự định xây một kiến trúc biểu tượng cao hơn một trăm mét, mô hình thiết kế sẽ ra mắt công chúng trong cuộc họp báo hôm nay. Thiên Trần đi phỏng vấn, bất ngờ phát hiện Viện trưởng Viện thiết kế, Trương Lão cũng có mặt, liền đi đến chào. Trương Lão là kiến trúc sư thiết kế kiến trúc biểu tượng đó, là bạn thân của bố mẹ Thiên Trần, có thể nói ông chứng kiến Thiên Trần lớn lên.

Thiên Trần phỏng vấn làm ông rất vui, mới được hai câu, ông đã gọi: “A Dương! Đến đây!”.

Thiên Trần giật mình, đưa mắt nhìn ra, một chàng trẻ tuổi mặt sáng sủa rất bảnh trai đi đến: “Chào thầy!”.

“Thiên Trần, A Dương là học trò của bác, rất có năng lực, thiết kế lần này chủ yếu là ý tưởng của A Dương, cháu nên dành nhiều lời khen cho cậu ấy”.

“Chào cô, tôi là Lâm Hoài Dương”.

“Chữ Dương là mặt trời phải không?”

“Không, là cây dương”. Lâm Hoài Dương lịch thiệp mỉm cười trả lời. Hàm răng trắng bóng của anh ta làm Thiên Trần lóa mắt.

Lòng nhẹ hẳn, cô đưa ra một loạt câu hỏi về ý tưởng, nguyên lí thiết kế, đặc điểm và những điểm khó của công trình.

Lâm Hoài Dương lặng lẽ nghe cô nói hết, mắt long lanh. Anh ta không vội trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn cô.

Thiên Trần nói liền một mạch, thở hơi gấp, sau đó nhìn anh ta.

“Không vội, cô là người quen của giáo sư hướng dẫn tôi, tôi sẽ từ từ giải thích rõ”. Lâm Hoài Dương thong thả nói, hắng giọng bắt đầu trả lời.

Tư duy anh ta rất mạch lạc, từ ngữ đơn giản, giải đáp rõ những vấn đề cô hỏi.

“Xin hỏi anh bao nhiêu tuổi?”.

Lâm Hoài Dương ngạc nhiên: “Chuyện này cũng cần hỏi sao?”.

“Ha ha, đúng thế, nếu anh quá trẻ, đây cũng là thông tin thú vị, tôi có thể viết bài về quá trình trưởng thành của một tiến sĩ trẻ”.

Lâm Hoài Dương chau mày, nghiêng đầu, nói nhỏ: “Hai bảy”.

Mắt Thiên Trần lộ vẻ ngạc nhiên, mới hai bảy tuổi, hơn cô hai tuổi đã có thành tích như thế, thật quá xuất sắc.

Bộ dạng đó của cô, rất đáng yêu trong mắt Lâm Hoài Dương. Anh ta cười hỏi: “Còn gì nữa không?”.

“Không, cảm ơn!”. Thiên Trần lịch sự chào, rồi quay đi.

Một tuần sau cuộc họp báo trên, mẹ Thiên Trần lại muốn cô đi gặp một người, bà ca ngợi người này lên tận mây xanh, còn với vẻ bí hiểm tiết lộ, người đó rất thích cô.

Thiên Trần không nói gì, cũng không có cảm giác gì, thầm nghĩ rồi sẽ như mấy lần trước, cùng ăn với nhau bữa cơm là hết. Đến khi Lâm Hoài Dương xuất hiện, cô mới tròn mắt kinh ngạc.

“Giáo sư Trương giới thiệu, thế nào, ngạc nhiên lắm hả?”. Lâm Hoài Dương nhẹ nhàng nói.

Thiên Trần đỏ mặt, không thể ngờ nhân vật đó lại là anh ta. Ăn cơm xong, các vị trưởng bối ý tứ ra về, để dành thời gian cho hai trẻ. Trước đây Thiên Trần luôn kiếm cớ rút lui, nhưng với Lâm Hoài Dương coi như đã quen từ trước, cô không tiện làm thế.

“Chỗ này gần nhà em, chúng mình đi dạo, nhân tiện anh đưa em về”. Lâm Hoài Dương đi lên trước cô.

Anh ta không nhắc gì đến chuyện tình cảm sau này, Thiên Trần coi anh ta là bạn, kể rất nhiều những chuyện buồn cười khi cô đi phỏng vấn. Trên đường, Lâm Hoài Dương rất ít nói, nhưng thường nói mấy câu vào lúc không khí hai bên vừa rơi vào im lặng, chẳng mấy chốc đã đến nhà.

Đây là lần đầu tiên Thiên Trần đi gặp đối tượng mà không bị áp lực.

“Người rất được phải không?”. Mẹ cô vui vẻ hỏi.

“Rất tốt”.

“Mẹ thấy quá được, tiến sĩ, tuổi phù hợp, rất có tài, lại hiểu biết, lịch lãm”. Mẹ Thiên Trần hết sức hài lòng với chàng trai này.

Giáo sư Đào cũng gật đầu: “Bố cũng thấy rất tốt”.

Thiên Trần nghĩ tới Tiêu Dương, lòng lại chìm xuống. Người đó không tồi, cũng biết nói chuyện. Nhưng không phải Tiêu Dương của cô. Cô không có tình cảm đó, như Nghiêu Vũ nói, không thấy xúc động. Đâu phải cứ người tốt là có thể yêu.

Thấy cô không nói, mẹ lo lắng: “Cậu ta hơn Tiêu Dương bao nhiêu lần, một đám tốt như thế nếu bỏ qua, Thiên Trần, con sẽ hối hận, hơn nữa lần này là cậu ta nhờ Trương Lão giới thiệu, rất có thiện cảm với con”.

“Mẹ!”. Thiên Trần nói, nhìn ánh mắt hi vọng của mẹ, câu nói lại nghẹn trong họng: “Mới gặp lần đầu, tiếp xúc nhiều mới biết”.

Mẹ cô thở phào, chỉ cần Thiên Trần không từ chối. Bà liếc nhìn chồng, mỉm cười: “Mẹ biết, phải tiếp xúc nhiều, nhất định phải tiếp xúc nhiều”.

Về phòng riêng, Thiên Trần ủ rũ, gọi điện cho Tiêu Dương, điện thoại đổ chuông rất lâu, anh mới nhấc máy, hơi thở gấp. Thiên Trần ngạc nhiêu hỏi: “A Dương, anh đang làm gì?”.

“À, không làm gì. Bên trong hơi ồn, anh ra ngoài nghe”.

Thiên Trần hiểu, nhất định anh lại đang đánh bài, sợ cô giận nên đi ra ngoài. Thiên Trần lại ngao ngán, Tiêu Dương như thế, sao bố mẹ có thể chấp nhận? “Không có gì, chỉ hơi nhớ anh, hôm nay mẹ lại bắt em đi gặp một người”.

“Ờ, biết rồi, nghỉ sớm đi. Mai anh đến đón đi ăn”. Giọng Tiêu Dương rất bình thường, không nhận ra tâm trạng của anh.

“Vâng”. Thiên Trần không muốn giấu Tiêu Dương, những lần gặp trước cô cũng không giấu anh, huống hồ Lâm Hoài Dương quả thật rất ưu tú. Không biết Tiêu Dương có bận lòng, định nói với anh, nhân vật mới này có vẻ rất đặc biệt, mọi điều kiện đều rất tốt. Nhưng sao có thể nói với anh như vậy.

Cúp máy, Thiên Trần bàng hoàng. Như thế này cô và Tiêu Dương còn có thể kéo dài bao lâu?

Lâm Hoài Dương hành động rất nhanh. Ngày hôm sau đã đến nhà Thiên Trần ăn cơm, bố mẹ bảo cô nhất định phải về.

Thiên Trần vốn định không về, nhưng Tiêu Dương gọi điện báo, anh phải đi với Đồng Tư Thành, anh ta đang buồn vì chia tay với Nghiêu Vũ. Cô đành phải về.

Nếu lần Tiêu Dương đến, đằng sau bầu không khí bình yên là căng thẳng, bất an, lần này ngược lại. Bố mẹ cô thích Lâm Hoài Dương, mọi người nói cười rôm rả, không cần Thiên Trần bận tâm tìm câu chuyện khuấy động bầu không khí. Thiên Trần tâm trí ngẩn ngơ vẫn mỉm cười trò chuyện, không ai nhận ra.

Đây là người bố mẹ muốn ư? Cô không thể không thừa nhận, tảng đá đè trên ngực dường như được ném đi, cả người nhẹ bẫng.

Lâu lắm, lâu lắm rồi, Thiên Trần mới có cảm giác thoải mái như thế. Tất cả đều tự nhiên nhẹ nhàng, Lâm Hoài Dương không cần cô chủ động, sự lịch thiệp của anh, học vấn và hiểu biết của anh, phong độ của anh được cả gia đình cô ưa thích.

Niềm vui của mẹ, nụ cười của bố, sự tán thưởng của họ hàng… tất cả đều khiến Thiên Trần lầm tưởng, không có tình yêu cũng có thể sống vui vẻ.

Mọi áp lực, khổ tâm, day dứt bấy lâu chỉ trong một đêm đã biến mất tăm. Cô không cần bận tâm, không cần làm gì, chỉ cần vui vẻ thoải mái.

Lâm Hoài Dương đưa cô đến nhà anh. Đó là nhà của một kiến trúc sư. Bài trí đơn giản mà sang trọng. Hai gam màu lạnh, đen và nâu được kết hợp tuyệt vời, tạo nên phong cách và sự hài hòa độc đáo.

Góc tường kê chiếc dương cầm, Thiên Trần mở nắp, ngón tay lướt trên bàn phím, chuỗi âm thanh trong như tiếng nước khỏa ngân lên.

“Để anh chơi đàn cho em nghe”. Lâm Hoài Dương rất ít nói, anh không bận tâm thái độ bình bình của Thiên Trần, bởi bản thân anh là người trầm lặng ít lời.

Tiếng dương cầm bay bổng, ánh mặt trời đầu đông vàng nhạt chiếu vào phòng, Thiên Trần ngồi trên đi văng, cốc nước trước mặt chờn vờn tỏa khói. Cô lặng lẽ nhìn Lâm Hoài Dương, anh ngồi xoay lưng về phía cô, cao lớn và thẳng tắp, hoàn toàn chăm chú, mười ngón tay thon dài lướt trên phím.

Tiếng nhạc êm tròn thấm buồn, tựa những viên đá cuội lăn dưới ánh trăng dẫn niềm vui đi về phía vườn hoa ở mãi sâu trong rừng. Thiên Trần trôi trong giấc mơ, từ từ nhắm mắt, để cho tiếng đàn gột rửa lòng mình, để nó trở nên trong suốt, cuốn trôi mọi phiền não.

Giai điệu bỗng thay đổi, Lâm Hoài Dương cất tiếng hát, đó là bài Thời thơ ấu, nhịp điệu đơn giản, tiếng hát tròn rõ, hân hoan. Lòng Thiên Trần rung lên, cô ngồi ngay ngắn nghe anh hát.

Tiếng ve gọi hè về trong tán đa ven hồ, chiếc đu quay tít trên bãi cỏ, bướm nhởn nhơ rong chơi, viên phấn trắng trong tay thầy miệt mài miết trên bảng, lũ chúng ta xốn xang chờ tiếng trống tan trường.



Giọng anh trong mượt, từng câu gợi nhớ reo vui, bài hátThời thơ ấu không thật phổ biến, nhưng mặt Thiên Trần sáng bừng rạng rỡ. Cô ngắm nhìn Lâm Hoài Dương, anh quả thực ưu tú hơn cô tưởng.

Cảm giác bình yên của buổi chiều hôm đó in rất sâu trong kí ức Thiên Trần.

Cô và Tiêu Dương bên nhau, cũng rất ít lời, nhiều lúc cô gục trên đùi anh lặng lẽ suốt buổi chiều.

Thực ra cô và Lâm Hoài Dương còn nói ít hơn. Nhưng, với Tiêu Dương là sự yên lặng khắc khoải bởi không nhìn thấy tương lai. Còn với Lâm Hoài Dương, cho dù không nói, vẫn ung dung, vô lo vô nghĩ. Bởi vì vừa ý bố mẹ hai bên.

Thiên Trần bỗng hốt hoảng, cảm thấy sắp không cưỡng lại được Lâm Hoài Dương. Cô đã nói với Tiêu Dương, nhưng anh cơ hồ không bận tâm, không lo lắng. “Ờ, anh biết rồi, đừng nghĩ nhiều”.

Câu trả lời như vậy, cô thật sự không hiểu.

Nghĩ lại, rốt cuộc cô muốn Tiêu Dương nói thế nào? Anh còn có thể nói gì? Thiên Trần biết, chỉ cần cô gật đầu, cô và anh có thể công khai kết hôn. Nhưng cô không thể, có phải cô muốn Tiêu Dương tỏ ra lo lắng?

Trong khi Thiên Trần ủ dột, Nghiêu Vũ cũng đang sầu não ở thành phố B.

Cô nhận loạt bài viết về thị trấn cổ cho tạp chí du lịch, bài đầu tiên sẽ viết về thị trấn cổ dưới chân núi Vân Đỉnh. Từ nhỏ lớn lên ở đó, cô đã quá quen thuộc thị trấn này, tất cả những thị trấn cổ cô từng đến, hầu như đều được khai thác phục vụ du lịch, còn ở đây, do giao thông không thuận, nên vẫn còn giữ được diện mạo thiên nhân hợp nhất của một thị trấn cổ. Không cần xem tư liệu, không cần đi tham quan lại, nhắm mắt cũng biết con phố nào vẫn còn những người phụ nữ ngồi dệt chiếu cói, con phố nào có quầy bánh điểm tâm làm thủ công nổi tiếng.

Thị trấn cổ có bảy vị thánh, tám phong cảnh lớn, trong mỗi căn nhà ở đây đều có thể nhìn thấy những viên gạch cổ từ thời nhà Hán, có cả những bác thợ khắc gỗ, khắc đá, làm gạch gốm. Khuôn viên mỗi gia đình đều bố cục theo phong thủy, những căn nhà gỗ thời Minh – Thanh kết cấu hình chữ Phúc, chữ Đa, chữ Chu, còn rất nhiều. Mấy chục vạn chiếc cửa sổ hoa chạm khắc những nhân vật cát tường, như ý trong truyền thuyết, nhuốm màu thời gian đẹp mê hồn.

Từng có câu thơ viết: Thành trung phi các liên nguy đình, sở sở hiên song lâm vân cảnh[1]. Chính là nói vẻ đẹp của kiến trúc và thế cận sơn cận thủy của thị trấn cổ.

[1] Nghĩa là: Trong trấn những đình viện uy nghiêm mái cong vút trập trùng, khắp nơi cửa sổ soi bóng nước.

Nhưng khi Nghiêu Vũ đến đây, phát hiện dải nhà gỗ sát mép sông bên rìa thị trấn đang bị dỡ đi. Cô kinh ngạc, khu vực này cô quá quen, bên trong là những lạc viên với những kiến thúc bố cục hình chữ Đa hiếm hoi còn sót lại trên toàn quốc. Mặc dù, sau cách mạng văn hóa các hộ gia đình đã chia cắt để ở, nhưng kết cấu tổng thể vẫn chưa bị phá vỡ. Cô không kịp nghĩ, gọi điện cho bố Đỗ Lối: “Chú Đỗ, cháu muốn biết tại sao lại dỡ khu lạc viên Huỳnh gia, đã dỡ được một nửa rồi!”.

“Ồ, Tiểu Vũ phải không, về rồi à? Chẳng phải khu đất đó do tập đoàn Gia Lâm đầu tư xây dựng khu trung cư? Lạc viên Huỳnh gia ở đúng khu vực đó”.

“Chú Đỗ, dỡ thì tiếc quá. Sau này làm sao tìm được lạc viên có kết cấu như thế”. Giọng Nghiêu Vũ nôn nóng bức xúc.

Chủ nhiệm Đỗ cười: “Tiểu Vũ, hơn mười hộ gia đình sống trong lạc viên Huỳnh gia đều hoan nghênh dỡ bỏ, được bồi thường nhà mới, hơn nữa, hợp tác lần này chỉ là dự án giai đoạn đầu, tiếp theo ngoài khu vực lạc viên Huỳnh gia, những lạc viên cũ phía sau cũng phải dỡ, cư dân cũng rất hoan nghênh…”.

Chủ nhiệm Đỗ còn nói gì, Nghiêu Vũ hoàn toàn không nghe được nữa. Xót xa nghĩ, sau này thị trấn cổ còn chưa kịp khai thác đã biến mất ư? Cô vội vàng cảm ơn rồi cúp máy, lập tức gọi cho Hứa Dực Trung: “Hứa Dực Trung, tiến độ công trình của công ty anh thế nào?”.

“Cái gì?”. Hứa Dực Trung không hiểu, không biết Nghiêu Vũ đang nói gì.

Nghiêu Vũ bình tĩnh lại, thong thả nói: “Em muốn biết đầu tư của công ty anh ở thành phố B, tiến độ công trình ở tiểu khu giáp thị trấn cổ như thế nào? Em muốn hỏi việc di dời nhà dân khi nào hoàn thành”.

“Tiểu Vũ!”. Hứa Dực Trung cười, “Có chuyện gì vậy? Dỡ những ngôi nhà gỗ, chỉ mấy ngày là xong”.

“Anh có biết xây chung cư phải dỡ những ngôi nhà cổ?”.

“Biết chứ, những ngôi nhà cũ ở khu đó lẽ ra nên dỡ sớm. Để dân tình được ở nhà mới chẳng phải tốt hơn?”. Hứa Dực Trung không hiểu tại sao Nghiêu Vũ lại hỏi chuyện đó.

“Lạc viên Huỳnh gia mà công ty anh đang dỡ là những kiến trúc hình chữ Đa rất hiếm còn sót lại trên toàn quốc, những ngôi nhà trong lạc viên sắp xếp hình chữ Đa trong bố cục không quy tắc, hàm ý đa tử đa phúc, rất ý nghĩa, sẽ bị dỡ mất ư?”.

“Tiểu Vũ, nhà vốn đã cũ lắm rồi, lại không có văn vật gì cần bảo tồn, đó là khu đất đã được thành phố quy hoạch”.

“Vậy công trình giai đoạn hai của bên anh vẫn còn phải dỡ thêm nhà? Có nghĩa, sau một năm, ít nhất một phần ba lạc viên của thị trấn cổ sẽ biến mất?”.

“Vấn đề này…”. Hứa Dực Trung trầm ngâm, chợt sôi nổi: “À, tiến độ dự kiến của công trình là thế này, giai đoạn một, cuối sang năm hoàn thành giao cho bên sử dụng, sau đó là giai đoạn hai, công việc giải phóng mặt bằng, phá dỡ nhà cũ có lẽ cũng tiến hành vào thời điểm đó”.

“Giai đoạn một đã không thể làm gì được nữa, giai đoạn hai có thể lựa chọn địa điểm khác không?”.

“Tiểu Vũ, đây là vấn đề đầu tư của tập đoàn, không thể nói thay là thay đổi được, thỏa thuận hợp tác đã kí. Đền bù giai đoạn một đã xong, giai đoạn hai, sẽ tiến hành vào đầu năm tới, giai đoạn một coi như thí điểm, hiện nay xem chừng rất được dân hoan nghênh”. Hứa Dực Trung rất băn khoăn, anh cũng đã đến thị trấn cổ, cư dân ở đó đa phần là người bản địa, phần lớn là người già, nhà ở đã cũ nát, nghe nói tập đoàn Gia Lâm đầu tư xây khu nhà mới, nhà cũ đổi nhà mới, tiền nộp thêm không nhiều, họ rất phấn khởi, nhiều người ở ngoài khu vực đó cũng muốn đổi nhà mới, không hiểu sao Nghiêu Vũ lo lắng như vậy.

Nghiêu Vũ cũng nhận ra sự đường đột của mình. Gia Lâm là tập đoàn khai thác bất động sản, nói như Hứa Dực Trung, nhà cũ đổi nhà mới, dân đương nhiên hoan nghênh. Nhưng điều muốn nói cô không thể nói rõ với anh qua điện thoại.

“Tiểu Vũ, sao thế?”.

“Không sao, em chỉ thấy đáng tiếc. Không có gì, hai ngày nữa em về”. Cô cúp máy.

Hứa Dực Trung trầm ngâm hồi lâu, bụng nghĩ, có lẽ Nghiêu Vũ thích thị trấn cổ quê hương, con người hiện đại bây giờ đều thích hoài cổ. Từ nhỏ cô đã sống ở đó, có lẽ rất lưu luyến.

Nghiêu Vũ chạy đến khu vực cần giải tỏa của giai đoạn hai thăm dò. Dân ở đây đều muốn dỡ nhà, có người còn tình nguyện đổi cả lạc viên rộng hai trăm mét vuông lấy một trăm mét vuông nhà mới.

Cô đi vào lạc viên Trương gia, đây là lạc viên lớn nhất của giai đoạn hai, kiến trúc hình chữ Phúc, rất gần lạc viên Huỳnh gia.

Cánh cổng lớn màu nâu đỏ long tróc. Bức tường bao vốn màu trắng đã bẩn lem nhem, bị trẻ con vẽ đủ thứ hình thù. Bên trong có bảy hộ gia đình sinh sống, trên những cửa sổ gỗ chạm hoa có chiếc được che bằng nilon, có chiếc được lắp khung kính. Đường điện chằng chéo lộn xộn.

Đá lát sân lồi lõm, góc tường mọc đầy rêu, trên tường chăng dây thép phơi đủ thứ vỏ chăn, quần áo. Chân tường là rãnh thoát nước, trên mỗi khoảng sân đều có một ang lớn bằng đá đựng đầy nước, đó là ang chứa nước đề phòng hỏa hoạn.

Cô hỏi một người đàn ông ngồi dưới hiên: “Nhà này nghe nói sang năm phải dỡ, bác có bằng lòng bán không?”.

“Bán được thì tốt, ở nhà mới tốt hơn”.

“Họ đền bù bao nhiêu?”.

“Nghe nói là theo diện tích từng hộ, mỗi mét vuông một ngàn hai, nhà mới ở trong thành hiện nay chỉ ngàn hai, tính gộp tất! Cũng còn được”.

Nghiêu Vũ quay đi, đến mấy nhà xung quanh, hỏi han, nhẩm tính.

Ở lại ba ngày, khu lạc viên Huỳnh gia đã bị san thành một đống đổ nát. Đứng trước cảnh hoang tàn, ánh mặt trời mùa đông vàng võ lặng buông, lòng Nghiêu Vũ tan nát. Nhìn ra xa, những mái ngói đen tường hồng lô xô trải dài trước mắt, càng xót xa. Chẳng lẽ diện mạo mới của thành phố này sẽ phải trả giá bằng sự biến mất của thị trấn cổ phong rêu này?

Nghiêu Vũ không muốn ở lại nữa, đáp xe khách về thành phố A.

“Nghiêu Nghiêu, bố đã hỏi rồi, đây là dự án đầu tư lớn nhất, thành phố B mới thu hút được, hơn nữa thị trấn cổ hiện chưa được liệt vào danh mục bảo tồn cấp tỉnh. Danh mục bảo tồn cấp thành phố và cấp tỉnh chỉ có một số điểm trên núi Vân Đỉnh và lạc viên vốn của một đại địa chủ ở trung tâm thị trấn cổ. Đây là dự án kêu gọi đầu tư của chính quyền thành phố, không tiện can thiệp”.

“Bố!”. Nghiêu Vũ nhìn bố, giọng nài nỉ: “Bố cũng biết, bản thân thị trấn cổ đã rất có giá trị, sao không đề nghị phê duyệt vào danh mục bảo tồn cấp tỉnh? Sau này chỉ cần dựa vào cảnh quan núi Vân Cảnh ở thị trấn cổ, thành phố đã đủ thúc đẩy phát triển du lịch”.

“Việc gì cũng có trình tự. Bố sẽ tìm hiểu thêm”.

Nhưng Nghiêu Vũ rất sốt ruột. Cô tận mắt nhìn thấy cả một dải nhà gỗ hơn vạn mét vuông trong đó có lạc viên Huỳnh gia bị san phẳng trong vòng ba ngày. “Chú Đỗ nói Gia Lâm vẫn còn công trình giai đoạn hai, khu lạc viên Trương gia cũng sẽ bị dỡ. Có còn cách nào cứu vãn không?”.

“Nghiêu Nghiêu, trừ phi nhà đầu tư chịu nhượng bộ. Sau đó thương thảo với chính quyền thành phố, con nên biết, chuyện đó không dễ, bây giờ là kinh tế thị trường”.

Nghiêu Vũ đứng lên: “Phiền bố rồi, để con nghĩ tiếp”.

Cô ra khỏi nhà, hẹn gặp Hứa Dực Trung.

Nghiêu Vũ chọn một quán trà ở lưng chừng núi Tây Sơn. Từ đây nhìn xa, khắp triền núi là dải rừng lốm đốm lá xanh xen lẫn lá đỏ, cảnh sắc đìu hiu gợi buồn của vùng núi lúc chớm đông thu vào tầm mắt.

Khi Hứa Dực Trung đến, nhìn thấy một bức họa tuyệt đẹp. Nghiêu Vũ ngồi bên cửa sổ tư lự nhìn xa, chiếc áo chẽn ngắn kiểu cũ có gút cài bằng vải, cánh tay trắng muốt chống cằm đeo chiếc vòng ngọc xanh biếc, rất hợp với đôi khuyên tai lưu ly anh tặng, một bức tranh tố nữ điển hình. Anh đứng lặng, từ xa ngắm mãi, mới thong thả đi đến, nhìn quanh không thấy ai, liền vòng ra sau ôm cô: “Tiểu Vũ, em đẹp quá”.

“Chỗ này rất đẹp phải không?”.

“Ờ, người cũng vắng”.

“Em pha trà anh uống nhé”. Nghiêu Vũ gọi phục vụ mang dụng cụ pha trà, “Anh thích trà Phổ Nhĩ đúng không? Nhưng Hồng trà mới thích hợp thể hiện trà đạo, từ từ thưởng thức. Có điều em làm không giỏi, coi như tiêu khiển thôi”.

Hứa Dực Trung mỉm cười, nhìn cô thao tác.

“Cảm giác hơi giống hồi bé chơi đồ hàng”. Nghiêu Vũ ngước nhìn anh cười, khéo léo tráng ấm chén, lấy chè, đổ nước sôi tráng, sau đó pha trà: “Em chỉ biết mấy thao tác đó, không phải chuyên nghiệp”.

Hứa Dực Trung bê chén trà khẽ hít, trầm trồ: “Thơm thật, cứ trà em pha là anh thích”, thấy Nghiêu Vũ vui, anh không tiếc lời nịnh.

“Dực Trung, em muốn xin anh một việc”.

Hứa Dực Trung nhướng mày: “Chà chà, thật hiếm hoi, gọi như thế hay lắm, chuyện gì? Hái trăng trên trời hay lên núi trèo cây hái lá đỏ?”.

Nghiêu Vũ vừa nghe từ “lá đỏ”, mặt bỗng đỏ bừng. Thong thả uống trà, lát sau mới nói: “Công trình giai đoạn một của công ty anh đã phá mất hơn một vạn mét vuông nhà cũ, giai đoạn hai liệu có thể thu hẹp diện tích xây dựng không, chọn địa điểm khác không dỡ nhà cũ ở thị trấn cổ?”. Không đợi Hứa Dực Trung trả lời, cô vội nói: “Em biết, điều đó rất phiền phức, có tổn thất, nhưng thị trấn cổ đó, khắp cả nước không có mấy nơi sánh được, bây giờ do công việc bảo tồn làm quá chậm, sau này hối hận thì đã muộn rồi”.

Hứa Dực Trung không nói gì, lặng lẽ uống trà, rất lâu mới trả lời: “Hồi đó khi khảo sát đã nhắc tới vấn đề này, chủ nhiệm Đỗ và lãnh đạo thành phố nói khu vực tập đoàn khai thác không có giá trị bảo tồn”.

“Đồ lợn!”. Nghiêu Vũ buột miệng chửi.

Hứa Dực Trung bật cười, giơ tay nắm tay cô: “Thì ra Tiểu Vũ cũng biết chửi ngoa thế”.

Nghiêu Vũ đỏ mặt, nói tiếp: “Đó là do tầm nhìn của họ hạn hẹp, vừa thấy có người đầu tư đã cuống lên, nghe nói dự án của tập đoàn Gia Lâm là dự án đầu tư lớn nhất vào thành phố B trong năm nay, họ cung phụng các anh như vua. Hứa Dực Trung, anh hỏi xem, liệu có thể thương lượng?”.

“Tiểu Vũ, anh không thể hứa gì, anh không thể thay đổi kế hoạch đầu tư của tập đoàn, chỉ vì ý thích cá nhân của em. Nên biết, không phải một mình anh có thể quyết định, cần phải trải qua bao nhiêu bước, đâu có thể nói thay là thay. Hơn nữa, liên quan gì đến em?”. Hứa Dực Trung cười, anh cảm thấy Nghiêu Vũ thật ngây thơ, chuyện này hầu như không thể.

“Tập đoàn Gia Lâm hiện vẫn chưa lên sàn, cũng chưa có hội đồng quản trị, chỉ mang tính chất gia đình, đơn giản hơn nhiều thông qua thảo luận ở đại hội cổ đông, Dực Trung, liệu có thể thử không? Không liên quan đến em, nhưng nhìn thấy rất đau lòng, từ nhỏ em lớn lên ở đấy, em biết thị trấn cổ nhất định có ngày sẽ nổi tiếng”. Giọng Nghiêu Vũ nũng nịu.

Hứa Dực Trung bối rối nhìn cô: “Tiểu Vũ, chuyện của chúng ta, không liên quan đến công việc, không để quan hệ cá nhân ảnh hưởng đến vận hành của tập đoàn được không?”.

Nghiêu Vũ sừng sờ, tức giận: “Anh tưởng em đang làm nũng vô lối sao? Em và anh là quan hệ cá nhân, nhưng em không dùng quan hệ cá nhân đó ảnh hưởng đến vận hành của tập đoàn, em chỉ muốn biết liệu có khả năng đó không, liệu có thể tiến hành đầu tư và bảo tồn không mâu thuẫn. Lẽ nào trong mắt những người làm ăn chỉ có tiền? Anh có biết, bao nhiêu di tích đã biến mất như vậy, khi đã mất hết, hối hận có ích gì?”.

“Em đưa ra bằng chứng đi, nếu tập đoàn xâm phạm văn vật cần bảo tồn, sẽ lập tức đình chỉ, lập tức bồi thường! Ấu trĩ!”. Hứa Dực Trung cũng bực mình.

“Em biết yêu cầu đó là ấu trĩ, có khi còn bị người ta cho là thần kinh! Những lạc viên đó khó có thể coi là văn vật, nhưng đó là thị trấn cổ, anh xem bây giờ còn bao nhiêu thị trấn cổ vẫn giữ được diện mạo ban đầu? Bao nhiêu thị trấn cổ còn có thể nhìn thấy các cụ già ngồi ven đường ung dung vừa ăn cơm vừa chuyện vãn? Bầu không khí đó có thể dựng lại được không? Cho dù xây một con phố giả cổ, cũng dùng đá xanh, gạch xanh, kiến trúc cổ, nhưng cũng vẫn là xây mới, không phải nguyên dạng!”. Nghiêu Vũ hơi cao giọng.

“Chính quyền cho là có thể dỡ, dân hoan nghênh, tập đoàn có gì sai?”.

Nghiêu Vũ đứng lên: “Vậy em không còn gì để nói! Anh nói đúng, nếu không dựa vào quan hệ của chúng ta em sẽ không nói ra yêu cầu ấu trĩ đó! Giai đoạn một các anh đã dỡ hơn một vạn mét vuông, giai đoạn hai đừng hòng! Em ghét những người làm ăn chỉ biết đến lợi nhuận!”.

Nghiêu Vũ nói xong, quay người bỏ đi.

Hứa Dực Trung tức giận đấm tay xuống bàn, sao Nghiêu Vũ có thể vô lí như vậy? Đây không phải chuyện đòi anh mua món đồ trang sức đắt tiền nào đó, mà là chuyện lớn, chuyện đầu tư của tập đoàn, khoản tiền đầu tư mấy chục triệu chỉ vì ba cái nhà nát cô nói có giá trị là có thể thu hẹp diện tích xây dựng, chuyển địa điểm khác? Sao cô trẻ con như vậy?

Hương trà Phổ Nhĩ thanh nhã vẫn thoang thoảng chưa tan, mới vui vẻ được mấy ngày? Hứa Dực Trung trợn mắt nhìn cốc trà trước mặt, bỗng đứng bật dậy, để tiền trà lên bàn, đuổi theo cô.

Nghiêu Vũ bừng bừng tức giận đi trên đường núi. Nghe tiếng còi xe, ngoái đầu, thấy khuôn mặt sầm sì của Hứa Dực Trung, liền ngoảnh mặt đi tiếp. Hứa Dực Trung xuống xe, bước nhanh đứng chắn trước mặt cô.

Nghiêu Vũ bướng bỉnh trợn mắt nhìn anh không nói.

Hai người cứ thế trợn mắt nhìn nhau, không ai nói. Cuối cùng Hứa Dực Trung không nhịn được chộp tay cô kéo ra xe.

“Bỏ ra!”.

Anh bất chấp, kéo cô lên xe. Nghiêu Vũ xoa bàn tay đau, lòng ấm ức, mím chặt môi không nói. Mặt Hứa Dực Trung sa sầm, đột nhiên hét lên: “Vô lí!”.

“Em có lý, thế nào là vô lí!”. Nghiêu Vũ cũng hét to không kém.

“Nếu những cái nhà đó có giá trị, chính quyền địa phương có để bọn anh dỡ không?”.

“Đã nói rồi, bọn họ tầm nhìn có một gang tay, bây giờ cảm thấy không có giá trị, đợi khi biết có giá trị thì hết rồi”.

“Có giá trị, bằng chứng đâu?”.

Nghiêu Vũ há miệng, muốn chứng minh giá trị của những ngôi nhà cũ đó, cô sầm mặt hồi lâu mới buông một câu: “Bây giờ xin đăng kí bảo tồn văn vật cấp tỉnh! Cũng phải đợi nửa năm, chờ được phê chuẩn, các anh đã dỡ sạch rồi!”.

Hứa Dực Trung cười khẩy: “Cấp tỉnh, ngay cấp thành phố còn khó nữa là!”.

“Nói trắng ra, cho dù bây giờ các anh biết là có giá trị cũng sẽ tranh thủ dỡ thật nhanh trước khi đề nghị được phê chuẩn! Thương nhân, thương nhân là gì? Mua vào bán ra, trao tay đã có lời! Lợi nhuận bày trước mắt các anh có chịu buông không?”. Thái độ của Hứa Dực Trung càng làm Nghiêu Vũ nổi điên.

“Hừ! Thương nhân, chẳng phải em thích thương nhân này sao?!”. Hứa Dực Trung vừa nói đã biết lỡ lời.

Nghiêu Vũ sững sờ, nước mắt trào ra, giơ tay giật cửa xe.

Hứa Dực Trung vội kéo cô lại, hôn thật mạnh, ấp đầu cô vào ngực, chặn lại tiếng khóc của cô. Nghiêu Vũ tủi thân mím môi không chịu mở miệng, vùng vẫy một hồi, mệt quá, gục vào ngực anh khóc.

“Anh lỡ lời, Tiểu Vũ, đừng khóc”. Hứa Dực Trung bình tĩnh bắt đầu dỗ dành.

Anh vừa dỗ Nghiêu Vũ lại khóc to: “Ai thích anh? Em không thèm thích anh!”.

“Được rồi, được rồi, không thích thì không thích… không thích sao được?”. Hứa Dực Trung lập tức đổi giọng: “Nhưng chuyện này anh cũng không thể quyết”.

Nghiêu Vũ dụi mặt vào complet của anh lau nước mắt: “Giấy! Complet cứng quá không lau được”.

Hứa Dực Trung vội lấy giấy lau cho cô, Nghiêu Vũ nghiêng đầu, giật lấy tờ giấy: “Để em, anh lau không sạch!”.

Hứa Dực Trung nhăn nhó, mãi cô mới bình tĩnh lại, hai mắt khóc đỏ hoe, anh dịu giọng: “Kể anh nghe thị trấn cổ đó đi, anh chưa hiểu lắm. Để anh xem thế nào, được không?”.

Nghiêu Vũ nhoẻn cười, dang tay ôm cổ anh, đang định hôn, lại dừng: “Không hôn nữa, không lại bảo em dùng quan hệ riêng tư ảnh hưởng vận hành của tập đoàn”.

Hứa Dực Trung véo mũi cô: “Nói một câu đã để bụng? Kể anh nghe nào?”.

“Vậy về nhà em, có rất nhiều tư liệu”.

Nghiêu Vũ giới thiệu tỉ mỉ môi trường địa lí, lịch sử, truyền thuyết thị trấn cổ, còn đưa từng bức ảnh giải thích cho anh.

Hứa Dực Trung chăm chú nghe, lông mày mỗi lúc một cau: “Tiểu Vũ, nghe em nói anh cũng thấy thị trấn cổ có giá trị, nhưng tập đoàn đã bỏ vào đó mấy chục triệu, hợp đồng đã kí, rất khó thay đổi, sẽ tổn thất lớn”.

“Chỉ cần bên anh trì hoãn một thời gian, những chuyện khác em sẽ nghĩ cách”.

Hứa Dực Trung cười: “Em có thể nghĩ cách gì?”.

“Em sẽ nhờ Thiên Trần làm phóng sự chuyên đề, cậu ấy còn có thể liên hệ với đồng nghiệp tạo dư luận rộng rãi, thu hút sự quan tâm đối với thị trấn cổ, trước áp lực của dư luận chính quyền thành phố nhất định phải thay đổi cách nhìn”.

“Ha! Không ngờ Tiểu Vũ của anh lại giỏi như vậy, chiêu đó mà cũng nghĩ ra! Em tưởng giới truyền thông có thể ngăn cản? Nên biết, hợp đồng đã kí, thực sự không làm gì được. thậm chí còn có thể lập tức tiến hành phá dỡ giải phóng mặt bằng giai đoạn hai”.

Hứa Dực Trung bế cô lên lòng: “Xung quanh chuyện này còn rất nhiều điều em không biết, nhiều việc không quy phạm như em nghĩ, phải thực hiện không ít thủ tục, nhưng anh có ý này, chúng ta đi gặp anh trai anh bàn xem sao, nhưng từ nay em không được hễ giận là bỏ chạy? Bé con, em ghê gớm thật”.

“Người ta đang sốt ruột mà, anh cứ chờ xem, thị trấn cổ nhất định có giá trị, bây giờ anh cũng không tính được giá trị của nó đâu! Nó không hề kém Lệ Giang, Lệ Giang tất cả đều xây mới, nhưng kết hợp rất tốt văn hóa bản địa và không khí thương mại. Ưu thế lớn nhất của thị trấn cổ là có thể nhìn thấy nghề thủ công, những sinh hoạt dân dã xa xưa!”, Nghiêu Vũ nghiêng đầu nhìn Hứa Dực Trung, mắt long lanh.

Anh không cưỡng lại được sức cám dỗ của đôi mắt đó, lại cúi đầu hôn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.