Vương Phi 13 Tuổi

Quyển 11 - Chương 12: Dừng Tay Đi




- Ồ.

Triệu Đằng cười xấu hổ nói:

- Đó là những nhân viên Bách Niên Bách Hóa, bọn họ đang kháng nghị, cho rằng Ngọc Lôi dùng thủ đoạn hèn hạ để tiến hành thu mua công ty của bọn họ.

- Bách Niên Bách Hóa? Chính là công ty bách hóa chuyên bản những sản phẩm ổn định giá sao?

Dương Thần vẫn còn nhớ, bách hóa đó là một công ty bình thường ở Trung Hải, là công ty có lịch sử tương đối dài.

Triệu Đằng gật đầu nói:

- Đúng vậy, Bách Niên Bách Hóa là một doanh nghiệp dân doanh lâu đời ở Trung Hải, người sáng lập-Tổng giám đốc Tôn là một thương gia có tiếng, nhưng mấy năm gần đây, Tổng công ty Ngọc Lôi chúng ta dưới sự lãnh đạo của Tổng giám đốc Lâm đã mở rộng được thị trường rất nhanh, dường như 50% bách hóa ở Trung Hải đều dưới cờ của Ngọc Lôi.

Ngọc Lôi mà Tổng giám đốc Lâm tạo ra bước đầu đã hình thành, như toàn bộ các sản nghiệp thời trang trên đường, Bách Niên Bách Hóa không chịu bị thu mua, không chỉ là thương hiệu, bao gồm cả đất đai cũng không chịu chuyển nhượng.

Bách Niên Bách Hóa sản xuất cho dân bình thường, hoàn toàn không hòa hợp với con đường sản xuất thời trang mà Ngọc Lôi đang đi, vì vậy thu mua hoàn toàn là điều cần thiết, bằng không sẽ là một cái gai trong mắt.

Giá cả của Ngọc Lôi tăng lên, nhưng Tổng giám đốc Tôn vẫn không chịu chuyển nhượng, đã đến cuối năm rồi, lại không thu mua, kéo dài kế hoạch cho năm sau, cho nên… quan hệ vẫn trong giai đoạn căng thẳng.

- Vậy bọn họ kháng nghị Ngọc Lôi là có ý gì?

Dương Thần ngây người nói.

Triệu Đằng lúng túng một lúc, nói:

- Bắt đầu từ đầu tuần, đài truyền hình liên tục đưa tin có liên quan đến Bách Niên Bách Hóa, tin tức về giả mạo sản phẩm khá nhiều, đoạn tin tức dài 3 phút, nói là phóng viên của đài truyền hình chụp trộm được một số sản phẩm giả mạo.

Quảng cáo này căn bản khiến cho Tổng giám đốc Tôn phải hộc máu mồm, với Bách Niên Bách Hóa phải chịu sự đả kích rất lớn, căn bản bọn họ phải xoay quanh vấn đề tiền bạc, làm loạn như vậy, ngân hàng bắt đầu vội vàng muốn thu hồi chỗ tiền cho vay.

Bách Niên Bách Hóa cho rằng Ngọc Lôi đã để lộ tin tức cho đài truyền hình, có âm mưu chèn ép bọn họ, vì vậy một số công nhân lâu năm có gan lớn đã chạy đến Tổng công ty Ngọc Lôi để kháng nghị…

Dương Thần cuối cùng cũng hiểu được phần nào. Những việc này nếu như nói là việc không liên quan dến Ngọc Lôi thì Dương Thần cũng không tin lắm.

Nếu như thực sự động đến Lâm Nhược Khê thì Dương Thần cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ. Dù sao người phụ nữ một khi đề cập đến chuyện thương trường thì rất máu lạnh.

Còn nhớ lúc trước ở thị trấn Bình Sơn, Lâm Nhược Khê đã thẳng thắn với mình rằng, thực sự đã để lộ chuyện cán bộ thu mua nhà máy.

Sau khi suy nghĩ, Dương Thần hỏi:

- Triệu Đằng, là Ngọc Lôi âm thầm lộ chuyện của công ty với đài truyền hình sao?

Triệu Đằng ngượng ngùng sờ sờ mũi:

- Nói thực, Giám đốc Dương, tôi cảm thấy điều này không còn nghi ngờ gì nữa, nhất định Ngọc Lôi của chúng ta có liên quan đến việc này, chỉ cần cho bên đài truyền hình tiền cao, đưa một chút tin tức giả cũng không vấn đề gì.

Cùng lắm qua hai tuần thì hẵng nói sau, chỉ thị đó là của một số người có ác ý với Bách Niên Bách Hóa, nên đã xin lỗi mọi người.

Đài truyền hình dù sao cũng xin lỗi, mọi người cũng sẽ không so đo nữa, nhưng trong khoảng thời gian này, Bách Niên Bách Hóa nhất định sẽ bị suy sụp, bị hủy hoại với những thứ khác, càng sớm đồng ý với việc thu mua của Ngọc Lôi, đó là sự lựa chọn tốt nhất.

- Ý của cậu là bà xã tôi ỷ thế ức hiếp người?

Dương Thần cười nói.

Sắc mặt Triệu Đằng trắng bệch, vội vàng khoát tay nói:

- Anh nói đùa chứ. Thương trường này giống như chiến trường, việc quân cơ không thể dối trá. Nếu như thực sự là kế hoạch của Tổng giám đốc Lâm thì tôi sẽ ra sức ủng hộ quyết định của Tổng giám đốc Lâm.

Dương Thần cười một tiếng:

- Được rồi, được rồi. Tôi cũng không trách cậu đâu, ra ngoài đi.

Triệu Đằng vội vàng ra ngoài, vẫn không quên lau mồ hôi lạnh.

Dương Thần quay đầu lại, nhìn xuống dưới lầu, vẫn còn mười mấy bóng dáng của những người kháng nghị, khẽ thở dài một tiếng.



Mấy ngày sau đó, Lâm Nhược Khê cuối cùng cũng khuyên Lam Lam tự ngủ ở phòng của cô bé, còn cô thì đến ngủ cùng phòng với Dương Thần, thử cho cô con gái ngoan ngoãn bắt đầu ngủ.

Phòng trong nhà được bố trí giường đôi, giường của Lâm Nhược Khê rất rộng, một mình Lam Lam nằm trên chiếc giường rộng rãi, còn nghiêng mình, xoay đủ hướng, cái bụng trời phú căng phều, trông dáng vẻ rất đáng yêu.

Quách Tuyết Hoa thấy hai vợ chồng cuối cùng cũng ngủ cùng nhau, có chút vừa lòng, cười nhiều hơn.

Nhưng Quách Tuyết Hoa cũng rất bận rộn, trước đó có nói sẽ uống trà đánh mạt chược với mẹ của Lưu Minh Ngọc, quả thật nói đến là đến.

Đầu tiên đến nhà họ Lưu chơi một ngày, cách một ngày, không ngờ dẫn theo mẹ Lưu và vài người phụ nữ cùng tuổi mới quen, cười cười nói nói đi vào trong nhà đánh mạt chược đến nửa ngày.

Xế chiều, Lâm Nhược Khê và Dương Thần về nhà, nhìn thấy vài thím đột nhiên xuất hiện ở đây, đều trợn mắt há mồm.

Lâm Nhược Khê vốn thích con gái im lặng, bên tai vừa nghe thấy mấy âm thanh huyên náo, lại có một đoàn không quen biết gì đến nhà thì liền cảm thấy cực kỳ phản cảm.

Nhưng khi ở trước mặt Quách Tuyết Hoa, Lâm Nhược Khê vẫn mỉm cười, đơn giản sau khi ứng phó liền chạy ngay lên lầu.

Nhưng Quách Tuyết Hoa làm sao mà không cảm nhận thấy đứa con dâu đang xem thường mấy người phụ nữ này, trong lòng có chút không hài lòng, nhưng cũng không nói gì.

Nhưng, ban đầu định giữ mấy người phụ nữ này ở lại ăn cơm, thì sau đó liền đổi sang mời họ đến nhà hàng ăn cơm, cũng coi như nhượng bộ một bước.

Tối đến, ở trong phòng ngủ của Dương Thần.

Những tiếng kêu than cứ lảng vảng quanh người như một bản tấu chương.

Lúc này, Dương Thần ghé sát vào người yêu, một bàn tay mò mẫm lên trên đỉnh núi đẫy đà, nhẹ nhàng nhào nặn tuyệt phẩm của tạo hóa, vuốt ve những sợi tóc của người phụ nữ.

Hai người quấn lấy nhau, những tiếng kêu rên nhè nhẹ của Lâm Nhược Khê truyền ra ngoài cũng khiến người khác khó có thể kiềm chế được mình, Dương Thần quấn lấy lưỡi của người phụ nữ như trêu đùa.

Lâm Nhược Khê căn bản không có cách nào hiểu được mình đang làm gì, cả người cô cứ lơ lửng như những đám mây. Sức mạnh cường tráng của người đàn ông cứ dồn dập từng nhịp, lao thẳng vào trung tâm của khoái cảm, khiến cho tinh thần của cô như bị ma túy điều khiển.

Cả thân thể cô như lạc vào chốn bồng tiên, đung đưa, sung sướng, ngất ngây.

Dương Thần cũng cố ý kiên trì kéo dài chút thời gian, mặc dù khả năng bền bỉ đã kéo dài khoảng một tiếng đồng hồ, với những người đàn ông khác thì không thể sánh kịp, nhưng Dương Thần lại cảm thấy như vậy là quá ngắn.

Điều này cũng bởi vì, uy lực chỗ đó của Lâm Nhược Khê thực sự mạnh mẽ hơn nhiều so với những người phụ nữ khác, Dương Thần cảm thấy có một lực hút rất lớn từ chỗ đó của cô, khiến cho bản thân như bị sai khiến, muốn mau chóng thỏa mãn cơn thèm muốn.M-a-n-g-a-C-l-u-b.V-n

Đồng thời, lại bị Lâm Nhược Khê cưỡng chế, mỗi đêm nhiều nhất là một lần, không được nhiều hơn. Điều đó khiến Dương Thần quý trọng từng phút giây hưởng thụ.

Cuộc sống vợ chồng của Lâm Nhược Khê mặc dù không có nhiều bất ổn, nhưng cũng nên có giới hạn, không phải muốn đến là đến.

Cho nên, mặc dù Dương Thần cảm thấy khó chịu, Lâm Nhược Khê cũng bảo người đàn ông này phải đảm bảo trước, chỉ có thể một lần, không được bắn nhiều đạn hơn.

Nhưng sự thật chứng minh, cho dù có quy định là một lần, sau mỗi lần kết thúc, Lâm Nhược Khê mềm nhũn người đến cực điểm, nới lỏng toàn bộ xương cốt.

Cuối cùng sau khi Dương Thần rút ra, mới xuống dưới nghỉ ngơi.

Lâm Nhược Khê nằm úp vào lòng Dương Thần, thở hổn hển, hờn dỗi nói:

- Anh không thể nghỉ ngơi một ngày sao, việc này thực sự có gì mà khiến anh phải ham muốn như vậy chứ?

Dương Thần cười tà, vuốt trượt từ lưng cô xuống dưới:

- Em thân yêu, em chẳng phải cũng rất nhập cuộc sao? Anh phóng ra còn không nhiều bằng em?

- Không…không được phép nói. Anh không xấu hổ à…

Lâm Nhược Khê mặt đỏ bừng, hai lúm đồng tiền cũng ửng đỏ.

Dương Thần vỗ vỗ mông cô, thịt rung lên lẩy bẩy.

- Lần trước mẹ nói, em phải nhanh chóng mang thai một đứa. Chẳng phải anh đang giúp em sao?

- Việc này không phải là việc mà em có thể quyết định được, hơn nữa em cảm thấy Lam Lam chính là con của chúng ta rồi.

Lâm Nhược Khê chu mỏ nói.

Dương Thần vuốt ve gương mặt cô, nói:

- Bề trên thì luôn muốn con cháu đầy nhà. Em nên hiểu cho tâm trạng của họ chứ.

- Hiểu cho tâm trạng của bề trên…

Lâm Nhược Khê bỗng nhiên u oán nói.

- Em sao vậy?

Dương Thần sửng sốt.

Lâm Nhược Khê vòng vòng tay lên ngực người đàn ông, buồn bã nói:

- Ông xã, anh tìm lúc nào đó nói với mẹ đi, có thể đừng bảo người khác đến nhà chơi mạt chược được không? Giọng của những thím đó thật lớn, chẳng có văn hóa gì cả, sao mẹ lại muốn chơi cùng họ chứ?

- Ai da, mẹ cũng cảm thấy cuộc sống nhàm chán, muốn vui vẻ một chút thôi.

- Vậy thì cũng phải tìm đúng người chứ. Mẹ Lưu là mẹ của Lưu Minh Ngọc thì không nói làm gì, nhưng những thím khác, căn bản là chẳng quen biết gì, đến nhà mà chẳng xấu hổ gì cả.

Hơn nữa…em thấy cứ chơi mạt chược trong nhà là việc không nên, em sợ Lam Lam sau này sẽ học theo, cũng sẽ ham chơi mạt chược.

Dương Thần hỏi ngược lại:

- Tại sao muốn anh đi nói? Em không thể nói thẳng với mẹ được sao? Có ý kiến gì thì cứ nói thẳng, đều là người nhà mà.

- Em… em sợ mẹ tức giận. Gần đây mẹ mới đối tốt với em một chút, dù sao thì mẹ cũng yêu anh như thế, anh làm bộ như anh không thích, giúp em đi mà…

Nghe giọng điệu cầu xin như vậy, mặc dù Dương Thần cảm thấy không ổn, nhưng cũng đành đồng ý, dù sao Lâm Nhược Khê ít khi cầu xin mình, cũng không nên từ chối.

Sáng sớm hôm sau, ăn bữa sáng trên bàn.

Dương Thần ngẫm nghĩ một lát, cười với Quách Tuyết Hoa nói:

- Mẹ, có thể mời mẹ sắp xếp chút việc không?

Quách Tuyết Hoa không khỏi cười nói:

- Nói gì vậy, cái gì mà sắp xếp chứ. Đứa con trai của mẹ lại làm chuyện gì xấu à?

- Không phải.

Dương Thần ngượng ngùng nói:

- Gần đây mẹ luôn mời người khác đến nhà chơi mạt chược, con cảm thấy hơi loạn, có chút phiền, hơn nữa việc này cũng có ảnh hưởng không tốt đến Lam Lam, sau này mẹ có thể đừng mời mấy thím đó đến nhà chơi được nữa không?

Quách Tuyết Hoa đang bóc quả trứng luộc, ngừng lại, nụ cười trên mặt liền biến mất, cười lớn nói:

- Đứa con trai này, không phải là thấy mẹ chơi với mấy người đó thì khiến con cảm thấy mất mặt chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.