Vương Mệnh

Chương 47: Mẹ chồng uy vũ




Edit: kaylee

Nghe vậy, thị vệ ở bên cạnh liếc mắt xem thường.

Bệ hạ, người đã nói qua lời này ở trước mặt Thái thượng hoàng, nhưng mà, thật hiển nhiên, người đã không có cơ hội cởi bộ long bào kia, nếu không Thái thượng hoàng sẽ dùng gậy gộc hầu hạ ngài.

"Đúng rồi, nữ thần, làm sao ngươi lại ở chỗ này, còn có…..." Bàng Nhiên chớp mắt, vừa định hỏi, lại trong giây lát phát hiện thiếu nữ mặt trẻ con đứng ở phía sau Cố Nhược Vân, ánh mắt lập tức sáng ngời, vội vàng cọ cọ tay đầy dầu mỡ vào trên y phục, vươn tay về phía La Lỵ, lắp bắp nói: "Vị này…... Vị tiểu thư này, ta tên là Bàng Nhiên, là người ủng hộ trung thành của nữ thần, không biết tiểu thư ngươi xưng hô thế nào? Có nguyện ý dùng chung bữa tối với ta hay không? Ta nguyện ý tặng thịt nướng ta thích cho ngươi."

Khi nói lời này, hắn khẩn trương tuôn mồ hôi đầy đầu, một đôi mắt lại nhịn không được nhìn khuôn mặt trẻ con phấn nộn mà hơi u buồn kia của La Lỵ.

Nhưng mà, nghĩ đến thịt nướng béo ngậy kia, La Lỵ có một loại xúc động muốn nôn mửa, nàng né tránh về phía Cố Nhược Vân bên cạnh, có chút hoảng sợ nói: "Ta không cần thịt nướng, ta chán ghét những thứ béo gậy."

Đùng!

Giờ khắc này, Bàng Nhiên cảm nhận được âm thanh tan nát cõi lòng.

Phải biết rằng từ nhỏ đến lớn hắn chưa động tâm với đối bất luận kẻ nào, nhưng mà, lúc nhìn thấy thiếu nữ manh manh (đáng yêu) này, hắn mới cảm nhận được cái gì gọi là nhất kiến chung tình. Nhưng mà, nàng lại nói, nàng chán ghét thịt nướng.......

Bàng Nhiên cảm thấy thân thể của mình theo gió trôi dạt xuống đáy cốc, bên tai vẫn vang vọng câu nói kia của La Lỵ...........

"Bàng Nhiên, chúng ta chỉ là đi ngang qua nơi này, không nghĩ tới sẽ nhìn thấy ngươi, xem tình huống hiện tại, ngươi sống cũng không tệ, một khi đã như vậy, chúng ta cũng nên đi." Cố Nhược Vân cười cười, nói với La Lỵ phía sau: "La Lỵ, chúng ta đi thôi."

"Vâng."

Hai mắt La Lỵ sáng lên, vội vàng gật gật đầu, hiện tại nàng hận không thể cách mập mạp đáng chết này xa một chút.

Cho đến khi ba người biến mất, Bàng Nhiên vẫn chưa có phục hồi tinh thần lại từ trong đả kích vừa rồi, mắt hắn vẫn dại ra, lẩm bẩm nói: "Nàng chán ghét thịt nướng, chán ghét những thứ béo ngậy, nói cách khác, nàng cũng chán ghét ta…….."

Nói xong lời này, Bàng Nhiên kéo đầu, vẻ mặt đều là biểu cảm ủy khuất, đau lòng đến mức ngay cả thịt nướng bản thân vẫn luôn thích ăn nhất cũng không có hứng thú, hắn phất tay với thị vệ ở bên cạnh, nói: "Chúng ta hồi cung đi."

"Tuân chỉ, bệ hạ."

Hai mắt thị vệ sáng lên, thật là muốn cảm tạ thiếu nữ mặt trẻ con vừa rồi một chút, nếu không có nàng, phỏng chừng bệ hạ sẽ không ngoan ngoãn hồi cung như thế.......

Ngoài tửu lâu, Cố Nhược Vân dừng bước lại, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, nói: "Ta đã đáp ứng cữu cữu sau khi chuyện giải quyết xong chuyện này sẽ đi tìm hắn, chính là lần này còn cần thuận đường đi một chỗ, La Lỵ, lát sau ta sẽ an bày ngươi ở nơi đó."

"Vâng."

La Lỵ cúi đầu, hồi đáp, hiển nhiên không có dị nghị gì đối với lời nói của Cố Nhược Vân.......

..........

Tần Lĩnh, là một trong những nơi hung hiểm nhất đại lục.

Đương nhiên ở ba năm trước Tần Lĩnh này, vẫn chỉ là một sơn mạch bình thường, nhưng mà, trong ba năm gần đây, trong Tần Lĩnh xuất hiện vô số cạm bẫy, cho dù là một cường giả Võ Hoàng, nếu lâm vào trong cạm bẫy kia đều sẽ không ra được.

Vì vậy dần dà, mọi người đã coi Tần Lĩnh là một trong những nơi hung hiểm nhất, cũng không còn có người dám can đảm tiến vào thăm dò.

Nhưng làm tất cả mọi người thật không ngờ là, một thế lực mới quật khởi của đại lục. Ma Tông - trong một đêm được tất cả mọi người biết đến, lại đóng quân ở bên trong Tần Lĩnh hung hiểm này, mà năm bước một cạm bẫy trong Tần Lĩnh kia, cũng là Ma Tông thiết lập.

Vì nguyên nhân này, ba năm trở lại đây, các thế lực, bất luận bên ngoài tìm kiếm như thế nào, đều không thể tìm được tổng bộ của Ma Tông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.