Vương Mệnh

Chương 42: Không ngủ được




Lăng Yến chỉ ở trong bệnh viện một ngày rưỡi. Điều kiện chiến trường có hạn, rất nhiều người cần ở phòng bệnh. Diệp Triêu giúp cậu quay về ký túc. Lăng Yến ngồi xổm cạnh giường, căng thẳng kéo lấy gối, lột vỏ gối ra, kéo khóa, mần mò bên trong, không ngờ thật sự tìm thấy bên trong lớp bông một gói giấy, bên trong lớp giấy là miếng kẹo mè xửng.

Vậy giấc mơ đó, đúng là sự thật.

Mà ‘Lăng Yến’, đã an tâm tiến vào vòng luân hồi.

Bác sĩ nói với Tiêu Mục Đình chuyện Diệp Triêu suýt ngất xỉu ở ngoài phòng phẫu thuật. Nghe vậy, lần đầu tiên Tiêu Mục Đình bày ra vẻ ta đây thiếu tướng, ra lệnh cho Diệp Triêu nghỉ việc vài ngày, cố gắng nghỉ ngơi cho tốt.

Diệp Triêu còn đang chần chừ, Tiêu Mục Đình cười nói: “Thông tín viên của anh đang bị thương. Lúc thường, cậu ấy chăm sóc anh, bây giờ anh phải cố mà chăm sóc cậu ấy chứ.”

Trong mấy ngày nghỉ ngơi, Diệp Triêu dính chặt lấy Lăng Yến, giúp cậu lau người, giúp cậu đi lại, thậm chí còn đút cơm cho cậu.

Lăng Yến nói: “Em tự ăn được mà.”

Diệp Triêu lắc đầu: “Nhưng anh muốn đút cho em.”

Lăng Yến nói hết cho Diệp Triêu chuyện về ‘Lăng Yến’ và cậu. Nghe xong, Diệp Triêu im lặng rất lâu, sau đó cười cười xoa đầu cậu, hôn lên trán cậu, nói: “Sau này chúng ta phải cố gắng như lời cậu ấy nói, sống thật tốt.”

Lăng Yến ôm lấy eo Diệp Triêu, mặt chôn vào bờ vai Diệp Triêu, khẽ nói: “Em rất nhớ anh.”

Diệp Triêu vỗ vỗ lưng cậu, hôn lên vành tai cậu, dịu dàng thốt lên lời thề son sắt: “Chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau.”

Nơi ngoại quốc cát vàng bay mù trời, bốn bề chìm trong khói lửa chiến tranh. Tình yêu của họ chỉ như hạt cát nhỏ nhoi, nhưng lại chính là nguồn ấm, ánh sáng duy nhất trong cuộc đời nhau.

Toàn văn hoàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.