Vương Mệnh

Chương 17: Hôn môi




Editor: Tường An

Mộ Như Nguyệt trầm mặc.

Gia gia của Đỗ Phỉ Phỉ có địa vị rất cao ở Ma thành, có lẽ khi cần có thể trợ giúp nàng...

Nghĩ đến đây, nàng khẽ gật đầu: "Được."

"Thật tốt quá." Đỗ Phỉ Phỉ hưng phấn nhảy dựng lên, hai mắt sáng ngời nhìn Mộ Như Nguyệt, "Vậy chúng ta đi nhanh đi, gia gia của ta còn đang chờ chúng ta đó."

Vừa nói, nàng vừa kéo tay Mộ Như Nguyệt, bước nhanh về ra cửa...

Mà từ khi Đỗ Phỉ Phỉ hưng phấn đuổi theo Mộ Như Nguyệt liền không còn cảm thấy hứng thú với Vưu Hi như trước nữa.

Không biết vì sao, cảm giác này làm trong lòng Vưu Hi có chút không thoải mái...

Lúc này, trong đình viện lát đá cẩm thạch của Đỗ phủ, hai lão giả đang tập trung đánh cờ, không hề phát hiện Đỗ Phỉ Phỉ đã sớm đi vào...

"Ha ha, ngươi thua." Lão nhân mặc hắc y hạ cờ, cười ha ha nói, "Đỗ Y, ngươi còn có gì để nói."

Lão giả mặc bạch y tên Đỗ Y bĩu môi, không phục nói: "Thua một ván mà thôi, có gì to tát, ván kế tiếp ta sẽ thắng ngươi."

Bỗng nhiên, hắn dường như phát hiện cái gì, quay đầu nhìn Đỗ Phỉ Phỉ đứng một bên, kinh ngạc hỏi: "Phỉ Phỉ, ngươi tới khi nào?"

Đỗ Phỉ Phỉ bất mãn chu môi, trừng mắt Đỗ Y: "Gia gia, ngươi chỉ biết chơi cờ với ngoại công, xem nhẹ ta."

Ngoại công?

Mộ Như Nguyệt nhướng mày.

Nếu nàng không đoán sai, hắc y lão giả kia hẳn là Ma tướng quân Cung Giang Ly.

"Khụ khụ." Đỗ Y ho khan hai tiếng, ngượng ngùng nói: "Không phải ta không chú ý ngươi đến sao? Phỉ Phỉ, đây hẳn là vị bằng hữu mà ngươi nói đi?"

Lúc nói chuyện, Đỗ Y quét mắt về phía Mộ Như Nguyệt, lông mày khẽ nhướng lên, trong mắt lộ vẻ tò mò.

Hắn biết cháu gái mình mắt cao hơn đầu, toàn bộ Ma giới phỏng chừng chỉ có Thất hoàng tử có thể vào mắt nàng. Vậy mà có một ngày lại sùng bái một nữ nhân loài người, hắn muốn biết nữ nhân kia rốt cuộc có ma lực gì mà có thể làm cháu gái hắn buông bỏ một thân cao ngạo...

Nghe vậy, Cung Giang Ly cũng đặt quân cờ trong tay xuống, kinh ngạc nhìn về phía Mộ Như Nguyệt.

Ấn tượng đầu tiên của Cung Giang Ly đối với Mộ Như Nguyệt chính là, nàng quá trẻ...

Nữ tử nhân loại trẻ tuổi như vậy đều là loại người tâm cao khí ngạo, nhưng từ đầu đến cuối trên mặt nữ tử này đều là ý cười nhàn nhạt, không kiêu ngạo không siểm nịnh, thậm chí không hề bị ảnh hưởng bởi khí thế của bọn họ...

Cho nên, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng, Cung Giang Ly rất có hảo cảm, khó trách có thể thuyết phục được Đỗ Phỉ Phỉ tâm cao khí ngạo...

"Không sai." Đỗ Phỉ Phỉ kéo Mộ Như Nguyệt đến bên cạnh mình, cười hì hì nói: "Gia gia, ngoại công, bằng hữu của ta rất lợi hại, không những có thể đánh bại ta mà còn khiến sư phụ tôn sùng."

Nghe vậy, Đỗ Y và Cung Giang Ly nhìn nhau, đều dùng ánh mắt cẩn thận đánh giá Mộ Như Nguyệt.

"Khụ khụ!" Đỗ Y ho khan hai tiếng, cười tủm tỉm nhìn Mộ Như Nguyệt, "Ngươi còn trẻ mà đã có thực lực như vậy, thật sự là tiền đồ vô lượng, không biết vì sao ngươi lại đến Ma giới chúng ta?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.