Vương Phải Tình Em

Chương 11




Trong lòng Sở Lăng không thể khống chế bắt đầu phình lên một loại cảm giác ấm áp nhưng vô cùng chua xót, nhẹ nhàng mở mắt: “Tôi đâu có tốt như vậy, nghề nghiệp của tôi cũng vô cùng tàn khốc luôn tanh tưởi mùi máu tanh, anh chỉ nhìn thấy ảo giác mà thôi, tôi căn bản không phải là thiên sứ.”

Alex mỉm cười: “Tôi thấy lúc em chấp hành nhiệm vụ rất lạnh lùng bình tĩnh, tôi cũng biết em đối mặt với địch nhân sẽ tuyệt đối không nương tay. Như vậy em thử nói tôi nghe xem, có bao giờ em giết người không nên giết? Những người chết dưới tay em có phải người vô tội không?”

Sở Lăng nhíu mày trầm tư suy nghĩ, cuối cùng nói: “Không có.”

Alex cười: “Thời điểm em không đành lòng để nai con mất mẹ mà ngăn cản không cho tôi giết con nai mẹ, tôi đã biết với tính cách của em tuyệt đối sẽ không sát hại người vô tội, vì thế tôi nói em là thiên sứ cũng đâu sai.”

Sở Lăng bất giác tò mò nhìn Alex: “Anh đã quên sao? Tôi còn giết rất nhiều thủ hạ của anh.”

Mày kiếm Alex khẽ nhướng cao, mỉm cười nói: “Tất cả người trong tổ chức Hắc Diễm bao gồm cả tôi, đều là những người phạm tội hoặc những tội phạm có đẳng cấp, em nhắm mắt tùy ý nổ súng, cũng không gặp được một người vô tội, vì thế cứ an tâm đại khai sát giới, không cần khách sáo.”

Sở Lăng bị y đùa nhịn không được khẽ bật cười: “Anh như vậy mà lại là người lãnh đạo của Hắc Diễm sao? Đối đãi với thủ hạ như vậy, sau này còn ai dám gia nhập a?”

Alex xúc động say mê nhìn đôi tinh mâu đang lưu chuyển và nụ cười nhợt nhạt mê người: “Lăng, em cười rất đẹp, tôi rất thích nhìn em cười.”

Sở Lăng xấu hổ khẽ mím môi lại, quay đầu né tránh ánh mắt Alex.

Alex cầm tay cậu áp lên gò má mình: “Tốt lắm, Lăng, bây giờ đến phiên tôi hỏi. Ân… em không thích hoặc ghét loại người nào nhất?”

Sở Lăng suy nghĩ một chút: “Làm nhiều việc ác hoặc là lạm sát nhiều người vô tội.”

Alex khẽ cười nói: “Thật không may, tôi có lẽ là loại người này. Bất quá không biết bây giờ tôi cải tà quy chánh cố gắng tu sửa không biết có kịp không?”

Sở Lăng im lặng một hồi lâu: “Nếu…có một ngày tôi chọc giận anh, anh có giết tôi không?”

Alex cười: “Ngốc nghếch, đương nhiên là không, tôi làm sao có thể giết em được? Yên tâm, tôi có thể giết hết người trên thế giới, nhưng vĩnh viễn không thể làm tổn thương em cho dù chỉ là một ngón tay.”

Anh nói xong lại cầm tay Sở Lăng đưa lên môi hôn một chút, chăm chú nhìn hắn: “Lăng, tôi có thể phụ tất cả mọi người, nhưng cuộc đời này tôi tuyệt đối sẽ không phụ em.”

Trái tim Sở Lăng kịch liệt run rẩy theo mỗi lời nói thâm tình của Alex, cũng không dám đối mặt với đôi lam mâu mê người kia, khẽ quay đầu đi.

Alex tiếp tục thưởng thức ngón tay Sở Lăng: “Lại tới tôi hỏi, hỏi gì giờ nhỉ? Ân…Lăng, vì sao em lại gia nhập vào đội hải quân lục chiến?”

Sở Lăng do dự một chút, cuối cùng cũng trả lời: “Tôi từ nhỏ đã theo mẫu thân tập võ, sau khi mẫu thân và kế phụ qua đời, em trai Robert của kế phụ liền thu nhận tôi, ông là sĩ quan của đội hải quân lục chiến, vì vậy sau này tôi cũng gia nhập, hai năm trước, chú Robert trong lúc chấp hành nhiệm vụ đã hi sinh.”

Alex nhìn biểu tình cố gắng kiên cường của Sở Lăng, nhẹ giọng nói: “Lăng, em bây giờ không còn người thân nào, phải không?”

Sở Lăng hít vào một hơi, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy.”

Alex đau lòng vươn tay kéo cậu ôm vào lòng, ôn nhu nói: “Lăng, có tôi ở bên cạnh em, sau này em sẽ không còn cô đơn nữa, bất luận là thân tình, hữu tình hay tình yêu, tất cả những gì em mất đi hoặc đang khao khát tôi sẽ cho em hết. Lăng, em đã có tôi, không bao giờ tôi để em phải khổ sở một mình nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.