Vương Mệnh

Chương 13: Tức giận




Editor: Tường An

Nha hoàn hành lễ, nói: "Mộ cô nương, Lệ phi nương nương cho mời."

Lệ phi?

Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, ngữ khí thản nhiên: "Xin lỗi, ta không có hứng thú với nàng..."

"Mộ cô nương, Lệ phi nương nương có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi, chuyện này liên quan đến Thất hoàng tử, chẳng lẽ Mộ cô nương không có hứng thú sao?"

"Ngại quá, mặc kệ liên quan đến ai ta cũng không có hứng thú, lập tức tránh ra cho ta!"

Thân thể nha hoàn chợt lóe, lần nữa chặn đường Mộ Như Nguyệt, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Mộ cô nương, Lệ phi nương nương đã hỏi thăm rõ ràng, nghe nói... ngươi muốn rời khỏi Ma thành?"

Quả nhiên vừa nghe lời này, Mộ Như Nguyệt lập tức dừng chân, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía nha hoàn.

"Dẫn ta đi gặp nàng."

Nha hoàn cười đắc ý, giơ tay làm động tác mời: "Mộ cô nương, Lệ phi nương nương ở trà lâu chờ ngươi, mời đi theo ta..."

Trong phòng, Lệ phi y phục hoa lệ, thất thần nhìn chăm chú ngoài cửa sổ. Đúng lúc này, cửa bị mở ra, nàng hồi phục tinh thần, quay đầu nhìn về phía cửa...

"Ngươi đã đến rồi?" Lệ phi cười nhạt, nói: "Tiểu Liễu, dọn chỗ."

"Vâng, nương nương."

Nha hoàn tên Tiểu Liễu kia kéo ra một cái ghế, thanh âm thanh thúy: "Mộ cô nương, mời ngồi."

Mộ Như Nguyệt cũng không khách khí, ngồi xuống, nhàn nhạt nhìn Lệ phi.

"Ngươi tìm ta tới, muốn nói chuyện gì?"

Móng tay màu hồng phấn khẽ vuốt chén trà, Lệ phi chậm rãi cong khóe môi, rũ mi, nhàn nhạt nói: "Ma hoàng có hứng thú với ngươi."

Không ai hiểu nam nhân kia hơn Lệ phi.

Hắn muốn sở hữu toàn bộ nữ nhân Ma giới, càng không chiếm được, hắn càng không từ bỏ. Huống chi nữ nhân này khuynh thành tuyệt thế, như tiên như họa, nếu để nàng tiến vào hoàng tộc, nhất định sẽ uy hiếp đến địa vị của nàng.

Nhưng nhìn nàng gả cho Vưu Hi, trong lòng Lệ phi lại tràn ngập đố kị...

"Sau đó thì sao?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nhàn nhạt hỏi.

"Sau đó, ngươi cần phải rời khỏi Ma thành!" Lệ phi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Mộ Như Nguyệt, "Chỉ khi người rời khỏi Ma thành mới có thể rời xa phụ tử bọn họ!"

Mộ Như Nguyệt cười khinh miệt: "Ta từng nghe Vưu Hi nhắc tới ngươi, trong kí ức của hắn, hiển nhiên ngươi là một bằng hữu đáng để hắn kết giao, chẳng qua, đôi khi một người sau khi có được địa vị thì sẽ thay đổi, ngươi muốn vị trí Lệ phi nương nương tôn quý này, còn muốn có được tâm Vưu Hi, ngươi cho rằng có khả năng sao?"

Sắc mặt Lệ phi hơi đổi, lại nhanh chóng khôi phục như thường, nhàn nhạt nói: "Tại sao không thể! Ta muốn không chỉ là vị trí Lệ phi nương nương này, thứ ta muốn chính là vị trí mẫu nghi thiên hạ! Nhưng người Vưu Hi thích hẳn là ta, hắn tuyệt đối không thể di tình biệt luyến! Cả đời này ngoại trừ ta, không thể có bất kì nữ tử nào khiến hắn động tâm!"

Lệ phi hít sâu một hơi, gằn từng chữ một: "Mà thê tử của hắn, phải là Đỗ Phỉ Phỉ! Bởi vì bất luận thế nào Vưu Hi cũng sẽ không thích nữ nhân như Đỗ Phỉ Phỉ! Có điều, khi đối mặt với phụ hoàng mà hắn sợ nhất, hắn lại bảo hộ ngươi, cho nên ta không thể để các ngươi ở cùng nhau!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.