Vương Phải Tình Em

Chương 22




Sở Lăng hạ quyết tâm, bất luận như thế nào cũng không thể rơi vào tay Alex một lần nữa, kết quả kia cậu cũng không dám nghĩ tới, cậu đã không còn đường lui.

Alex trên không trung nhìn thấy Sở Lăng lao thẳng tới đám hỗn loạn trên quốc lộ, liên tiếp tông vào những chiếc xe ngăn cản trước mặt, mở ra một con đường, nhanh chóng tiến vào phạm vi nội thành.

Alex lạnh giọng nói: “Lăng, nếu còn không dừng xe, tôi sẽ tiếp tục nổ súng, mục tiêu kế tiếp không chỉ là mặt đường hay đơn giản là một cái thùng xe, tôi sẽ bắn nổ tất cả những gì trước mặt em, mặc kệ là xe, người đi đường, bất cứ cái gì, em nghe rõ rồi chứ?”

Sở Lăng rốt cuộc nhịn không được cầm bộ đàm tức giận nói: “Anh muốn gây ra tội ác giết người là chuyện của anh, không liên quan tới tôi.”

Alex khẽ cười lạnh: “Thật sự không liên quan tới em sao? Lăng, tôi đã hiểu rõ tính cách của em, em không phải người tàn nhẫn như vậy. Tôi chính là như vậy, nhưng em không phải.”

Sở Lăng chỉ có thể tức giận ném bộ đàm sang một bên, dưới chân giẫm chặt chân ga, chiếc BMW trên quốc lộ lại càng tăng nhanh tốc độ, tầm mắt trước mặt đã bắt đầu xuất hiện đông đúc xe cộ, cậu rốt cuộc cũng tiến vào được nội thành sầm uất.

Bộ đàm lại truyền tới âm thanh lãnh khốc của Alex: “Lăng, trước mặt em mấy trăm mét có một chiếc xe bus hai tầng đang chạy tới, tôi có thể nhìn thấy trong xe tất cả đều là học sinh tiểu học. Bây giờ tôi đếm tới ba, nếu em không ngừng xe, tôi lập tức phóng tên lửa phá hủy nó, tôi cam đoan sẽ không còn ai sống sót.”

Sở Lăng khiếp sợ cầm lấy bộ đàm quát: “Alex, anh điên rồi sao?”

Bộ đàm truyền ra giọng nói vô cùng bình tĩnh nhưng lãnh khốc của Alex: “Đúng vậy, tôi điên rồi, là vì em!”

Không, trời ạ…trong phút chốc đầu óc Sở Lăng vô cùng rối loạn, âm thanh Alex lại tiếp tục vang lên bên tai: “Chỉ cần có thể ngăn em lại, tôi sẽ không quan tâm phải hi sinh người nào, em hẳn là hiểu được tôi nói là làm. Một…”

Với tốc độ của BMW, khoảng cách mấy trăm mét trong chớp mắt đã vụt tới, Sở Lăng giật mình nhìn thấy quả thực có một chiếc xe bus chở học sinh đang tiến đến, đồng thời giọng nói lạnh lùng của Alex vẫn vang lên bên tai: “Hai…”

Sở Lăng không khỏi chán nản đấm mạnh lên tay lái, cậu biết rõ tính tình của Alex, biết anh không phải đang nói đùa, nếu đến “ba” mình còn không ngừng, chỉ sợ một quả tên lửa sẽ lao thẳng tới chiếc xe kia, sau đó là cảnh tượng máu me bắn tung bốn phía vô cùng khủng khiếp, nếu gây ra cuộc thảm sát này Alex sẽ không có một chút áy náy, nhưng chính mình lại có thể vì vậy mà hối hận cả đời.

Vô số suy nghĩ lóe lên trong đầu Sở Lăng, ngay khi Alex vừa đếm tới “hai”, Sở Lăng rốt cuộc cắn răng dùng sức giậm phanh.

“Két——” vì phanh xe quá gấp nên chiếc xe bị trượt đi mấy chục mét mới dừng lại, lúc này vừa đúng lúc chiếc bus chạy đối diện lướt ngang qua.

Sở Lăng quả thực nhìn thấy trên xe toàn trẻ em, một số cậu bé tinh nghịch còn ghé vào cửa kính xe nhìn cậu mỉm cười, cũng có một số thích thú nhìn lên chiếc phi cơ đang xẹt qua, líu ríu không ngừng đùa giỡn, nhưng không ai biết được bọn họ chỉ vừa được bàn tay tử thần lướt qua.

Sở Lăng mệt mỏi thở hắt ra, vô lực dựa vào ghế, tâm tình trong nháy mắt đã rơi xuống tận cùng vực thẳm, cậu cuối cùng cũng không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Alex, xem ra lần này là chết chắc rồi. Xe Ray lướt sát qua xe Sở Lăng, dừng chắn ngang phía trước.

Alex thấy Sở Lăng quả như trong dự đoán ngừng xe lại, bên môi bất giác hiện ra một nụ cười lạnh nhàn nhạt: “Ray, lập tức phong tỏa quốc lộ, ta muốn đáp xuống.”

A? Đáp xuống trên đường quốc lộ trong nội thành?

Ray thở dài không biết nên nói gì mới tốt, dù sao bất luận anh nói gì, khi Alex đang tức giận cũng không thể nghe thấy, tốt nhất nên ngoan ngoãn chấp hành mệnh lệnh.

Ray dùng bộ đàm nhanh chóng tập hợp thuộc hạ bắt đầu phong tỏa đoạn đường này, trục xuất tất cả cư dân và xe cộ trong khu vực, dọn dẹp một khoảng cách rộng đủ cho phi cơ đáp xuống, đồng thời cũng thông báo cho thị trưởng và cục trưởng, nói mọi việc đã kết thúc, khủng hoảng cũng dịu đi, yêu cầu lập tức rút về toàn bộ cảnh sát trong khu vực này, mọi chuyện còn lại do tổ chức Hắc Diễm xử lý, không cần cảnh sát nhúng tay vào.

Ray xuống xe bước tới bên cạnh xe Sở Lăng, thấy Sở Lăng đang ngồi dựa lưng vào ghế: “Jason, bây giờ không ai có thể giúp cậu, cậu nên tự cầu phúc cho mình đi.”

Sở Lăng thờ ơ nhìn về khoảng không phía trước, nhìn phi cơ đang ở đó không xa chuẩn bị đáp xuống, cậu biết đó là Alex, cũng biết hành vi của mình khiến Alex có bao nhiêu tức giận. Bất quá việc đã tới nước này, anh muốn xử lý mình như thế nào cũng được, có lẽ dưới cơn tức giận sẽ giết chết mình, như vậy rất tốt, cậu có thể được giải thoát rồi.

Sở Lăng nghĩ như vậy, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.