Vương Nghịch Thiên Hạ: Chỉ Sủng Đệ Đệ Đáng Yêu

Chương 13: Bình tâm




Diệp Khôn nhìn cây dược thảo mọc nhô ra từ trên mỏm đá cao hơn ba mươi trượng, mặt nhăn nhó rất khó coi.

"Cao quá, đáng ghét tìm mãi mới được một gốc Thanh La thảo chẳng nhẽ lại bỏ cuộc. Không được, nhất định phải hái được nó"

Tức giận nói một câu, Diệp Khôn đảo mắt đánh giá hoàn cảnh xung quanh một lượt. Sau khi đã định hướng được mục tiêu, hắn cột chặt gùi thuốc trên lưng, dắt dao hái thuốc vào hông, sau đó hai tay bám vào vách đá tìm tòi những hốc đá nhô ra cẩn thận trèo lên.

Vách đá cao thẳng đứng, xem ra có vẻ rất khó trèo lên, cứ trèo lên được một chút, Diệp Khôn lại lấy dao hái thuốc dùng sức khoét một hốc nhỏ trên vách đá để lấy điểm tựa trèo lên .

Cứ như vậy, Diệp Khôn cẩn thận từng ly từng tý chậm rãi leo lên. Mà trong lúc leo lên, hắn chỉ dám nhìn lên phía trên, chứ không dám quay đầu nhìn xuống phía dưới.

Đây cũng là kinh nghiệm của hắn mỗi khi phải trèo cao, chỉ được phép nhìn lên chứ không được phép nhìn xuống.

Nếu đứng ở xa nhìn lại, trông hắn cứ như là một con tắc kè con mới ra đời đang tập leo tường vậy.

Nửa canh giờ sau, trên mặt và người Diệp Khôn mồ hôi tướt ra đầm đìa ướt hết cả áo. Càng gần đến mục tiêu, hắn càng thở dốc và nhăn mặt gắng gượng, đến cuối cùng cũng lên được mỏm đá có Thanh La thảo.

Mỏm đá này tuy không rộng lắm, nhưng cũng đủ để một người ở trên đó. Diệp Khôn thở phù vài cái rồi ngồi bệt xuống mỏm đá nghỉ ngơi lấy lại sức. Một lúc sau, sau khi cơ thể không còn cảm thấy mệt mỏi nữa, hắn cẩn thận hái gốc Thanh La thảo cho vào gùi thuốc trên lưng, tỏ vẻ hài lòng.

Đứng từ trên mỏm đá nhìn xuống, Diệp Khôn hơi nhíu mày tự đánh giá lại một lần nữa, sau đó hắn cẩn thận theo đường cũ trèo xuống. Lần này trèo xuống có vẻ dễ dàng hơn trước nhiều, cho nên chẳng mấy chốc hắn đã xuống tới nơi. 

***

Diệp Khôn hắn là một thiếu niên năm nay mười bốn tuổi, có khuôn mặt bình thường, dáng người cao gầy, làn da ngăm đen đậm chất thôn dã. Nhìn từ đầu đến chân chẳng thấy hắn có chỗ nào nổi bật cả, nếu có thì là hắn khá thông minh. 

Hắn mồ côi cha mẹ từ nhỏ, hiện tại đang sống cùng gia đình cậu của hắn ở Hà Gia thôn.

Thường ngày, ngoài làm những việc vặt giúp gia đình cậu hắn ra, thì hắn thường lên núi hái thuốc cho Hà đại phu, một vị thầy thuốc có tiếng ở Hà Gia thôn. 

Trước đây lúc hắn lên bảy tuổi, đột nhiên bị một trận bệnh nặng thiếu chút nữa là không qua được. Cũng may Hà đại phu hết lòng ra sức chữa trị, tốn rất nhiều loại thuốc tốt cho hắn dùng, cuối cùng cũng đã qua khỏi. 

Chỉ là Hà đại phu trị bệnh cho hắn nhưng ông không lấy một xu nào cả, Diệp Khôn và gia đình cậu hắn rất cảm kích, không biết lấy gì để đền ơn, mà chỉ biết để ở trong lòng. Dù sao gia đình cậu hắn cũng nghèo, nếu phải trả tiền thuốc thì quả thật không có khả năng để trả.

Sau này Diệp Khôn thường lui tới chỗ Hà đại phu, thi thoảng giúp ông ấy những công việc vặt trong nhà cũng như tiệm thuốc. 

Hà đại phu thấy hắn thông minh, nhanh nhẹn, nên cũng rất thích hắn. Về sau Hà đại phu thường chỉ điểm cho hắn biết về các loại dược thảo, và để cho hắn theo mình khi đi hái thuốc, cũng như thăm khám bệnh, thành ra Diệp Khôn từ lúc nào không hay biết, đã trở thành đồ đệ của Hà đại phu. Mặc dù không được Hà đại phu chính miệng công nhận, nhưng trong lòng ông cũng đã ngầm công nhận tiểu đồ đệ này rồi. 

Những lúc Hà đại phu cần dược thảo, mà ở dược viên không có, hoặc không mua được ở ngoài. Hắn thường lên núi Thanh Phong cách Hà Gia thôn hơn một dặm đường, để tìm hái những loại dược thảo cần thiết cho Hà đại phu. 

Mấy hôm trước có một người đến tìm Hà đại phu, nghe nói y là người trong giang hồ thuộc một môn phái nào đó rất có tiếng, y đến mời Hà đại phu xem bệnh cho một vị tiểu thư nhà hắn. Hà đại phu đi mấy ngày rồi trở về, ông tìm một số dược thảo để điều chế thuốc cho vị tiểu thư kia, nhưng còn thiếu một vài loại, khiến cho ông đau đầu không thôi.

Diệp Khôn nghe thấy vậy, có vẻ khó hiểu, nếu như nói vị tiểu thư kia là người thuộc một môn phái có tiếng trong giang hồ, thì dược thảo đối với bọn họ mà nói quá đơn giản rồi. Chỉ cần bọn họ phái người ra ngoài tìm kiếm và thu mua là được, đằng này lại để cho Hà đại phu phải đau đầu về việc này như thế, quả thực có chút kỳ quái. 

Sở dĩ Diệp Khôn có ý nghĩ như vậy, cũng là vì hắn không ít thì nhiều đã từng nghe lão Trương trong thôn kể về những môn phái, và thực lực của họ trong chốn giang hồ, cùng với những bí sử của võ lâm, nên với trí thông minh của Diệp Khôn hắn rất hiểu, rất có thể trong việc này còn nhiều uẩn khúc.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Diệp Khôn không đi hỏi Hà đại phu về việc này làm gì, hắn chỉ hỏi Hà đại phu cần những dược thảo nào rồi hắn lên núi đi tìm.

***

Diệp Khôn men theo đường mòn đi lên phía trên sườn núi, trong lòng hắn cảm thấy rất thoải mái, vì Thanh La thảo là một trong những dược thảo khó tìm nhất mà Hà đại phu cần cuối cùng cũng tìm được. Những dược thảo còn lại tìm kiếm không khó lắm, chẳng qua phải bỏ ra chút thời gian thôi.

Men theo sườn núi Diệp Khôn đi vào một mảnh rừng gần đấy tiếp tục tìm kiếm.

Một canh giờ sau, Diệp Khôn theo con đường mòn đi ra khỏi khu rừng, trên mặt nộ vẻ rất vui mừng, tất cả dược thảo Hà đại phu cần hắn đã tìm đủ, không những thế hắn còn tìm được vài loại dược thảo quý khác nữa.

Nén lại tâm tình vui vẻ, Diệp khôn không chần chừ thêm nữa, vừa ra khỏi rừng hắn liền hướng Hà Gia thôn quay trở về.

***

Nhìn thấy Diệp Khôn trở về, một lão giả đã ngoài sáu mươi với khuôn mặt hiền hòa, dáng người hơi gầy, vận một bộ trang phục màu xanh, đi từ trong nhà ra ánh mắt nhìn hắn đầy mong đợi, khẽ hỏi "Diệp Khôn, con tìm được dược liệu ta cần không." 

"Người yên tâm con đã tìm đủ rồi" Diệp Khôn nhìn Hà đại phu cười nói.

"Ha ha, thế thì tốt quá, vất vả cho con rồi, mau vào nhà cho ta xem" Hà đại phu trong lòng vui mừng cười lớn nói.

Tiếp đó, hai người một trước một sau đi vào một gian phòng rộng, bên trong xung quanh có rất nhiều dược liệu và dụng cụ chế biến thuốc. 

Đến bên cạnh một cái bàn gỗ nhỏ, Diệp Khôn đặt gùi thuốc trên lưng xuống mặt bàn rồi đẩy về phía Hà đại phu để cho ông ta xem. 

Hà đại phu xem qua toàn bộ dược thảo trong gùi một lượt, sau đó cầm chúng lên tay cẩn thận đánh giá phẩm chất từng loại.

Ước chừng thời gian sau một tuần trà, Hà đại phu gật đầu hài lòng nói: "Rất tốt, tất cả những dược thảo này sinh trưởng đã ngoài mười năm, thậm trí gốc Thanh La thảo đã đạt đến hai mươi năm có thừa, như vậy phẩm chất của thuốc luyện ra chắc chắn tốt hơn nhiều so với bình thường mà ta mong đợi."

Diệp Khôn ở bên cạnh chăm chú nghe, đột nhiên hắn hỏi "Đại phu, con thật không hiểu, người chữa bệnh cho người nào mà khẩn trương như vậy? Từ trước đến giờ, con có thấy người như vậy bao giờ đâu ?"

"Ài! Người này lai lịch không đơn giản, họ có chút liên hệ với ta nói ra thì dài dòng lắm, con về chuẩn bị hành trang, sắp tới đi với ta vài ngày, tới đó con sẽ biết" Hà đại phu thở dài một tiếng, dặn dò Diệp Khôn vài câu, rồi mang đám dược thảo vào phòng chế thuốc bắt đầu xửa lý phối thuốc.

Diệp Khôn nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, ngày mai đi cùng Hà đại phu thì sẽ rõ. Tiếp đó hắn về nhà chuẩn bị một số thứ cho chuyến đi ngày mai.

Hôm sau khi trời vừa sáng, Diệp Khôn đã có mặt tại nhà Hà đại phu. 

Khi Diệp Khôn vừa mới tới, thì hắn thấy phía trước nhà Hà đại phu đã có một chiếc xe ngựa đậu ở đó, cùng với một phu xe đang đứng chờ. 

Phu xe đội trên đầu một cái mũ chụp rất rộng, xung quanh vàng mũ còn có một lớp màn mỏng phủ xuống tới cằm che đi khuôn mặt không thể nhìn rõ, nhưng xem bộ dạng và cử chỉ của phu xe thì thấy rõ ràng là người có luyện võ. 

Phu xe hìn thấy Diệp Khôn đi lại nhưng hắn không nói gì cả, hắn chỉ ngồi im trên thành xe chờ đợi. Cho đến khi Hà đại phu và Diệp Khôn lên xe, thì hắn mới lên tiếng thúc ngựa đánh xe đi. 

Xe ngựa từ Hà Gia thôn nhằm hướng dãy Thanh Phong mà đi. Diệp Khôn ngồi một góc trong xe, thi thoảng hắn lại ngáp dài một cái, hai mắt đờ đẫn gật gà gật gù, những lúc xe đi vào đoạn đường mấp mô khiến cho bánh xe kênh bị xóc, cả người hắn lắc lư xiêu vẹo nhìn rất khôi hài.

Bên cạnh hắn, Hà đại phu ngồi tựa vào vách thùng xe, hai mắt vẫn trong sáng, không có biểu hiện gì của người mất ngủ như Diệp Khôn. Mặc dù đêm qua ông đã thức cả đêm để bào chế thuốc.

Đến quá trưa, xe ngựa đã đi sâu vào trong dãy Thanh Phong, xung quanh con đường mòn toàn cây là cây mọc thành bụi rậm um tùm. Nhìn xa xa hơn một chút thì thấy toàn là đồi núi trải dài mấy chục dặm. 

Diệp Khôn lúc này đã tỉnh, hắn vén rèm xe lên nhìn ngó xung quanh, ngơ ngác một hồi rất lâu. Hắn chưa bao giờ đi sâu vào dãy Thanh Phong xa như thế này, khắp nơi xung quanh, chẳng có lấy một chút dấu hiệu nào của con người sinh sống cả, ngược lại toàn cây là cây cùng đồi núi có to có nhỏ trùng trùng điệp điệp, trải dài và rộng không biết điểm dừng ở chỗ nào. 

Đi thêm khoảng nửa canh giờ nữa, xe ngựa rẽ qua phải đi vào bên trong một khu rừng rậm, đi thêm được một dặm, xe ngựa đột nhiên dừng lại trước một vách đá cao lớn. Dưới chân vách đá có đủ loại thực vật mọc lên cao quá đầu người che khuất cả một vùng.

Phu xe từ đầu đến giờ không nói lời nào, ngay khi xe vừa dừng lại đột nhiên hắn hướng vào trong xe ngựa cung kính nói với giọng ồm ồm "Đã tới nơi, xin mời Hà đại phu xuống xe."

Hà đại phu ồ lên một tiếng, rồi vén rèm chui ra, từ trên xe bước xuống. Thấy Hà đại phu xuống xe, Diệp Khôn cũng theo sau bước xuống. 

Vừa xuống khỏi xe, Diệp Khôn không để ý gì cả, hắn vươn vai ngửa mặt lên trời hít thở và làm vài động tác đơn giản. Ngồi trên xe cả môt trặng đường dài như vậy, khiến hắn cả người thấy khó chịu. Lúc này được xuống xe, hắn cảm thấy rất thoải mái.

Ngay sau đó, khi định thần lại Diệp Khôn mới đảo mắt nhìn cảnh vật xung quang, lập tức trong lòng cả kinh có chút hoảng sợ. Chỗ hắn đang đứng là một mảng rừng rậm rất hoang vu, khiến cho người ta có cảm giác ớn lạnh trong lòng.

Hít vào một hơi thật sâu, Diệp Khôn không dám nghĩ ngợi lung tung nữa, hắn đi lại bên cạnh Hà đại phu thành thật đứng bên cạnh lão.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.