Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi

Chương 10




Đồng Tư Thành cứ nhìn Nghiêu Vũ như vậy, toàn thân anh tỏa ra khí lạnh và nỗi thất vọng khôn cùng. Nghiêu Vũ vẫn ngồi yên, cô biết mỗi lời nói của mình là một lưỡi dao đâm vào lòng anh, nhưng không nói sẽ càng đau khổ. Cô giữ thẳng lưng, nhìn anh bằng ánh mắt chân thành nhất.

Đồng Tư Thành đi vào thang máy, cúi nhìn túi bánh quẩy và sữa đậu nành trong tay, anh quả là người đàn ông đảm đang, sáng sớm đã mua bữa sáng, đến gõ cửa phòng cô với nụ cười trên môi, nhưng lòng ngấm ngầm đau, anh lờ mờ nhận ra, những ngày như thế không còn nhiều nữa.

Bước vào phòng, phát hiện trên giường là ba lô leo núi, quần áo chưa thu xếp, niềm vui của anh trên đường đến đây như chiếc lá mùa thu bị vứt khỏi cành, bay lơ lửng, bị gió cuốn mang đi rất xa. Anh lặng lẽ để đồ ăn xuống bàn, rót cho Nghiêu Vũ bát sữa đậu nành, hỏi cô: “Nghiêu Nghiêu, khi nào em đi? Đến thị trấn cổ thành phố B phải không?”.

Nghiêu Vũ vừa uống sữa đậu nành vừa nói: “Vâng, chiều nay em đi. Xin lỗi, Tư Thành, tối nay em không thể đến gặp mẹ anh”.

“Nghiêu Nghiêu, em vội đi như vậy, là không muốn đến nhà anh với tư cách là bạn gái anh?”.

Nghiêu Vũ giật mình, ngẩng đầu: “Tư Thành, là do tòa soạn giục bài hơi gấp, không phải…”.

Đồng Tư Thành cảm thấy lửa từ lòng phun ra, anh ném đũa xuống bàn: “Em thay đổi thật rồi, thay đổi đến nỗi biết nói dối, biết che giấu, biết lừa gạt!”.

Nghiêu Vũ hoảng sợ trước cơn thịnh nộ bất ngờ, tay run run, chiếc thìa rơi xuống bàn, cô không dám ngẩng đầu, khẽ nói: “Anh nói thế là sao?”.

Lời vừa dứt, Đồng Tư Thành đã giơ tay nâng mặt cô lên, nhìn chòng chọc vào cô: “Anh đã phát hiện em bất thường từ lâu, vì Hứa Dực Trung phải không?”.

Nghiêu Vũ nghiêng đầu tránh, đứng lên, anh ấy biết rồi ư? Cô kinh ngạc nhìn Đồng Tư Thành. Anh gầy đi rất nhiều, môi mím thành đường thẳng, nỗi thất vọng và bất lực ẩn sâu trong đáy mắt, giống như hai vì sao cô đơn trên bầu trời xa tít.

Ánh mắt anh quét trên bàn, hạ giọng buồn bã: “Cuốn từ điển gập tên anh ta, buổi sáng hôm đó anh đã nhìn thấy”.

Nghiêu Vũ định nói không phải cô đánh dấu, lại thầm thở dài, chẳng nghĩa lý gì nữa!

“Anh vẫn nghĩ, em cắt tóc là muốn bắt đầu lại với anh, thực ra là vì anh ta phải không?”.

Nghiêu Vũ im lặng.

“Hôm đó ở nhà hàng, có cả Đỗ Lối và bố cô ấy, em một mực muốn bỏ đi, là vì không muốn nhìn anh ta và Đỗ Lối bên nhau, đúng chứ?”. Xâu chuỗi tất cả mọi việc, Đồng Tư Thành càng nói càng gay gắt: “Thực ra trên phố Bát Giác ở Lhasa, lúc kéo em đi, anh đã nhìn thấy Hứa Dực Trung… cuối cùng em không vùng khỏi tay anh chạy đến với anh ta, anh đã rất vui, anh và anh ta cùng đi một chuyến bay đến Lhasa… khi nhìn thấy em, anh đã tạ ơn trời, cho anh tìm thấy em trước… nhưng không đủ, tất cả những cái đó không đủ, mọi bất thường của em đều vì anh ta…”.

Tinh thần anh suy sụp, có thứ gì lóng lánh trong mắt anh cô không hiểu được. Nghiêu Vũ cúi đầu lấy hết can đảm nói: “Xin lỗi, Tư Thành… em thích anh ấy”.

“Nghiêu Nghiêu!”. Đồng Tư Thành nói như rên. Anh không thể tin, dù chính cô thừa nhận. Anh chưa từng nghĩ Nghiêu Vũ sẽ không yêu anh. Cô gái nhỏ năm xưa lúc nào cũng nũng nịu bám lấy anh, trái tim đã không thuộc về anh nữa. Ngực như bị giáng một nhát búa mạnh, thần trí bỗng chốc tan tác.

Không khí trong phòng như đông đặc, hai người nhìn thẳng mắt nhau, trong đồng tử mỗi người đều có ngọn lửa đang cháy. Ngọn lửa trong mắt cô cháy vì người đàn ông khác! Thực ra anh đã biết từ lâu, không phải sao? Tại sao vẫn mù quáng ảo tưởng?

Sắc mặt anh mỗi lúc một tăm tối, nhìn cô không chớp. Vẻ mặt kiên định, lòng can đảm của cô, tất cả vì người đàn ông khác, anh đều nhìn thấy hết, chúng như từng nhát dao cứa vào lòng anh.

Anh ấy đã biết, Nghiêu Vũ nghĩ, vậy thì nên nói thẳng ra, thẳng thắn như lời Tuệ An, khi cần dứt nếu không dứt sẽ rất phiền! Cô nhìn vào mắt Đồng Tư Thành, can đảm cất lời dưới sức nóng của ngọn lửa đó: “Tư Thành, anh rất tốt với em, em biết, không phải em vẫn hận cuộc chia tay ngày nào… nhưng sau khi anh trở về, chúng ta ở bên nhau, em… em không thể nào tìm lại cảm giác ngày xưa”.

Đồng Tư Thành hít một hơi dài, ngọn lửa trong đồng tử đã tắt, mặt anh lặng trầm như nước: “Nghiêu Nghiêu, em tiếp xúc với một người mới, chắc chắn có cảm giác mới mẻ, em có chắc em thích anh ta? Không phải chỉ là cảm giác nhất thời? Xưa nay trong tình cảm em luôn rất ngây thơ…”.

“Không phải!”. Nghiêu Vũ vội nói, chăm chú nhìn anh, khuôn mặt anh quen thuộc như vậy, ánh mắt anh không khác ngày xưa, cô cắn môi, quả quyết, “Ngày xưa mỗi khi bên nhau, em đều rất vui, em chỉ muốn từng phút ở bên anh, có bao nhiêu chuyện không nói hết, nói gì cũng không quan trọng, em có thể nhìn anh làm việc suốt hai giờ không chán, không mệt… em hiểu, em biết anh đã cố gắng rất nhiều. Anh đưa em về xưởng in của trường, anh đến Lhasa tìm em, anh chiều chuộng em… em cảm động, em thậm chí cảm thấy cứ ở bên nhau như vậy cũng rất ổn… nhưng, Tư Thành, bây giờ em không còn cảm giác đó nữa, không còn cảm giác ngày xưa. Nhìn vào mắt anh, em không thể tìm lại cảm xúc có thể khiến em bất chấp tất cả…”.

“Nghiêu Nghiêu, cảm xúc chỉ là nhất thời, không phải là mãi mãi, không thể có cảm xúc mãi mãi, vợ chồng sống với nhau lâu dài làm sao còn cảm xúc như ban đầu? Em nên nghĩ kĩ, không nên vì xúc động nhất thời!”.

“Tư Thành!”. Nghiêu Vũ thở dài: “Nếu không còn cảm xúc, chỉ thấy bình yên bên nhau, em càng không thích”.

“Đúng, cho dù bây giờ ở bên Hứa Dực Trung em có cảm xúc, nhưng em có chắc sau này vẫn được như thế? Em có chắc hai người hợp nhau, em và anh ta sẽ luôn vui vẻ? Anh ta vẫn luôn ân cần tế nhị? Luôn chiều chuộng che chở em? Nghiêu Nghiêu, em bình tĩnh suy nghĩ cho kĩ”.

“Mọi việc cứ phải chắc chắn hay sao? Giống như anh, trước khi đi nước ngoài, anh không thể chắc chắn vậy là nói chia tay, còn khi về nước, anh xác định ở lại thành phố này nên mới quay về với em?”.

Đồng Tư Thành chăm chú nhìn cô, Nghiêu Vũ trước mặt vô cùng xa lạ, không còn là cô gái nhỏ anh nói gì cũng gật đầu, anh không đồng ý là không dám trái lời. Đồng Tư Thành chậm rãi nói: “Em vẫn còn hận? Hận quyết định năm xưa của anh? Nhưng nếu anh ở lại nước ngoài, chẳng phải để em chờ uổng phí hai năm?”.

Nghiêu Vũ lắc đầu: “Không phải, em đã nói, là do bây giờ em không còn cảm giác ngày xưa, không phải em muốn thế…”.

“Em muốn gì?”. Đồng Tư Thành hỏi, vẻ hoang mang. Yêu cầu của anh có nhiều không? Trở về gần một năm, vòng vo thăm dò cô, hết lòng chăm sóc… anh cảm thấy tim mình bị lưỡi kiếm sắc đâm từng nhát.

Đồng Tư Thành cứ nhìn Nghiêu Vũ như vậy, toàn thân tỏa ra khí lạnh và nỗi thất vọng khôn cùng. Nghiêu Vũ vẫn ngồi yên, cô biết mỗi lời nói của mình là con dao đâm vào lòng anh, nhưng không nói hết, sẽ càng đau khổ. Cô cố giữ thẳng lưng, nhìn vào mắt anh bằng ánh mắt chân thành nhất.

Lời anh nói cũng làm cô bàng hoàng. Phải, cô muốn gì? Từ khi quen Đồng Tư Thành cô chỉ thích anh một cách đơn thuần, sau đó chia tay, sau đó đi làm, sau đó anh trở về, sau đó cô thích ở bên Hứa Dực Trung.

Cô nghiêng đầu nhìn bầu trời thu sâu thẳm ngoài cửa sổ, nền trời sạch tinh như được xối rửa, vài sợi mây trắng như nét bút quét qua. Dường như cô chưa từng nghĩ vì sao mình thích một người, cô chỉ làm theo trái tim. Ngày xưa yêu Đồng Tư Thành bây giờ là Hứa Dực Trung. Cô luôn tùy hứng, cho nên Đồng Tư Thành nói cô xúc động nhất thời.

Gió nhẹ lùa qua cửa sổ, lòng chợt nhẹ nhõm: “Nhưng em luôn tùy hứng, không muốn nghĩ vì sao, chỉ làm theo lòng mình, ngày xưa ở bên anh, em rất vui, em không nghĩ nhiều như anh nói, không suy tính những chuyện khác. Dù anh ra nước ngoài, em cảm thấy nếu vẫn yêu nhau, cũng chẳng phải vấn đề gì lớn. Nhưng anh khác, việc gì anh cũng suy tính kĩ càng, như thế nào là thực tế nhất, có khả năng nhất. Anh có thể cho em là ấu trĩ, em cảm tính hay bồng bột nhất thời, nhưng em không thể làm trái cảm xúc của mình. Nếu anh hỏi, rốt cuộc em muốn gì…”. Nghiêu Vũ hạ giọng: “Em chỉ muốn biết tình yêu như thế liệu có thực sự tồn tại! Không vì điều kiện gia đình, không vì hình thức bên ngoài, không vì dư luận xã hội… chỉ yêu chính con người em”.

“Chẳng lẽ anh không như thế?”.

“Đúng, Tư Thành”. Nghiêu Vũ thành thực nhìn anh, “Anh là thế, anh đẹp hơn em, điều kiện tốt hơn em, anh đối với em cũng bởi vì hiểu em, vì chính con người em… nhưng em muốn nói, em hi vọng có sự hòa hợp về tâm hồn và cùng thích nhau. Đó là điều tiên quyết, rồi mới đến những thứ khác”.

“Nghiêu Nghiêu, em muốn nói giữa chúng ta đã thành xa lạ? Không hòa hợp?”. Đồng Tư Thành khẽ hỏi. Anh biết, cô muốn hòa hợp thực sự, cùng thích nhau, nhìn mắt nhau là hiểu, nói gì, làm gì cũng hiểu.

“Không phải xa lạ”. Nghiêu Vũ lắc đầu, “Không xa lạ, là do, Tư Thành, em không thể yêu anh như ngày trước”.

“Vậy giữa em và anh ta có gì, có cảm giác mà em muốn chăng?”.

“Không biết, Tư Thành, nhưng ở bên anh ấy, em rất vui… xin lỗi”.

Đồng Tư Thành thẫn thờ nhìn cô, khẽ nói: “Ngay cả tại sao thích anh ta em cũng không biết?”. Anh đột nhiên cười nhạt, “Lẽ nào không phải vì anh ta đẹp trai? Không phải vì anh ta có tiền? Ồ, anh quên, em vốn không coi trọng những thứ đó, em chỉ cần vui vẻ, thoạt nhìn tưởng em không thực tế, kì thực bản chất em là người vô cùng thực tế!”.

Nghiêu Vũ hoảng hốt, lùi một bước, mãi mới trấn tĩnh được, biểu hiện của Đồng Tư Thành khiến cô hơi sợ, cô hít sâu một hơi: “Anh nói đúng, kì thực bản chất em là người thực tế, anh ấy đẹp trai, anh ấy có tiền, em đều thích, nếu anh nhất định muốn em nói ra em thích gì ở anh ấy, thì tất cả những cái đó đều không phải là lí do, điều em thích nhất ở anh ấy chính là, ở bên anh ấy em rất vui, không cảm thấy bị áp lực”.

“Lẽ nào anh gây áp lực cho em?”.

“Đúng, em không muốn về gặp bố mẹ anh, với tư cách là bạn gái anh! Anh tốt với em, làm em cảm động, em muốn giấu anh, muốn lặng lẽ ra đi, em không thể nói ra được, nhưng Tư Thành… em xin lỗi!”.

Đồng Tư Thành nhìn cô không chớp mắt, từ bao giờ, Nghiêu Vũ có thể bình tĩnh phân biệt rạch ròi yêu và không yêu? Từ bao giờ cô có can đảm nói thẳng về một người đàn ông khác như vậy? Anh chua chát mỉm cười, từ từ quay đi, bước chân nặng như đeo đá: “Thực ra anh đã biết, ngay từ phút đầu tiên nhìn thấy em lúc trở về anh đã biết, em không còn yêu anh, không có anh ta, em cũng không yêu anh, chỉ có điều, anh…”. Đồng Tư Thành ngoái đầu nhìn cô, cười nhạt, “Có lẽ, anh không cần vòng vo, không cần thăm dò lòng em, về nước là đi gặp em, thẳng thắn gặp em, có lẽ em sẽ cho anh cơ hội? Hoặc là anh không nên nghĩ hai ta liệu có thể làm lại từ đầu. Nghiêu Ngiêu, chúc em hạnh phúc, con người ta luôn ích kỉ, anh cũng thế, vẫn ảo tưởng còn có thể… vẫn còn có thể tìm lại tình xưa, dù chỉ một ngày”.

Đồng Tư Thành nói xong quay đi. Nghiêu Vũ không dám nhìn anh, đầu cúi gằm. Cuộc chia tay vốn nghĩ sẽ vô cùng khó khăn đau khổ, lại qua đi nhẹ nhàng như vậy. Không to tiếng, chất vất khóc lóc. Nghiêu Vũ từ từ thở ra một hơi dài, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống.

Lát sau, bóng Đồng Tư Thành xuất hiện dưới tòa nhà, lần này anh không ngoái lại, Nghiêu Vũ nhìn theo anh, từ tầng chin nhìn xuống, bóng anh vẫn rất rõ, anh đứng bên chiếc xe bất động hồi lâu. Nhớ lại cảnh năm xưa một mình lầm lũi rời khỏi sân vận động, có phải tâm trạng anh lúc này cũng giống cô hồi đó? Lòng tan nát, đột nhiên rất sợ Đồng Tư Thành ngoái lại, nhưng anh vẫn đứng bất động hồi lâu, rồi giơ tay nhặt chiếc là vàng rơi trên mui xe, sau đó lái xe đi.

Lúc rời đi, anh thò tay qua cửa sổ thả chiếc lá vàng, nó nghiêng nghiêng bay mãi, cuối cùng rơi xuống đất.

Mắt cô dõi theo chiếc lá. Một điểm bé xíu giữa đường, cô bàng hoàng muốn chạy ra nhặt lên, không nỡ để nó bị giẫm dưới chân khách qua đường, bị nghiến dưới những bánh xe.

Cô nhìn mãi, mệt mỏi rời cửa sổ.

Cuối cùng đã kết thúc sao? Bảy năm, từ khi yêu đến lúc chia tay, đến lúc anh trở về, bảy năm, cuối cùng là một dấu chấm tròn vo.

Lòng ngổn ngang. Cô rất cảm ơn Đồng Tư Thành, cám ơn anh không truy hỏi, không chất vấn không nhắc lại những gì anh đã làm cho cô.

Anh chu đáo rất mực. Ví dụ mang sữa đậu nành và bánh quẩy đến tận nhà cho cô. Có mấy người đàn ông hàng ngày đều mang bữa sáng đến cho bạn gái? Phải chăng cô có phúc mà không biết? Quen được chăm sóc nên không biết trân trọng?

Đồng Tư Thành dứt khoát ra đi như vậy, khiến Nghiêu Vũ không khỏi hụt hẫng. Cô cười đau khổ, con người là thế, chẳng trách người ta bảo trong tình cảm không bao giờ có tương đương, nếu người ta yêu bạn nhiều, bạn sẽ bớt yêu một ít, nếu người ta bớt yêu một ít, bạn sẽ yêu nhiều hơn. Yêu và được yêu luôn như thủy triều lên xuống, duy trì thế cân bằng bất ổn giữa hai đầu cánh cân.

Nghiêu Vũ không biết Hứa Dực Trung thích gì ở cô, cũng không biết mình thích gì ở anh. Có phải con người ta khi trưởng thành luôn muốn làm rõ tất cả?

Nghiêu Vũ thu xếp hành lí, có lẽ đi du lịch viết bài cho tạp chí, rời khỏi đây ít ngày cũng tốt.

Điện thoại reo, nhìn số máy, là hứa Dực Trung, anh biết hôm nay cô đi, lúc này tinh thần cô rất kém: “Vâng, chiều đi”.

“Sao lại khóc?”.

“Em không…”. Nghiêu Vũ vừa nói vừa lau mặt, nước mắt lăn dài trên đó, không biết từ lúc nào.

Lần này cô đứng nhìn anh ra đi, lần này cô nói lời chia tay, dù không còn yêu, lòng vẫn tan nát.

“Ở nhà đợi anh”. Hứa Dực Trung nghe giọng Nghiêu Vũ, chỉ nói có vậy, ngắt máy là phóng xe đến nhà cô.

Bỏ điện thoại xuống, Nghiêu Vũ bật khóc thành tiếng. Khi Hứa Dực Trung vội vã bước vào, mắt cô đã sưng đỏ, làm anh xót xa. Anh không nói nửa câu, lặng lẽ kéo cô vào lòng.

Nghiêu Vũ gục trong lòng anh, miệng không ngừng lắp bắp kể lể chuyện cũ với Đồng Tư Thành. Rằng anh vất vả làm thêm ở xưởng in nhà trường để tích từng mười đồng, đưa cô đi ăn. Rằng mỗi kì nghỉ hè anh lại đi tàu đưa cô về tận nhà, rồi lại bắt xe khách quay lại trường. Rằng anh đứng trực dưới tầng để giục cô đi ngủ đúng giờ. Rằng anh vất vả tìm được cô ởLhasa chỉ nói một câu, anh đã tìm cô khắp các khách sạn lớn nhỏ ở đây…

Hứa Dực Trung im lặng nghe, rồi dỗ dành cô, lòng cũng buồn vô hạn. Thực sự Đồng Tư Thành đã quá tận tâm với Nghiêu Vũ, cho nên cô đau lòng như vậy.

Anh thầm nghĩ, có phải mình đã quá ích kỉ, muốn cô dứt khoát với anh ta?

Nghiêu Vũ khóc đã mệt, nói cũng mệt, lặng lẽ ngủ thiếp. Hứa Dực Trung ôm cô, đột nhiên băn khoăn rốt cuộc Nghiêu Vũ thích ai?

Đồng Tư Thành đã cho cô quá nhiều kí ức đẹp. Anh phải thế nào mới làm phai những kí ức đó, để trái tim cô chỉ dành cho anh? Hứa Dực Trung cảm giác không hi vọng nhiều. Siết cô vào lòng, niềm vui ở bên cô, niềm vui từ đáy lòng khiến anh không muốn từ bỏ, cũng không thể từ bỏ.

Anh thở phào, Nghiêu Vũ đã nói hết với Đồng Tư Thành, công việc còn lại là thuộc về anh. Nghĩ vậy, anh xót xa nhìn cô, thận trọng bế lên giường.

Mắt chợt liếc thấy cuốn Từ điển Triện khắc thư pháp , nhớ tới lần trước mình đã lén bỏ trang đánh dấu tên Đồng Tư Thành, đánh dấu trang tên mình, lại thấy buồn cười.

Trong từ điển có thêm mấy trang đánh dấu, anh lật ra xem, đó là bốn chữ: Tha hương minh nguyệt. Hứa Dực Trung ngoái lại nhìn Nghiêu Vũ đang ngủ, bỗng nhớ vầng trăng đêm ởLhasa.

Buổi tối hôm nhìn thấy Nghiêu Vũ và Đồng Tư Thành, anh một mình đứng trên ban công khách sạn, ngơ ngẩn ngắm trăng. Nghiêu Vũ chưa từng hỏi anh đến Lhasa chưa, nhưng anh cảm giác cô biết. Dường như Nghiêu Vũ biết rất nhiều, nhưng chưa bao giờ hỏi anh. Có phải tính cách cô như vậy? Việc gì cũng biết, xem ra có vẻ không bận tâm, thực ra đều để trong lòng?

“Hứa Dực Trung!”. Nghiêu Vũ tỉnh ngủ, gọi.

Hứa Dực Trung bỏ cuốn từ điển xuống, thấy mắt Nghiêu Vũ sau khi ngủ dậy vẫn sưng đỏ, anh lại xót xa: “Đầu lợn, xấu quá, đợi đấy!” Hứa Dực Trung vào bếp, trong tủ lạnh không thấy có đá, liền lấy một quả trứng gà chườm mắt cho cô. “Như thế này chỗ sưng sẽ rút nhanh”.

“Dám chê em xấu? Người xinh sao anh không chọn?”.

“Ai nói thế, anh nói xấu, thật ra anh thích kiểu xấu này”.

“Vậy cứ để nó sưng”. Nghiêu Vũ giở tính trẻ con.

Hứa Dực Trung cười: “Được, cứ để nó sưng, nếu em không bận tâm, mình ra ngoài ăn, nếu em sợ xấu thì ăn ở nhà!”.

Nghiêu Vũ nhảy xuống giường, vào phòng tắm soi gương, hét to: “Em ăn ở nhà, anh nấu đi!”.

Hứa Dực Trung lắc đầu, ai nói các cô gái không thích đẹp! Anh vào bếp, mở tủ lạnh, nói vọng ra: “Chỉ có thể rang cơm với trứng, có ăn không?”.

“Ăn!”. Nghiêu Vũ vừa nói, chạy vào bếp, tròn mắt nhìn anh: “Anh biết làm à?”.

“Đương nhiên!”. Hứa Dực Trung bắt đầu thao tác một cách thành thạo, “Tưởng anh là công tử bột chắc? Từ nhỏ anh đã biết nấu ăn. Không tin em cứ hỏi Sơn Tử!”.

“Tiếp tục! Anh còn ưu điểm gì nữa?”.

“Nhiều, kể không hết! Cứ nói yêu cầu của em đi, cái gì anh cũng làm được!”.

“Tốt, anh có thể làm cho trứng rán thành vị cá không?”.

Hứa Dực Trung hơi run tay, bỏ chiếc bát xuống, kéo Nghiêu Vũ lại, hôn thật mạnh: “Có cần anh trổ tài hất trứng trên chảo không?”.

“Ối!”. Nghiêu Vũ bật cười.

“Chà, cuối cùng em đã cười, lúc mới đến thấy em khóc ghê quá, anh còn tưởng em sắp hối hận”. Hứa Dực Trung thở phào.

Nghiêu Vũ nhảy lên người anh, tay ôm cổ, hai chân quắp chặt eo, giống như con sóc leo cây.

Kề trán vào trán anh, khẽ nói: “Em biết em thích gì ở anh rồi, em thích anh lúc nào cũng có thể chọc cho em cười!”.

“Ờ, anh cũng biết anh thích gì ở em rồi, thích cái tình dễ cười của em!”. Hứa Dực Trung nói xong, cùng cười phá lên.

Yêu, đau khổ, trong cuộc đời sẽ trải qua những trải nghiệm như thế, tốt nhất nắm lấy hiện tại, trân trọng tất cả những gì đã có. Chiếc lá rơi trên đường kia, cuối cùng đã hoàn thành chu trình tự nhiên của nó từ lúc nảy lộc, lớn lên trưởng thành đến khi viên mãn rụng xuống. Sang năm, trên đầu cành lại nảy lộc xanh mới. Vòng tuần hoàn cứ thế tiếp diễn không ngừng.

Ăn cơm xong, Hứa Dực Trung tiễn Nghiêu Vũ ra bến xe đi thị trấn cổ thành phố B, đến nơi lại lưu luyến không muốn xa: “Hay là anh đưa em đi”.

“Không, em sẽ chụp ảnh mang về, em quá quen thuộc nơi đó, nhiều nhất hai ngày sẽ về”.

Hứa Dực Trung không biết vì sao anh quyến luyến Nghiêu Vũ như vậy. Đứng nhìn mãi cho đến khi chiếc xe khách khuất hẳn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.